Vết sẹo cũ

Chương 33

181@-
Edit: OhHarry

Bé gái hôm nay đến mua bánh thật dễ thương, vì thấy đáng yêu quá nên tôi đã miễn phí cho cô nhóc thêm một chiếc bánh kem.

Bảo tôi làm gián điệp thương mại để ăn cắp đồ của người khác thì có khác nào coi tôi giống như Hướng Bình và Thường Tinh Trạch? Không biết Ninh Thi đang đánh giá thấp hay căn bản không hiểu con người tôi thật nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng chuyện này đúng là rất phức tạp.

Ngoài miệng Ninh Thi nói thì hay, rằng sẽ cho tôi suy nghĩ hai ngày, kể cả tôi không đồng ý với bà thì cũng không sao. Nhưng bà lại đang nắm con trai tôi trong tay, điều này đồng nghĩa với việc tôi đã bị bắt thóp. Nếu bị tôi chọc tức thì việc giận chó đánh mèo lên tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu vì thế mà bà làm tổn thương Ưu Ưu thì đây mới chính là điều tôi lo sợ nhất.

Mà Tống Bách Lao vừa hay trở chứng vừa có thành kiến với tôi, nếu nhờ hắn giúp đỡ thì chẳng biết liệu hắn có tin tưởng rồi quan tâm đến tôi và con trai hắn không. Phản ứng của hắn tựa như "Con mèo của Schrödinger" với hàng nghìn khả năng xảy ra, và viễn cảnh đẹp nhất tôi có thể nghĩ tới là hắn hoàn toàn tin tưởng tôi, vui vẻ chấp nhận sự thật rằng đã có một đứa con bảy tuổi với tôi rồi đón Ưu Ưu từ tay Ninh Thi về chăm sóc. Nhưng cách suy nghĩ này quá mơ mộng và hão huyền.

Còn trường hợp tồi tệ nhất, cũng chính là kết quả tôi lo lắng nhất, hắn vừa không tin tôi vừa không quan tâm đến Ưu Ưu, có lẽ hai bố con chúng tôi sẽ phải chết trong cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Ninh Thi nói nhà họ Chu mới là hậu thuận của tôi, nhưng trên thực tế, cả nhà họ Chu và Tống Bách Lao đều khiến tôi chẳng thể tin tưởng được.

Hai ngày sau, điện thoại vẫn im lìm, Ninh Thi cũng không tìm tôi nữa như thể tất cả chuyện này đều do tôi tưởng tượng ra.

Có lẽ Ninh Thi đã nhìn ra thái độ của tôi từ sự im lặng trong hai ngày nay nên mới tự giác từ bỏ ý định tồi tệ này, hoặc có thể.... Bà ấy đã có kế hoạch khác.

Mà theo kinh nghiệm của bản thân, tôi nghiêng về vế sau hơn.

"Anh đồng ý nhận phỏng vấn làm em vui quá." Cô gái Beta hào hứng cười rộ lên, hai cái má lúm đồng tiền duyên dáng lộ ra khiến em càng trở nên dễ thương và thân thiện, "Em theo dõi anh lâu lắm rồi và cực kỳ hâm mộ các tác phẩm bánh ngọt của anh luôn ấy ạ."

Tôi cầm lấy danh thiếp em đưa cho rồi đọc lướt qua, blogger mạng, Hàn Âm. Tôi từng nghe đến cái tên này nhưng vì không quen với các phương tiện tự truyền thông nên chỉ dừng lại ở giai đoạn "nghe người ta nói".

Sau khi trao đổi qua về nội dung phỏng vấn, Hàn Âm lấy bút ghi âm ra, vào trạng thái rất nhanh và chuyên nghiệp.

"Vậy hãy bắt đầu với câu hỏi đầu tiên. "Long Cung" được thiết kế trong hoàn cảnh nào?"

"Hai năm trước, khi tôi....." Tôi giải thích tường tận về ý tưởng sáng tạo của "Long Cung", bao gồm tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc thi, những cơn giận giữ, thâm tâm nguội lạnh và sự cam chịu bất lực sau đó.

