Vật Phát Sáng
Chương 11
139@-Vài tuần sau đó, Thư Nguyên vẫn duy trì trạng thái mê man.
Lục Phỉ nhắn cho cậu vài tin nhắn, dò hỏi khi nào cậu rảnh.
Không biết có phải vì chuyện nhà cửa hay không, Lục Phỉ lại bỏ chặn cậu, tóm lại tên của Lục Phỉ lần nữa xuất hiện trên điện thoại của cậu.
Có đôi khi Thư Nguyên trả lời, đôi khi lại không.
Thật ra cậu không hề bận, cũng không có chuyện gì để làm, còn đến nhà Ôn Nghi chơi mấy trò chơi. Với chuyện của hai người, Ôn Nghi không hỏi han gì, điều này khiến Thư Nguyên cảm thấy rất an tâm.
Có một ngày Thư Nguyên nhận được điện thoại của bạn.
Người bạn này mới mở một tiệm bán hoa, thứ sáu khai trương, mời Thư Nguyên và Lục Phỉ đến chơi, còn nói đùa muốn mời Lục Phỉ cắt băng khánh thành, làm không tốt có thể dựa vào nhan sắc của Lục Phỉ mà hút fans.
Thư Nguyên ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, nói: "Bọn mình chia tay rồi."
Người bạn này mắng một câu, hỏi: "Sao cậu lại thế, lần này sao ầm ĩ lâu vậy? Bỏ qua được rồi! Nhanh làm hòa trước cuối tuần đi nha, có nghe không?"
Thư Nguyên cũng nổi cáu: "Thế nào là ầm ĩ? Tại sao các cậu đều nghĩ là mình đang ầm ĩ?"
Bạn cậu hơi sửng sốt: "Vậy, không thế thì là thế nào? Cũng không thể là Lục Phỉ muốn chia tay được."
Thư Nguyên cúp điện thoại cái rụp, thẹn quá hóa giận, đập vào cái gối ôm cả chục cái mới đỏ mắt.
Từ nói lời chia tay, đến bạn bè khuyên nhủ, người lớn nhúng tay vào, đến phân chia tài sản, cuối cùng đến hoàn toàn công khai.
Không hay không biết, trong một tháng bọn họ đã sắp đi hết quá trình này.
Cậu theo kịp nó, không phải là cậu không muốn gặp Lục Phỉ, mà là trong tiềm thức cậu không muốn vạch rõ giới hạn cuối cùng với Lục Phỉ.
Xử lý xong chuyện nhà cửa, nghĩa là cậu hoàn toàn không có bất kì liên quan gì với Lục Phỉ. Mà thời gian hẹn để xử lý chuyện này, chính là muốn một dao cắt đứt mối liên quan cuối cùng giữa họ, là ngày bàn bạc xử chết mối quan hệ này.
Thư Nguyên hận bản thân mình vô dụng.
Cậu nổi nóng nhắn tin cho Lục Phỉ: [Tối thứ sáu, câu lạc bộ XX, em rảnh.]
Lục Phỉ không thích mấy nơi như câu lạc bộ, nói không chừng sẽ không đến.
Nhưng vậy không thể xử lý chuyện này kịp thời không phải là vấn đề của cậu.
Có lẽ Lục Phỉ đang bận, chưa trả lời cậu.
Thư Nguyên vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra nói với Ôn Nghi: "Mình về đây."
Ôn Nghi cầm tay cầm trò chơi, hình như rất lo cho cậu: "Không chơi à?"
Giao diện trò chơi tạm dừng.
Thư Nguyên hoàn toàn mất hứng thú với trò chơi, lắc đầu: "Không chơi."
Thấy quá trình nhắn tin của cậu và Lục Phỉ, Ôn Nghi có chút do dự, nhưng vẫn lên tiếng: "Người đi cùng với Lục Phỉ ngày đó, tên là Nguyên Gia Y, là người của đối tác. Sau khi cậu và Lục Phỉ chia tay vài tuần mới bắt đầu theo đuổi Lục Phỉ, nghe nói, anh ta còn chưa có được số điện thoại riêng của Lục Phỉ."
Thư Nguyên: "Ờ."
Thư Nguyên lái xe về nhà.
Đặt một phần cơm nhưng chỉ chọc vài cái đã không có tâm trạng ăn uống nữa.
