Vật Phát Sáng
Chương 7
173@-Sáng thức dậy, Thư Nguyên mở điện thoại lên, phát hiện giao diện điện thoại vẫn còn dừng ở khung trò chuyện Weibo, người tí hon trong nhãn dán [vui vẻ xoay vòng vòng] cậu gửi đi vẫn còn hoa tay múa chân xoay vòng, xoay cả một đêm, mà f56333 chưa trả lời tin nhắn này.
Cậu tắt khung trò chuyện, vô thức muốn xem thông báo khác thì nghe được tiếng mèo kêu.
"Meo~"
Tiếng kêu non nớt khe khẽ của con mèo phát ra từ dưới gầm giường.
Thư Nguyên ghé vào mép giường, thấy mèo con đang dùng chân ôm ra giường, vì không có điểm tựa mà thân hình nho nhỏ hơi loạng choạng, có vẻ hơi nhút nhát.
Lúc này cậu mới nhớ ngày hôm qua lãnh một con mèo xanh về nhà, nhà này không còn một mình cậu nữa.
Có lẽ mèo đói bụng.
Thư Nguyên ngồi dậy, giải cứu ra giường khỏi móng vuốt của Khò Khò, bế cái thân nhỏ lù xù lên, sau đó lê dép đi chuẩn bị cho nó ăn. Ngửi được mùi thức ăn mèo giống mùi sữa, Khò Khò có vẻ hơi vội vã, nôn nóng kêu loạn.
Thư Nguyên là lính mới, tay chân luống cuống chuẩn bị theo tỉ lệ Ôn Nghi nói cho nó ăn, lại dựa theo kĩ năng mới học được mấy ngày nay tự nấu cháo cho mình rồi mới đi rửa mặt.
Chờ cậu rửa mặt xong đi ra, phát hiện Khò Khò tè trên thảm sàn: "..."
Thảm này làm bằng lông cừu trắng tinh, đan thủ công của Ma Rốc, do chính Thư Nguyên mua mang về. Vì để đem được thảm này về, Thư Nguyên rất tốn sức, bỏ không ít đồ vốn là của mình ra mới xử lý xong việc gửi vận chuyển. Bình thường khi cậu và Lục Phỉ ở nhà cũng rất trân trọng tấm thảm này, thậm chí còn có một quy định kì quái - Không tháo giày thì không được dẫm lên.
"Mày bị ngu à." Thư Nguyên có muốn cứu cũng không còn kịp nữa, đành phải bế Khò Khò lên mắng một câu, bỏ nó vào chậu cát mèo dạy dỗ thêm vài câu nữa.
Lúc quay lại, nước tiểu mèo đã hoàn toàn thấm vào thảm.
Thư Nguyên nhức hết cả đầu, cậu không biết nên xử lý thế nào, bèn lên mạng hỏi cách xử lý.
Lục Phỉ không thích dì giúp việc vào nhà, cũng sợ người khác xử lý những bảo bối Thư Nguyên mang về từ các nơi không được chu đáo, phần lớn đều là do anh sửa sang, nên trong nhà dụng cụ gì cũng có. Thư Nguyên lục tung khắp nhà tìm được thuốc tẩy, nhưng mùi của thuốc tẩy và nước tiểu hợp lại với nhau lại rất khó ngửi, cậu bèn đeo khẩu trang và găng tay cao su, đang rửa được một nửa lại nghe âm thanh vang lên cùng với tiếng mèo kêu.
Thư Nguyên bò dậy khỏi thảm đi theo tiếng động, Khò Khò hất tung giá đựng dụng cụ trong nhà kính trồng hoa, xẻng con, cào đất nằm tán loạn dưới đất, còn đụng đổ một chậu cây nhỏ, đất trong chậu rơi ra khắp nơi.
Cậu còn chưa kịp nổi nóng thì phát hiện không thấy bóng dáng Khò Khò đâu.
Có lẽ vì bị tiếng động hù dọa, Thư Nguyên tìm trong nhà kính trồng hoa mấy vòng rồi, cuối cùng tìm được nó trong đường ống thông gió ngoài ban công.
Thư Nguyên dụ nó rất lâu nhưng nó vẫn trốn trong ống, gọi sao cũng không được.
