Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 91: Nhật kí

389@-
[Gặp gỡ năm 16 tuổi, quá sớm.]

Tần Hiểu ngơ ngẩn nhìn câu nói trên trang bìa lót của nhật ký, nhớ lại tâm trạng phức tạp và đau buồn năm đó khi cầm bút viết câu này, mím môi lật sang trang khác.

[Mình ngỡ chúng ta có thể biến cuộc sống thành truyện cổ tích, nhưng rồi lại thua bởi hiện thực tàn nhẫn.

Thứ làm ta tuyệt vọng hơn cả thất vọng, chính là hy vọng.

Không nhớ rõ lần thứ mấy muốn gọi điện cho anh ấy, nhưng mỗi lần mình nhìn thấy ga trải giường trắng toát và gò má không chút sắc máu của em trai, thì cảm thấy hình như cơ thể lại bị đập vụn vỡ ra vậy.

Mà cứ những lúc này lại còn bị ký ức xâu xé, hành hạ.

Mình lúc nào cũng nhớ lại quá khứ.

Quá khứ tươi đẹp.

Ánh nắng chiếu rọi, thiếu niên thiếu nữ tươi cười, nắm tay nhau chạy trên hành lang không chút e sợ, lúc đó trong mắt chúng ta đều có mơ ước mãnh liệt về ngày mai tươi sáng.

Văn Đào lúc nào cũng nắm tay mình mơ về tương lai: “Sau này chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn, nuôi một chú chó, khi mùa xuân tới, đám trẻ sẽ có thể thả diều trong vườn hoa…”

Mình hơi mắc cỡ, vội cắt ngang: “Nói gì thế.”

Hừ, còn chưa nhận lời lấy anh đâu đó.

Mỗi lần đến lúc đó anh ấy sẽ không nói gì nữa, nhưng lát sau lại hỏi: “Sau này anh rửa bát, em quét nhà nhé?”

Mình không thích dầu mỡ, vì thế cực kỳ không vui khi phải làm những việc như nấu nướng rửa bát… nên đã nhanh miệng nhận lời: “Được thôi.”

Lát sau mới nhận ra lại bị anh ấy cho vào tròng.

Sau đó thì hậm hực không thèm đếm xỉa đến anh ấy nữa.

Văn Đào nheo mắt, cứ cười toe toét.



Thật đáng tiếc, bây giờ chúng ta đã không còn là chúng ta nữa.

Thay đổi hết rồi, cũng không quay về ban đầu được nữa.

Mình cũng là đến giờ mới nhận ra, chàng trai mình yêu, anh ấy cũng từng cho mình vào kế hoạch chi tiết của anh ấy.]

Tiếng mưa rơi tí tách gọi dòng tư duy đang trôi xa của Tần Hiểu quay về, giám đốc đi ngang bàn làm việc của cô, gõ gõ bàn như nhắc nhở: “Ngẩn ngơ gì vậy.”

Cô hoàn hồn, ngại ngùng cúi đầu: “Xin lỗi.”

Cô thử tập trung vào tài liệu trên máy tính chưa hoàn thành, thế nhưng dù làm cách nào cũng không tập trung chú ý nổi.

Tần Hiểu tự trào, lại nữa rồi.

Cô lại bắt đầu hoài niệm quá khứ.

Ước mơ từng khuyến khích cô sống một cuộc đời tự mình làm chủ bằng chính đôi tay của mình dần dần biến mất theo thời gian, và điều dường như biến mất cùng với nó chính là nhiệt huyết đối mặt với cuộc sống.

Theo thời gian, tìm một công việc bình thường trong công ty không lớn không nhỏ; hài lòng với hiện trạng, trở thành một phần tử bình thường.

Cô bần thần nghĩ – nếu như, em trai cô không mắc bệnh máu trắng thì mọi thứ liệu có khác đi?

Sau khi tan sở, Tần Hiểu vẫn định bắt xe bus về nhà.

Xe của đồng nghiệp Ngụy Kiệt dừng trước cửa công ty, hạ cửa kính xuống nhướng mày nhìn cô: “Chở cô đi một đoạn nhé?”

