Vết Nhơ Dư Ô
Chương 4: 4: Hận Cũ
Vừa đảo mắt, quân Bắc Cảnh đã trấn thủ biên cương tròn hai năm.
Bên bờ nước, mười vạn đại quân dựng trại đóng quân, qua đêm nay, ngày mai chạy thêm một ngày đường, bọn họ sẽ áo gấm về nhà.
Các tu sĩ chôn nồi nấu cơm, thay quần áo cho ngựa ăn, nước sông lăn tăn phản chiếu ánh trời chiều, rọi vào đám linh thú nằm bò bên bờ sông và nhóm đàn ông đang vốc nước tắm rửa chỗ nước cạn.
“Ầy, chà lưng giùm ta với, ngày mai về nhà rồi, ta như con khỉ đất thế này, mẹ ta mắng ta chết.”
“Ca, lát nữa cạo mặt giùm đệ nha, tự đệ cạo không sạch.”
Cả đám nô đùa vui vẻ nơi nước cạn, cười giỡn chế nhạo lẫn nhau, rửa mặt chải đầu cho nhau, ánh mắt khó giấu niềm hạnh phúc.
Từ mẫu thủ trung tuyến, xuân khuê mộng lý nhân (1), những đứa con lưu lạc phương xa trở về, nên tận hiếu thì tận hiếu, nên cưới vợ thì cưới vợ, ai cũng ấp ủ hy vọng của riêng mình.
(1) Từ mẫu thủ trung tuyến: Tay mẹ hiền lần mối chỉ; Xuân khuê mộng lý nhân: Người trong mộng của các thiếu phụ.
Toàn quân trên dưới, ắt hẳn chỉ có Mặc Tức không có hy vọng.
Cha mẹ hắn đã chết, thê thiếp cũng chẳng có.
Cả Đế đô Trọng Hoa đều ngóng trông hắn trở về, tiếc rằng đèn dầu vạn nhà, lại không có ngọn nào thắp riêng cho hắn.
Thế nên trong mắt hắn chẳng có tình cảm gì, chỉ có tro tàn chiến hỏa của nhiều năm quạnh quẽ.
“Hi Hòa quân, ngày mai về thành, huynh lại có thể gặp được công chúa Mộng Trạch rồi.” Nhạc Thần Tình vừa tắm xong, đi tới từ bãi sông, thấy Mặc Tức thì cười tít mắt nói: “Đệ chúc hai người tiểu biệt thắng —”
(2) Tiểu biệt thắng tân hôn: Xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn đêm tân hôn.
“Nếu đệ muốn ta đá đệ xuống sông thì cứ nói tiếp đi.”
Nhạc Thần Tình ngậm miệng, thành kính khom người trước Mặc Tức: “… Mặc soái, đệ cảm thấy đời này chắc huynh thành Phật được luôn á.”
Mặc Tức không để ý đến cậu ta, đứng bên bờ sông, nhìn núi xa buốt giá.
Hai năm đóng quân, tính ra đã có cả ngàn ngày đêm hắn chưa về cố hương, xác thực không biết tình trạng gần đây công chúa Mộng Trạch như thế nào.
Còn Cố Mang nữa…
Ánh mắt của Mặc Tức tối dần.
Hai năm trước, Cố Mang bị nước Liệu xem như quà nghị hòa đưa về đô thành, kết quả ngay lúc vào thành đã gây náo loạn ầm ĩ —
“Ha ha ha, cửa thành vừa mở ra, đội ngũ áp giải bước vào, nhìn thấy bộ dạng của Cố soái tiếng tăm lừng lẫy, bọn ta ai cũng trố mắt há mồm.”
“Đúng là hết xảy! Cảnh tượng ấy, suốt đời khó quên!”
Rốt cuộc là cảnh tượng thế nào, Mặc Tức cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như cơ thể của Cố Mang xảy ra chút vấn đề.
Nhưng “xảy ra chút vấn đề” rốt cuộc chỉ điều gì?