Lục Phỉ độc thân, vậy thì thế nào?
Người bị bỏ rơi là cậu, dựa vào đâu mà cậu phải chủ động chứ? Cậu ấm ức, muốn khóc, nhưng không ai hỏi ý kiến của cậu, cũng không ai hỏi cảm nhận của cậu, bọn họ chỉ bảo cậu theo đuổi lại Lục Phỉ. Cậu đã thử rồi, nhưng người tuyệt tình, muốn bắt đầu cuộc sống mới không phải là cậu.
Thư Nguyên mang theo tâm trạng đó đi tắm, tự dỗ dành mình, vừa ra khỏi nhà tắm đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, Khò Khò lại đang tè lên tấm thảm lông cừu kia.
Cát mèo mới mua chẳng có chút tác dụng nào, thảm lông cừu mới là thứ nó thích nhất.
Lúc Thư Nguyên dọn dẹp tấm thảm thì nhận được tin nhắn của Lục Phỉ.
Lục Phỉ chỉ trả lời một chữ: [Được.]
...
Sáng thứ sáu, Thư Nguyên thức dậy rất sớm.
Vì phải gặp Lục Phỉ, cậu ở trong phòng quần áo chọn đồ hơn nửa tiếng đồng hồ, cái nào cũng cảm thấy không hài lòng. Thật ra buổi tối Lục Phỉ mới đến được, chờ đến tối dù có mặc đẹp cũng sẽ không còn đẹp nữa, cuối cùng Thư Nguyên bỏ qua, tìm bộ quần áo mặc thấy thoải mái nhất, cứ như vậy đi tới tiệm hoa của bạn.
Cả ngày Thư Nguyên đều lẫn trong mùi thơm của hoa tươi, tâm trạng tốt hơn một chút.
Cậu thích hoa, cũng thích thực vật, trên đường du lịch luôn thích ghi lại đặc điểm của những loài thực vật không thể thấy ở địa phương, dần viết thành chuyên mục nhỏ về chăm sóc cây cối, dù trong mấy năm qua, Lục Phỉ mới là người biết rõ nên chăm sóc chúng như thế nào.
Nhân duyên của cô nàng không tệ, bạn bè kiểu nào cũng vớt ra được một mớ, hôm nay tiệm hoa rất náo nhiệt.
Không ai hỏi Thư Nguyên chuyện cậu và Lục Phỉ chính thức chia tay.
Họ không còn là thiếu niên loai choai nữa, sau khi kết thục một đoạn tình cảm không cần phải xem như là chuyện lạ mà báo cho hết tất cả bạn bè, chỉ cần báo cho một người, dần dần tin tức sẽ được truyền khắp vòng bạn bè.
Giống như khi họ ở bên nhau trước đây.
Tình cờ có một ngày bị một người biết, tất cả mọi người nhanh chóng biết hết.
Bạn bè của Thư Nguyên không coi trọng Lục Phỉ, bạn của Lục Phỉ cũng không coi trọng Thư Nguyên.
Qua mấy năm, những bạn bè không xem trọng bọn họ sớm đã không còn liên lại, số ít người còn lại này đều là dõi theo Thư Nguyên từ đầu đến nay. Dạo trước Thư Nguyên nói chia tay thì điên cuồng chơi với họ, thời gian gần đây Thư Nguyên lại chơi trò bốc hơi khỏi nhân gian, như là tự khép mình, từ điểm này có thể nhìn ra lần chia tay này của họ là thật.
Buổi tối, Tạ Hiểu Mang bọn họ đến câu lạc bộ họ thường đi, một số bạn bè không hứng thú với hoạt động ban ngày cũng lục tục kéo tới.
Mỗi khi có người vào, Thư Nguyên đều sẽ vô thức ngẩng đầu lên nhìn ra cửa một cái.
Tạ Hiểu Mang hỏi cậu nhìn gì, cậu nói không có gì cả.
Tạ Hiểu Mang chơi xúc xắc với một bàn người, có khách mới tới cần phải đón tiếp, để Thư Nguyên chơi.
