Vết Nhơ Dư Ô
Chương 47: 47: Chủ Nhân
Hôm sau được nghỉ chầu triều, Mặc Tức dẫn Cố Mang đi nhập nô tịch.
Ở phần lớn quốc gia, nô lệ đều là hạng ti tiện, không được tu chân, không được đi học, còn bị gọi là “tiện dân”.
Tuy nước Trọng Hoa không có khác biệt về bản chất với bọn họ, nhưng ít ra thái độ hòa hoãn hơn.
Từ khi Tiên vương kế thừa ngai vị tới nay, Trọng Hoa đã bãi bỏ cách gọi “tiện dân” cay nghiệt này, còn đặc cách cho phép nô lệ đủ tư chất vào học cung tu chân, tu kết linh hạch.
Thậm chí Tiên vương còn sắc phong người mang xuất thân nô lệ làm tướng quân, cho phép bọn họ thành lập quân đội, đền ơn nước nhà.
Việc này từng gây sóng to gió lớn ở nước Trọng Hoa, đám lão quý tộc liều chết khuyên can, bảo rằng hành động này đã có vết xe đổ trước mắt, lòng lang dạ thú khó mà lường được, nếu Quân thượng cho nô lệ quyền lực, bọn chúng sẽ khao khát càng nhiều.
Ý các lão là, nếu mặc cho nô lệ tu hành lập nghiệp, tháng năm dài đằng đẵng, khó đảm bảo chúng sẽ không ngấp nghé tôn vị, bạo loạn đảo chính —— Ai lại muốn bị đạp dưới chân chứ?
Nhưng lão Quân thượng không nghe, ông cảm thấy khói lửa nổi khắp Cửu Châu, chiến sự giữa các nước ngày càng kịch liệt, phàm là người có tài đều nên được trọng dụng, không thì nội chính ổn định, giặc ngoài khó phòng.
(1) Nội chính: Việc chính trị trong nước.
Cố Mang và quân Vương Bát của y, vùng lên chính trong tình cảnh đó.
Nhưng một đời quân chủ một đời thần (2), sau khi tân vương kế vị, cảm thấy “nội chính” quan trọng hơn “giặc ngoài”, hắn bèn ra tay với Cố Mang trước, tước quyền biếm truất, làm yên lòng lão sĩ tộc.
(2) Một đời quân chủ một đời thần: Ý nói người cầm quyền thay đổi, thuộc hạ cũng thay đổi theo.
Bởi vậy mới có cục diện hôm nay.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Xe ngựa dừng bên ngoài một cửa hiệu nhỏ cạnh học cung tu chân, Mặc Tức bước tới gõ cánh cửa khép hờ.
Đây là một cửa hiệu cũ lối vào chật chội, lâu năm không tu sửa, ngoài tiệm chỉ vứt đại một tấm bản gỗ, trên bản viết năm chữ to —— “Hiệu luyện kim Từ Tâm”, chữ “luyện” trong luyện kim đã tróc mất sơn đỏ ở hai bên.
Cố Mang hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
Mặc Tức không trả lời, chỉ đẩy cửa gỗ lung lay cũ nát, dẫn Cố Mang vào trong.
Trong tiệm không được sáng sủa cho lắm, ánh nắng bên ngoài đã lâu không rọi vào, gian phòng nồng nặc mùi gỗ mục.
Đã vậy ông chủ còn tiết kiệm tiền nên không chịu đốt đèn, chỉ sống nhờ ánh lửa tỏa ra từ lò luyện kim.
Một ông cụ thân hình lòm khòm ngồi trước lò luyện kim, chậm rãi thổi hơi vào trong lò.
Vừa thổi một hơi, tia lửa tung tóe, khói tím lan tỏa, nước thép đỏ cam lóa mắt chảy ra từ khe rãnh, hệt như dung nham tuôn chảy dưới nền đất.
Mặc Tức gọi: “Tống lão bá.”
Sư phụ già luyện kim đang tập trung tinh thần say sưa sáng tạo, chưa kể ông còn bị lảng tai, thế nên chẳng hề nghe thấy tiếng động phía sau.
Mặc Tức lại cất cao giọng gọi lần nữa: “Lão bá.”