Ngụy Kiệt cũng được coi là bạn bè có quan hệ khá tốt với cô nên Tần Hiểu đồng ý. Cô lên xe rồi, Ngụy Kiệt hỏi: “Ngày mai nghỉ lễ, cô có kế hoạch gì không?”

Tần Hiểu do dự rồi nói: “Tiết Thanh Minh mà, phải lên núi tảo mộ.”

Cô nói: “Tôi định tối nay lên núi.”

Ngụy Kiệt ồ một tiếng, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy chỉ có một mình cô thôi hả?”

Tần Hiểu cười: “Không thì sao?”

Anh gãi gáy: “Để tôi đi chung với cô nhé.”

Tần Hiểu quả thực không muốn một mình đối mặt với hai người kia nên ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được thôi, cảm ơn cậu nhé.”

“Với tôi mà còn khách sáo làm gì.” Ngụy Kiệt hừ một tiếng.


Tiếng nhạc êm dịu trong xe vang lên, Tần Hiểu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, trong lòng cuối cùng cũng cảm nhận được chút hơi ấm.

Về đến nhà rồi, cô thu dọn hành lý qua loa, vừa kéo dây kéo lại thì điện thoại reo vang.

Ngụy Kiệt cười: “Tôi đứng dưới này, xuống đi.”

“Nhanh vậy?!” Tần Hiểu đớ lưỡi, “Cậu cũng nhanh quá đó!”

Bên kia im lặng hai giây rồi vẳng đến giọng nói rất vi diệu: “Cô nói gì vậy?!”

Tần Hiểu phì cười: “Tôi có nói gì đâu, chủ yếu là có vài người đầu óc hơi bậy bạ. Hơn nữa thông thường chỉ có những người thật sự ‘nhanh’ thì mới để ý người ta nói anh ta nhanh.”

Ngụy Kiệt: “Cô còn thế là tôi không đi cùng nữa đâu.:)”

“Đừng đừng, tôi không nói nữa, không nói là được chứ gì hahahaha.”

Ngụy Kiệt: “…”

Chiếc xe dần xa khỏi thành phố, tiến vào con đường nhỏ đầy bùn đất.

Nơi họ đang tới tên là núi Lương Phong, cách trung tâm thành phố gần trăm cây số, lại thêm tầm nhìn ban đêm rất kém nên lái xe đến mười một, mười hai giờ mới tới.

Hai người đều khá mệt, tìm một quán trọ nhỏ dưới chân núi để nghỉ ngơi, mỗi người một phòng đơn.

Lúc quẹt thẻ vào trong, Ngụy Kiệt ngáp một cái rõ to: “Ngủ ngon, mai gặp.”

Tần Hiểu: “Ngủ ngon, hôm nay vất vả cho cậu quá.”

Anh khoát tay: “Chuyện nhỏ.”

Tần Hiểu về phòng, tắm rửa xong nằm lên giường, cơn buồn ngủ kéo tới bao trùm lấy cô. Cô mơ màng nghĩ – năm nay là năm đầu tiên đến đây tảo mộ, cũng là khởi đầu cho cuộc sống một mình của cô.

Cô biết rõ mình muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc – dường như nó đã cạn khô rồi, không thể rơi nổi một giọt nước nào.

Bệnh máu trắng là căn bệnh kéo dài phiền toái, không chỉ tốn một mớ tiền mà cuối cùng cũng không sống nổi.

Lúc đó đứng trong phòng bệnh, nhìn bác sĩ đắp khăn trắng lên khuôn mặt trắng bệch của em trai, Tần Hiểu cảm thấy một cảm giác kiểu nhẹ nhõm và giải thoát, và sau đó là sự tuyệt vọng và bi thương vô tận.

Cô từng ác độc nguyền rủa em trai chết đi, cũng muốn mở khí gas cho cả nhà cùng chết với nhauu, nhưng khi mọi thứ thật sự kết thúc thì cô lại thấy sức mạnh vốn chống đỡ cho bản thân vượt qua mọi khó khăn đã mất đi rồi.

Khoảnh khắc đó Tần Hiểu biết rõ hơn bao giờ hết – cô yêu em trai mình.

