Vật Cưng Của Đế Vương
Chương 96: Mạn Đà Thanh
71@-Hai huynh đệ Phương Bành Hạc nhận được tin dữ chưa đầy một canh giờ sau.
Bắc Đẩu quỳ rạp trên đất, truyền lại không sót một câu, một chữ nào của đám người áo đen. Phương Bành Hạc tự mình bước xuống thềm điện, ngửa mặt lên trời nhìn đàn chim trắng đang không ngừng chao liệng, tâm tư rối ren mà phức tạp vô cùng.
– Hoàng huynh, đệ phải đi cứu Tiểu Khê!
Phương Hàn Lãnh đứng phía sau hắn, không chịu được tin sét đánh này mà sốt sắng đòi kéo quân đến Sơn Thạch Bàn ngay lập tức.
Phương Bành Hạc chỉ hừ lạnh, cao giọng nói:
– Đệ quên là chúng chỉ cần một mình ta đến hay sao? Nếu đệ còn cố chấp đi, chỉ e tính mạng Mạch Tiểu Khê khó có thể giữ được.
– Nhưng đệ không thể ở yên mặc kệ Tiểu Khê được. Tất cả là lỗi của đệ, nếu đệ không để muội ấy rời đi thì đâu xảy ra cơ sự này chứ!
Phương Hàn Lãnh đưa tay đấm mạnh lên cây cột gỗ to tại sảnh điện, lập tức năm đầu ngón tay túa máu.
Trông thấy hoàng đệ của mình đang dần dần mất kiểm soát, Phương Bành Hạc bèn túm chặt lấy cổ áo của huynh ấy, đoạn gằn giọng mắng:
– Hoàng đệ, hãy bình tĩnh lại cho ta ngay lập tức. Đệ làm như thế này cũng không thu được kết quả gì đâu!
Phương Hàn Lãnh ngồi thụp xuống đất, tâm can hoàn toàn suy sụp. Huynh ấy không thể ngờ mọi hành động của mình và Mạch Tiểu Khê đã bị kẻ gian ngấm ngầm theo dõi, chỉ chờ cá cắn câu mà sẵn sàng ra tay.
Trái với thái độ mất kiểm soát của Phương Hàn Lãnh, Phương Bành Hạc lại hoàn toàn bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, đoạn quay sang hoàng đệ của mình mà dặn dò:
– Ta sẽ thu xếp lên đường đến Sơn Thạch Bàn ngay lập tức. Mọi việc trong hoàng cung đều giao lại cho đệ xử lý!
Sơn Thạch Bàn vốn là nơi cư trú của lũ người phản động Tịch Quốc, do Mạn Đà Sinh đứng đầu. Mạn Đà Sinh vốn từng là con trai của cố thừa tướng Mạn Khiêm Đình, người đã có công phò tá phụ hoàng của Phương Bành Hạc lên ngôi vua. Thế nhưng sau nhiều năm, chỉ vì một chút lòng tham mà Mạn Đình Khiêm đã đánh cắp ngân khố triều đình, đem tin tức bí mật truyền cho quân Mông Cổ. Do vậy khi Phương Bành Hạc lên ngôi, hắn đã thẳng tay đem tru di cửu tộc toàn bộ dòng dõi Mạn Đình Khiêm.
Mạn Đà Sinh hay tin cấp tốc cạo trọc đầu, giả làm sư thầy rút quân bỏ trốn vào rừng sâu, lập nên Sơn Thạch Bàn.
Bao nhiêu năm qua đi, Mạn Đà Sinh vẫn không thể nào quên được mối thù tru di cửu tộc mà Phương Bành Hạc đã gây nên cho gia đình y. Cả dòng họ của y đến thời điểm hiện tại đã không còn một ai sống sót. Do vậy căm hận Phương Bành Hạc ngút trời, rình rập tìm thời cơ để trả thù hắn.
Lần này, Mạn Đà Sinh cho người bí mật theo dõi mọi động tĩnh trong hoàng cung, biết Mạch Tiểu Khê có vai trò quan trọng với cả hai huynh đệ Phương Bành Hạc. Vì thế, sau khi biết Mạch Tiểu Khê sẽ rời cung vào hôm nay, Mạn Đà Sinh đã sai người đến bắt cóc nàng mà đem đi.
Sơn Thạc Bàn nằm cách xa hoàng cung khoảng một ngày một đêm thúc ngựa. Phương Bành Hạc không chậm trễ thêm nữa, một người một ngựa tức tốc xuất cung.
Mục đích của đám người Mạn Đà Sinh lần này vừa là để báo thù Phương Bành Hạc, vừa nung nấu ý định soán ngôi.
Mạch Tiểu Khê bị chúng bịt mắt, ném vào trong đáy xe ngựa, cấp tốc lao nhanh về phía Bắc kinh thành. Nàng bị bọn chúng điểm huyệt, cả người không thể cử động nổi, chỉ còn biết nằm im chịu trận.
Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng vó ngựa rít lên từng hồi, còn có cả tiếng la hét, chửi rủa nhau ầm ĩ.
Cứ như vậy, mong muốn đoàn tụ cùng đám người Vương Sùng Ngân của nàng lại một lần nữa bị hủy hoại nghiêm trọng, dường như càng lúc cành xa tận chân trời. Lần chia ly này, liệu nàng còn có thể toàn mạng mà quay trở về được nữa hay không.
Bất giác trong đầu Mạch Tiểu Khê chợt hiện lên khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Phương Bành Hạc. Mục đích của bọn người áo đen này là nhắm vào hắn, nhất định giữa hai bên bọn họ phải có mối thâm thù sâu nặng tới nhường nào.
Mạch Tiểu Khê vì bị nhốt trong đáy xe ngựa, không khí hiếm hoi làm cho hơi thở của nàng càng lúc cành trở nên khó nhọc, ho lên vài tiếng sặc sụa.
Cũng may, đến khi nàng tỉnh dậy thì cuối cùng đã tới nơi. Đáy xe ngựa được mở ra, ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng bất giác nhíu chặt đôi lông mày mềm mại như cánh bướm.
Kẻ đứng đầu trong đám người áo đen đưa tay giải huyệt cho nàng, đoạn lôi mạnh nàng ra ngoài.
– Thiếu chủ, chào mừng ngài đã trở về!
Một tiếng hô lớn vang lên, kẻ áo đen được gọi là thiếu chủ kia khẽ gật đầu một cái, đoạn hắn từ từ kéo khăn che mặt xuống.
Sau lớp khăn che mặt kia là một gương mặt tuấn tú không kém Phương Hàn Lãnh, chỉ khác là nước da của hắn hơi ngăm, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Mạch Tiểu Khê cũng không hề tỏ ra sợ hãi trước hắn, nàng nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi xem hắn định sẽ làm gì mình tiếp theo.
Thế nhưng, trước thái độ đó của nàng, hắn chỉ phá lên cười xấu xa, đoạn đưa mặt lại gần phía nàng mà trầm giọng nói:
– Vương phi nhỏ bé, hoan nghênh cô đã tới Sơn Thạch Bàn!
– Ngươi, ngươi là ai?
Mạch Tiểu Khê chau mày hỏi lại.
Hắn vẫn chưa chịu buông nàng ra, vòng tay ôm eo nàng càng thêm siết chặt hơn:
– Mạn Đà Thanh!
Vật Cưng Của Đế Vương
Bắc Đẩu quỳ rạp trên đất, truyền lại không sót một câu, một chữ nào của đám người áo đen. Phương Bành Hạc tự mình bước xuống thềm điện, ngửa mặt lên trời nhìn đàn chim trắng đang không ngừng chao liệng, tâm tư rối ren mà phức tạp vô cùng.
– Hoàng huynh, đệ phải đi cứu Tiểu Khê!
Phương Hàn Lãnh đứng phía sau hắn, không chịu được tin sét đánh này mà sốt sắng đòi kéo quân đến Sơn Thạch Bàn ngay lập tức.
Phương Bành Hạc chỉ hừ lạnh, cao giọng nói:
– Đệ quên là chúng chỉ cần một mình ta đến hay sao? Nếu đệ còn cố chấp đi, chỉ e tính mạng Mạch Tiểu Khê khó có thể giữ được.
– Nhưng đệ không thể ở yên mặc kệ Tiểu Khê được. Tất cả là lỗi của đệ, nếu đệ không để muội ấy rời đi thì đâu xảy ra cơ sự này chứ!
Phương Hàn Lãnh đưa tay đấm mạnh lên cây cột gỗ to tại sảnh điện, lập tức năm đầu ngón tay túa máu.
Trông thấy hoàng đệ của mình đang dần dần mất kiểm soát, Phương Bành Hạc bèn túm chặt lấy cổ áo của huynh ấy, đoạn gằn giọng mắng:
– Hoàng đệ, hãy bình tĩnh lại cho ta ngay lập tức. Đệ làm như thế này cũng không thu được kết quả gì đâu!
Phương Hàn Lãnh ngồi thụp xuống đất, tâm can hoàn toàn suy sụp. Huynh ấy không thể ngờ mọi hành động của mình và Mạch Tiểu Khê đã bị kẻ gian ngấm ngầm theo dõi, chỉ chờ cá cắn câu mà sẵn sàng ra tay.
Trái với thái độ mất kiểm soát của Phương Hàn Lãnh, Phương Bành Hạc lại hoàn toàn bình tĩnh. Hắn hít sâu một hơi, đoạn quay sang hoàng đệ của mình mà dặn dò:
– Ta sẽ thu xếp lên đường đến Sơn Thạch Bàn ngay lập tức. Mọi việc trong hoàng cung đều giao lại cho đệ xử lý!
