Vân Việt Vãng Sự
Chương 95: Phiên ngoại 2
263@-Việt Tiềm tỉnh lại từ trong mộng, nỗi thống khổ trong giấc mộng ấy khiến hắn không muốn nhớ lại chút nào, bèn mò tay về phía tủ đầu giường tìm thuốc lá và bật lửa, lại mò vào khoảng không.
Từ khi gặp được Chiêu Linh ở núi Tử Đồng, Việt Tiềm đã cai thuốc rồi.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến trạng thái của hắn vô cùng hoảng hốt, quên đi những chuyện như vậy.
Từ khi gặp được Chiêu Linh, Việt Tiềm rất ít khi mơ ác mộng liên quan đến kiếp trước của mình. Chỉ cần nhớ về cảnh sinh ly tử biệt, vĩnh viễn xa cách với Chiêu Linh mới rõ, hai mươi năm ấy hắn lẻ loi, tuyệt vọng đến nhường nào.
Ý chí của Việt Tiềm cứng cỏi đến mức không thể phá vỡ, nhưng người ấy lại chính là điểm yếu của hắn.
Bốn phía đen kịt, có tiếng bật đèn. Ngọn đèn nhỏ bên giường sáng lên, ánh đèn màu cam chiếu sáng hai người đang nằm trên giường, Việt Tiềm thấy Chiêu Linh đang nằm nghiêng bên cạnh mình, nhất thời an tâm lại.
Hắn si mê ngắm nhìn người bên gối, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của đối phương, ngón tay vuốt qua gương mặt Chiêu Linh, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Tiếng hít thở đều đều bên tai, nhiệt độ lan từ ngón tay tới, người bên cạnh là thật, còn sống, tâm trạng tiêu cực trong giấc mơ cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Việt Tiềm ôm Chiêu Linh vào lòng, đáy lòng vui sướng đến cực điểm.
Chiêu Linh bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm chặt lấy bèn tỉnh lại. Y còn buồn ngủ, nhìn ánh đèn sáng rực trên đầu giường, bản thân còn đang bị Việt Tiềm ôm chặt vào ngực bèn hiểu bệnh cũ của đối phương lại tái phát.
Khoảng thời gian đầu khi hai người gặp lại nhau, lúc cùng giường chung gối, Việt Tiềm thường sẽ tỉnh lại lúc nửa đêm, bật đèn xác nhận rằng Chiêu Linh còn sống, sau đó ôm chặt lấy y.
Y duỗi hai tay ra ôm lấy eo Việt Tiềm, nhẹ nhàng xoa lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi.”
Hai người dằn vặt quá nửa đêm mới ngủ, Chiêu Linh cảm giác như cơ thể sắp vỡ tan đến nơi, mi mắt nặng trịch không mở ra nổi, ngược lại đối phương tinh lực dồi dào, còn có sức rảnh rỗi mà mơ thấy ác mộng.
Sau khi nhắm mắt lại, đáy lòng cũng lặng yên, Việt Tiềm và Chiêu Linh chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Bọn họ thân mật đến như vậy, lúc này còn dựa sát vào nhau, hệt như cùng mơ một giấc mơ.
Dưới ánh trăng, con sông Nam Di đẹp đẽ mà yên tĩnh, chẳng hề có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có gió nhẹ lay động bụi lay sậy, phát ra từng tiếng sàn sạt. Chiêu Linh và Việt Tiềm ở giữa một bụi nước lớn, bọn họ tắm ánh trăng sáng, hưởng thụ màn đêm thuộc về riêng bọn họ.
Dưới ánh trăng, một con Thanh xà khổng lồ khiến người ta sợ hãi dựa sát vào một con chim Phượng hơi nhỏ hơn, lông cánh rực rỡ. Trên đầu Thanh xà mọc sừng, lưng có bờm lông, cứng cáp mà uy vũ; trên đầu chim Phượng có mào ngũ sắc, đuôi cánh thật dài rủ xuống, dáng hình thanh nhã tràn đầy kiêu ngạo.
Bọn họ chẳng phải đồng loại, vốn nên là thiên địch, bây giờ lại dựa sát vào nhau, đầu gối bên cổ, tình ý triền miên.
Xà và Phượng nhắm nghiền hai mắt, ngủ rất say, ánh trăng chiếu lên chúng chẳng hề thanh lạnh, ngược lại còn rất đỗi dịu dàng.
Gió đêm nhẹ nhàng lay động bờ nước bên bụi lau sậy, phất qua bờm dày và lông chim trên người xà và Phượng, cảm giác ấy vô cùng thư thích.
Ngủ một giấc tới hừng đông, Chiêu Linh tỉnh lại từ giấc mộng bên sông Nam Di, thấy bên cạnh thiếu mất một người. Y duỗi tay sờ qua, vị trí bên cạnh vẫn còn độ ấm.
Ngủ quá thoải mái, không biết Việt Tiềm vừa mới rời giường.
Ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ chiếu từ khe hở vào, xem ra cũng đã không còn sớm. Chiêu Linh vươn tay ra, cầm điện thoại xem thời gian, mới có tám giờ.
Y đứng lên thay quần áo, đánh răng rửa mặt, bận rộn một phen, sau khi mở cửa mới nghe thấy tiếng vang truyền từ trong bếp ra ngoài, Việt Tiềm còn đang làm đồ ăn sáng trong bếp.
Tay nghề nấu nướng của Việt Tiềm rất tốt, đồ ăn hắn nấu rất ngon, hợp với khẩu vị của Chiêu Linh.