Vẫn luôn luôn yêu người đã cướp đoạt gần như mọi tình thương yêu của mẹ, mang lại gánh nặng cực lớn cho gia đình này.

Mà bây giờ, ngay cả tình yêu này cũng không xứng được kéo dài.

Tần Hiểu buồn ngủ thật, vì thế nghĩ đến đó cô cũng không thấy hoang hoải, bần thần như ban đầu nữa, chỉ cảm giác dưới chân như có một vực sâu thăm thẳm, không ngừng kéo cô rơi xuống. Sau đó cô đã rơi, không cảm thấy gì nữa.

Sáng hôm sau tiếng gõ cửa của Ngụy Kiệt đã đánh thức cô dậy.

“Dậy thôi!”

Mắt cô động đậy, rồi ôm trán ngồi dậy, nhìn giờ - cô không nghe thấy tiếng chuông báo thức, ngủ quá giấc rồi.

Giấc mơ tối qua quá nặng nề, mà cũng như không mơ thấy gì cả, rồi lại như không nhớ được gì, chỉ có đôi mắt sáng rỡ của thiếu niên ấy thoáng qua trong đầu óc.

Gương mặt Tần Hiểu nở một nụ cười khổ sở.

Ai cũng nói “Tiết Thanh Minh trời mưa phùn”, nhưng thời tiết hôm nay lại rất đẹp, trông xa xa là trời xanh mây trắng, ánh nắng nhẹ nhàng, nhiệt độ cũng vừa phải. Bóng nắng chui ra khỏi những tán lá, rơi rớt xuống những linh hồn yên tĩnh bên dưới.

Trong khuôn viên là những bia mộ đá to nhỏ rải rác khắp nơi, có tấm bia khắc một hàng chữ dài, chỉ để người đời sau khắc ghi công lao to lớn cả đời của người nằm đó; mà có những tấm bia chỉ ghi vài chữ, lặng lẽ nằm đó, chỉ có rất ít người biết sự tồn tại trước kia của họ.

Tần Hiểu bất giác nghĩ, mình sẽ thuộc về loại nào đây.

Cũng là loại thứ hai chăng.

Nhưng cũng không phải là không ai nhớ đến cô, chí ít, cô cũng từng có một hai người bạn thật lòng.

Bước chân Tần Hiểu đuổi theo ánh nắng rực rỡ, từ từ nhanh dần lên.

Hai người im lặng đi mãi, Ngụy Kiệt theo sau cô một lúc cũng không nhịn được mà hỏi: “Vị trí cụ thể ở đâu?”

Tần Hiểu ngước mắt, phía xa có một gốc đa to, thân xù xì thô kệch, cành lá rậm rạp che mát một khoảng đất rộng. Bên dưới là thảm cỏ mềm mại xanh mướt, tỏa ra một mùi hương thanh mát.

“Ở đó, dưới gốc cây.” Cô chỉ về phía đó.



“Tần Vân.”

“Lương Thiếu Phân.”

Sau đó là ngày sinh ngày mất.

Tần Hiểu lặng lẽ cúi mắt nhìn, sau đó quỳ xuống, đặt bó hoa cúc xuống trước bia mộ.

Cô ngẩn ngơ hồi lâu mới nói: “Em trai, mẹ, con đến thăm hai người đây.”

Tần Vân mất vì bệnh, sau đó Lương Thiếu Phân vốn tính khí nóng nảy càng thêm khó hiểu, cái chết của em trai đã đạp gãy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của bà, tính tình bà bắt đầu thất thường, suy sụp, suốt ngày chửi bới, đay nghiến, mà đối tượng để bà trút giận đương nhiên là người chị tốt mà bà ta luôn cho rằng “tại sao mày không chết trước”.

Sống trong một gia đình vốn không dư dả gì, Lương Thiếu Phân lại nghiện cờ bạc, rượu chè, không rõ có phải ông trời công bằng hay không mà cuối cùng vào một đêm mưa to gió lớn, một chiếc xe hàng mất thắng đã mang sinh mạng bà ta đi.

Cũng mang theo cả những ân oán triền miên.