Đường ống quá nhỏ, Thư Nguyên tháo bao tay, muối dùng tay lấy mèo ra, nhưng cánh tay của người trưởng thành hoàn toàn không vói vào được, càng đừng nói gì tới chuyện lấy nó ra. Giữa lúc cậu đang mồ hôi đầy đầu thì trong phòng bếp lại vang lên tiếng cảnh báo.
Cậu chợt nhớ cháo đang nấu trong nồi sữa [*].
[*] Nồi sữa đây là loại nồi chứ không phải là cái nồi nấu sữa nha.
Khi cậu vội vàng chạy vào phòng bếp thì cháo đã tràn ra, khắp mặt bếp toàn là nước cơm lẫn hạt gạo nhão nhoét, đang nhỏ giọt chảy xuống.
Cậu đứng ở đó, có khoảnh khắc như vậy, vô cùng muốn khóc.
Bởi vì cậu cảm giác được nỗi cô độc khảm vào trong xương.
Cuộc sống hỏng bét này vì con mèo mà càng thêm rối loạn, cậu vốn không phải là người biết chăm sóc động vật gì đó, ngay cả bản thân cậu còn không chăm sóc được, từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ có một ngày cậu sẽ sống một mình.
Sự quyết tâm đến từ việc cố gắng làm việc gấp bội tối hôm qua, trong giây phút này đều sụp đổ.
Cậu không học được.
Cậu muốn gặp Lục Phỉ.
Cậu muốn Lục Phỉ quay về.
Nhưng mà, cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ phát triển theo hướng mà cậu muốn nữa.
Ôn Nghi nói, hai người ở bên nhau, thật ra là quá trình thích ứng trong đó một người sẵn sàng tiến hành, một người bằng lòng chịu đựng.
Lục Phỉ như vậy, chỉ là vì mệt mỏi, không muốn "chịu đựng" nữa.
Thư Nguyên mơ mơ màng màng, cố gắng hiểu hàm ý của câu nói này.
Lục Phỉ bước ra khỏi cuộc sống của cậu, không ngoáy đầu lại.
Để lại một mình cậu.
Chỉ còn mình cậu ở nơi đây.
Hốt hoảng lúng túng.
...
Tin hai người chính thức chia tay cuối cùng vẫn truyền đến tai cha mẹ. Ba Thư vô cùng tức giận, đầu tiên là gọi điện thoại đến chất vấn đây có phải là sự thật không.
Thư Nguyên nói phải.
Cậu ra ngoài một chuyến để mua một loại cát mèo mới cho Khò Khò, hy vọng Khò Khò có thể học được cách sử dụng chậu cát mèo.
Trời xế chiều, Thư Nguyên không lái xe, khi về chậm rãi đi trong tiết trời nóng bức. Thời gian của cậu dường như trở nên dư dả vô cùng, dù cậu có dùng nhiều thời gian làm việc, phí biết bao lâu để ngây người, dành thời gian cho mèo, nhưng vẫn chưa thấy dùng hết.
Ba Thư nén giận: "Định cãi nhau bao lâu hả?"
Ban đầu hai người sống chết phải ở cùng nhau, trên dưới nhà họ Thư đều bị lật long trời lở đất, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, Thư Nguyên một lời không vừa ý thì ầm ĩ tuyệt thực.
Người khác yêu đương đồng tính thì là không đứng đắn, nhưng người lớn trong nhà đều nhìn ra hai người này không phải vậy.
Ngoại trừ gia cảnh nghèo khó thì Lục Phỉ thật sự rất ưu tú, không chỉ sau khi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mà còn tuấn tú lịch sự.
Sau này khó khăn lắm hai người mới ở bên nhau, Thư Nguyên cũng ồn ào. Cậu vốn đã bị nhà chiều hư, sau khi dọn ra ngoài Lục Phỉ lại càng cưng chìu cậu đến mức vô pháp vô thiên. Bình thường áo tới giơ tay cơm tới há miệng, lúc cùng xem phim ở nhà đều là Lục Phỉ đút trái cây, lúc cáu kỉnh đương nhiên cũng là Lục Phỉ dỗ dành.