Biết lắm khổ nhiều, chỉ cần ăn cơm ở nhà, Việt Tiềm sẽ là người phụ trách nấu cơm.
Ở cổ đại, Chiêu Linh là nhi tử của Quốc quân, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, dù là ở hiện đại hay cổ đại đều không học nấu ăn.
Chiêu Linh thả nhẹ bước chân đi tới gần bếp, lặng lẽ ôm lấy Việt Tiềm từ phía sau. Việt Tiềm biết là ai, cười cười quay đầu lại hôn y. Chiêu Linh chôn đầu trên vai hắn, hỏi: “Cần giúp một tay không?”
Y có thể giúp rửa rau, đảo nồi, thả đồ ăn vào nồi gì gì đó.
Việt Tiềm nói: “Sắp xong rồi, em đi tưới hoa đi.”
Chiêu Linh ngáp một cái, thả người ra, đi về phía ban công.
Việt Tiềm quay đầu lại nhìn Chiêu Linh một cái, sau đó lại tiếp tục bận rộn bên bàn bếp. Hắn đã biến thành người đàn ông chuẩn của gia đình, eo đeo tạp dề, tay cầm xẻng nấu cơm.
Hơn một tháng trước, Việt Tiềm dẫn đội khảo cổ kết thúc công tác khai quật trên núi Tử Đồng, sau đó trở về thành phố Mạnh Dương. Hai tuần trước, Chiêu Linh và Việt Tiềm chuyển vào nhà mới phía Nam thành phố.
Bọn họ chính thức bắt đầu sống chung, trong lúc vô tình đã qua cả nửa tháng.
Chiêu Linh nhấc ấm nước lên, chậm rãi tưới nước cho mấy cây hoa trên ban công, vô cùng hưởng thụ quá trình này.
Hè về, ánh nắng chói chang vô cùng chói mắt. Bóng dáng Chiêu Linh đứng giữa ánh nắng, từng giọt nước lấp lánh tưới đẫm lá cây, dưới ánh mặt trời hệt như châu ngọc.
Hai người ngồi trước bàn ăn sáng, Chiêu Linh chậm rãi múc một bát canh trứng. Trứng đánh mềm mại mịn màng, vào miệng liền tan.
Y thả thìa xuống, ngước mắt nhìn Việt Tiềm, thấy hắn đã ăn canh trứng xong, còn đang ăn thêm một cái sandwich, mỗi lần nhìn hắn miệng lớn ăn miếng lớn đều sẽ cảm thấy đồ ăn cực kỳ ngon.
Chiêu Linh hỏi: “Việt Tiềm, đội anh khảo cổ khu vực luyện kim mấy ngày?”
Việt Tiềm bỏ đồ ăn xuóng, trả lời: “Hai ngày, nếu thuận lợi, chiều mai sẽ về đến nhà.”
Chiêu Linh nhẹ nhàng đẩy bát canh trứng ra, dịch một bát canh khác tới trước mặt, múc canh uống, không nói gì nữa, y đoán cũng phải hai, ba ngày.
Phỏng theo cách tinh luyện kim loại đồng thau của người cổ đại, đây là chuyện vô cùng mất thời gian, hơn nữa còn phải thuê đất trống ở nông thôn, dựng bếp đun chảy kim loại, dùng ngựa thông, chế cả máy thông gió, nồi nấu quặng linh tinh.
“A Linh, bây giờ công trường khảo cổ khởi động lại, có thể dẫn theo vợ con, em muốn đi cùng anh không?” Việt Tiềm cực kỳ thuận miệng hỏi.
Vợ con, Chiêu Linh chính là người nhà của hắn.
Y trả lời: “Em muốn về thành phố Thường một chuyến, đã lâu không về rồi.”
Anh trai Chiêu Môi của y ở thành phố Thường, thành phố Thường ở cách vách thành phố Mạnh Dương, lái xe khoảng ba tiếng là tới.
Nghe Chiêu Linh nói phải về thành phố Thường, Việt Tiềm suy tư. Hắn biết nguyên chủ của Chiêu Linh có anh trai, không chỉ trùng tên với Quốc quân Chiêu Môi của Dung Quốc, đến ngoại hình cũng y hệt.
Ở hiện đại, Chiêu Môi bận rộn kinh doanh, lại không ở cùng một thành phố với Chiêu Linh, Việt Tiềm còn chưa bao giờ gặp anh.
Nếu Chiêu Môi cũng tới hiện đại, vậy quả là khiến người ta cực kỳ kinh ngạc, tựa như ở nơi sâu xa nào đó, tất cả đều đã được sắp xếp rồi. Hẳn đây là đời sau của Chiêu Môi, có điều dù là đời sau, anh vẫn là anh em với nguyên chủ của Chiêu Linh.
Ở cổ đại, tình huynh đệ của Chiêu Môi và Chiêu Linh vô cùng sâu sắc.
E rằng việc ba người họ xuất hiện ở thời không này cũng chẳng phải ngẫu nhiên.
Thời cổ đại, Chiêu Môi là Quốc quân Dung Quốc, trong tay có một lọn tóc của Việt Tiềm. Khi mất đi thân đệ, y vô cùng bi thương, cuối cùng dưới phẫn hận có sai người coi miếu cầm tóc của Việt Tiềm đi nguyền rủa hay không, không ai biết được.
Chiêu Linh trả lời: “Đã từng nhắc đến.”