Lần này Tần Hiểu đã được giải phóng hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng rơi vào tình cảnh không còn người thân.

Bi thảm biết mấy, muốn tìm một người mắng chửi mình cũng không có.

Trời đã sáng rõ, cô như một con cá voi mắc cạn trên bờ, bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, đột nhiên bật khóc không báo trước.

Ngụy Kiệt đứng sau lưng cô đờ người nhìn, lặng thinh và luống cuống đứng cạnh nhìn.

Anh ít nhiều cũng hiểu tình hình nhà Tần Hiểu, nhưng lời nói nào cũng không bì được lực tác động mãnh liệt mà hai tấm bia đá trước mặt mang lại.

Nói ra sẽ khiến người ta thấy đáng buồn, cả đời này Tấn Hiền chỉ khóc thỏa thích hai lần.

Một lần là lúc khóc trong vòng tay Kỷ Đinh trên sân thượng bệnh viện, lần khác chính là lúc này.

Đứng trước bia mộ của mẹ và em trai, cách một lằn ranh sinh tử, nỗi đau khủng khiếp muốn xuyên thủng, chia tách cơ thể cô ra.

“Ngụy Kiệt, làm sao đây, tôi không còn gì cả…” Tần Hiểu quỳ xuống, vai run run, “Tôi chẳng còn gì nữa hết…”

Ở trong nghĩa trang gần một buổi sáng, hai người men theo đường cũ quay về.

Tần Hiểu đã thu dọn xong xuôi, trên gương mặt trắng trẻo nhỏ bé không còn thấy dấu vết nước mắt – cuộc sống của người trưởng thành là vậy, dù trong lòng tan nát đến đâu, ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên cường.

Nhưng Ngụy Kiệt thì có vẻ muốn nói gì đó, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nói gì mà vặn nắp chai nước đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”

Tần Hiểu đón lấy: “Cảm ơn.”

Cô biết rõ dụng ý của anh – vì quan hệ khá thân thiết nên dù để lộ cảm xúc cũng không tới nỗi mất mặt, ngược lại cô còn cười nói: “Cậu yên tâm, tôi không sao mà.”

Ngụy Kiệt thở phào, nhẹ nhàng lách qua chủ đề này: “Vậy thì tốt.”

Tối đó về nhà, Tần Hiểu vừa cất hành lý thì điện thoại nhận được một loạt âm báo tin nhắn.

Nhìn qua, hóa ra là nhóm bạn cấp 3.

Lưu Băng: [Lão Giả nói liên hoan cấp 3 ở đâu ấy nhỉ?]

Giả Sơ Vọng: [Ngay chỗ “Thủy Điệu Ca Đầu” đấy, là địa bàn nhà chúng tôi, có thể mời mọi người!]

Điền Giai Tuệ: [Aaaaaa sếp Giả hào phóng quá!!! [wow]]

Giả Sơ Vọng: [Chuyện vặt.]

Giả Sơ Vọng: [Mà này Điền Giai Tuệ, cậu có biết Kỷ Đinh có rảnh rỗi tham gia không?]

Giải Tích: [Lão Giả nghĩ gì vậy, người ta đã có chồng rồi còn mơ mộng cái gì? [đầu chó]]

Giả Sơ Vọng: [Trời ơi chết tiệt, cậu ấy kết hôn lúc nào vậy???]

Lưu Băng: [Hahahahahaha cậu vẫn chưa biết hả? Chồng người ta là doanh nhân thành đạt đó!]

Tề Duyệt Văn: [Haha cũng mới cưới thôi, cậu vẫn có thể đào góc tường đó [tà ác]]

Trình Sở Minh: [Giả Sơ Vọng, cậu bảo Kỷ Đinh gọi cả chồng đi cùng, hai người solo đi.]

Trình Sở Minh ẩn thân bao năm cũng xuất hiện, trong nhóm đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Mọi người thấy náo nhiệt quá nên ai nấy đều tham gia cuộc chiến.

[Solo! Solo!]



[Solo! Solo!]

[+1]

[+999999]



[Kỷ Đinh, mau trồi lên xem nào!]