Bấy giờ ông cụ mới có phản ứng, ông thong thả quay đầu lại, ánh lửa rọi lên gương mặt già nua nhăn nheo của ông, khiến ông trông giống hệt quả quýt phơi nắng quá lâu, vừa teo tóp vừa úa vàng.
Ông cụ nhìn Mặc Tức, ngớ ra giây lát rồi lại nhìn Cố Mang, sau đó cứ như chợt bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy run rẩy hành lễ, miệng lẩm bẩm: “Ồ, à… là Cố soái hả…”
Cố Mang ngờ nghệch đứng tại chỗ, thấy ông cụ chắp tay hành lễ với mình, y bèn bắt chước chắp tay hành lễ với ông ta.
Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: “Y sớm đã không còn là Cố soái.”
Tống lão bá già lú lẫn ngơ ngác hỏi: “Vậy sao? Vậy bây giờ y là cái gì?”
“Tù nhân.”
Tống lão bá kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm Cố Mang cả buổi trời.
“Tù nhân… tù nhân…”
Ông cụ bước chậm qua đây, bàn tay nhăn dúm dó nắm lấy tay Cố Mang, đờ ra một chốc rồi bỗng cười tươi rói, bắt đầu nói linh tinh: “Ây chà, Tiểu Cố à, con gặp vận may rồi, con nhìn đi, lão bá có gạt con đâu? Trên đời này còn nhiều người tốt lắm, từ nay về sau, con sẽ không còn là nô lệ của phủ Vọng Thư nữa.”
Nói đến đây, ông cụ vui vẻ vỗ mu bàn tay của Cố Mang: “Qua đây, lão bá tháo vòng Tỏa Nô trên cổ cho con.”
Nghe mấy câu mê sảng của ông cụ, đáy mắt Mặc Tức thoáng hiện chút đau đớn xé lòng.
Hắn nhắm mắt lại, hầu kết giật giật, định nói gì đó thì chợt nghe trên lầu phát ra tiếng lục cục, cầu thang bị đạp kêu kẽo kẹt.
Một giọng nói điềm đạm vang lên:
“Hi Hòa quân, sao huynh lại tới đây?”
Mặc Tức ngoảnh đầu, chỉ thấy một nam tử mặc áo trắng giản dị, chống nạng gỗ nhọc nhằn bước xuống cầu thang.
Là Giang Dạ Tuyết.
Giang Dạ Tuyết là chủ nhân của hiệu luyện kim này, còn Tống lão bá trước đây từng là luyện kim sư trong Nhạc phủ, xem như là ân sư vỡ lòng của Giang Dạ Tuyết.
Sau khi Giang Dạ Tuyết bị trục xuất khỏi nhà họ Nhạc, người duy nhất chịu làm bạn với hắn chỉ có vị cố nhân của Nhạc phủ này thôi.
Mặc Tức nói: “Ta dẫn huynh ấy đến đây nhập nô tịch.”
Giang Dạ Tuyết sửng sốt: “Ai cơ?”
Mặc Tức nghiêng thân hình cao ngất, để lộ Cố Mang đứng sau lưng mình đang nhìn đông ngó tây.
Giang Dạ Tuyết lẩm bẩm: “… Là Cố soái à…”
Tống lão bá đứng gần đó không chịu làm người ngoài cuộc, ông chìa bàn tay như cành khô vỗ lưng đồ đệ, mừng rỡ nói: “Hôm nay đúng là ngày tốt, Dạ Tuyết, con nhìn kìa, Tiểu Cố của chúng ta có tiền đồ ghê, nó là người đầu tiên ở Trọng Hoa được tháo nô tịch nhỉ? Thật không dễ dàng gì.”
“…” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Sư phụ, điều người nói là chuyện cũ rất nhiều về năm trước rồi.”
Tống lão đầu ngờ vực hỏi: “Ta lại nhớ lầm sao?”
“Đúng rồi.
Lúc đó con còn đi được chạy được mà.” Giang Dạ Tuyết cụp mi, cười nói với ông cụ: “Sư phụ, người mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Dỗ dành ông cụ xong, Giang Dạ Tuyết quay trở lại trước mặt hai người: “Xin lỗi Hi Hòa quân, mấy năm nay sư phụ nói chuyện toàn lộn xộn vậy đó, mong huynh đừng trách tội.”
Mặc Tức nói: “Không có gì.”
Cố Mang chớp chớp mắt, cũng bắt chước nói theo: “Không có gì.”