Thư Nguyên vốn là tay sành sỏi, đêm nay lại liên tục bị thua, đảo mắt đã uống không ít. Chờ đến khi cô nàng trở lại, Thư Nguyên đã uống đến mặt đỏ ửng, cô cười mắng: "Cậu ở chỗ của mình mượn rượu giải sầu đó à? Tránh ra, ngồi một bên đợi đi, chút nữa giới thiệu cho cậu mấy người tốt."
Thư Nguyên dựa vào ghế sô pha, khó chịu vì bị Tạ Hiểu Mang nắn mặt: "Cậu mới giải sầu ấy."
Thư Nguyên muốn phản bác, nhưng tiếng nhạc làm đầu óc cậu mụ mị, Tạ Hiểu Mang cũng bị người ta lôi đi.
Trong ánh sáng lập lòe, tiếng người ồn ào, cậu như đang lơ lửng, mơ màng sắp ngủ.
Có người ngồi vào bên cạnh cậu, không nói gì.
Rõ ràng là cậu đang chuếnh choáng nhưng lòng chợt nảy lên, mở to mắt ra.
Không phải là Lục Phỉ.
"Đã lâu không gặp." Người kia nói: "Nguyên Nguyên, nghe nói cậu chia tay rồi."
Thư Nguyên cảm thấy có hơi phiền chán.
Người này tên Cận Thâm, là bạn học cấp ba của cậu, cũng là một người trong vòng bạn bè, thuộc nhóm không thích cậu và Lục Phỉ ở bên nhau sau đó quan dận dần nhạt đi. Điểm khác của Cận Thâm với người khác chính là cậu ta từng theo đuổi Thư Nguyên, mọi người đều biết chuyện này.
Ban ngày Cận Thâm không đến, Thư Nguyên cũng không nhớ cậu ta.
Nếu biết sớm hoạt động buổi tối có người này xuất hiện thì cậu đã về sớm rồi.
Thư Nguyên nhắm mắt lại lần nữa: "Liên quan gì đến cậu."
Cận Thâm trêu: "Cậu đang cáu đấy à?"
Thư Nguyên: "Cậu biến đi."
Trước khi bỏ đi, cậu ta ghé sát vào tai cậu nói lời khó hiểu: "Lâu rồi không gặp, Nguyên Nguyên vẫn nóng nảy như thế."
Vật Phát Sáng
Lục Phỉ nhắn cho cậu vài tin nhắn, dò hỏi khi nào cậu rảnh.
Không biết có phải vì chuyện nhà cửa hay không, Lục Phỉ lại bỏ chặn cậu, tóm lại tên của Lục Phỉ lần nữa xuất hiện trên điện thoại của cậu.
Có đôi khi Thư Nguyên trả lời, đôi khi lại không.
Thật ra cậu không hề bận, cũng không có chuyện gì để làm, còn đến nhà Ôn Nghi chơi mấy trò chơi. Với chuyện của hai người, Ôn Nghi không hỏi han gì, điều này khiến Thư Nguyên cảm thấy rất an tâm.
Có một ngày Thư Nguyên nhận được điện thoại của bạn.
Người bạn này mới mở một tiệm bán hoa, thứ sáu khai trương, mời Thư Nguyên và Lục Phỉ đến chơi, còn nói đùa muốn mời Lục Phỉ cắt băng khánh thành, làm không tốt có thể dựa vào nhan sắc của Lục Phỉ mà hút fans.
Thư Nguyên ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, nói: "Bọn mình chia tay rồi."
Người bạn này mắng một câu, hỏi: "Sao cậu lại thế, lần này sao ầm ĩ lâu vậy? Bỏ qua được rồi! Nhanh làm hòa trước cuối tuần đi nha, có nghe không?"
Thư Nguyên cũng nổi cáu: "Thế nào là ầm ĩ? Tại sao các cậu đều nghĩ là mình đang ầm ĩ?"
Bạn cậu hơi sửng sốt: "Vậy, không thế thì là thế nào? Cũng không thể là Lục Phỉ muốn chia tay được."
Thư Nguyên cúp điện thoại cái rụp, thẹn quá hóa giận, đập vào cái gối ôm cả chục cái mới đỏ mắt.
Từ nói lời chia tay, đến bạn bè khuyên nhủ, người lớn nhúng tay vào, đến phân chia tài sản, cuối cùng đến hoàn toàn công khai.
Không hay không biết, trong một tháng bọn họ đã sắp đi hết quá trình này.