Mùa đông năm nào đó, ba Thư đến nhà họ thấy Lục Phỉ túm Thư Nguyên đang muốn ra cửa vào, nhẹ nhàng dỗ cậu phải mặc thêm quần áo. Thư Nguyên không mặc, Lục Phỉ vừa hôn vừa dỗ, tự đưa áo lông của mình cho người ta. Kiểu cưng chìu và dung túng này, có đôi khi ba Thư cũng cảm thấy Thư Nguyên quá đáng, hoàn toàn không vừa mắt.
Cho nên chỉ cần hai người mâu thuẫn cãi nhau, ai cũng biết người không đúng nhất định là Thư Nguyên.
Lần này hỏi khiến Thư Nguyên dừng bước, lông mi run run.
Trên con đường trước mặt có ánh hoàng hôn phủ xuống, cậu nhìn ánh sáng sắp biến mất kia, nói: "Không phải đang cãi nhau."
Ba Thư nghe ra giọng điệu mất mát của cậu, cũng nghiêm túc hơn trước đây nhiều, máu nóng nghẹn trong lồng ngực: "Vậy tại sao đang yên lành lại muốn chia tay? Ai đề nghị?!"
Chạng vạng, người tan làm nhiều, người trên đường trở nên đông đúc.
Tại sao muốn chia tay?
Thư Nguyên không biết, cũng không trả lời được, nhìn dòng người tới lui cậu lại nhấc chân, nói dối: "Là con nói."
Ba Thư im lặng một hồi, có lẽ là không biết nên nói gì, Thư Nguyên loáng thoáng nghe mẹ ở bên cạnh lo lắng hỏi gì đó.
Ba Thư lại lên tiếng: "Lục Phỉ đã gọi điện cho ba, nó nói là do nó đề nghị."
Chia tay, hai người đều nói là do mình đề nghị.
Tình nguyện làm người không hiểu chuyện trước mặt người lớn, cũng không có khả năng hòa giải, điều này nghĩa là gì, nghĩa là chuyện này thật sự không quay lại được nữa.
Trên thực tế, dù ba Thư gọi đến muốn dạy dỗ con trai, nhưng thật sự trong cuộc điện thoại Lục Phỉ gọi cho ông, ông không hề khách sáo với Lục Phỉ.
Ba Thư hỏi Lục Phỉ nguyên nhân, Lục Phỉ chỉ nói xin lỗi.
Ba Thư tức đến choáng váng, chửi ầm lên với Lục Phỉ: "Chú mặc kệ hai đứa có thể bên nhau cả đời hay không, con đột ngột vứt bỏ nó như vậy, ngay cả thời gian giảm xóc cũng không cho, có phải là quá tuyệt tình rồi không? Chú tin con không phải là nhất thời sinh ra ý tưởng này, Thư Nguyên đúng là nên được dạy dỗ từ sớm, nhưng hai đứa ở bên nhau không phải thế này. Sao con có thể cưng nó tới tận trời rồi lại muốn buông tay chứ? Chú đã nói với con bao nhiêu lần rồi là không được nuông chiều nó! Lục Phỉ, Thư Nguyên không đúng, hẳn là con nên cho nó cơ hội sửa lại, mà không phải đang cưng chiều rồi đột ngột tuyên án tử hình, con làm quá tuyệt tình."
Lục Phỉ bị mắng, từ đầu đến cuối không có một câu giải thích.
Anh chỉ nói xin lỗi trong điện thoại: "Chú à, xin lỗi, đều là lỗi của con."
Chuyện của bọn trẻ làm ba Thư tức đến lên huyết áp.
Mẹ Thư vội cầm thuốc hạ huyết áp tới, hơn nửa ngày mới gọi điện thoại cho Thư Nguyên.
Bắt đầu từ ngày Lục Phỉ đưa ra lời chia tay, cuộc sống của Thư Nguyên hoàn toàn bị đảo lộn.
Theo thời gian trôi, hậu quả của những thay đổi này đều đang nhắc nhở cậu, cậu và Lục Phỉ đã chia tay.
Thư Nguyên đứng ở ngã tư đường.
Căn nhà thuộc về cậu và Lục Phỉ đã bị một cơn gió lốc quét qua.
Ba Thư thở dài: "Con về nhà đi."
"Con không sao." Thư Nguyên không muốn về: "Ba mẹ không cần lo cho con."