Không rõ có phải do mọi người quá mức nhiệt tình hay không mà mấy phút sau, Kỷ Đinh quả thực đã trồi lên trong nhóm.

Trước tiên là trả lời Giả Sơ Vọng, sau đó là đoạn tin nhắn thoại mấy giây.

Tần Hiểu tò mò bấm nghe – giọng nói ấm áp rất hay của người đàn ông vang lên.

“Các bạn, đến lúc đó không gặp không về nhé.”

Trong nhóm:

[????]

[Wow, chính chủ lên tiếng rồi kìa! Tuyệt thật!]

[Giọng nói nghe là biết trai đẹp hahahahaha]

[Kỷ Đinh, anh rể, lão Giả hồi còn trẻ thích hoa khôi lớp em lắm, ngày nào cũng gửi thư tình, tặng hoa các thứ haha]

[Giả Sơ Vọng, sao tôi cảm thấy cậu hơi lạnh nhỉ hờ hờ hờ]

[Aaaaaaaa tôi bắc ghế ra ngồi ăn dưa đây! [đầu chó] Đang tải game chiến đấu!]

[Kỷ Đinh à, Đinh tổng của chúng ta cũng ra đây nói một câu xem nào!!!]

……

Một lát sau mọi người đều không chờ được Kỷ Đinh trả lời, ngược lại là Điền Giai Tuệ có mối quan hệ thân thiết nhất lại chạy vào nói một câu ai oán – [Kỷ Đinh bảo tôi nói với mọi người là, các cậu đã hại cậu ấy thê thảm rồi [mỉm cười]]

Triệu Bồi: [???? Là ý mà tớ đang nghĩ đúng không?]

Trương Sảnh Vũ: [Cái đầu toàn ma quỷ của tớ nó bắt đầu phát huy tưởng tượng rồi nè]

Điền Giai Tuệ: [Phải, bây giờ cậu ấy đang bị D (là xxx ấy, cảnh xem-xong-xóa đó mấy bà:))))) điên cuồng [run rẩy]]

Tề Duyệt Văn: [Tớ run rẩy [run rẩy] [run rẩy] [run rẩy]]

Lưu Băng: [??? WTF???]

Vương Mông: [Oh shit hahahahahaha cái gì thế này hahahahaha???]

Giả Sơ Vọng: [Ôi đệt [bye]]

Ba phút sau.

Kỷ Đinh: [Điền Giai Tuệ???]

Kỷ Đinh: [[Mèo bắn cứt mũi.jpg]]

Điền Giai Tuệ rất ngạc nhiên: [Hả? Sao cậu còn có thời gian xem điện thoại? [đầu chó] Anh Nghiên có phải anh ấy không được? Hahahaha]

Kỷ Đinh: [[Lửa bốc hừng hực chửi thề.jpg]]

Kỷ Đinh: [Không! Hề! Bị D!!! Là thứ gì đã khiến cậu nảy sinh hiểu lầm như thế??? [mỉm cười]]

……

Nhóm chat vô cùng sôi nổi, Tần Hiểu đọc mà cười thành tiếng.

Lát sau cô như sực nhớ ra điều gì, lại nhìn vào khung chat, lật xem từng nick một.

Không nhìn thấy người đó.

Tần Hiểu mím môi, bấm vào danh sách thành viên, thuần thục kéo xuống dưới.

Đến một chỗ nào đó, ngón tay cô khựng lại.



Ký ức như vẫn dừng ở hôm nói lời chia tay.

Chàng trai trẻ luống cuống túm chặt vạt áo cô, giọng như van nài: “Tại sao lại đi? Là anh đã làm không tốt sao? Anh sửa… Hiểu Hiểu, có gì không ổn em nói anh biết, anh nhất định sẽ sửa mà…”

“Anh không có chỗ nào không tốt cả.”

Tần Hiểu ra sức gạt bàn tay đang nắm lấy mình của anh ra, nghe giọng mình lạnh lùng nói: “Chỉ là em không yêu anh nữa.”

Cái nhìn cuối cùng, là anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt đỏ hoe.

Ngón tay như bị sai khiến, bất giác bấm vào màn hình.