Anh trai biết y ở chung với một người đàn ông, còn việc người bạn trai này làm gì, bao nhiêu tuổi, mập hay gầy thì vẫn không biết rõ.
Hai người ăn sáng xong, ai làm việc người nấy. Việt Tiềm dọn dẹp quần áo, chuẩn bị rời nhà, Chiêu Linh lại không vội ra cửa mà quét tước lại một lần trong thư phòng.
Việt Tiềm xách túi du lịch lên vai, tay cầm lều bạt đi qua cửa thư phòng. Chiêu Linh thấy hắn mặc áo phông, hỏi: “Mang áo khoác chưa anh?”
Việt Tiềm nói: “Có mang rồi.”
Nơi làm thí nghiệm khảo cổ luyện kim rất gần núi Tử Đồng.
Núi Tử Đồng nằm giữa rừng hoang, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối ngủ lại núi Tử Đồng rất dễ bị lạnh đến cóng cả người.
Việt Tiềm thả túi và lều bạt xuống, đi tới bên cạnh Chiêu Linh, ôm người vào lòng dặn dò: “A Linh, em về thành phố Thường, phải lái xe thật cẩn thận.”
Chiêu Linh gật đầu, vỗ nhẹ vai đối phương, nói: “Đi đi anh.”
Trong thư phòng chỗ nào cũng là sách, có sách chuyên ngành của Việt Tiềm, cũng có sách chuyên ngành của Chiêu Linh, sách vở được xếp gọn trên giá, thư phòng sạch sẽ, chỉ có một nơi vô cùng ngổn ngang.
Đêm qua, hai người đánh cờ, còn chưa kịp dọn quân cờ vào hộp, rất nhiều quân cờ tán loạn trên mặt đất.
Đêm qua giữa lúc chơi cờ, hai người chém giết kịch liệt trên bàn cờ, khó phân thắng bại, cuối cùng đột nhiên lại ôm chầm lấy nhau, không còn hứng thú chơi cờ, làm bậy làm bạ ngay trên đất.
Chiêu Linh ngồi bên cạnh bàn cờ, tay cầm một quân cờ đen, im lặng nhớ về cuộc sống hai ngàn năm trước, từng chuyện từng chuyện y và Việt Tiềm đã trải qua. Bây giờ, bọn họ sống chung như đôi vợ chồng, năm ấy nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Chạng vạng, Chiêu Linh lái xe về thành phố Thường, ăn tối ở nhà anh trai Chiêu Môi. Tuần nào y cũng sẽ tới nhà anh trai, anh lớn như cha.
Cha nguyên chủ mất sớm, may mà để lại rất nhiều của cải, đời này của Chiêu Linh vẫn vô cùng sung túc.
Trong nhà anh trai vẫn có phòng ngủ của nguyên chủ, còn có rất nhiều đồ dùng của nguyên chủ. Lần đầu tiên ngủ ở nơi đây, Chiêu Linh đã quan sát những đồ dùng ấy rất lỹ, còn phát hiện ra một số thứ khiến y cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong tủ kính có vài thứ đồ trang trí, có bằng khen và cúp, nguyên chủ học hành rất tốt.
Y nhìn kỹ chữ trên bằng khen và cúp, phát hiện có một tấm bằng khen đoạt giải cờ vây sunh viên, còn có chứng chỉ giải vô địch cuộc thi bắn tên thanh thiếu niên.
Chiêu Linh nằm thẳng trên giường, nhìn quanh phòng, càng ngày càng có cảm giác rằng nguyên chủ chính là mình. Có thể đây là đời sau của y, sinh ra ở hiện đại, chỉ là không có ký ức cổ đại ngày trước.
Ngày hôm sau, Chiêu Linh và anh trai đi đánh cầu lông ở ngoại thành. Sau 11h, hai anh em chuẩn bị về nội thành ăn trưa, Chiêu Môi còn muốn Chiêu Linh ở lại một đêm, nói: “Em còn đang được nghỉ hè mà, ở thêm hai ngày nữa đi.”
Chiêu Linh đang định trả lời, đột nhiên điện thoại vang lên. Y nhận cuộc gọi, nghe Việt Tiềm hỏi: “A Linh, em đang ở đâu?”
Bên Việt Tiềm có tiếng gió rất vang, hắn vẫn còn đang ở trên núi.
Chiêu Linh nói: “Em ở thành phố Thường.”
Việt Tiềm bảo: “Anh đang chuẩn bị về nhà. Đêm nay em qua đêm ở nhà anh trai à?”
Đây là một vấn đề lớn, Chiêu Linh còn đang suy tư, bỗng nghe anh trai mình nói: “Gọi hắn lại đây đi.”
Giọng Chiêu Môi không lớn, Việt Tiềm ở đầu kia vẫn nghe được rõ ràng. Hắn bình tĩnh hỏi Chiêu Linh: “Em muốn gặp nhau ở đâu?”
Sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, tục ngữ từng nói vua không gặp vua, nhưng chuyện hai người là hai Quốc quân của hai nước đối địch, đã là chuyện từ hai ngàn năm trước rồi.
Ô tô chạy trên đường núi, có lái xe tư nhân, Chiêu Linh và Chiêu Môi ngồi đằng sau. Đường núi gồ ghề, thân xe khó tránh được xóc nảy, sau mấy lần nảy lên, Chiêu Linh báo cho Việt Tiềm tên một quán rượu.
Y cúp điện thoại, Chiêu Môi bắt đầu hỏi han về Việt Tiềm, hỏi tên, hỏi tuổi, người ở nơi nào, làm nghề gì.