Là thiếu cánh tay hay thiếu cái chân? Mắt mù hay miệng câm?
Hắn không hề biết.
Xét lập trường thân phận của Mặc Tức, hắn không nên nghe ngóng những chuyện như thế này.
Chưa kể xưa nay hắn quá lạnh lùng, đám lính đều kính sợ hắn, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, các tu sĩ vốn đang bép xép tức khắc câm như hến, nghiêm trang hành lễ với hắn: “Mặc soái.”
Mặc Tức không tiện hỏi gì, chỉ đành gật đầu, đứng một lát lại lạnh lùng đi mất.
Thật ra Nhạc Thần Tình từng thì thầm bên tai hắn vài lần, có điều Nhạc Thần Tình nói chuyện không giống ai, mỗi lần nói một kiểu, Mặc Tức lại hay nín, xưa giờ chưa từng chủ động hỏi, thế nên đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết rốt cuộc tình trạng của Cố Mang như thế nào.
Hắn chỉ biết Cố Mang chưa chết.
Vậy là đủ rồi.
Buổi tối, Mặc Tức nằm một mình trong lều, nghe bên ngoài gió thổi vù vù, nghe tiếng chim nước mò thức ăn, thế mà trằn trọc mãi không ngủ được.
Những lần xuất chinh trước đây, gần như hắn đều đi với Cố Mang.
Cho dù không đi cùng nhau, chỉ cần hắn về triều, Cố Mang cũng sẽ đến ngoài thành chờ hắn.
Mặc Tức không thể ngăn mình nhớ lại quá khứ ấy.
Mọi việc từ đâu mà ra nông nỗi này?
Thật ra bây giờ nghĩ lại, tất cả đã sớm có điềm báo.
Lần đầu hắn nhìn thấy Cố Mang, Cố Mang vẫn còn là nô lệ, thế nhưng trong lòng tên nô lệ này chứa đầy binh giáp, và cả dã tâm.
Cố Mang vẫn luôn muốn làm chuyện lớn.
Tiếc rằng thiên hạ Cửu Châu (3) lấy huyết thống làm đầu, mặc dù lão quốc vương mến mộ tài hoa của Cố Mang, phá lệ ban cho y chức thống soái, nhưng chờ chủ cũ qua đời, tân vương lại không để Cố Mang xuất thân “tiện chủng” vào mắt.
(3) Cửu Châu là từ dùng để chỉ Trung Quốc, người xưa chia Trung Quốc thành 9 khu vực nên gọi là Cửu Châu.
Ngài nghi kỵ y, ngờ vực y, tước quyền của y.
Thậm chí còn làm ra một chuyện mà Cố Mang không thể nhượng bộ nữa.
Mặc Tức tận mắt chứng kiến Cố Mang rơi xuống vực sâu.
Hắn từng dùng thân phận bạn chí cốt khuyên nhủ Cố Mang, cũng từng dùng thân phận đồng liêu cãi nhau với Cố Mang.
Khi đó hai người cùng ở Quân Cơ Thự (4), Cố Mang suy sụp ý chí, suốt ngày bỏ bê chức vụ.
Lúc Mặc Tức tìm được y, y đang ở trong thanh lâu nghe hát uống rượu, gối lên cặp đùi nõn nà của vũ kỹ.
Thấy Mặc Tức tới, y khép hờ đôi mắt khẽ dao động của mình, cười như không cười nhìn qua, nói: “Hi Hòa quân, tới rồi à.”
(4) Quân Cơ Thự: Quân cơ là cơ mật quân sự.
“Thự” là sở quan, nơi quan lại làm việc.
Mặc Tức giận suýt sôi máu, hắn đá cửa qua một bên, bước nhanh vào sương phòng, tát Cố Mang một bạt tai trước tiếng kêu hốt hoảng của mọi người, mắng: Mẹ kiếp có phải đời này huynh định tiếp tục sa đọa như vậy không.
