Về Người Tôi Yêu
C12: Phải về nhất không được để mất mặt
Lương Tị đi phía sau, kéo lấy ba lô trên lưng anh, vừa đi vừa nói: "Lúc còn bé, tôi cảm thấy ba mẹ đối xử với chúng tôi không tốt chút nào, bây giờ thì lại thấy họ rất tốt."
"Tại sao?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Hồi tiểu học chúng tôi ở trong ký túc xá, một tuần mới về nhà một lần. Lúc đó họ nghỉ việc đi biển lập nghiệp, rồi xây nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh, làm gốm sứ phòng tắm và gạch lát nền. Nói chung là làm rất nhiều loại, cái gì cũng làm. Cuối tuần chúng tôi về nhà cũng không thể gặp được họ. Mãi đến năm lớp ba lớp bốn, chúng tôi mới mơ hồ biết rằng gia đình mình sắp phá sản, trong nhà máy xảy ra tai nạn. Cánh tay của một công nhân bị máy móc nghiền nát, phải bồi thường rất nhiều tiền. Sau này làm thế nào mà nhà máy trở nên tốt hơn tôi cũng không nhớ nữa."
"Khi đó chúng tôi trách ba mẹ không có thời gian chăm sóc chúng tôi, bắt chúng tôi phải học ở trường, mua cả đống sách vở và đến cuối tuần cũng để chúng tôi tự chơi. Sau này lớn lên, chúng tôi mới hiểu. Dù gia đình có khó khăn về tài chính đến đâu, chị em chúng tôi vẫn khiến cho các bạn trong lớp ghen tị vì tiền ăn, mặc, tiền tiêu vặt chưa bao giờ bị cắt. Nhưng có một quy định, đó là mua gì cũng phải ghi trung thực vào sổ."
"Tuy là con nuôi nhưng chị em chúng tôi luôn tự tin giữa các bạn cùng lớp, luôn xinh xắn và chưa bao giờ bị từ chối hay xa lánh. Hơn nữa cho dù bận đến đâu, ba mẹ cũng đều sẽ dành thời gian để đi họp phụ huynh cho chúng tôi. Đến sinh nhật thì có thể mời các bạn cùng lớp đến nhà."
"Từ nhỏ chúng tôi đã được ba mẹ dạy rằng, con gái nên tôn trọng và yêu thương bản thân, ngoại trừ tiền của người nhà ra, không nên tiêu tiền của người khác. Và trong khả năng của mình, hãy tận hưởng mọi điều tốt đẹp. Nếu dư sức ở trong khách sạn năm sao thì cứ ở, không cần phải ở trong khách sạn bình thường, còn nếu điều kiện có hạn, vậy thì ngủ ở trong xe cũng không thành vấn đề gì." Lương Tị nhìn anh, "Anh hiểu ý tôi chứ?"
"Hiểu." Lý Thiên Thuỷ hiểu, "Không phải cô kén chọn, chỉ là vì từ nhỏ cô đã có được một cuộc sống dư dả..."
"Cũng không tính là dư dả. So với những người thật sự có tiền trong thành phố thì chúng tôi kém xa, nhưng so với những đứa trẻ trong thị trấn thì chúng tôi hơn hẳn."
"Thật ra chuyện này cũng liên quan đến quan niệm của ba mẹ. Trong lớp chúng tôi có một cô gái, gia cảnh siêu giàu nhưng suốt ngày đạp chiếc xe đạp cũ đến trường. Tôi hiểu ý định của ba mẹ bạn ấy, nhưng cô gái này đã luôn không tự tin trong lớp. Hai năm trước tôi gặp lại cô ấy, vẫn không có gì thay đổi."