Mặc Tức nhìn Cố Mang, hôm nay ánh mắt hắn nhìn Cố Mang chẳng hề hung dữ như mọi ngày, chỉ là có hơi khác lạ, tựa như bị bao trùm bởi bóng mờ quá khứ nào đó.
Giang Dạ Tuyết nhìn thấy tất cả, khẽ khàng thở dài rồi nói: “Nếu muốn nhập nô tịch, mời hai vị theo ta lên lầu.”
Mặc Tức hỏi: “Nhưng chân huynh…”
“Chống nạng.” Giang Dạ Tuyết cười nói: “Không sao, ta đi được.”
Bọn họ lên lầu, lầu hai của hiệu luyện kim rộng thoáng hơn nhiều, trên kệ treo đủ loại binh khí và vũ khí ngưng kết từ linh lực.
Thời đại ngày nay, phần lớn vũ khí mà các tu sĩ sử dụng đều đúc từ linh thể, bọn họ sẽ đến các hiệu luyện kim chọn vũ khí vừa ý, nhờ luyện kim sư đúc thần binh lợi khí tương thích với linh hạch của mình, khi nào muốn sử dụng chỉ cần lẩm nhẩm chú quyết, vũ khí sẽ nghe gọi vọt ra.
Tuy đống binh khí này chưa lợi hại bằng thần võ, nhưng nguyên lý rèn đúc cũng tương tự, uy lực cũng hết sức kinh người.
Hơn nữa vì chế tạo binh khí hùng mạnh, các luyện kim sư còn ra ngoài săn bắt đủ loại linh thể —— Mỏ của phượng hoàng lửa, móng vuốt của thuồng luồng xanh, răng của voi trắng nuốt trời… Linh thú càng hung hãn chứa linh lực càng mạnh, uy thế của vũ khí rèn ra sẽ càng thêm đáng sợ.
Thậm chí có luyện kim sư còn cho oán linh nhập vào binh khí, binh khí tạo ra có thể triệu hồi oan hồn giúp sức, điển hình nhất chính là bùa thủy quỷ tổ truyền của nhà Vọng Thư quân, nghe đồn bên trong đúc chín ngàn ác quỷ chết đuối, oán hận tận trời.
Kiếm linh Lý Thanh Thiển cũng thuộc đạo lý này.
Nhưng hiệu luyện kim của Giang Dạ Tuyết thì khác, Tống lão bá mắt mờ lú lẫn thì không nói, chính Giang Dạ Tuyết lại là người lương thiện mềm lòng vô cùng, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết.
Bảo Giang Dạ Tuyết đi đánh phượng giết rồng, quả thật là người si nói mộng.
“Linh lực ta dùng để luyện khí đều đến từ một ít hoa cỏ.”
Giang Dạ Tuyết ngoảnh đầu, thấy Mặc Tức đang nhìn bệ cửa sổ của mình thì không khỏi xấu hổ.
Những thứ hắn phơi trên bệ cửa sổ đều là linh thể mềm yếu, vừa nhìn là biết chẳng có công dụng gì.
“Đám con nít ở học cung tu chân… thường đến chỗ của ta mua một ít vũ khí, không dễ đả thương người khác.”
Mặc Tức nói: “Đâu có gì không tốt.”
Giang Dạ Tuyết cười cười.
Mặc dù thuật luyện khí của Giang Dạ Tuyết xuất phát từ nhà họ Nhạc, nhưng cách hành xử lại khác xa bọn họ.
Nhạc Quân Thiên luyện khí vì theo đuổi quyền lực, Mộ Dung Sở Y cũng không có gì gọi là tàn nhẫn hay không, thế nên từ khi còn nhỏ, Giang Dạ Tuyết đã không ít lần tranh chấp xung đột với cha mình vì khác biệt quan điểm.
Trừ phi trải qua đau đớn không tài nào chịu nổi, nếu không tâm niệm của con người rất khó mà thay đổi.
Thật ra cho dù không có chuyện mất vợ, Mặc Tức cảm thấy Giang Dạ Tuyết nhất định cũng sẽ chia đường rẽ lối với nhà họ Nhạc.
Giang Dạ Tuyết lấy một chiếc hộp sắt trong đống vật liệu luyện khí tồn đọng trên kệ, phủi lớp bụi bên trên, đi tới trước mặt hai người.