Nghe em trai giới thiệu xong, Chiêu Môi cau mày lặp lại: “Người làm khảo cổ?”
Như lại nhớ tới điều gì, anh hỏi: “Em bảo hắn có mua nhà trong khu đại học, trong nhà có mỏ sao?”
Anh không định chấp nhận bạn trai của em trai ngay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh tìm hiểu thêm về chuyện của hắn.
Chiêu Linh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, y chưa bao giờ hỏi Việt Tiềm chuyện về quê nhà hắn, đành nói: “Hẳn là vậy.”
Rất lâu sau này, Chiêu Linh mới biết nhà Việt Tiềm có mỏ thật, cha hắn còn là ông chủ lớn.
Anh trai Chiêu Linh mời cơm, đương nhiên Việt Tiềm phải đến đúng hẹn.
Sau khi đi tới quán rượu, Việt Tiềm không chút hoang mang gọi điện thoại cho Chiêu Linh, hỏi rõ vị trí, sau đó đi thang máy lên tầng ba, tìm tới phòng ăn.
Việt Tiềm nhanh chân bước vào trong phòng. Vừa vào phòng, hắn đã nhìn thấy Chiêu Môi bên cạnh Chiêu Linh, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Quá giống!
Ngũ quan, thần thái, hình thể, tuổi tác đều rất giống Thái tử Chiêu Môi trong ký ức của Việt Tiềm.
Chiêu Môi trông thấy Việt Tiềm, còn kinh sợ hơn người sau. Anh trợn tròn mắt, mặt àmy đầy vẻ kinh ngạc. Tổng giám đốc Chiêu tìm kỹ trong ký ức của mình, xác nhận mình chưa từng gặp Việt Tiềm, nhưng tại sao lại có cảm giác nguy hiểm cực kỳ quen thuộc, như là gặp kẻ thù vậy?
Chiêu Linh đứng dậy, giới thiệu Việt Tiềm với anh trai: “Anh, đây là Việt Tiềm.”
Chiêu Môi hỏi: “Em nói hắn tên gì?”
Chiêu Linh trả lời: “Việt Tiềm.”
Đến tên cũng vô cùng quen tai, Chiêu Môi thầm nghĩ.
Anh đứng dậy, phát hiện ra tuy mình rất cao, nhưng Việt Tiềm cũng không chênh lệch bao nhiêu với mình.
Anh quan sát Việt Tiềm thật cẩn thận, đáy lòng vô cùng tò mò. Người này quen mặt đến như vậy, chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực kinh doạn? Anh luôn có cảm giác đối phương là người xấu, sẽ gây rối cho bé Linh nhà mình.
“Chào anh.” Việt Tiềm cười, chủ động đưa tay ra.
“Xin chào.” Chiêu Môi nắm chặt tay Việt Tiềm, thái độ thờ ơ.
Ba người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Chiêu Linh ngồi bên cạnh anh trai Chiêu Môi, Việt Tiềm ngồi đối diện, vừa nghĩa tới việc hay người này như nước với lửa ở cổ đại, tâm tình Chiêu Linh lại vô cùng vi diệu.
Chiêu Môi là người có ăn có học, anh chủ động hỏi thăm nơi Việt Tiềm công tác, còn trò chuyện cùng đối phương, Việt Tiềm cũng vô cùng nhiệt tình, hỏi gì đáp nấy.
Qua cuộc trò chuyện, thái độ của Chiêu Môi rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không cảm thấy Việt Tiềm là người xấu nữa.
Có đôi khi, trực giác cũng sẽ không chính xác.
Hai người nói từ chuyện công tác tới gia đình, bầu không khí vô cùng thoải mái. Chiêu Linh nghe hai người họ nói chuyện, thi thoảng còn rót rượu cho bọn họ, bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ.
Trước khi rời khỏi quán rượu, Chiêu Môi bỗng nhiên vỗ lên vai Việt Tiềm. Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, nhìn ra nỗi lo sợ trong lòng Việt Tiềm: “Việt Tiềm, tôi vẫn luôn cảm thấy hình như đã gặp cậu ở đâu rồi. Cậu phải đối xử với em trai tôi thật tốt, không được làm nó đau lòng khổ sở, nếu không tôi sẽ không khoan dung với cậu đâu.”
Việt Tiềm trả lời: “Vâng, anh yên tâm.”
Sau khi nghe lời cam kết của Việt Tiềm, Chiêu Môi không để ý tới hắn nữa, quay người ôm lấy Chiêu Linh, tạm biệt em trai nhỏ.
Chiêu Môi leo lên xe, anh có lái xe tư nhân, có uống đến say khướt cũng không phải lo lắng.
Nhìn theo Chiêu Môi rời đi, Việt Tiềm và Chiêu Linh cũng chuẩn bị đi, về nhà của họ ở thành phố Mạnh Dương. Hai người đi tới bên đường chờ xe, đêm nay tâm tình sung sướng, cả hai đều uống rượu, uống rượu không lái xe.
Trên đường về nhà, Chiêu Linh và Việt Tiềm ngồi ở ghế sau, nắm chặt tay nhau. Hai người không nói chuyện cả một đường, bọn họ không giao lưu bằng ngôn từ, tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
Sau khi về thành phố Mạnh Dương, họ về nhà của mình, tắm rửa rồi ôm nhau trò chuyện.
Đêm khuya, hai người cùng tâm sự, Chiêu Linh lại nhớ tới việc Việt Tiềm tới núi Tử Đồng làm thí nghiệm luyện kim, hỏi hắn đã làm được những gì rồi.