Cậu theo kịp nó, không phải là cậu không muốn gặp Lục Phỉ, mà là trong tiềm thức cậu không muốn vạch rõ giới hạn cuối cùng với Lục Phỉ.
Xử lý xong chuyện nhà cửa, nghĩa là cậu hoàn toàn không có bất kì liên quan gì với Lục Phỉ. Mà thời gian hẹn để xử lý chuyện này, chính là muốn một dao cắt đứt mối liên quan cuối cùng giữa họ, là ngày bàn bạc xử chết mối quan hệ này.
Thư Nguyên hận bản thân mình vô dụng.
Cậu nổi nóng nhắn tin cho Lục Phỉ: [Tối thứ sáu, câu lạc bộ XX, em rảnh.]
Lục Phỉ không thích mấy nơi như câu lạc bộ, nói không chừng sẽ không đến.
Nhưng vậy không thể xử lý chuyện này kịp thời không phải là vấn đề của cậu.
Có lẽ Lục Phỉ đang bận, chưa trả lời cậu.
Thư Nguyên vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi ra nói với Ôn Nghi: "Mình về đây."
Ôn Nghi cầm tay cầm trò chơi, hình như rất lo cho cậu: "Không chơi à?"
Giao diện trò chơi tạm dừng.
Thư Nguyên hoàn toàn mất hứng thú với trò chơi, lắc đầu: "Không chơi."
Thấy quá trình nhắn tin của cậu và Lục Phỉ, Ôn Nghi có chút do dự, nhưng vẫn lên tiếng: "Người đi cùng với Lục Phỉ ngày đó, tên là Nguyên Gia Y, là người của đối tác. Sau khi cậu và Lục Phỉ chia tay vài tuần mới bắt đầu theo đuổi Lục Phỉ, nghe nói, anh ta còn chưa có được số điện thoại riêng của Lục Phỉ."
Thư Nguyên: "Ờ."
Thư Nguyên lái xe về nhà.
Đặt một phần cơm nhưng chỉ chọc vài cái đã không có tâm trạng ăn uống nữa.
Lục Phỉ độc thân, vậy thì thế nào?
Người bị bỏ rơi là cậu, dựa vào đâu mà cậu phải chủ động chứ? Cậu ấm ức, muốn khóc, nhưng không ai hỏi ý kiến của cậu, cũng không ai hỏi cảm nhận của cậu, bọn họ chỉ bảo cậu theo đuổi lại Lục Phỉ. Cậu đã thử rồi, nhưng người tuyệt tình, muốn bắt đầu cuộc sống mới không phải là cậu.
Thư Nguyên mang theo tâm trạng đó đi tắm, tự dỗ dành mình, vừa ra khỏi nhà tắm đã cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, Khò Khò lại đang tè lên tấm thảm lông cừu kia.
Cát mèo mới mua chẳng có chút tác dụng nào, thảm lông cừu mới là thứ nó thích nhất.
Lúc Thư Nguyên dọn dẹp tấm thảm thì nhận được tin nhắn của Lục Phỉ.
Lục Phỉ chỉ trả lời một chữ: [Được.]
...
Sáng thứ sáu, Thư Nguyên thức dậy rất sớm.
Vì phải gặp Lục Phỉ, cậu ở trong phòng quần áo chọn đồ hơn nửa tiếng đồng hồ, cái nào cũng cảm thấy không hài lòng. Thật ra buổi tối Lục Phỉ mới đến được, chờ đến tối dù có mặc đẹp cũng sẽ không còn đẹp nữa, cuối cùng Thư Nguyên bỏ qua, tìm bộ quần áo mặc thấy thoải mái nhất, cứ như vậy đi tới tiệm hoa của bạn.
Cả ngày Thư Nguyên đều lẫn trong mùi thơm của hoa tươi, tâm trạng tốt hơn một chút.
Cậu thích hoa, cũng thích thực vật, trên đường du lịch luôn thích ghi lại đặc điểm của những loài thực vật không thể thấy ở địa phương, dần viết thành chuyên mục nhỏ về chăm sóc cây cối, dù trong mấy năm qua, Lục Phỉ mới là người biết rõ nên chăm sóc chúng như thế nào.
Nhân duyên của cô nàng không tệ, bạn bè kiểu nào cũng vớt ra được một mớ, hôm nay tiệm hoa rất náo nhiệt.