Ba Thư nổi nóng tới nỗi suýt chút nữa cơn cao huyết áp lại tái phát: "Com im đi, ba đây mà lo lắng cho con? Ba muốn hỏi con chia tay còn ở lại nhà người khác làm gì, nhà này nuôi không nổi con à?!"
Thư Nguyên: "Nhà người khác?"
Cậu nghĩ tới điều gì đó, không phục nói: "Nhà là con và Lục Phỉ cùng mua, anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền? Con sẽ bù tiền lại cho anh ta."
Ba Thư tức đến bật cười: "Cùng nhau mua? Chút tiền ấy của con nói ra không thấy ngượng à? Bình thường con có nhiêu xài nhiêu, mua nhà con ra bao nhiêu tiền con còn không biết, vì đều là Lục Phỉ người ta bỏ ra. Khu vực của các con, đối với nó mà nói là một con số không thể nêu ra nổi, sau khi mua khoản thế chấp phải đóng mỗi tháng là bao nhiêu, con biết không? Con có từng đưa đồng nào không?"
Thư Nguyên thoáng sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
Từ trước tới nay cậu chưa từng để ý tới chuyện này, cậu không quan tâm tình hình tài chính của họ thế nào, vì đều do Lục Phỉ xử lý. Cậu có thể kiếm tiền, lại càng có thể tiêu tiền, nếu tính ra thì mấy năm nay e là cậu không còn gì, nhưng khi cãi nhau, cậu còn dám mạnh miệng bảo Lục Phỉ cút.
Mà sau khi Lục Phỉ nói chia tay chủ động rời đi, ngoại trừ lấy đồ của mình thì không hề nhắc đến căn nhà này.
Lục Phỉ để nhà lại cho Thư Nguyên.
Đây được xem là gì?
Người chủ động đưa ra lời chia tay không cần gì cả, xem như là bồi thường cho cậu sao?
Thư Nguyên chợt cảm thấy tức giận.
Cúp điện thoại, Thư Nguyên lập tức gọi cho Lục Phỉ, trong điện thoại truyền tới tiếng thông báo: Xin lỗi, người dùng bạn đang gọi không trong phạm vi phục vụ.
Cậu bị Lục Phỉ chặn rồi.
Vật Phát Sáng
Cậu tắt khung trò chuyện, vô thức muốn xem thông báo khác thì nghe được tiếng mèo kêu.
"Meo~"
Tiếng kêu non nớt khe khẽ của con mèo phát ra từ dưới gầm giường.
Thư Nguyên ghé vào mép giường, thấy mèo con đang dùng chân ôm ra giường, vì không có điểm tựa mà thân hình nho nhỏ hơi loạng choạng, có vẻ hơi nhút nhát.
Lúc này cậu mới nhớ ngày hôm qua lãnh một con mèo xanh về nhà, nhà này không còn một mình cậu nữa.
Có lẽ mèo đói bụng.
Thư Nguyên ngồi dậy, giải cứu ra giường khỏi móng vuốt của Khò Khò, bế cái thân nhỏ lù xù lên, sau đó lê dép đi chuẩn bị cho nó ăn. Ngửi được mùi thức ăn mèo giống mùi sữa, Khò Khò có vẻ hơi vội vã, nôn nóng kêu loạn.
Thư Nguyên là lính mới, tay chân luống cuống chuẩn bị theo tỉ lệ Ôn Nghi nói cho nó ăn, lại dựa theo kĩ năng mới học được mấy ngày nay tự nấu cháo cho mình rồi mới đi rửa mặt.
Chờ cậu rửa mặt xong đi ra, phát hiện Khò Khò tè trên thảm sàn: "..."
Thảm này làm bằng lông cừu trắng tinh, đan thủ công của Ma Rốc, do chính Thư Nguyên mua mang về. Vì để đem được thảm này về, Thư Nguyên rất tốn sức, bỏ không ít đồ vốn là của mình ra mới xử lý xong việc gửi vận chuyển. Bình thường khi cậu và Lục Phỉ ở nhà cũng rất trân trọng tấm thảm này, thậm chí còn có một quy định kì quái - Không tháo giày thì không được dẫm lên.