Việt Tiềm xuống giường, mở ba lô lấy một món đồ nhỏ ra. Hắn bò lại giường, đưa thứ trong tay cho Chiêu Linh xem – đó là một vật nhỏ bằng đồng thau.
Vật này được đúc bằng phương pháp đúc đồng cổ đại, chưa được đánh bóng, còn tương đối thô ráp, dáng dấp như đang tả một con rắn và một con chim. Rắn có sừng và bờm lông, chim có mào và đuôi cánh rất dài, thân mình đan xen lấy nhau, tựa như bện chặt.
Chiêu Linh cầm đồ đồng trong tay Việt Tiềm lên, chạm nhẹ rồi lẩm bẩm: “Đây là chúng ta.”
Việt Tiềm cũng đáp: “Là chúng ta.”
Hai người nằm sát cạnh nhau, Việt Tiềm giảng giải lại quá trình rèn đúc, quá trình đó vô cùng phức tạp, cũng tốn rất nhiều thời gian.
Hắn nói: “A Linh, vật này có tên, là Long Phượng bội. Dù bây giờ vẫn còn rất thô, nhưng sau khi mài giũa đánh bóng, nó sẽ rất đẹp.”
Chiêu Linh nắm lấy Long Phượng bội, gối lên cánh tay Việt Tiềm, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Hai ngàn năm trước, Thanh xà trên tộc huy Vân Việt, rất giống rồng nguyên thuỷ.
Long Phượng bội, rồng phượng xứng đôi.
Sao Chiêu Linh lại không hiểu tâm tư nho nhỏ kia của Việt Tiềm được.
Dù bây giờ Long Phượng bội vẫn còn thô ráp, nhưng nó đã toả ra kim quang của đồng thay, hào quang lẫn vào ánh sáng màu cam nhạt nhoà của đèn đầu giường.
Rồng và phượng, dây dưa quấn lấy nhau, hình hài đan xen.
Đêm đã khuya, đèn giường đã tắt từ lâu. Chiêu Linh thấy hoa văn Thanh Vương hiện lên vai và cánh tay Việt Tiềm, y ôm người ấy thật chặt, hai người hôn nhau.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng câu chuyện này cũng kết thúc. Cảm ơn mọi người, thương mọi người nhiều.
***
Đôi lời của editor: Thật lòng mà nói, sau khi đồng hành cùng Việt Tiềm và Chiêu Linh cả một quãng đường dài như vậy, mình rất rất thích cặp đôi này. Đối với mình, đây đã là kết cục hoàn mỹ nhất rồi. Chiêu Linh và Việt Tiềm đều không buông bỏ trách nhiệm của người quân tử, tuyệt không phụ lòng người và quốc gia của bọn họ. Hai nước đối lập nhau một thời gian dài như thế, gặp lại ở hiện tại đã là kết quả tốt nhất đối với cả hai người bọn họ rồi. Từ nay cuộc đời của Chiêu Linh có Việt Tiềm, cuộc đời của Việt Tiềm cũng có Chiêu Linh; chim Phượng nhỏ có Thanh xà, mà Thanh xà cũng sẽ mãi ở bên chim Phượng nhỏ.
Cũng xin cảm ơn tất cả các bạn đã yêu thích màu sắc câu chữ của editor suốt thời gian qua, gửi đến các bạn những lời chúc tốt đẹp nhất, và mong mỗi người sẽ luôn giữ được tấm lòng yên bình trong quãng đường dài trước mặt.
Vân Việt Vãng Sự
Từ khi gặp được Chiêu Linh ở núi Tử Đồng, Việt Tiềm đã cai thuốc rồi.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến trạng thái của hắn vô cùng hoảng hốt, quên đi những chuyện như vậy.
Từ khi gặp được Chiêu Linh, Việt Tiềm rất ít khi mơ ác mộng liên quan đến kiếp trước của mình. Chỉ cần nhớ về cảnh sinh ly tử biệt, vĩnh viễn xa cách với Chiêu Linh mới rõ, hai mươi năm ấy hắn lẻ loi, tuyệt vọng đến nhường nào.
Ý chí của Việt Tiềm cứng cỏi đến mức không thể phá vỡ, nhưng người ấy lại chính là điểm yếu của hắn.
Bốn phía đen kịt, có tiếng bật đèn. Ngọn đèn nhỏ bên giường sáng lên, ánh đèn màu cam chiếu sáng hai người đang nằm trên giường, Việt Tiềm thấy Chiêu Linh đang nằm nghiêng bên cạnh mình, nhất thời an tâm lại.
Hắn si mê ngắm nhìn người bên gối, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của đối phương, ngón tay vuốt qua gương mặt Chiêu Linh, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Tiếng hít thở đều đều bên tai, nhiệt độ lan từ ngón tay tới, người bên cạnh là thật, còn sống, tâm trạng tiêu cực trong giấc mơ cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Việt Tiềm ôm Chiêu Linh vào lòng, đáy lòng vui sướng đến cực điểm.
Chiêu Linh bỗng nhiên bị người bên cạnh ôm chặt lấy bèn tỉnh lại. Y còn buồn ngủ, nhìn ánh đèn sáng rực trên đầu giường, bản thân còn đang bị Việt Tiềm ôm chặt vào ngực bèn hiểu bệnh cũ của đối phương lại tái phát.