"Sau này chúng tôi mới hiểu ra và đặc biệt biết ơn ba mẹ nuôi. Tuy chúng tôi ít nói lời tâm sự và xa cách về tình cảm, nhưng từ nhỏ họ đã dặn dò chúng tôi bằng lời răn dạy: Hãy luôn tự lực cánh sinh, cố gắng đừng làm phiền đến người khác." Lương Tị chậm rãi nói: "Đặc biệt là mấy năm nay, tôi dần dần hiểu ra vì sao trình độ cơ bản của những người đàn ông chúng tôi thích lại giống với chúng tôi như vậy. Không phải chúng tôi chê họ thua kém mình, mà là vì trong tiềm thức, chúng tôi phát hiện ra rằng giữa chúng tôi và họ không bằng tần số."
"Dù cuộc hôn nhân của chị tôi không thành, dù tôi không được hạnh phúc như ý muốn, nhưng chúng tôi vẫn tin rằng sự giáo dục của ba mẹ nuôi dành cho chúng tôi là đúng đắn. Trong lòng chúng tôi luôn biết ơn và yêu thương họ, chỉ là chúng tôi keo kiệt trong việc thể hiện ra mà thôi."
Lý Thiên Thủy đợi cô nói xong mới nói: "Người không rộng rãi sẽ không đi cô nhi viện nhận nuôi các cô, hơn nữa còn là lúc cô đã có ký ức."
"Thời đó, con cái có thể bị mua bán một cách lén lút, ví dụ sinh con gái mà ba mẹ đẻ không muốn nuôi thì cũng có thể cho đi, hoặc là nhà nào không sinh được con trai thì dùng tiền mua về. Một số cậu bé trong số các bạn cùng trang lứa của tôi là được ba mẹ mua về."
"Không phạm pháp sao?"
"Đương nhiên là vi phạm pháp luật. Nhưng người dân thời đó ít hiểu biết về pháp luật. Họ nghĩ cha mẹ hai bên tự thỏa thuận với nhau là đủ, nhà nước không can dự gì. Thậm chí họ không nghĩ như vậy là vi phạm pháp luật. Kể cả khi nhà nước xuống kiểm soát, bọn họ cũng sẽ có cách để tránh né điều đó. Hơn nữa Trung Quốc của ba mươi năm trước không thể nào so sánh với Trung Quốc của hiện tại."
"Cho nên, khi đó ba mẹ nuôi của các cô có thể đến cô nhi viện để nhận nuôi các cô, điều đó có nghĩa họ là những con người có trách nhiệm và tư tưởng cởi mở." Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, "Khi đó ba mẹ cô nhận nuôi cô, thím của tôi và những người khác còn bàn tán, nói ba mẹ của cô ngu ngốc, trẻ con có trí nhớ rồi thì rất khó nuôi dưỡng."
Lương Tị cúi đầu chậm rãi bước đi, không trả lời.
Lý Thiên Thủy nghiêng đầu nhìn cô, "Khóc?"
Lương Tị ngoảnh mặt đi, sang bên cạnh gọi điện thoại cho ba mẹ mình.
Lý Thiên Thuỷ đứng ở phía xa chờ đợi, cô cúp máy rồi, anh lại đưa cây gậy leo núi cho cô, "Đi thôi."
Lương Tị nắm cây gậy, đi ở phía sau anh.
Lên đến Jiadengyu và thuê xe trở về thì cũng đã chín giờ tối. Nằm trên giường, Lương Tị gửi một tin nhắn vào nhóm gia đình: Hôm nay con đã đi bộ mười tiếng đồng hồ, với tổng quãng đường là 28 km.
Vốn sẽ về sớm hơn, nhưng cả hai quá mệt, thậm chí còn nằm xuống thảm dã ngoại đánh một giấc giữa chừng.
Lý Thiên Thuỷ đun một thau nước nóng để cô ngâm chân.
Lương Tị nhìn cái thau, rồi lại nhìn anh.
"Ngâm đi, đây là thau tôi mới mua đó chị Tư à." Lý Thiên Thuỷ phục cô luôn.