"Mày bị ngu à." Thư Nguyên có muốn cứu cũng không còn kịp nữa, đành phải bế Khò Khò lên mắng một câu, bỏ nó vào chậu cát mèo dạy dỗ thêm vài câu nữa.
Lúc quay lại, nước tiểu mèo đã hoàn toàn thấm vào thảm.
Thư Nguyên nhức hết cả đầu, cậu không biết nên xử lý thế nào, bèn lên mạng hỏi cách xử lý.
Lục Phỉ không thích dì giúp việc vào nhà, cũng sợ người khác xử lý những bảo bối Thư Nguyên mang về từ các nơi không được chu đáo, phần lớn đều là do anh sửa sang, nên trong nhà dụng cụ gì cũng có. Thư Nguyên lục tung khắp nhà tìm được thuốc tẩy, nhưng mùi của thuốc tẩy và nước tiểu hợp lại với nhau lại rất khó ngửi, cậu bèn đeo khẩu trang và găng tay cao su, đang rửa được một nửa lại nghe âm thanh vang lên cùng với tiếng mèo kêu.
Thư Nguyên bò dậy khỏi thảm đi theo tiếng động, Khò Khò hất tung giá đựng dụng cụ trong nhà kính trồng hoa, xẻng con, cào đất nằm tán loạn dưới đất, còn đụng đổ một chậu cây nhỏ, đất trong chậu rơi ra khắp nơi.
Cậu còn chưa kịp nổi nóng thì phát hiện không thấy bóng dáng Khò Khò đâu.
Có lẽ vì bị tiếng động hù dọa, Thư Nguyên tìm trong nhà kính trồng hoa mấy vòng rồi, cuối cùng tìm được nó trong đường ống thông gió ngoài ban công.
Thư Nguyên dụ nó rất lâu nhưng nó vẫn trốn trong ống, gọi sao cũng không được.
Đường ống quá nhỏ, Thư Nguyên tháo bao tay, muối dùng tay lấy mèo ra, nhưng cánh tay của người trưởng thành hoàn toàn không vói vào được, càng đừng nói gì tới chuyện lấy nó ra. Giữa lúc cậu đang mồ hôi đầy đầu thì trong phòng bếp lại vang lên tiếng cảnh báo.
Cậu chợt nhớ cháo đang nấu trong nồi sữa [*].
[*] Nồi sữa đây là loại nồi chứ không phải là cái nồi nấu sữa nha.
Khi cậu vội vàng chạy vào phòng bếp thì cháo đã tràn ra, khắp mặt bếp toàn là nước cơm lẫn hạt gạo nhão nhoét, đang nhỏ giọt chảy xuống.
Cậu đứng ở đó, có khoảnh khắc như vậy, vô cùng muốn khóc.
Bởi vì cậu cảm giác được nỗi cô độc khảm vào trong xương.
Cuộc sống hỏng bét này vì con mèo mà càng thêm rối loạn, cậu vốn không phải là người biết chăm sóc động vật gì đó, ngay cả bản thân cậu còn không chăm sóc được, từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ có một ngày cậu sẽ sống một mình.
Sự quyết tâm đến từ việc cố gắng làm việc gấp bội tối hôm qua, trong giây phút này đều sụp đổ.
Cậu không học được.
Cậu muốn gặp Lục Phỉ.
Cậu muốn Lục Phỉ quay về.
Nhưng mà, cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ phát triển theo hướng mà cậu muốn nữa.
Ôn Nghi nói, hai người ở bên nhau, thật ra là quá trình thích ứng trong đó một người sẵn sàng tiến hành, một người bằng lòng chịu đựng.
Lục Phỉ như vậy, chỉ là vì mệt mỏi, không muốn "chịu đựng" nữa.
Thư Nguyên mơ mơ màng màng, cố gắng hiểu hàm ý của câu nói này.
Lục Phỉ bước ra khỏi cuộc sống của cậu, không ngoáy đầu lại.
Để lại một mình cậu.
Chỉ còn mình cậu ở nơi đây.
Hốt hoảng lúng túng.
...
Tin hai người chính thức chia tay cuối cùng vẫn truyền đến tai cha mẹ. Ba Thư vô cùng tức giận, đầu tiên là gọi điện thoại đến chất vấn đây có phải là sự thật không.
Thư Nguyên nói phải.