Mặc Tức từng kề bên khi Cố Mang tháo vòng Tỏa Nô, thế nên hắn rất quen thuộc với chiếc hộp sắt này.
Giang Dạ Tuyết cũng vì vậy mà chần chừ nhìn hắn, hỏi: “Hi Hòa quân, ta phải làm phép, huynh có muốn tránh mặt một lát không?”
Mặc Tức trông vẫn bình tĩnh như thường, hắn nhìn chiếc hộp đen thùi kia, không tỏ bất cứ thái độ thừa thãi nào: “Không cần đâu.”
“Được, vậy ta bắt đầu đây.”
Giang Dạ Tuyết đặt hộp xuống đất, sau đó nói với Cố Mang: “Cố…” Lời đến bên miệng lại chẳng biết nên gọi y thế nào mới tốt, chỉ đành thở dài: “Mời huynh ngồi xuống.”
“Nhắm mắt lại.”
“Đặt tay lên hộp.”
Hai điều trước Cố Mang đều ngoan ngoãn làm theo, nhưng điều cuối cùng y lại không chịu làm.
Cố Mang mở mắt ra, quan sát cái hộp kia chốc lát rồi lầm bầm: “… Ta không thích thứ này.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Mặc Tức: “Ta đi nha.”
“Ngồi xuống.”
“Đi nha.”
Mặc Tức nói: “Nếu còn muốn ở lại phủ Hi Hòa, huynh nhất định phải làm theo lời huynh ấy nói.”
Cố Mang hết cách, chỉ đành bĩu môi, thoạt nhìn hơi tủi thân lẫn với chút cảnh giác.
Song ngần ngừ một hồi, cuối cùng y vẫn đặt tay lên hộp.
Mặc Tức nói với Giang Dạ Tuyết: “Làm phép đi.”
Giang Dạ Tuyết gật đầu.
Thật ra làm như Mộ Dung Liên năm đó là sai, pháp lực của vòng Tỏa Nô vốn đã rất lớn, nếu tùy tiện đeo lên, có thể sẽ khiến người đeo bạo phát linh lực hoặc chết ngoài ý muốn.
Tiếc rằng vào lúc ấy, đám thiếu niên đó nào hay đạo lý này.
Luyện khí sư Giang Dạ Tuyết rũ mắt lẩm nhẩm chú quyết.
Không lâu sau, một dòng linh lực đen sẫm tuôn ra từ lỗ hổng trên hộp sắt, dòng linh lực đó hệt như rắn rết bò lên cánh tay của Cố Mang, từ cánh tay đến bả vai, rồi đến xương quai xanh… quấn quanh cần cổ của y, cuối cùng ngưng kết thành một chiếc vòng sắt đen tuyền, khói mờ còn sót lại bay lởn vởn, hóa thành một thẻ bài nhỏ treo trên chiếc vòng sắt.
“Xong rồi.”
Cố Mang mở mắt ra, sờ sờ cổ của mình, sờ lần đầu không nói gì, nhưng chẳng mấy chốc y lại sờ lần hai, lần này còn mở miệng nói chuyện.
Y quay đầu, đăm chiêu lẩm bẩm: “… Vòng cổ…”
Mặc Tức chân dài eo thon đứng tựa bên cửa sổ, nghe Cố Mang nói vậy thì sửng sốt: “Cái gì?”
Cố Mang hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi tặng ta vòng cổ hả?”
“…”
Mặc Tức không trả lời, Giang Dạ Tuyết thấy hơi xót xa, bèn gật đầu với y.
Được xác nhận, cặp mắt xanh thẳm của Cố Mang tỏa vầng sáng nhàn nhạt.
Y sờ vòng nô tịch của mình thật nhiều lần, gương mặt thoạt nhìn dịu dàng thiện lương như quá khứ thoáng hiện chút mừng rỡ dặt dè.
Thế rồi y lại còn quay đầu, nói với Mặc Tức: “Cảm ơn.”
Ngoài cửa sổ có gió ẩm thổi vào, thổi cho tóc mai của Mặc Tức bay lất phất, hắn khoanh tay đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn gò má của Cố Mang.