"Chủ yếu là tôi sợ bị nấm da chân." Lương Tị giải thích.
Lý Thiên Thuỷ rửa tay rồi ngồi cạnh thùng rác để cắt móng tay. Lương Tị nhìn móng tay của mình, sau đó thương lượng với anh, "Anh Thiên Thuỷ, anh cũng cắt giúp em với?"
"Đợi lát nữa."
Lương Tị bắt đầu lướt điện thoại, chờ anh cắt cho mình. Vừa lướt vừa hỏi về kế hoạch ngày mai. Lý Thiên Thuỷ nói: "Ngày mai sẽ nghỉ ngơi ở đây một ngày. Chúng ta đi ngắm bình minh và hoàng hôn, ngày kế tiếp sẽ bắt xe buýt đến khu thắng cảnh Kanas."
"Được." Lương Tị đấm bóp chân, "Chân tôi hơi đau."
"Ngày mai sẽ còn đau hơn."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Lát nữa tắm nước nóng xong sẽ đỡ một chút."
Lý Thiên Thuỷ cắt móng tay xong thì đi tới, Lương Tị lau chân, vào phòng tắm rửa tay, sau đó ngồi khoanh chân trên giường chờ anh cắt.
Lý Thiên Thuỷ trải một chiếc khăn tắm lên đùi, cúi đầu cẩn thận cắt cho cô. Lương Tị nhìn kỹ hơn những sợi tóc bạc trên đầu anh, có sáu bảy sợi, "Lát nữa tôi giúp anh nhổ tóc bạc."
"Không cần." Lý Thiên Thuỷ ngồi thẳng người lại, cử động cái cổ cứng ngắc của mình.
"Để tôi nhổ cho anh, nhổ xong sẽ không thấy nữa." Lương Tị nói nhảm, "Mấy thứ này ảnh hưởng đến sức hút lắm."
"Tôi vẫn luôn cuốn hút."
"Muốn ói quá."
Lý Thiên Thuỷ nhìn lên, "Dọc đường có rất nhiều phụ nữ đến hỏi WeChat của tôi, cô không thấy sao?"
...
"Còn có người rủ tôi buổi tối đi uống rượu, tôi nói phải ở cùng em gái, nên đã từ chối."
...
"Tôi làm ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của anh rồi?" Lương Tị hỏi.
"Tôi không có ý đó."
"Anh chính là có ý này."
"Tôi không có."
"Anh có."
"Được thôi, có thì có." Lý Thiên Thuỷ nói.
"Tôi không có."
"Anh có."
"Ừ, tôi có." Lý Thiên Thuỷ đầu hàng.
"Xem kìa, đuôi cáo lộ ra rồi." Lương Tị khịt mũi, "Tôi cũng thường xuyên được hỏi WeChat, nhưng tôi đâu có khoe khoang. Hôm nay tôi gặp một người địa phương trên đường, anh chàng này trông rất giống Tom Cruise. Hỏi xin WeChat của tôi, nói buổi tối sẽ nướng thịt cho tôi ăn."
"Tom Cruise là người da trắng, còn da của người dân địa phương thì đen*, hơn nữa họ..."
*Ý ở đây không phải màu đen, kiểu như da đậm màu, đen nắng.
"Là một Tom Cruise phiên bản da đen!"
...
Lý Thiên Thuỷ bị cô quay cho chóng mặt, cô nói gì cũng đúng cả, anh cầm chiếc khăn tắm vào phòng tắm, giũ móng tay đã cắt vào bồn cầu.
Lương Tị xuống giường đi tắm, Lý Thiên Thuỷ thì ra ngoài dạo xem có gì để ăn không. Ở homestay chỉ có cơm chiên, ăn không đủ no.
Phía trước homestay có một quán thịt nướng, Lý Thiên Thuỷ chọn vài xiên sườn cừu, vài xiên thịt thăn, hai bánh naan và một ít ớt xanh nướng.