Cậu ra ngoài một chuyến để mua một loại cát mèo mới cho Khò Khò, hy vọng Khò Khò có thể học được cách sử dụng chậu cát mèo.
Trời xế chiều, Thư Nguyên không lái xe, khi về chậm rãi đi trong tiết trời nóng bức. Thời gian của cậu dường như trở nên dư dả vô cùng, dù cậu có dùng nhiều thời gian làm việc, phí biết bao lâu để ngây người, dành thời gian cho mèo, nhưng vẫn chưa thấy dùng hết.
Ba Thư nén giận: "Định cãi nhau bao lâu hả?"
Ban đầu hai người sống chết phải ở cùng nhau, trên dưới nhà họ Thư đều bị lật long trời lở đất, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, Thư Nguyên một lời không vừa ý thì ầm ĩ tuyệt thực.
Người khác yêu đương đồng tính thì là không đứng đắn, nhưng người lớn trong nhà đều nhìn ra hai người này không phải vậy.
Ngoại trừ gia cảnh nghèo khó thì Lục Phỉ thật sự rất ưu tú, không chỉ sau khi tốt nghiệp trường đại học danh tiếng được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mà còn tuấn tú lịch sự.
Sau này khó khăn lắm hai người mới ở bên nhau, Thư Nguyên cũng ồn ào. Cậu vốn đã bị nhà chiều hư, sau khi dọn ra ngoài Lục Phỉ lại càng cưng chìu cậu đến mức vô pháp vô thiên. Bình thường áo tới giơ tay cơm tới há miệng, lúc cùng xem phim ở nhà đều là Lục Phỉ đút trái cây, lúc cáu kỉnh đương nhiên cũng là Lục Phỉ dỗ dành.
Mùa đông năm nào đó, ba Thư đến nhà họ thấy Lục Phỉ túm Thư Nguyên đang muốn ra cửa vào, nhẹ nhàng dỗ cậu phải mặc thêm quần áo. Thư Nguyên không mặc, Lục Phỉ vừa hôn vừa dỗ, tự đưa áo lông của mình cho người ta. Kiểu cưng chìu và dung túng này, có đôi khi ba Thư cũng cảm thấy Thư Nguyên quá đáng, hoàn toàn không vừa mắt.
Cho nên chỉ cần hai người mâu thuẫn cãi nhau, ai cũng biết người không đúng nhất định là Thư Nguyên.
Lần này hỏi khiến Thư Nguyên dừng bước, lông mi run run.
Trên con đường trước mặt có ánh hoàng hôn phủ xuống, cậu nhìn ánh sáng sắp biến mất kia, nói: "Không phải đang cãi nhau."
Ba Thư nghe ra giọng điệu mất mát của cậu, cũng nghiêm túc hơn trước đây nhiều, máu nóng nghẹn trong lồng ngực: "Vậy tại sao đang yên lành lại muốn chia tay? Ai đề nghị?!"
Chạng vạng, người tan làm nhiều, người trên đường trở nên đông đúc.
Tại sao muốn chia tay?
Thư Nguyên không biết, cũng không trả lời được, nhìn dòng người tới lui cậu lại nhấc chân, nói dối: "Là con nói."
Ba Thư im lặng một hồi, có lẽ là không biết nên nói gì, Thư Nguyên loáng thoáng nghe mẹ ở bên cạnh lo lắng hỏi gì đó.
Ba Thư lại lên tiếng: "Lục Phỉ đã gọi điện cho ba, nó nói là do nó đề nghị."
Chia tay, hai người đều nói là do mình đề nghị.
Tình nguyện làm người không hiểu chuyện trước mặt người lớn, cũng không có khả năng hòa giải, điều này nghĩa là gì, nghĩa là chuyện này thật sự không quay lại được nữa.
Trên thực tế, dù ba Thư gọi đến muốn dạy dỗ con trai, nhưng thật sự trong cuộc điện thoại Lục Phỉ gọi cho ông, ông không hề khách sáo với Lục Phỉ.
Ba Thư hỏi Lục Phỉ nguyên nhân, Lục Phỉ chỉ nói xin lỗi.