Cố Mang của hiện giờ tựa như mảnh vỡ của Cố soái ngày trước, hắn muốn nhìn thấy bóng hình của bạn cũ trên người y, cuối cùng chỉ rơi vào cảnh bị mảnh vỡ ấy đâm cho đỏ rát vành mắt.
Gần như vào lúc không ai chú ý, Mặc Tức chật vật nhắm mắt lại, cổ họng giật giật ——
Nhiều năm về trước, cũng tại lầu hai của hiệu luyện kim Từ Tâm, cũng trong chính gian phòng này, Cố Mang trẻ tuổi cũng sờ chiếc vòng nô tịch tương tự, mặt mũi tươi cười rạng rỡ.
Chiếc vòng cổ đó, năm ấy là do Tống lão bá tháo.
“Kết thúc rồi, Cố sư huynh, sau này huynh không còn là người của Mộ Dung Liên nữa.” Lúc đó Mặc Tức nhìn Cố Mang, nói một cách trịnh trọng: “Huynh tự do rồi.”
Lần đó, vòng cổ rơi xuống, Cố Mang đang cười.
Cảnh xuân trôi dần, vật đổi sao dời.
Lần này, vòng cổ cài lên, Cố Mang vẫn đang cười, dường như mọi thứ chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng Mặc Tức lại cảm thấy cổ họng chua chát như mắc quả trám đắng, làm thế nào cũng nuốt không trôi.
Vị đắng này tưởng chừng muốn quấn lấy hắn cả đời.
“Huynh chờ chút.” Giang Dạ Tuyết nói với Cố Mang: “Chưa kết thúc đâu.
Ta còn phải khắc vài chữ trên cái… vòng cổ này.”
“Chữ gì?”
“Tên của huynh, số thứ tự.” Giang Dạ Tuyết lật ghi chép nô tịch của nước Trọng Hoa, tra xem Cố Mang là nô lệ thứ mấy của nước này bị đeo vòng Tỏa Nô: “Có rồi, bảy chín mươi.”
Cố Mang không hiểu cái này có ý gì, y cứ nửa hiểu nửa không nghe Giang Dạ Tuyết nói.
Giang Dạ Tuyết dùng linh lực khắc cho Cố Mang, khắc xong mặt này lại lật ra mặt sau.
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng lần này không phải nhìn Cố Mang, mà nhìn Mặc Tức đứng ngược chiều sáng bên cửa sổ, nét mặt trông khó mà đoán lường.
“Hi Hòa quân, huynh nhìn mặt bên này…”
Mặc Tức nói: “Không cần khắc.”
“Nhưng làm vậy e rằng không hợp quy củ, cho dù không phải tên riêng cũng nên là họ gia tộc hoặc tên dinh thự phủ nha.”
“Tất cả đều không cần.” Mặc Tức ngập ngừng, quay mặt đi.
Giang Dạ Tuyết thở dài: “Nhưng mà…”
“Mặt kia cũng phải khắc hả?” Cố Mang đột nhiên hỏi: “Phải khắc cái gì?”
“Phải khắc.” Giang Dạ Tuyết nói với y: “Phải khắc tên chủ thượng của huynh.”
Cố Mang chau mày trầm tư, ngay khi Mặc Tức nhịn hết nổi định qua đây bảo y về thôi, y thình lình lên tiếng: “Ta biết khắc ai rồi.”
Y quay đầu nhìn Mặc Tức: “Khắc ngươi.”
Mặc Tức: “… Nói bậy bạ gì thế.”
“Ngươi là chủ thượng, rất nhiều người đều gọi ngươi như thế.”
Mặc Tức nhắm mắt lại, nhíu chặt lông mày: “Huynh nói nhiều quá, mau đứng dậy theo ta về.”
“Không thể khắc tên ngươi sao?”
Mặc Tức nghiêm túc nói: “Không thể.”
Chẳng hiểu vì đâu, vừa nghĩ đến việc Cố Mang đeo chiếc vòng khắc tên mình trên cổ, Mặc Tức lại cảm thấy máu nóng sôi sùng sục.
Hắn bực dọc lắc đầu, dường như muốn đuổi đi con muỗi quấy rầy sự thanh tịnh của mình, tiện đà túm cổ áo sau của Cố Mang, nhấc y lên, nói với Giang Dạ Tuyết:
“Thanh Húc trưởng lão, cáo từ.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Ta tiễn huynh.”