Xách đồ về phòng, Lương Tị vội vàng chạy tới ăn bánh naan với ớt xanh nướng, đây là cách ăn ưa thích của cô sau khi đến Tân Cương.
Lý Thiên Thuỷ đứng trong sân của homestay ăn, nói ăn ở trong phòng có mùi. Lương Tị cũng đi dép lê ra ngoài, đứng bên cạnh anh ăn, vừa ăn vừa nịnh nọt.
Bóng của hai người chồng lên nhau, kéo dài.
Rạng sáng bốn năm giờ Lý Thiên Thuỷ gọi cô dậy, hỏi cô có muốn đi ngắm bình minh không. Lương Tị đang ngủ say nên bị cộc. Lý Thiên Thuỷ nhẹ nhàng đứng dậy, mặc một chiếc áo khoác dày vào, tự mình đi.
Cửa còn chưa đóng lại, Lương Tị ngơ ngác ngồi dậy, "Anh đi đâu đó?"
"Tôi đến đài quan sát ngắm bình minh."
"Tôi đi nữa!"
Lý Thiên Thuỷ ngồi trở lại, "Tôi không đi nữa."
Lương Tị yên tâm nằm xuống, "Sao cũng được."
...
"Tôi muốn đi." Lý Thiên Thủy đứng dậy, "Bình minh ở Hemu rất đẹp."
"Vậy tôi cũng đi." Lương Tị ngồi dậy, quyết theo cùng.
...
Lương Tị toàn thân đau nhức, đặc biệt là hai chân, giống như đeo đầy chì vậy, leo núi thì không sao, nhưng xuống núi thì rất khó chịu. Nhưng dậy sớm cũng không phải là vô ích, làng Hemu dưới ánh bình minh giống như một lớp ánh sáng vàng, là một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Lý Thiên Thuỷ nói cảnh đẹp đòi hỏi bạn phải ở trong đó và tự mình cảm nhận, để lồng ngực rung động, chứ ảnh chụp cũng chẳng sánh được một phần vạn của nó. Đặc biệt là phong cảnh ở vùng Tây Bắc và Tây Nam.
Hai người vừa xuống núi vừa tán gẫu, Lương Tị tò mò: "Phong cảnh dọc đường và danh lam thắng cảnh đẹp thế này, nhưng tại sao lại có ít khách du lịch như vậy?"
"Giao thông bất tiện là lý do chính." Lý Thiên Thuỷ dùng gậy leo núi để dắt cô, "Khoảng cách giữa các danh lam thắng cảnh quá xa, có nơi không thông xe nên đều đi theo nhóm, đi chung xe hoặc thuê xe riêng."
"Hôm đó tôi tình cờ hỏi một chủ xe, ông ấy nói tiền thuê xe là một ngàn tệ một ngày." Lương Tị tặc lưỡi, "Một ngàn tệ một ngày là khái niệm gì? Sau mười ngày sẽ là mười ngàn tệ."
"Cô có thể đi chung xe. Đối với một chiếc xe bảy chỗ, mọi người có thể chia sẻ số tiền một ngàn tệ này. Hơn nữa đều là người trẻ tuổi, coi như là có thêm bạn đồng hành. Tôi khuyên cô không nên tự thuê xe một mình." Lý Thiên Thuỷ nói: "Thật ra, bây giờ khách sạn hay nhà dân đều hợp tác với các công ty du lịch hoặc bên ngoài, cô nói mình muốn đi đâu, khách sạn sẽ sắp xếp cho cô, tính bảo mật cực kỳ cao."
"Đổi lại một góc độ khác, có lẽ chính vì giao thông không thuận tiện mà Tân Cương có vẻ bí ẩn và quyến rũ hơn." Lương Tị nói.
"Đúng vậy." Lý Thiên Thuỷ đồng ý.