Khoảng thời gian đầu khi hai người gặp lại nhau, lúc cùng giường chung gối, Việt Tiềm thường sẽ tỉnh lại lúc nửa đêm, bật đèn xác nhận rằng Chiêu Linh còn sống, sau đó ôm chặt lấy y.
Y duỗi hai tay ra ôm lấy eo Việt Tiềm, nhẹ nhàng xoa lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Ngủ đi.”
Hai người dằn vặt quá nửa đêm mới ngủ, Chiêu Linh cảm giác như cơ thể sắp vỡ tan đến nơi, mi mắt nặng trịch không mở ra nổi, ngược lại đối phương tinh lực dồi dào, còn có sức rảnh rỗi mà mơ thấy ác mộng.
Sau khi nhắm mắt lại, đáy lòng cũng lặng yên, Việt Tiềm và Chiêu Linh chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Bọn họ thân mật đến như vậy, lúc này còn dựa sát vào nhau, hệt như cùng mơ một giấc mơ.
Dưới ánh trăng, con sông Nam Di đẹp đẽ mà yên tĩnh, chẳng hề có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có gió nhẹ lay động bụi lay sậy, phát ra từng tiếng sàn sạt. Chiêu Linh và Việt Tiềm ở giữa một bụi nước lớn, bọn họ tắm ánh trăng sáng, hưởng thụ màn đêm thuộc về riêng bọn họ.
Dưới ánh trăng, một con Thanh xà khổng lồ khiến người ta sợ hãi dựa sát vào một con chim Phượng hơi nhỏ hơn, lông cánh rực rỡ. Trên đầu Thanh xà mọc sừng, lưng có bờm lông, cứng cáp mà uy vũ; trên đầu chim Phượng có mào ngũ sắc, đuôi cánh thật dài rủ xuống, dáng hình thanh nhã tràn đầy kiêu ngạo.
Bọn họ chẳng phải đồng loại, vốn nên là thiên địch, bây giờ lại dựa sát vào nhau, đầu gối bên cổ, tình ý triền miên.
Xà và Phượng nhắm nghiền hai mắt, ngủ rất say, ánh trăng chiếu lên chúng chẳng hề thanh lạnh, ngược lại còn rất đỗi dịu dàng.
Gió đêm nhẹ nhàng lay động bờ nước bên bụi lau sậy, phất qua bờm dày và lông chim trên người xà và Phượng, cảm giác ấy vô cùng thư thích.
Ngủ một giấc tới hừng đông, Chiêu Linh tỉnh lại từ giấc mộng bên sông Nam Di, thấy bên cạnh thiếu mất một người. Y duỗi tay sờ qua, vị trí bên cạnh vẫn còn độ ấm.
Ngủ quá thoải mái, không biết Việt Tiềm vừa mới rời giường.
Ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ chiếu từ khe hở vào, xem ra cũng đã không còn sớm. Chiêu Linh vươn tay ra, cầm điện thoại xem thời gian, mới có tám giờ.
Y đứng lên thay quần áo, đánh răng rửa mặt, bận rộn một phen, sau khi mở cửa mới nghe thấy tiếng vang truyền từ trong bếp ra ngoài, Việt Tiềm còn đang làm đồ ăn sáng trong bếp.
Tay nghề nấu nướng của Việt Tiềm rất tốt, đồ ăn hắn nấu rất ngon, hợp với khẩu vị của Chiêu Linh.
Biết lắm khổ nhiều, chỉ cần ăn cơm ở nhà, Việt Tiềm sẽ là người phụ trách nấu cơm.
Ở cổ đại, Chiêu Linh là nhi tử của Quốc quân, áo đến đưa tay cơm đến há miệng, dù là ở hiện đại hay cổ đại đều không học nấu ăn.
Chiêu Linh thả nhẹ bước chân đi tới gần bếp, lặng lẽ ôm lấy Việt Tiềm từ phía sau. Việt Tiềm biết là ai, cười cười quay đầu lại hôn y. Chiêu Linh chôn đầu trên vai hắn, hỏi: “Cần giúp một tay không?”
Y có thể giúp rửa rau, đảo nồi, thả đồ ăn vào nồi gì gì đó.
Việt Tiềm nói: “Sắp xong rồi, em đi tưới hoa đi.”
Chiêu Linh ngáp một cái, thả người ra, đi về phía ban công.
Việt Tiềm quay đầu lại nhìn Chiêu Linh một cái, sau đó lại tiếp tục bận rộn bên bàn bếp. Hắn đã biến thành người đàn ông chuẩn của gia đình, eo đeo tạp dề, tay cầm xẻng nấu cơm.
Hơn một tháng trước, Việt Tiềm dẫn đội khảo cổ kết thúc công tác khai quật trên núi Tử Đồng, sau đó trở về thành phố Mạnh Dương. Hai tuần trước, Chiêu Linh và Việt Tiềm chuyển vào nhà mới phía Nam thành phố.
Bọn họ chính thức bắt đầu sống chung, trong lúc vô tình đã qua cả nửa tháng.
Chiêu Linh nhấc ấm nước lên, chậm rãi tưới nước cho mấy cây hoa trên ban công, vô cùng hưởng thụ quá trình này.
Hè về, ánh nắng chói chang vô cùng chói mắt. Bóng dáng Chiêu Linh đứng giữa ánh nắng, từng giọt nước lấp lánh tưới đẫm lá cây, dưới ánh mặt trời hệt như châu ngọc.
Hai người ngồi trước bàn ăn sáng, Chiêu Linh chậm rãi múc một bát canh trứng. Trứng đánh mềm mại mịn màng, vào miệng liền tan.