Cố Mang uống rượu say, cười tủm tỉm ôm cổ Mặc Tức, hỏi với giọng thân mật: “Đúng rồi đó, Mặc đại công tử, có muốn sa đọa cùng ta không?”
“Huynh cút đi!”
Cố Mang cười ha ha.
Y nói, không sao cả, suy cho cùng, đệ là sĩ tộc, ta là nô lệ.
(5) Sĩ tộc: Danh môn vọng tộc.
Ta biết đệ chê ta bẩn.
Ta cũng biết bất luận đội quân dưới trướng ta nỗ lực cỡ nào, đổ bao nhiêu máu chết bao nhiêu người, trong mắt đương kim Quân thượng cũng chẳng đáng nhắc tới.
Ai bảo chúng ta vốn không xứng học tu chân tập pháp chứ, là tự chúng ta xuất thân ti tiện, lại cứ thích miễn cưỡng.
Tiếp sau đó, Cố Mang bị Quân thượng phái rời khỏi đô thành, không còn trở về phục mệnh nữa.
Mọi người từng cho rằng y gặp chuyện bất trắc gì đó mà chết, lúc ấy còn có rất nhiều cô nương ái mộ Cố Mang đau lòng rơi lệ vì y.
Nhưng rồi có một ngày, tiền tuyến bỗng nhiên gửi tình báo về, nói nhìn thấy bóng dáng Cố Mang trong trận pháp của quân đội nước Liệu.
Cố Mang đầu quân cho địch.
Tin tức gây sốc này hệt như lửa rừng đốt khắp Trọng Hoa, cơn giận của bàn dân đều bùng cháy, chỉ có tim Mặc Tức như đóng băng.
Hắn không tin.
Hắn vẫn không chịu tin.
Đến khi chính mắt nhìn thấy.
Đó là trên hồ Động Đình sương mù dày đặc, cột buồm mái chèo thủy thú vùng vẫy chém giết.
Chiến thuật của nước Liệu quen thuộc đến mức khiến lòng hắn vỡ vụn — Cách đấu yêu nghiệt quỷ quyệt bạt mạng này, Mặc Tức đã thấy vô số lần.
Trên bàn cát mà ngày xưa Cố Mang nghiên cứu tình hình quân địch, trong hàng loạt chiến dịch huy hoàng của quân Vương Bát.
(6) Bàn cát: Mô hình làm bằng bùn cát dựa theo bản đồ địa hình hoặc địa hình thực tế, dùng để nghiên cứu địa hình, tình hình quân địch, lập phương án tác chiến hoặc huấn luyện quân sự.
Mặc Tức nói với chủ soái phụ trách chiến dịch lúc đó, nhất định phải lệnh cho toàn quân rút về phía sau, không thể đánh tiếp nữa.
Bằng không hôm nay đội quân tiên phong này sẽ vùi thây dưới đáy hồ.
“Ông không phải đối thủ của Cố Mang.”
Chủ soái lại không bỏ vào tai: “Cố Mang là cái thá gì.
Thằng ranh còn hôi sữa, mình chảy máu tiện nô, thần duệ thuần huyết như ta mà đấu không lại nó?!”
Lão quý tộc râu dày hoa râm kia vênh mặt ngạo nghễ, chẳng hề để Cố Mang vào mắt.
Thế là chiến hỏa bùng cháy.
Vương sư ngày trước bách chiến bách thắng dưới sự thống lĩnh của Cố Mang, lần đầu tiên bị đánh cho tan tác trước thuyền chiến của nước Liệu.
Từng chiếc thuyền phép nổ ầm ầm, thủy ma thú xông ra từ đáy hồ cắn giết các tu sĩ.
Lửa đốt đỏ trời, máu nhuộm đỏ nước.
Giữa một vùng thảm bại khóc thương ai oán, Mặc Tức một mình ngự kiếm, đi vào thuyền lầu chủ chốt của nước Liệu.