Hai người trò chuyện rôm rả về đến homestay, chủ homestay nói ở trường đua có tổ chức đua ngựa, về nhất sẽ có thưởng, gợi ý hai người cùng đi xem náo nhiệt. Lương Tị rất thích thú, quay trở lại phòng tắm nước nóng rồi giục Lý Thiên Thuỷ đưa cô đến đó.
"Sao cô lại..."
"Tôi thô tục, cả đời đều thích xem náo nhiệt." Lương Tị ngắt lời anh.
Trường đua ngựa ở dưới rừng bạch dương cuối làng phía đông, Lương Tị sợ bỏ lỡ cuộc đua nên vừa chạy chậm vừa ăn bánh rán, chân cũng không còn đau nữa.
Đấu trường được bao quanh bởi người xem, Lương Tị chen lấn lên phía trước, sự kiện này được tổ chức bởi các công ty du lịch và người dân địa phương, những con ngựa đều là ngựa đua thật sự, và những người tham gia cuộc thi đều là người chăn gia súc địa phương.
Lương Tị chạy đến chỗ ban tổ chức hỏi xem có thể đăng ký hay không, ban tổ chức nói người chơi phải biết kỹ thuật cưỡi ngựa. Lương Tị đã cố gắng hết sức để giới thiệu Lý Thiên Thuỷ, nói anh cưỡi ngựa giỏi và đẹp trai, có thể thu hút nhiều khách du lịch hơn.
Mà lúc này, Lý Thiên Thuỷ hoàn toàn không biết gì đứng ngoài đám đông, uống sữa tươi và ăn bánh rán.
Ở đằng kia, Lương Tị tung tăng chạy đến thúc giục anh tham gia cuộc thi. Lý Thiên Thuỷ lắc đầu, tỏ ra không quan tâm. Lương Tị nói về nhất sẽ được mười ngàn tiền mặt, Lý Thiên Thuỷ đã uống hết sữa, "Đi, đi xem thử."
...
Lý Thiên Thuỷ chọn một con ngựa, vuốt ve nó, sau đó nhảy lên. Có tổng cộng mười hai thí sinh, Lý Thiên Thuỷ là người trẻ và đẹp trai nhất.
Lương Tị lặng lẽ chạy đến hỏi anh: "Anh có tự tin không?"
Lý Thiên Thuỷ gật đầu, "Có."
"Phải về nhất nhé, không được để mất mặt!"
...
Lương Tị lấy một quả táo tàu đỏ từ trong túi ra kêu anh ăn, "Màu đỏ may mắn."
...
Lý Thiên Thuỷ đem táo đỏ cho ngựa ăn, Lương Tị nhìn từng người chơi trong khu vực chuẩn bị, họ đều dũng mãnh và thiện chiến, vừa nhìn là biết đều là người chơi chuyên nghiệp. Nhìn lại Lý Thiên Thuỷ, đột nhiên cô mất hết tự tin. Chăm chước nói: "Điều quan trọng nhất là có tham gia, đừng quá lo lắng về thứ hạng."
Lý Thiên Thuỷ không nói gì, vận động cánh tay.
Lương Tị nóng nảy, "Anh có nghe thấy không?"
Lý Thiên Thuỷ trả lời cô: "Nghe rồi. Không lấy được giải nhất thì rất mất mặt."
...
"Anh đừng có mà thể hiện." Lương Tị hét lên, Lý Thiên Thuỷ đã cưỡi ngựa qua đó, chuẩn bị thi đấu.
Trọng tài còn chưa thổi còi mà đã có vài con ngựa lần lượt chạy trước, trong số mười hai con ngựa, Lý Thiên Thuỷ là con cuối cùng. Lương Tị hét vào mặt trọng tài, "Điều này là không hợp lệ, ông vẫn chưa thổi còi mà..."
Trọng tài khoát khoát tay, dùng tiếng Trung đứt quãng thản nhiên nói: "Có gì đâu, đừng để ý quá." Nói xong, liền ngồi ở trên băng ghế uống trà.