Hàn Âm yên lặng lắng nghe, vẻ mặt biểu lộ nỗi kinh ngạc cùng phẫn nộ hết lần này tới lần khác: "Hướng Bình còn không cho anh dự tang lễ nữa ư? Gã có còn là con người không?"

"Anh không hiểu tại sao Hướng Bình lại có ác cảm với mình đến vậy, bây giờ bọn anh thành ra như này, hẳn thầy cũng rất buồn." Trong miệng đột nhiên trở nên chua xót, "Anh là tên học trò bất hiếu."


Tôi đã nhận được rất nhiều ân huệ của thầy, nhưng bây giờ dù là đứa con hay là tâm huyết cả đời của chính ông, tôi đều chẳng thể giúp đỡ được gì. Thực sự không có cảm giác nào bất lực hơn thế này.

Hàn Âm vội vàng an ủi tôi: "Không đâu, nếu thầy anh biết chuyện này thì sẽ thương anh lắm! Anh là nạn nhân, họa từ trên trời rơi xuống, nếu tất cả đều đổ lỗi cho anh thì trên đời này đâu còn pháp luật nữa?" Em do dự một lúc rồi hạ quyết tâm, nói: "Em theo dõi livestream của anh được hai năm rồi, nói không khách sáo thì em đã chú ý và quan tâm đến anh kể từ khi anh bắt đầu xuất hiện trên Hổ Phách. Beta thì sao chứ? Em không nghĩ Beta phải kém hơn Omega. Thật nực cười khi lấy điều đó làm tiêu chí để phán định việc sao chép tác phẩm, và chuyện họ thu hồi chứng chỉ của anh còn nực cười hơn. Em luôn tin rằng anh sẽ vực dậy được vào một ngày nào đó và mở ra tương lai rực rỡ hơn."

Tôi hơi sững sờ rồi bỗng nhớ tới một người.

"Em có phải "Hương Âm Vô Cải" không?"

Sau khi tôi dính scandal đạo thiết kế bánh, ID này đã hy sinh để bảo vệ tôi khi cãi nhau với anti-fan và fan Thường Tinh Trạch trên khu bình luận của Hổ Phách, sau đó đã bị quản trị viên khóa tài khoản.

Lúc đó chỉ có vài người tin tưởng tôi chứ chưa nói đến sức chiến đấu vượt trội như vậy, đúng thật là ấn tượng khó quên.

"Anh vẫn nhớ em á!" Hàn Âm kích động nắm lấy tay tôi, "Lúc đó em tức điên lên được, đám hèn kia không phản bác lại nên chơi trò report làm tài khoản của em bị khóa, ngay cả IP cũng bị khóa ba tháng. Sau khi được bỏ chặn em quay lại theo dõi anh, trước đó vốn định phỏng vấn anh rồi nhưng anh lại kết hôn....."

Vừa nói em vừa bĩu môi thở dài khiến cho khuôn mặt tròn trĩnh tựa em bé càng trở nên mềm mại hơn.

Em làm tôi nhớ đến Tiểu Trúc, ngày thầy còn sống, Tiểu Trúc cũng thường làm nũng giả vờ đáng yêu như thế này, lần nào cũng khiến thầy cười phá lên và chẳng thể nghiêm khắc dạy dỗ em ấy được.

Chúng tôi còn từng phản đối việc thầy phân biệt đối xử giữa học sinh nam với nữ, và yêu cầu thầy đưa ra lời giải thích. Thầy chẳng những không trốn tránh mà ông đứng lên ghế, giơ cao chày cán bột tuyên bố: "Thầy của chúng bay trọng nữ khinh nam đấy thì sao!"

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười: "Cảm ơn em."

Em dừng lại, sau đó lấy tay che ngực, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi: "Anh cười lên trông đẹp thế!" Nói xong em nhanh chóng lấy máy ảnh mang theo ra, "Chụp ảnh đi, em làm phỏng vấn hình ảnh."

Tôi đột nhiên căng thẳng, khóe miệng co rút: "Thế này.... Thế này được chưa?"

Em đứng sau máy ảnh nói "Ok": "Hoàn hảo! Anh mà lộ mặt sớm hơn thì chắc sẽ có nhiều fan cứng lắm đó."

"Fan cứng?" Tôi hơi mới lạ với thuật ngữ này.