(7) Thuyền lầu: Thuyền chiến cao lớn có lầu.
Lửa cháy phừng phừng, khói đen bốc nghi ngút.
Nước Liệu là đất nước tu ma, pháp chú của các tu sĩ vừa độc ác vừa tàn nhẫn, mấy trăm pháp chú chực đánh chết Mặc Tức —
“Tất cả dừng tay.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trong khoang thuyền lầu, một bóng người lắc lư bước ra từ góc tối.
Mặc Tức lại thấy được Cố Mang.
Da Cố Mang sậm màu hơn ngày trước, cơ thể cũng lực lưỡng hơn nhiều, chỉ có đôi mắt vẫn không hề thay đổi, vẫn đen bóng sáng ngời như ngày nào, dường như có thể nhìn thấu mọi mánh khóe trên đời.
Y để ngực trần, vòng eo thon gầy rắn chắc quấn vài vòng băng vải, đầu vai phủ một chiếc áo bào đen, trước trán tùy ý thắt một dải khăn chữ nhất nhuốm máu — giật xuống từ đầu của binh sĩ vương sư Trọng Hoa tử trận.
(8) Khăn chữ nhất
Y ngả ngớn tựa vào mép thuyền, híp mắt nhìn phía trước, sau đó cười nói: “Hi Hòa quân, hai ta lâu rồi không gặp nhỉ.”
Gió tanh thổi vù vù.
Cuối cùng Mặc Tức đã tận mắt nhìn thấy tên phản đồ này.
Tên loạn thần tặc tử này.
Sao lại ra nông nỗi như bây giờ?
Mặc Tức từng cảm thấy nước Liệu là đất nước tôn sùng chiến võ bạo tàn tột độ.
Cố Mang bản tính thuần lương, vì vậy cho dù y có rời khỏi Trọng Hoa, ắt cũng sẽ không đầu quân cho nước Liệu.
Nhưng mà bây giờ…
Mặc Tức nhắm mắt lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, mất cả buổi mới nặn ra hai chữ: “Cố Mang…”
“Hửm?”
Giọng Mặc Tức trầm thấp, mang chút run rẩy đè nén: “… Huynh lại tự sa đọa đến mức này.”
Giữa ánh lửa hừng hực, Cố Mang nở nụ cười, tóc đen xõa bên má bay lất phất, dùng thái độ gần như là phóng đãng xòe lòng bàn tay: “Có gì không tốt à?”
“…”
“Ta cảm thấy tốt lắm, nước Liệu trọng nhân tài.
Cho dù tu hắc ma bất nghĩa, nhưng mọi người đều rất công bằng.”
Cố Mang nói, chỉ chỉ khăn chữ nhất nền xanh viền vàng trên trán mình.
“Loại khăn đeo của quý tộc thuần huyết này, bất luận ta ở quý quốc vào sinh ra tử thế nào, lập nên bao nhiêu kỳ công thanh danh, bởi vì xuất thân của ta, ta cũng vĩnh viễn chẳng thể nào mơ đến… Đệ hiểu cảm giác mệt mỏi này không?”
Cố Mang cười cười.
“Ta không cam lòng.”
Mặc Tức giận dữ quát: “Đó là khăn đeo ghi công chỉ con cái của liệt sĩ hy sinh anh dũng mới có, huynh tháo xuống!”
Cố Mang sờ dải khăn lụa loang lổ vết máu, ra chiều hứng thú: “Vậy sao? Cái này là của một tiểu tu sĩ tuổi đời rất trẻ.
Thuộc hạ của ta cắt phăng đầu cậu ta, ta thấy khăn đeo này chế tác tinh xảo đẹp mắt quá, đeo trên đầu người chết thì thật là đáng tiếc, bởi vậy mới tháo xuống chơi chút thôi.
Sao vậy, đệ cũng muốn à?”
Y cười đầy tà khí: “Bản thân đệ chắc cũng có một cái rồi, đệ giành với ta làm gì.”