Ba Thư tức đến choáng váng, chửi ầm lên với Lục Phỉ: "Chú mặc kệ hai đứa có thể bên nhau cả đời hay không, con đột ngột vứt bỏ nó như vậy, ngay cả thời gian giảm xóc cũng không cho, có phải là quá tuyệt tình rồi không? Chú tin con không phải là nhất thời sinh ra ý tưởng này, Thư Nguyên đúng là nên được dạy dỗ từ sớm, nhưng hai đứa ở bên nhau không phải thế này. Sao con có thể cưng nó tới tận trời rồi lại muốn buông tay chứ? Chú đã nói với con bao nhiêu lần rồi là không được nuông chiều nó! Lục Phỉ, Thư Nguyên không đúng, hẳn là con nên cho nó cơ hội sửa lại, mà không phải đang cưng chiều rồi đột ngột tuyên án tử hình, con làm quá tuyệt tình."
Lục Phỉ bị mắng, từ đầu đến cuối không có một câu giải thích.
Anh chỉ nói xin lỗi trong điện thoại: "Chú à, xin lỗi, đều là lỗi của con."
Chuyện của bọn trẻ làm ba Thư tức đến lên huyết áp.
Mẹ Thư vội cầm thuốc hạ huyết áp tới, hơn nửa ngày mới gọi điện thoại cho Thư Nguyên.
Bắt đầu từ ngày Lục Phỉ đưa ra lời chia tay, cuộc sống của Thư Nguyên hoàn toàn bị đảo lộn.
Theo thời gian trôi, hậu quả của những thay đổi này đều đang nhắc nhở cậu, cậu và Lục Phỉ đã chia tay.
Thư Nguyên đứng ở ngã tư đường.
Căn nhà thuộc về cậu và Lục Phỉ đã bị một cơn gió lốc quét qua.
Ba Thư thở dài: "Con về nhà đi."
"Con không sao." Thư Nguyên không muốn về: "Ba mẹ không cần lo cho con."
Ba Thư nổi nóng tới nỗi suýt chút nữa cơn cao huyết áp lại tái phát: "Com im đi, ba đây mà lo lắng cho con? Ba muốn hỏi con chia tay còn ở lại nhà người khác làm gì, nhà này nuôi không nổi con à?!"
Thư Nguyên: "Nhà người khác?"
Cậu nghĩ tới điều gì đó, không phục nói: "Nhà là con và Lục Phỉ cùng mua, anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền? Con sẽ bù tiền lại cho anh ta."
Ba Thư tức đến bật cười: "Cùng nhau mua? Chút tiền ấy của con nói ra không thấy ngượng à? Bình thường con có nhiêu xài nhiêu, mua nhà con ra bao nhiêu tiền con còn không biết, vì đều là Lục Phỉ người ta bỏ ra. Khu vực của các con, đối với nó mà nói là một con số không thể nêu ra nổi, sau khi mua khoản thế chấp phải đóng mỗi tháng là bao nhiêu, con biết không? Con có từng đưa đồng nào không?"
Thư Nguyên thoáng sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
Từ trước tới nay cậu chưa từng để ý tới chuyện này, cậu không quan tâm tình hình tài chính của họ thế nào, vì đều do Lục Phỉ xử lý. Cậu có thể kiếm tiền, lại càng có thể tiêu tiền, nếu tính ra thì mấy năm nay e là cậu không còn gì, nhưng khi cãi nhau, cậu còn dám mạnh miệng bảo Lục Phỉ cút.
Mà sau khi Lục Phỉ nói chia tay chủ động rời đi, ngoại trừ lấy đồ của mình thì không hề nhắc đến căn nhà này.
Lục Phỉ để nhà lại cho Thư Nguyên.
Đây được xem là gì?
Người chủ động đưa ra lời chia tay không cần gì cả, xem như là bồi thường cho cậu sao?
Thư Nguyên chợt cảm thấy tức giận.
Cúp điện thoại, Thư Nguyên lập tức gọi cho Lục Phỉ, trong điện thoại truyền tới tiếng thông báo: Xin lỗi, người dùng bạn đang gọi không trong phạm vi phục vụ.
Cậu bị Lục Phỉ chặn rồi.
Vật Phát Sáng
Đánh giá:
Truyện Vật Phát Sáng
Story
Chương 7
10.0/10 từ 13 lượt.