Không ai hỏi Thư Nguyên chuyện cậu và Lục Phỉ chính thức chia tay.
Họ không còn là thiếu niên loai choai nữa, sau khi kết thục một đoạn tình cảm không cần phải xem như là chuyện lạ mà báo cho hết tất cả bạn bè, chỉ cần báo cho một người, dần dần tin tức sẽ được truyền khắp vòng bạn bè.
Giống như khi họ ở bên nhau trước đây.
Tình cờ có một ngày bị một người biết, tất cả mọi người nhanh chóng biết hết.
Bạn bè của Thư Nguyên không coi trọng Lục Phỉ, bạn của Lục Phỉ cũng không coi trọng Thư Nguyên.
Qua mấy năm, những bạn bè không xem trọng bọn họ sớm đã không còn liên lại, số ít người còn lại này đều là dõi theo Thư Nguyên từ đầu đến nay. Dạo trước Thư Nguyên nói chia tay thì điên cuồng chơi với họ, thời gian gần đây Thư Nguyên lại chơi trò bốc hơi khỏi nhân gian, như là tự khép mình, từ điểm này có thể nhìn ra lần chia tay này của họ là thật.
Buổi tối, Tạ Hiểu Mang bọn họ đến câu lạc bộ họ thường đi, một số bạn bè không hứng thú với hoạt động ban ngày cũng lục tục kéo tới.
Mỗi khi có người vào, Thư Nguyên đều sẽ vô thức ngẩng đầu lên nhìn ra cửa một cái.
Tạ Hiểu Mang hỏi cậu nhìn gì, cậu nói không có gì cả.
Tạ Hiểu Mang chơi xúc xắc với một bàn người, có khách mới tới cần phải đón tiếp, để Thư Nguyên chơi.
Thư Nguyên vốn là tay sành sỏi, đêm nay lại liên tục bị thua, đảo mắt đã uống không ít. Chờ đến khi cô nàng trở lại, Thư Nguyên đã uống đến mặt đỏ ửng, cô cười mắng: "Cậu ở chỗ của mình mượn rượu giải sầu đó à? Tránh ra, ngồi một bên đợi đi, chút nữa giới thiệu cho cậu mấy người tốt."
Thư Nguyên dựa vào ghế sô pha, khó chịu vì bị Tạ Hiểu Mang nắn mặt: "Cậu mới giải sầu ấy."
Thư Nguyên muốn phản bác, nhưng tiếng nhạc làm đầu óc cậu mụ mị, Tạ Hiểu Mang cũng bị người ta lôi đi.
Trong ánh sáng lập lòe, tiếng người ồn ào, cậu như đang lơ lửng, mơ màng sắp ngủ.
Có người ngồi vào bên cạnh cậu, không nói gì.
Rõ ràng là cậu đang chuếnh choáng nhưng lòng chợt nảy lên, mở to mắt ra.
Không phải là Lục Phỉ.
"Đã lâu không gặp." Người kia nói: "Nguyên Nguyên, nghe nói cậu chia tay rồi."
Thư Nguyên cảm thấy có hơi phiền chán.
Người này tên Cận Thâm, là bạn học cấp ba của cậu, cũng là một người trong vòng bạn bè, thuộc nhóm không thích cậu và Lục Phỉ ở bên nhau sau đó quan dận dần nhạt đi. Điểm khác của Cận Thâm với người khác chính là cậu ta từng theo đuổi Thư Nguyên, mọi người đều biết chuyện này.
Ban ngày Cận Thâm không đến, Thư Nguyên cũng không nhớ cậu ta.
Nếu biết sớm hoạt động buổi tối có người này xuất hiện thì cậu đã về sớm rồi.
Thư Nguyên nhắm mắt lại lần nữa: "Liên quan gì đến cậu."
Cận Thâm trêu: "Cậu đang cáu đấy à?"
Thư Nguyên: "Cậu biến đi."
Trước khi bỏ đi, cậu ta ghé sát vào tai cậu nói lời khó hiểu: "Lâu rồi không gặp, Nguyên Nguyên vẫn nóng nảy như thế."
Vật Phát Sáng
Đánh giá:
Truyện Vật Phát Sáng
Story
Chương 11
10.0/10 từ 13 lượt.