Y thả thìa xuống, ngước mắt nhìn Việt Tiềm, thấy hắn đã ăn canh trứng xong, còn đang ăn thêm một cái sandwich, mỗi lần nhìn hắn miệng lớn ăn miếng lớn đều sẽ cảm thấy đồ ăn cực kỳ ngon.
Chiêu Linh hỏi: “Việt Tiềm, đội anh khảo cổ khu vực luyện kim mấy ngày?”
Việt Tiềm bỏ đồ ăn xuóng, trả lời: “Hai ngày, nếu thuận lợi, chiều mai sẽ về đến nhà.”
Chiêu Linh nhẹ nhàng đẩy bát canh trứng ra, dịch một bát canh khác tới trước mặt, múc canh uống, không nói gì nữa, y đoán cũng phải hai, ba ngày.
Phỏng theo cách tinh luyện kim loại đồng thau của người cổ đại, đây là chuyện vô cùng mất thời gian, hơn nữa còn phải thuê đất trống ở nông thôn, dựng bếp đun chảy kim loại, dùng ngựa thông, chế cả máy thông gió, nồi nấu quặng linh tinh.
“A Linh, bây giờ công trường khảo cổ khởi động lại, có thể dẫn theo vợ con, em muốn đi cùng anh không?” Việt Tiềm cực kỳ thuận miệng hỏi.
Vợ con, Chiêu Linh chính là người nhà của hắn.
Y trả lời: “Em muốn về thành phố Thường một chuyến, đã lâu không về rồi.”
Anh trai Chiêu Môi của y ở thành phố Thường, thành phố Thường ở cách vách thành phố Mạnh Dương, lái xe khoảng ba tiếng là tới.
Nghe Chiêu Linh nói phải về thành phố Thường, Việt Tiềm suy tư. Hắn biết nguyên chủ của Chiêu Linh có anh trai, không chỉ trùng tên với Quốc quân Chiêu Môi của Dung Quốc, đến ngoại hình cũng y hệt.
Ở hiện đại, Chiêu Môi bận rộn kinh doanh, lại không ở cùng một thành phố với Chiêu Linh, Việt Tiềm còn chưa bao giờ gặp anh.
Nếu Chiêu Môi cũng tới hiện đại, vậy quả là khiến người ta cực kỳ kinh ngạc, tựa như ở nơi sâu xa nào đó, tất cả đều đã được sắp xếp rồi. Hẳn đây là đời sau của Chiêu Môi, có điều dù là đời sau, anh vẫn là anh em với nguyên chủ của Chiêu Linh.
Ở cổ đại, tình huynh đệ của Chiêu Môi và Chiêu Linh vô cùng sâu sắc.
E rằng việc ba người họ xuất hiện ở thời không này cũng chẳng phải ngẫu nhiên.
Thời cổ đại, Chiêu Môi là Quốc quân Dung Quốc, trong tay có một lọn tóc của Việt Tiềm. Khi mất đi thân đệ, y vô cùng bi thương, cuối cùng dưới phẫn hận có sai người coi miếu cầm tóc của Việt Tiềm đi nguyền rủa hay không, không ai biết được.
Chiêu Linh trả lời: “Đã từng nhắc đến.”
Anh trai biết y ở chung với một người đàn ông, còn việc người bạn trai này làm gì, bao nhiêu tuổi, mập hay gầy thì vẫn không biết rõ.
Hai người ăn sáng xong, ai làm việc người nấy. Việt Tiềm dọn dẹp quần áo, chuẩn bị rời nhà, Chiêu Linh lại không vội ra cửa mà quét tước lại một lần trong thư phòng.
Việt Tiềm xách túi du lịch lên vai, tay cầm lều bạt đi qua cửa thư phòng. Chiêu Linh thấy hắn mặc áo phông, hỏi: “Mang áo khoác chưa anh?”
Việt Tiềm nói: “Có mang rồi.”
Nơi làm thí nghiệm khảo cổ luyện kim rất gần núi Tử Đồng.
Núi Tử Đồng nằm giữa rừng hoang, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối ngủ lại núi Tử Đồng rất dễ bị lạnh đến cóng cả người.
Việt Tiềm thả túi và lều bạt xuống, đi tới bên cạnh Chiêu Linh, ôm người vào lòng dặn dò: “A Linh, em về thành phố Thường, phải lái xe thật cẩn thận.”
Chiêu Linh gật đầu, vỗ nhẹ vai đối phương, nói: “Đi đi anh.”
Trong thư phòng chỗ nào cũng là sách, có sách chuyên ngành của Việt Tiềm, cũng có sách chuyên ngành của Chiêu Linh, sách vở được xếp gọn trên giá, thư phòng sạch sẽ, chỉ có một nơi vô cùng ngổn ngang.
Đêm qua, hai người đánh cờ, còn chưa kịp dọn quân cờ vào hộp, rất nhiều quân cờ tán loạn trên mặt đất.
Đêm qua giữa lúc chơi cờ, hai người chém giết kịch liệt trên bàn cờ, khó phân thắng bại, cuối cùng đột nhiên lại ôm chầm lấy nhau, không còn hứng thú chơi cờ, làm bậy làm bạ ngay trên đất.
Chiêu Linh ngồi bên cạnh bàn cờ, tay cầm một quân cờ đen, im lặng nhớ về cuộc sống hai ngàn năm trước, từng chuyện từng chuyện y và Việt Tiềm đã trải qua. Bây giờ, bọn họ sống chung như đôi vợ chồng, năm ấy nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Chạng vạng, Chiêu Linh lái xe về thành phố Thường, ăn tối ở nhà anh trai Chiêu Môi. Tuần nào y cũng sẽ tới nhà anh trai, anh lớn như cha.
