Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát

Chương 41: Anh ấy chỉ xem tôi là món đồ Chơi

Chu Hiên Di lờ mờ mở mắt vì bị tiếng động xung quanh làm ồn. Cô đang ở trong không gian tối tăm có vài tia sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, đã vậy còn có một mùi hương hôi thối như rác thải xộc vào mũi khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Mấy người ở đó vẫn chưa nhận ra cô đã tỉnh dậy.

- Mày bắt nó về đây làm gì?

- Cô ta là nguyên nhân khiến chúng ta bị bắt. Đại ca không biết đó thôi, em nhìn thấy cô ta và tên thượng tướng đó có mối quan hệ không bình thường. Chúng ta hãy dùng cô ta để dụ Chu Dạ Quân ra mặt rồi bảo hắn uy hiếp nhà nước thả anh em ra. Sau đó giết chết tên đó để báo thù cho các anh em đã khuất.

- Nói thì hay lắm. Mày có biết tao trầy trật mãi mới thoát được không? Mà tên Chu Dạ Quân đó đâu phải bình thường, hắn ta rất độc ác và tàn nhẫn ai chả biết. Liệu có đến cứu cô ta không?

Trợ lý Lưu, kẻ làm tay trong của đường dây buôn ma tuý khẳng định chắc nịch:

- Đại ca cứ tin ở em.

Bỗng có tiếng bật cười phát ra từ phía sau, bọn chúng quay lại thì thấy Chu Hiên Do đang cười tự giễu:

- Các người sớm sẽ thất vọng thôi. Tôi đối với anh ta con không bằng một món đồ chơi, nghĩ gì anh ta đến cứu tôi.

Nghe thấy thế tên đại ca liền lao tới đấm gã Lưu một cái thật đau khiến gã ta kêu lên oai oái.

- Mày rước cái của nợ này về làm gì?


- Đ… đại ca, oan ức quá, tôi cũng đâu có biết. Nhưng mà đại ca không nhìn thấy cô ta rất ngon sao? Chuyện không thành chúng ta có thể chơi cô ta mà.

Gã Lưu lại bị đánh một cái nữa nhưng lần này nhẹ hơn, tên đại ca cũng hướng ánh mắt tà *** lên người Chu Hiên Di.

- Còn không mau thông báo cho tên Chu Dạ Quân.

Tút tút tút.

- Giáo quan Phạm à, mau đưa máy cho tên Chu Dạ Quân.

Sau âm thanh tuân lệnh thì gã Lưu bắt đầu nói:

- Muốn cứu cô gái này thì một mình mày đến đây, nếu để tao phát hiện có thêm người thì bọn tao sẽ chơi nát nó rồi giết.

Bên kia là một hồi im lặng.

- Câm rồi à?

Đột nhiên Chu Dạ Quân bật cười:



- Thì kết cục vẫn như thế.

- Ừm, vậy thôi.

Anh đột ngột ngắt máy để lại hai tên đang ngẩn ngơ cầm chiếc điện thoại trong tức giận.

Chu Hiên Di chỉ biết cười chua chát. Dù sao cô cũng đã biết trước kết quả.

Lại một hồi đánh đập gã Lưu, tên đại ca vừa tay đấm chân đá miệng vừa chửi:

- Mẹ kiếp, mày nghe nó nói chưa? Này, này, giờ có phải là chết rồi không?

- Đại ca… hự… tha mạng, xin tha mạng. Tôi… tôi sẽ nghĩ cách khác. Còn đại ca cứ lôi cô ta vào trong chơi đi ạ.

Đấm thêm vài cái cho gã Lưu nằm bẹp xuống nền đất, tên đại ca đi đến bên Chu Hiên Di trong trạng thái mắt long sòng sọc, nhìn như một con thú dữ. Hắn quấn lấy tóc cô vào cô tay rồi lôi xềnh xệch vào trong chỗ kín.

Mắt thấy sắp bị cưỡng bách, Chu Hiên Di vùng vằng dù tay bị trói.

Chát.



- Mẹ kiếp, mày khôn hồn ngoan ngoãn thỏa mãn tao không thì tao cũng cho chết sớm.

Trên má cô lập tức hiện lên vết đỏ bầm hình bàn tay, khỏe môi cũng rướm máu.

Roẹt roẹt.

Hắn hung hăng xé tận quần áo của cô như một con thú, càng xé mắt hắn càng sáng lên. Phải nói là hắn qua tay rất nhiều phụ nữ nhưng cô gái trước mắt thật sự rất khác biệt, đẹp đẽ đến nao lòng, vì thế càng khiến hắn trở nên hưng phấn.

- Đừng mà, dừng lại đi!

Cô cố gắng chống trả nhưng mà đang trong tư thế bị trói, cộng với sức mạnh hung hãn của hắn đã làm sức lực của cô dần cạn kiệt. Đôi mắt to tròn nhẫn nước chỉ có thể đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Dù có một tia hy vọng, cô vẫn mong anh đến cứu mình.

Xoành xoạch, xoành xoạch…

Gã Lưu hớt hải chạy vào:

- Không xong rồi đại ca, đừng chơi nữa, mau trốn đi. Vị trí của chúng ta bị tên Chu Dạ Quân phát hiện, hắn mang rất nhiều trực thăng đến đây.



Vừa chửi hắn vừa đá thùm thụp vào bụng cô khiến cô đau đớn kêu lên.

Giờ đây trên người cô không còn chỗ nào lành lặn nữa cả.

Trút giận xong hắn kéo lại chiếc quần vừa mới cởi, rồi cũng gã Lưu mình đầy thương tích chạy vụt đi.

Chu Hiên Di bị đánh đến mơ hồ, cô nghe thấy tiếng đổ vỡ, rồi cơ thể bỗng nhẹ tênh.

Là mùi hương nước hoa dễ chịu quen thuộc của anh.

Cô nhoẻn miệng cười rồi ngất lịm.

- Huy động toàn bộ lực lượng lục soát toàn bộ nơi này. Bằng mọi giá phải bắt được kẻ đứng sau chuyện này cho tôi.

Anh ra lệnh xong liền ôm cô trở vào trực thăng. Chiếc trực thăng bay lên không trung bằng vận tốc cao nhất hướng đến bệnh viện trong thành phố.

Không bao lâu đã đến bệnh viện, Chu Dạ Quân bế cô đi vào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Giám đốc bệnh viện hay tin thượng tướng đến liền chạy ra cung kính chào.

- Chuyện gì đã khiến thượng tướng đến bệnh viện của tôi?

- Nhanh chóng chữa trị cho cô gái này.

Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát Truyện Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát Story Chương 41: Anh ấy chỉ xem tôi là món đồ Chơi
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...