Tần Hiểu kinh ngạc, nhìn thấy trang chủ wechat của Lục Văn Đào nhảy ra.

Mục vòng bạn bè trống rỗng, bên dưới chỉ mấy chữ lạnh lùng “thêm vào danh bạ chat”.

Phải rồi. Quên mất là sau khi chia tay họ đã xóa nhau.

Tần Hiểu cười khổ.

Điện thoại “tít” một tiếng, cô như giật mình, nhanh chóng thoát ra khỏi trang chủ đó, quay về khung chat.

Kỷ Đinh: [Hiểu Hiểu bảo bối, hôm liên hoan cậu có đi không~ [hôn hôn]]

Tần Hiểu nghĩ đến những phát ngôn nguy hiểm ban nãy trong nhóm mà không nhịn được trêu bạn: [Không phải đang bị D sao? [cười gian]]

Kỷ Đinh: [… Không có mà!]

Kỷ Đinh: [Đồ quỷ Điền Giai Tuệ, tớ sẽ xử cậu ấy!!!]

Vốn chỉ định tìm niềm vui, đùa cho vui mà thôi, Tần Hiểu quay lại trả lời câu hỏi ban nãy: [Không rõ nữa, đến lúc đó xem có thời gian không~]

Ai ngờ Kỷ Đinh gọi điện tới: “Em yêu, cậu đi đi mà! Tớ cũng lâu rồi không gặp cậu! Siêu nhớ cậu luôn!” Nói xong lại làm nũng “Cậu không đi là không yêu tớ rồi, hừ!”

Tần Hiểu phì cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Cô gần như đã nhận lời nhưng chợt khựng lại, ậm ừ phát ra một âm tiết khó nghe rõ.

Bên kia dường như phát hiện ra nên mãi sau mới khẽ nói: “Tớ hỏi rồi, Lục Văn Đào không đi.”

“…”

Hóa ra anh không đi.

Tần Hiểu hít sâu một hơi, cùng lúc cảm thấy bần thần. Cô biết rõ cảm xúc lên xuống này là do đâu, chẳng qua là sợ hãi mà thôi.

Kỷ Đinh ngần ngần một lúc lại nói, giọng rất dè dặt: “Cậu có đi không?”

Tần Hiểu gục đầu, ừ một tiếng: “Vậy thì tớ đi.”

“Chụt chụt!” Qua điện thoại có thể cảm nhận được sự mừng rỡ của Kỷ Đinh, “Được, vậy thế nhé, đến lúc đó liên lạc với nhau!”

“Ừ, được!”

Cúp máy rồi, Tần Hiểu nghĩ ngợi rồi nhắn cho cô: [Đúng rồi bảo bối, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở đâu, trong nhóm nhắn tin nhiều quá bị trôi mất địa chỉ, tớ chưa nhìn thấy!”

Rất kỳ lạ, không hề thấy cô bạn trả lời.

Tần Hiểu mở máy bắt đầu làm việc, bận rộn rồi quên mất, lúc gần nửa đêm mới nhận được tin nhắn của Kỷ Đinh.

Kỷ Đinh: [Ở Thủy Điệu Ca Đầu đó, quán Vọng Xuyên Lộ, đến lúc đó đọc tên Giả Sơ Vọng là được~]

Tần Hiểu: [OK]

Tần Hiểu: [Ban nãy cậu làm gì thế, mãi mới trả lời [chỉ tay]]

Kỷ Đinh: […]

Kỷ Đinh: [Thôi đừng nói]

Kỷ Đinh: [Mấy câu trong nhóm bị chồng tớ nhìn thấy, anh ấy nói anh ấy phải chứng minh là anh ấy được]

Tần Hiểu: [? Nên là???]

Kỷ Đinh: [Nên tớ thật sự bị D rồi, đến nãy mới kết thúc, giờ toàn thân đau nhức đứng không nổi đây [khóc to] [khóc to] [khóc to]]

Kỷ Đinh: [Hãy chuyển lời với Điền Giai Tuệ, lão đây không đội trời chung với cậu ấy!!! [chửi mắng]] 
Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa Truyện Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa Story Chương 91: Nhật kí
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...