Sao có thể không để ý được kia chứ?
Lý Thiên Thuỷ luôn ở phía sau, cho đến khi gần đến đích, anh mới giẫm lên bàn đạp với tư thế cong lưng, mông rời khỏi yên mà đuổi theo. Lương Tị cổ vũ cho anh, anh nhìn vạch đích, ánh mắt sắc bén, vượt qua vạch trắng như một người hùng khải hoàn.
Lương Tị hét lên phấn khích, cứ như thể cô mới là người chiến thắng vậy. Lý Thiên Thuỷ ngồi trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, nhìn cô từ xa, hất cằm về phía cô.
Nhìn đi, anh đây chiếm vị trí đầu tiên rồi đấy.
Lương Tị ôm lồng ngực gần như muốn nổ tung chạy qua đó, nhìn anh chằm chằm và bắt đầu tâng bốc anh.
Nào là cực kỳ hấp dẫn, nào là mắt sáng như đuốc, nào là có khí chất của một vị đế vương. Quả thật đẹp trai chết đi được, trái tim bé nhỏ của cô cũng đập thình thịch, thình thịch luôn rồi.
Những lời này đúng là đã nịnh được Lý Thiên Thuỷ, anh đưa tay ra kéo cô lên ngồi trong lòng mình, để cô thu hút sự chú ý của mọi người. Lương Tị vẫy tay với các du khách, sau đó ôm quyền với những người dự thi khác, "Cảm ơn, cảm ơn."
Đối phương giơ ngón tay cái lên với Lý Thiên Thuỷ. Trọng tài hỏi anh không phải là người địa phương, làm sao có thể cưỡi ngựa?
Lý Thiên Thuỷ nói anh có thầy dạy, đã luyện được vài năm. Đối phương tỏ vẻ thì ra là thế.
Lý Thiên Thuỷ xuống ngựa nhận giải, phần thưởng không phải là mười ngàn tiền mặt mà là một chiếc chăn lông cừu.
Lương Tị vuốt chăn lông cừu, khen lông này nhất định là lông chính hiệu từ Tân Cương, khác xa với lông chất lượng thấp trên thị trường, năm tám ngàn tệ cũng không mua được. Sau đó cô ôm chăn lông cừu cười ha ha, không hề nhắc đến khoản tiền thưởng mười ngàn tệ mà mình bịa ra.
Lý Thiên Thuỷ cũng rất vui, nhưng anh cố kiềm chế bản thân, không thể hiện ra ngoài.
Trên đường trở về khách sạn, Lương Tị vẫn còn khen, "Sao anh giỏi quá vậy?"
"Nơi này chỉ để giải trí, tổ chức cho khách du lịch mà thôi. Nếu so với các giải thi đấu chính thức thì tôi chẳng là gì cả, chỗ đó mới đúng có cao thủ." Lý Thiên Thuỷ nói: "Các cuộc thi lớn được tổ chức bởi hiệp hội cưỡi ngựa, có kiểm soát viên kiểm tra doping, trọng tài chính và cả bác sĩ thú y nữa. Riêng tiền thưởng cũng vài triệu rồi."
"Lần này tham gia chủ yếu là cưỡi ngựa cho vui thôi, tôi không phải tuyển thủ chuyên nghiệp."
"Không phải anh đi theo thầy luyện mấy năm sao?"
"Tôi tùy tiện nói mà thôi, cũng chỉ học được một ít kỹ xảo khoe khoang, mới có mấy tháng."
"À." Lương Tị hiểu ra, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi cảm thấy anh rất lợi hại. Đặc biệt là khi anh cưỡi ngựa, tư thế rất hiên ngang và oai phong! Khác với anh của lúc bình thường."
Lý Thiên Thuỷ không nói gì, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Về Người Tôi Yêu