Màn trập của Hàn Âm nháy liên tục: "Có nghĩa là những fan thực sư thích và hết lòng với thần tượng của mình, gần đây em lập một group hâm mộ dành riêng cho anh, có cả fan cuồng nhiệt của anh...." Em thì thầm nói thêm, "Và cả mê trai nữa."

Em đặt máy ảnh xuống, nhìn vào màn hình rồi không khỏi gật đầu hài lòng: "Ô, tấm này không tệ..... Chậc, tấm này cũng đẹp lắm...."

Bộ dáng nói cười khúc khích kia nào còn kiềm chế như ban đầu.


Em ngước lên, thấy tôi đang nhìn thì đỏ mặt xấu hổ.

"Em là fangirl của anh đó...." Em gãi đầu, nghiêng người và cho tôi xem những bức ảnh vừa chụp, "Anh thấy đã được chưa?"

Hình ảnh của camera sắc nét, ghi lại toàn bộ biểu cảm cứng đơ của tôi.

Tôi xem qua rồi thu hồi ánh mắt: "Khụ, khá đẹp."

Em vui vẻ cất máy đi rồi hỏi thêm vài câu, sau đó cất bút ghi âm.

"Tiếp theo là câu hỏi cá nhân của em."

Tôi nhìn nụ cười đang tắt dần và khuôn mặt nghiêm túc của người ngồi đối diện, không kìm được mà ngồi thẳng lên.

"Em hỏi đi."

Em cầm lấy tay tôi lần nữa, đặt lên ngực tôi: "Anh sẽ ly hôn chứ?"

Tôi nhìn em, hồi lâu vẫn không phản ứng, cứ tự hỏi mình vừa rồi có phải do ảo giác hay không mà nghe thành "ly hôn".

"Hả, em...." Tôi định bảo em nhắc lại lần nữa, nhưng bị tiếng ồn ào vọng từ bên ngoài phòng tiếp khách vào đại sảnh cắt ngang.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Tôi quay đầu lại theo phản xạ thì thấy Tống Bách Lao đang bế Tống Mặc trên tay chậm rãi bước vào, ánh mắt hắn rơi vào nơi giữa tôi và Hàn Âm.

Tôi cũng nhìn theo, nhớ ra bàn tay mình đang bị nắm chặt.

"....." Tôi nhận thấy có điều không ổn nên lập tức gỡ tay ra, rõ ràng không làm gì nhưng vẫn chột dạ, chẳng dám nhìn thẳng Tống Bách Lao.

"Khách của cậu cũng nhiều nhỉ." Ánh mắt của hắn như phủ một tầng sương, không quá lạnh nhạt nhưng lại rét căm.

Trước một Alpha mạnh mẽ, Hàn Âm cho dù có tinh ranh đến đâu cũng phải bó tay ngoan ngoãn, cứng ngắc đứng dậy cúi đầu chào Tống Bách Lao.

"Chào ngài, tôi là Hàn Âm, tôi.... Tôi đến để phỏng vấn anh Ninh Úc."


Tống Bách Lao bất cần liếc qua, không buồn quan tâm.

"Cô xong việc chưa?"

Hàn Âm giật mình, dù sao bản thân cũng là phóng viên không chuyên nên lập tức hiểu ý ngay. Em vơ lấy đồ của mình, vội vàng nói: "Xong rồi xong rồi, tôi đi đây."

Khi đi qua sau lưng Tống Bách Lao, em lén lút làm động tác "gọi điện thoại" với tôi.

Tôi còn chưa nói gì mà Tống Bách Lao đã đánh hơi ra, hắn quay đầu lại nhìn với vẻ mặt u ám. Hàn Âm cuống quýt chạy biến đi.

Kẻ gây rối đã chạy rồi, tôi vân vê ngón chân xuống đất, cũng muốn trốn đi.

"Đưa tiểu thiếu gia đi chơi đi." Tống Bách Lao giao Tống Mặc cho người giúp việc đứng bên cạnh rồi bắn cái nhìn hình viên đạn về phía tôi, "Cậu đi theo tôi."

Tôi nuốt nước bọt, run rẩy đi theo hắn lên tầng và vào phòng.