Sơn Thạch Bàn vốn là nơi cư trú của lũ người phản động Tịch Quốc, do Mạn Đà Sinh đứng đầu. Mạn Đà Sinh vốn từng là con trai của cố thừa tướng Mạn Khiêm Đình, người đã có công phò tá phụ hoàng của Phương Bành Hạc lên ngôi vua. Thế nhưng sau nhiều năm, chỉ vì một chút lòng tham mà Mạn Đình Khiêm đã đánh cắp ngân khố triều đình, đem tin tức bí mật truyền cho quân Mông Cổ. Do vậy khi Phương Bành Hạc lên ngôi, hắn đã thẳng tay đem tru di cửu tộc toàn bộ dòng dõi Mạn Đình Khiêm.
Mạn Đà Sinh hay tin cấp tốc cạo trọc đầu, giả làm sư thầy rút quân bỏ trốn vào rừng sâu, lập nên Sơn Thạch Bàn.
Bao nhiêu năm qua đi, Mạn Đà Sinh vẫn không thể nào quên được mối thù tru di cửu tộc mà Phương Bành Hạc đã gây nên cho gia đình y. Cả dòng họ của y đến thời điểm hiện tại đã không còn một ai sống sót. Do vậy căm hận Phương Bành Hạc ngút trời, rình rập tìm thời cơ để trả thù hắn.
Lần này, Mạn Đà Sinh cho người bí mật theo dõi mọi động tĩnh trong hoàng cung, biết Mạch Tiểu Khê có vai trò quan trọng với cả hai huynh đệ Phương Bành Hạc. Vì thế, sau khi biết Mạch Tiểu Khê sẽ rời cung vào hôm nay, Mạn Đà Sinh đã sai người đến bắt cóc nàng mà đem đi.
Sơn Thạc Bàn nằm cách xa hoàng cung khoảng một ngày một đêm thúc ngựa. Phương Bành Hạc không chậm trễ thêm nữa, một người một ngựa tức tốc xuất cung.
Mục đích của đám người Mạn Đà Sinh lần này vừa là để báo thù Phương Bành Hạc, vừa nung nấu ý định soán ngôi.
Mạch Tiểu Khê bị chúng bịt mắt, ném vào trong đáy xe ngựa, cấp tốc lao nhanh về phía Bắc kinh thành. Nàng bị bọn chúng điểm huyệt, cả người không thể cử động nổi, chỉ còn biết nằm im chịu trận.
Bên ngoài không ngừng truyền tới tiếng vó ngựa rít lên từng hồi, còn có cả tiếng la hét, chửi rủa nhau ầm ĩ.
Cứ như vậy, mong muốn đoàn tụ cùng đám người Vương Sùng Ngân của nàng lại một lần nữa bị hủy hoại nghiêm trọng, dường như càng lúc cành xa tận chân trời. Lần chia ly này, liệu nàng còn có thể toàn mạng mà quay trở về được nữa hay không.
Bất giác trong đầu Mạch Tiểu Khê chợt hiện lên khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Phương Bành Hạc. Mục đích của bọn người áo đen này là nhắm vào hắn, nhất định giữa hai bên bọn họ phải có mối thâm thù sâu nặng tới nhường nào.
Mạch Tiểu Khê vì bị nhốt trong đáy xe ngựa, không khí hiếm hoi làm cho hơi thở của nàng càng lúc cành trở nên khó nhọc, ho lên vài tiếng sặc sụa.
Cũng may, đến khi nàng tỉnh dậy thì cuối cùng đã tới nơi. Đáy xe ngựa được mở ra, ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng bất giác nhíu chặt đôi lông mày mềm mại như cánh bướm.
Kẻ đứng đầu trong đám người áo đen đưa tay giải huyệt cho nàng, đoạn lôi mạnh nàng ra ngoài.
– Thiếu chủ, chào mừng ngài đã trở về!
Một tiếng hô lớn vang lên, kẻ áo đen được gọi là thiếu chủ kia khẽ gật đầu một cái, đoạn hắn từ từ kéo khăn che mặt xuống.
Sau lớp khăn che mặt kia là một gương mặt tuấn tú không kém Phương Hàn Lãnh, chỉ khác là nước da của hắn hơi ngăm, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
Mạch Tiểu Khê cũng không hề tỏ ra sợ hãi trước hắn, nàng nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi xem hắn định sẽ làm gì mình tiếp theo.
Thế nhưng, trước thái độ đó của nàng, hắn chỉ phá lên cười xấu xa, đoạn đưa mặt lại gần phía nàng mà trầm giọng nói:
– Vương phi nhỏ bé, hoan nghênh cô đã tới Sơn Thạch Bàn!
– Ngươi, ngươi là ai?
Mạch Tiểu Khê chau mày hỏi lại.
Hắn vẫn chưa chịu buông nàng ra, vòng tay ôm eo nàng càng thêm siết chặt hơn:
– Mạn Đà Thanh!
Vật Cưng Của Đế Vương
Đánh giá:
Truyện Vật Cưng Của Đế Vương
Story
Chương 96: Mạn Đà Thanh
10.0/10 từ 42 lượt.