Mặc Tức gần như giận tím mặt, lớn tiếng quát: “Tháo xuống!”
Cố Mang cười ngọt ngào, giọng điệu lại vô cùng nguy hiểm: “Hi Hòa quân, một mình đệ xông vào giữa muôn trùng vây, sao chẳng biết khách sáo gì hết vậy.
Đệ thật sự cho rằng ta sẽ niệm tình xưa, không dám giết đệ sao?”
Sương đen lượn lờ trên tay bắt đầu tụ thành một lưỡi lê hắc ma.
Cố Mang nói: “Hôm nay hồ Động Đình đã chôn xác gần như toàn bộ quân tiên phong của quý quốc.
Mặc Tức, tuy rằng đệ lợi hại thật, nhưng chung quy vẫn chỉ là phó soái, không lay chuyển được lão quý tộc ngu hộc máu của nước đệ.
Hôm nay chết nhiều người như thế, lão không tới xin tha, đệ lại chui đầu vào rọ.”
“…”
Cố Mang cười híp mắt: “Đệ muốn chôn chung với tướng sĩ Trọng Hoa chết trận à?”
Mặc Tức không đáp, im lặng giây lát rồi bước về phía y.
“… …”
Quân ủng giẫm nên những vết loang lổ trên ván thuyền chưa khô máu.
Cuối cùng Mặc Tức mới mở miệng: “Cố Mang.
Ta biết Trọng Hoa nợ huynh, ta cũng nợ huynh.”
“Huynh đã làm rất nhiều vì ta, thế nên hôm nay, ta sẽ không động thủ với huynh.”
Cố Mang cười lạnh: “Đệ cứ động thủ thử xem.”
“Huynh hỏi ta có phải muốn chôn chung với các tướng sĩ chết trận hôm nay không… Nếu ta chết có thể đổi được huynh rời khỏi nước Liệu.” Hắn bước từng bước một đến gần: “Vậy được.
Mạng của ta cho huynh.”
Cố Mang ngưng cười, ánh mắt đen láy nhìn Mặc Tức chằm chằm: “… Ta sẽ giết đệ thật đấy.”
“…” Mặc Tức không đáp một lời, chỉ nhìn vết máu trên dải khăn lụa xanh trước trán Cố Mang, sau đó tầm nhìn từ từ dời xuống mặt y: “Vậy huynh giết đi.
Giết xong rồi, nhớ phải quay đầu lại.”
Đây là lần cuối cùng Mặc Tức định kéo Cố Mang lại.
Ưng trắng lướt qua cột buồm, lưỡi lê chớp lóe —
“Phập” một tiếng trầm đục.
Máu từ vết thương chảy ra ồ ạt.
Lưỡi lê rét lạnh xuyên tim — Đột nhiên xoáy mạnh một cái!
“Ta đã bảo ta sẽ giết đệ mà.”
Lưỡi lê còn đang ghim trong máu thịt của Mặc Tức.
Cố Mang dừng một lát, đột nhiên nhếch miệng cười nhạo báng: “Đệ là cái thá gì, dựa vào đâu mà nói điều kiện với ta? Đệ cho rằng đệ chết rồi ta sẽ hổ thẹn quay đầu sao? Đừng ngốc thế!”
Y ngẩng cổ, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống, thở dài: “Thân làm tướng sĩ, sống trên đời này, không thể quá niệm tình xưa.”
Nói đoạn, y chậm rãi cúi người, quỳ một gối xuống, một bên khuỷu tay thong thả gác trên đầu gối, tay còn lại nắm lưỡi lê đang nhỏ máu, rút một cái “roẹt”.
Máu tươi văng khắp nơi!
Cố Mang dùng mũi lê nhỏ máu ròng ròng nâng cằm Mặc Tức lên.
“Đừng tưởng rằng ta không biết đệ có chủ ý gì.
Hi Hòa quân, đệ không thật sự muốn động thủ với ta.