“Huynh đi đứng không tiện, không cần đâu.”
Giang Dạ Tuyết cười nói: “Cũng không có gì, sớm đã quen rồi.
Với lại đúng lúc ta cũng muốn ghé chợ Tây mua một ít dầu cây tùng, huynh chờ ta, ta lấy chút tiền…”
Mặc Tức nói: “Vậy xe lăn của huynh đâu? Ta đẩy tới giúp huynh.”
“Ngồi hoài cũng không nên, có nạng gỗ là được.” Giang Dạ Tuyết cho một ít bối tệ vụn vào túi Càn Khôn của mình: “Đi thôi.”
Ba người đi tới tiệm tạp hóa ở góc cửa chợ Tây, Giang Dạ Tuyết nhờ ông chủ múc cho mình hai bình dầu cây tùng.
Đang chờ ông chủ đem bình về, mành cửa tiệm bỗng phật lên phật xuống, có một thiếu niên đi vào tiệm, miệng la lớn: “Ông chủ ông chủ! Mấy thứ lần trước nhà ta đặt tới hết chưa?”
Tiếp theo là một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm: “Nhạc Thần Tình, con đừng có nhốn nha nhốn nháo không giống ai.”
Ba người quay đầu lại, chỉ thấy người đội gió đạp tuyết bước vào chính là Nhạc Thần Tình, người vào sau một bước lại là Mộ Dung Sở Y áo bào trắng muốt.
Hai nhóm người thình lình chạm mặt, đôi bên đều cảm thấy bất ngờ, ai nấy cũng sững ra tại chỗ.
Đặc biệt là Mộ Dung Sở Y, mắt phượng sắc sảo của hắn bỗng chốc dừng trên người Giang Dạ Tuyết, sau đó khẽ híp lại.
Mộ Dung Sở Y: “…”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Bầu không khí nhất thời trở nên quái dị.
Phải biết tỷ tỷ của Mộ Dung Sở Y chính là vợ cả của Nhạc Quân Thiên, còn mẹ của Giang Dạ Tuyết lại là tiểu thiếp của Nhạc Quân Thiên, bây giờ hai người họ đã mất, nhưng hai vị vãn bối vẫn chưa quên được những chuyện cũ năm xưa.
Giang Dạ Tuyết gọi khẽ: “Sở Y…”
Mộ Dung Sở Y không nói tiếng nào, bỗng nhiên phất tay áo xoay người bỏ đi.
Nhạc Thần Tình vội khuyên: “Tứ cữu…”
Nhưng Mộ Dung Sở Y đã vén rèm đi ra, giọng nói căm tức lạnh tựa băng sương vọng vào từ bên ngoài: “Nhạc Thần Tình, mỗi lần ta ra ngoài với con đều chẳng gặp chuyện gì tốt lành.”
Dưới tình huống cấp bách, Nhạc Thần Tình mặc kệ Giang Dạ Tuyết đang ở đây, vội vã giậm chân hét to: “Tứ cữu! Con đâu có biết huynh ấy ở đây… Tứ cữu đừng đi, tứ cữu chờ con với…”
Mộ Dung Sở Y lại nói: “Đừng theo ta!”
Mộ Dung Sở Y bảo đừng theo, Nhạc Thần Tình nào dám không nghe, chỉ đành thất thểu đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn những người còn lại, bầu không khí nhất thời chìm vào im lặng.
Giang Dạ Tuyết thở dài, cuối cùng quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này trước: “… Thần Tình, Sở Y huynh ấy… vẫn đối xử với đệ bằng thái độ đó sao?”
___________________
Tiểu kịch trường
Mộ Dung Liên: Sao ta cho ngươi xích chó ngươi lại không cảm thấy ta tặng ngươi vòng cổ?
Cố Mang: Bởi vì mắt ngươi dòm dữ quá.
Mộ Dung Liên: Còn gì nữa không?
Cố Mang: Bởi vì cái mà ngươi cho ta không có treo miếng đồng nhỏ.
Mộ Dung Liên: Ngươi cũng kén chọn nhỉ, còn gì nữa không?
Cố Mang: Bởi vì ngươi không đẹp bằng công chúa Tây Tây!
Mộ Dung Liên: Ông đây lấy tẩu Phù Sinh Nhược Mộng đập chết ngươi!!!.
Vết Nhơ Dư Ô