Hắn nghe thấy tiếng đóng cửa mới lạnh lùng quay người lại.

"Em ấy, em ấy là....." Tôi giải thích với hắn, tiện thể áp dụng luôn từ vựng mới học được, "Fan cứng của tôi."

Hắn nhíu mày càng chặt: "Sau này cậu không được phép gọi bất kỳ ai đến nhà khi chưa được sự đồng ý của tôi."

Mất quyền kết bạn, giờ mất thêm cả quyền gặp khách. Nhưng đây là nhà hắn nên hắn là người có tiếng nói nhất.

Tôi nhìn đăm đắm xuống ngón chân mình, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, "Được rồi, tôi sẽ ra ngoài gặp khách."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề trên thảm, ngay sau đó, một đôi giày da bóng loáng hiện ra trong tầm nhìn của tôi.

"Cậu đang cố tình chọc tức tôi đấy à?" Tống Bách Lao đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía hắn, vẻ mặt phức tạp: "Cả đàn ông và phụ nữ đều không buông tha, rốt cuộc cậu muốn gì chứ?"

Tôi ngơ ngác, không hiểu hắn có ý gì.

Chúng tôi đứng sát rạt, lồng ngực gần như chạm vào nhau. Cổ tay hơi đau, tôi rụt nhẹ cổ tay về, nói: "Anh buông tôi ra trước đi, tôi sẽ nghe lời anh mà."

Hắn đè cổ của tôi lại, lực tay không nặng cũng không nhẹ nhưng cảm giác đáng sợ như thể hắn sẽ vặn gãy cổ tôi trong chốc lát.


Tôi đặt tay còn lại lên ngực hắn, cố gắng tạo khoảng cánh. Hắn nhận ra ý định này của tôi nên lập tức tăng lực bóp lên làm cả gáy và cổ tay tôi đều đau đến nghẹt thở.

"Nhìn lại bản thân cậu đi...." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt dần tối sầm lại, âm đuôi biến mất theo động tác cúi xuống.

Bản thân tôi thế nào?

Hắn cắn môi dưới của tôi, rồi hôn một cách mãnh liệt như thể muốn xé rách tôi ra để nhai nuốt.

Năm ngón tay đặt trên ngực hắn từ từ siết chặt, chuyển từ chống cự sang túm lấy. Cuộc tấn công của hắn quá hung tợn khiến tôi chẳng thể phản kháng nổi, hô hấp khó khăn, sau đó dần chịu thua.

"Ưm....." Tôi không nói nên hơi, đành rên rỉ ra loạt âm tiết vô nghĩa để thể hiện sự yếu đuối.

Hắn thả tôi ra, khi rời đi còn liếm khóe môi tôi gây ra một cơn đau nhói, chắc hắn cắn rách miệng tôi rồi.

Ngực tôi phập phồng lên xuống, há miệng hít thở một cách nặng nề.

"Cất cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu đi." Hắn lau sạch nước bọt trên môi tôi rồi thẳng thừng nói: "Nếu để tôi biết cậu cắm sừng lên đầu tôi, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu."

Hắn thô lỗ xoa miết vết thương trên khóe môi tôi: "Nhớ rõ thân phận của em là ai."

Tôi rít lên vì đau.

Hắn đang nói gì vậy? Trêu hoa ghẹo nguyệt, cắm sừng ư?

Có phải bệnh hoang tưởng của hắn lại tái phát, chẳng những thấy tôi mưu mô xảo quyệt, mà còn cho rằng tôi là con hồ ly chuyên đi khắp nơi quyến rũ mọi người không?

Đồ điên.

Trong lòng luôn mắng hắn, nhưng khi thốt ra thành lời thì không trung thực được như vậy.

"Tôi sẽ không như thế." Tôi ngoan ngoãn trả lời, "Đừng lo, tôi biết tôi là "bà Tống", tôi biết bản thân mình thuộc về ai."

Hắn híp mắt, dù biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Ai?"

Tôi thở dài trong lòng.

"Anh."
Vết sẹo cũ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vết sẹo cũ Truyện Vết sẹo cũ Story Chương 33
10.0/10 từ 50 lượt.
loading...