Đệ biết rõ mình không có phần thắng nên mới định dùng mạng mình cược lương tâm của ta.”
Máu đỏ chậm rãi thấm lan vạt áo, giây phút đó Mặc Tức lại chẳng thấy đau.
Chỉ cảm thấy lạnh.
Lạnh quá…
Hắn nhắm mắt lại.
Không phải.
Nếu có thể, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc động thủ với huynh.
Từng có một thời, ánh sáng là huynh ban, hơi ấm là huynh tặng, máu nóng chảy trong trái tim này, tất cả đều vì huynh.
Không có huynh, ta sẽ không có ngày hôm nay.
Cố Mang hờ hững nói: “Xin lỗi, làm đệ thất vọng rồi.”
“…”
“Mặc Tức.
Nếu ta là đệ, hôm nay rơi vào đường cùng, ta thà cược mình có thể cá chết lưới rách đồng quy vu tận với đối thủ hay không, chứ chẳng đời nào hồn nhiên ngây thơ khuyên đối thủ quay đầu lại như đệ.”
“Hai ta làm anh em một hồi, đây là điều cuối cùng ta có thể dạy đệ.”
Cảnh tượng cuối cùng Mặc Tức nhớ được trước khi mất ý thức chính là có tu sĩ của nước Liệu ngự kiếm qua mặt nước chạy đến, sốt ruột nói: “Cố soái, hướng Đông Bắc có tiếp viện, là đại quân dược tu của Mộng Trạch, ngài xem —”
Còn chưa nghe xong, Mặc Tức đã chống không nổi, đột nhiên nghiêng về phía trước, ngã xuống ván thuyền bê bết máu.
Trận huyết chiến này, Trọng Hoa xác nhận phản tướng Cố Mang chuyển sang đầu quân cho nước Liệu, bán mạng ở quốc gia hắc ám nhất đại lục Cửu Châu.
Lão chủ soái đốc quân (9) thất sách, đại quân tổn thất nghiêm trọng, một vạn quân tiên phong sống sót chưa tới một trăm, Mặc Tức cũng nằm trên giường bệnh hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại.
(9) Đốc quân: Chỉ huy quân đội.
Cố Mang đâm vào ngực hắn một nhát, lại chẳng thu tay quay đầu là bờ.
Theo như một câu Cố Mang từng nói thật lâu về trước — Lúc y còn chưa rời khỏi vương thành —
“Mặc Tức, đường đi lên đã bị ta lấp mất, ta không còn chỗ để đi, chỉ có thể mò xuống địa ngục thôi.”
Nói xong, y gọi tiểu nhị lấy một vò rượu.
Đập bỏ miếng phong nê (10), Cố Mang mỉm cười rót đầy một chén cho mình, một chén cho Mặc Tức.
(10) Phong nê: dùng một miếng đất sét đặt dính lên chỗ nút thắt sợi dây gói món đồ, sau đó dùng ấn chương quan chức hoặc họ tên của người phong ấn đóng lên miếng đất sét đó, đợi miếng đất sét khô, nút thắt của sợi dây được niêm phong trong miếng đất sét, không có sự cho phép hoặc đồng ý thì không được gỡ ra, nếu không, khi gỡ ra sẽ phá hoại dấu vết ban đầu của ấn chương.
(theo chuonghung.com)
“Cạch” một tiếng, đôi chén cụng nhau, nước rượu tung toé, hai mắt Cố Mang sáng lấp lánh: “Để ta mời đệ uống thêm chén nữa, từ nay trở đi Cố Mang ca ca của đệ phải làm người xấu rồi.”
Lúc đó Mặc Tức còn lắc đầu, cảm thấy y quá ngả ngớn, nói chuyện như đùa vậy.
Người anh em này hắn quen biết nhiều năm như thế, mềm lòng hơn bất cứ ai, ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết, lòng son như trẻ lọt lòng mới sinh, sao có thể trở thành người xấu được.
