Vẻ Đẹp BE Của Mỹ Cường Thảm

Chương 18

46@-

Cảng Đế Đô.


Khang Khuyển vẫn đang đợi Alansno ra.


"Đã qua ba tiếng rồi, Thượng tướng vẫn chưa có tin tức."


Trời đã nhá nhem tối, ba tiếng trôi qua, không thấy bóng dáng Thượng tướng đâu, nhưng trên Tinh Võng, hot search lại đang náo loạn cả lên—


#AlansnoĐeoVòngỨcChếVàoĐếĐôChịuPhạt# #PháoKíchKhuSaoB6DiễnBiếnTiếpTheoHoàngĐếRoshNổiGiậnTrừngPhạtNghiêmKhắc# #VòngỨcChếCủaAlansno#


Toàn là những tin tức như vậy, bắt đầu sôi sục từ hai tiếng trước. Khang Khuyển ban đầu còn liên hệ người để dập tắt dư luận, nhưng không có chút hiệu quả nào, thế là cậu ta hiểu rõ kẻ đứng sau thao túng dư luận Tinh Võng lần này, e rằng là Hoàng thất.


Trước khi pháo kích khu sao B6, cậu ta từng khuyên can Thượng tướng, đáng tiếc không thành công. Bệ hạ lần này triệu kiến chính là để thể hiện thái độ của Hoàng thất, để cho dân chúng Liên Bang một lời công đạo…


Thượng tướng có khả năng thật sự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.



Bác sĩ Cain: "Phó quan đại nhân, ngài vừa nhờ Đội trưởng Lam trông chừng Thượng tướng, anh ta có nhắn lại cho ngài không? Nếu thành phần thuốc trị thương thật sự mất tác dụng như tôi dự đoán, thời gian trì hoãn càng lâu, vết thương của Thượng tướng e sẽ càng nặng thêm."


"Để tôi xem."


Khang Khuyển vừa mở ra, tin nhắn của Lam Châu Hà đã gửi tới: [Phó quan Khang Khuyển, tôi đã lấy thuốc trị thương theo lời ngài, nhưng không đợi được Thượng tướng ra, Bệ hạ lệnh cho tôi đi tuần tra, không giúp được gì, thật sự xin lỗi.]


[Biết rồi, đa tạ.]


Khang Khuyển trả lời xong, liếc nhìn về phía hoàng cung: "Trong lòng tôi có dự cảm không tốt lắm…"


Trời sầm lại, phía trên cảng tập trung một mảng lớn mây sấm đen tím.



Tí tách.


Một căn phòng bốn bề toàn những mặt gương hình lăng trụ.



Ánh đèn chói mắt bị mặt gương phản chiếu, sạch sẽ không một hạt bụi.


Giữa phòng có một cây thánh giá làm bằng kính, người đàn ông mặc quân phục bị trói trên đó, mái tóc bạc xõa tung, đầu cúi gằm.


Những giọt máu nhỏ từ vai hắn xuống, tụ lại thành một vũng nông trên mặt gương bên dưới, tựa như lễ vật dâng lên cho Satan.


Alansno gắng gượng hé mắt, đôi mắt chậm rãi tập trung, mặt gương bên dưới phản chiếu một khuôn mặt—


Mặt nạ của hắn đã bị tháo xuống.


Bộ não hỗn loạn mơ hồ đưa ra một phản ứng, thì ra hắn trông như thế này.


Thật quen thuộc, lại rất xa lạ…


Ngay khoảnh khắc hắn tỉnh lại, con chip áp sát thái dương đột nhiên phát ra dòng điện yếu ớt, con chip cấy sâu trong não bộ Alansno chợt rung động, phóng ra từng đợt sóng âm tai người không nghe thấy, nhưng lại hóa thành những lưỡi dao sắc bén cắt xé tinh thần.


Alansno đột nhiên cứng đờ, điên cuồng giãy giụa, xiềng xích quấn quanh người hắn kêu loảng xoảng, kéo căng đến cực hạn, những mảnh vỡ chôn sâu trong đống ký ức hoang tàn đồng loạt nổ tung.



Từng mảnh, từng mảnh lướt qua trước mắt.


Tựa như một con mãnh thú bị rút gân lột xương, cổ họng hắn bật ra những tiếng gầm gừ không rõ ràng, khàn đặc đến đáng sợ, tiếc là trên cổ hắn vẫn đeo vòng ức chế, tứ chi vô lực, không thể thoát ra.


Mặt gương dưới đất phản chiếu đôi mắt tím ngập tràn hơi nước của hắn, phảng phất một lớp sương mù u buồn.


Đó là một rừng hoa tử đằng.


Những cánh hoa tử đằng bay lượn trong gió, như mơ như ảo, rơi xuống đất, tựa như một hồ nước màu tím.


Có hai đứa trẻ giống hệt nhau đang ngồi xổm dưới gốc cây lớn nhất.


Cậu bé thấp hơn ôm một vốc cánh hoa: "Anh ơi, tại sao không có hoa violet?"


Người anh bên cạnh nói: "Violet tuy là quốc hoa của Đế quốc, nhưng bây giờ đã tuyệt chủng rồi, ở đây trồng nhiều tử đằng như vậy, chỉ vì màu sắc tương tự thôi."


Cậu bé như hiểu như không "ồ" một tiếng: "Nhưng anh nói với em, rằng anh thích hoa violet nhất."



Người anh cười, xoa đầu em trai: "Violet tượng trưng cho sự huyền bí mộng ảo, giống như mắt của A Nặc vậy, anh thích A Nặc, nên mới thích hoa violet."


Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt người anh vẫn có sự tiếc nuối vì hoa violet đã tuyệt chủng.


Cậu bé ném cánh hoa đi, quay lưng lại với anh trai, nhặt một viên đá cực nhỏ dưới đất, cặm cụi mài thành hình hạt giống, nhét vào tay anh trai.


"Không có tuyệt chủng đâu, đây là hạt giống violet mà Cha xứ cho A Nặc đó," cậu bé nhìn vẻ ngạc nhiên của anh trai, lớn tiếng nói.


"Anh đừng buồn, phải trồng nó thật tốt, A Nặc muốn xem hoa nở."


"Được, anh hứa với em." Anh trân trọng cất kỹ hạt giống đó vào người.


Những mảnh ký ức tựa ảo mộng vỡ tan thành từng mảnh, mạng nhện đen kịt từng chút một nuốt chửng vào sâu hơn.


Giọt lệ mặn chát rơi vào vũng máu loang lổ trên mặt đất, Alansno vô thức thì thầm, như tiếng nức nở, như lời van xin: "Không thể… không thể quên…"


Đoạn ký ức này không thể quên, đó là lời nói dối duy nhất hắn từng nói với anh trai, hắn vẫn chưa kịp giải thích rõ ràng.


Anh…


Vẻ Đẹp BE Của Mỹ Cường Thảm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vẻ Đẹp BE Của Mỹ Cường Thảm Truyện Vẻ Đẹp BE Của Mỹ Cường Thảm Story Chương 18
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...