(11) Lòng son như trẻ lọt lòng mới sinh: Nguyên văn là “Xích tử đan tâm”, xích tử là trẻ mới sinh đỏ hõn trần truồng, đan tâm là lòng chân thành, cụm từ này dùng để chỉ lòng trung thành với quốc gia.
Kết quả thì sao? Thuộc hạ của trẻ mới sinh giết đồng bào của hắn.
Mà bản thân trẻ mới sinh suýt nữa giết chết hắn.
“May là công chúa Mộng Trạch chạy tới cứu ngài kịp thời, lưỡi lê này là thần võ của nước Liệu, đã nhúng ma độc, muộn chút nữa chỉ sợ cứu không được.
Ngực ngài sẽ để lại sẹo, mấy tháng tới cần phải an tâm nghỉ dưỡng…”
(12) Thần võ: đại loại là vũ khí thần thông =))
Tiếp sau dược tu còn nói gì đó, Mặc Tức lại không bỏ vào tai.
Hắn cúi đầu nhìn băng vải quấn quanh ngực mình, thịt thối đã bị khoét đi, song dường như còn thứ gì nữa cũng bị khoét cùng thịt thối ra khỏi lồng ngực, khiến hắn cảm thấy trống rỗng, đau đớn, không cam, oán hận.
Đến tận sau này, Cố Mang ác giả ác báo, bị đuổi về cố đô.
Mặc Tức cảm thấy vết sẹo trên ngực mình cuối cùng đã ngừng rỉ máu.
Nhưng vẫn đau âm ỉ.
Cách biệt nhiều năm, đêm trước khi quân Bắc Cảnh khải hoàn về triều, Mặc Tức trằn trọc không ngủ được ngồi một mình trong lều trại, ngón tay chống trước xương lông mày, đầu ngón vô thức sượt qua đôi mắt ươn ướt.
Mặc Tức xoay mặt đi, ánh nến lờ mờ tỏa ra từ chân đèn phủ lụa mỏng rọi lên gò má góc cạnh lạnh lùng của hắn, hắn nhắm hai mắt lại.
Cố Mang…
Cố Mang.
Không thể nghi ngờ, hắn là lương thần, y là phản tặc, hắn hận y thấu xương, cũng biết y có tội.
Nhưng lúc lông mi run rẩy, dường như hắn lại thấy được Cố Mang hồi còn ở học cung, miệng cười toe toét, gương mặt nửa chính nửa tà, khi cười sẽ để lộ một chiếc răng nanh, ánh mắt sáng hơn bất cứ vì sao nào mà hắn từng nhìn thấy.
Lúc đó nắng trời sáng rỡ, trưởng lão huyên thuyên miên mải, Cố Mang thì nằm gục trên bàn, lén lút viết hoàng thư (sách người lớn) do mình tự biên tự diễn, còn vì tất cả con gái trong hoàng thư đều thích mình mà vênh vang đắc ý.
Khi đó hai người đều không biết mình sẽ có ngày mai như thế nào.
Tiểu kịch trường
Cố Mang Mang: Chừng nào ta mới có thể không sống trong đối thoại/ ký ức/ lời thoại/ tiết tử?!
Mặc Tức: Chờ chừng nào huynh ngoan đã.
Cố Mang Mang: Ông đây mẹ nó vẫn rất ngoan!
Mặc Tức: Chú ý cách dùng từ.
Cố Mang Mang: Ông đây là binh sĩ tục tằn không dùng “ông đây” chẳng lẽ dùng “người ta”?
Mặc Tức: Nếu còn không nghe lời, nhốt huynh thêm chương nữa.
Cố Mang Mang: Đại ca ông chủ chủ nhân ông xã bệ hạ cục cưng tổ tông, đệ bảo ta gọi gì cũng được, có gì từ từ nói…
Mặc Tức: Được.
Vậy huynh rên mấy tiếng nghe đi.
Cố Mang Mang: ???.
Vết Nhơ Dư Ô