Cha nguyên chủ mất sớm, may mà để lại rất nhiều của cải, đời này của Chiêu Linh vẫn vô cùng sung túc.
Trong nhà anh trai vẫn có phòng ngủ của nguyên chủ, còn có rất nhiều đồ dùng của nguyên chủ. Lần đầu tiên ngủ ở nơi đây, Chiêu Linh đã quan sát những đồ dùng ấy rất lỹ, còn phát hiện ra một số thứ khiến y cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong tủ kính có vài thứ đồ trang trí, có bằng khen và cúp, nguyên chủ học hành rất tốt.
Y nhìn kỹ chữ trên bằng khen và cúp, phát hiện có một tấm bằng khen đoạt giải cờ vây sunh viên, còn có chứng chỉ giải vô địch cuộc thi bắn tên thanh thiếu niên.
Chiêu Linh nằm thẳng trên giường, nhìn quanh phòng, càng ngày càng có cảm giác rằng nguyên chủ chính là mình. Có thể đây là đời sau của y, sinh ra ở hiện đại, chỉ là không có ký ức cổ đại ngày trước.
Ngày hôm sau, Chiêu Linh và anh trai đi đánh cầu lông ở ngoại thành. Sau 11h, hai anh em chuẩn bị về nội thành ăn trưa, Chiêu Môi còn muốn Chiêu Linh ở lại một đêm, nói: “Em còn đang được nghỉ hè mà, ở thêm hai ngày nữa đi.”
Chiêu Linh đang định trả lời, đột nhiên điện thoại vang lên. Y nhận cuộc gọi, nghe Việt Tiềm hỏi: “A Linh, em đang ở đâu?”
Bên Việt Tiềm có tiếng gió rất vang, hắn vẫn còn đang ở trên núi.
Chiêu Linh nói: “Em ở thành phố Thường.”
Việt Tiềm bảo: “Anh đang chuẩn bị về nhà. Đêm nay em qua đêm ở nhà anh trai à?”
Đây là một vấn đề lớn, Chiêu Linh còn đang suy tư, bỗng nghe anh trai mình nói: “Gọi hắn lại đây đi.”
Giọng Chiêu Môi không lớn, Việt Tiềm ở đầu kia vẫn nghe được rõ ràng. Hắn bình tĩnh hỏi Chiêu Linh: “Em muốn gặp nhau ở đâu?”
Sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt, tục ngữ từng nói vua không gặp vua, nhưng chuyện hai người là hai Quốc quân của hai nước đối địch, đã là chuyện từ hai ngàn năm trước rồi.
Ô tô chạy trên đường núi, có lái xe tư nhân, Chiêu Linh và Chiêu Môi ngồi đằng sau. Đường núi gồ ghề, thân xe khó tránh được xóc nảy, sau mấy lần nảy lên, Chiêu Linh báo cho Việt Tiềm tên một quán rượu.
Y cúp điện thoại, Chiêu Môi bắt đầu hỏi han về Việt Tiềm, hỏi tên, hỏi tuổi, người ở nơi nào, làm nghề gì.
Nghe em trai giới thiệu xong, Chiêu Môi cau mày lặp lại: “Người làm khảo cổ?”
Như lại nhớ tới điều gì, anh hỏi: “Em bảo hắn có mua nhà trong khu đại học, trong nhà có mỏ sao?”
Anh không định chấp nhận bạn trai của em trai ngay, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh tìm hiểu thêm về chuyện của hắn.
Chiêu Linh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, y chưa bao giờ hỏi Việt Tiềm chuyện về quê nhà hắn, đành nói: “Hẳn là vậy.”
Rất lâu sau này, Chiêu Linh mới biết nhà Việt Tiềm có mỏ thật, cha hắn còn là ông chủ lớn.
Anh trai Chiêu Linh mời cơm, đương nhiên Việt Tiềm phải đến đúng hẹn.
Sau khi đi tới quán rượu, Việt Tiềm không chút hoang mang gọi điện thoại cho Chiêu Linh, hỏi rõ vị trí, sau đó đi thang máy lên tầng ba, tìm tới phòng ăn.
Việt Tiềm nhanh chân bước vào trong phòng. Vừa vào phòng, hắn đã nhìn thấy Chiêu Môi bên cạnh Chiêu Linh, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Quá giống!
Ngũ quan, thần thái, hình thể, tuổi tác đều rất giống Thái tử Chiêu Môi trong ký ức của Việt Tiềm.
Chiêu Môi trông thấy Việt Tiềm, còn kinh sợ hơn người sau. Anh trợn tròn mắt, mặt àmy đầy vẻ kinh ngạc. Tổng giám đốc Chiêu tìm kỹ trong ký ức của mình, xác nhận mình chưa từng gặp Việt Tiềm, nhưng tại sao lại có cảm giác nguy hiểm cực kỳ quen thuộc, như là gặp kẻ thù vậy?
Chiêu Linh đứng dậy, giới thiệu Việt Tiềm với anh trai: “Anh, đây là Việt Tiềm.”
Chiêu Môi hỏi: “Em nói hắn tên gì?”
Chiêu Linh trả lời: “Việt Tiềm.”
Đến tên cũng vô cùng quen tai, Chiêu Môi thầm nghĩ.
Anh đứng dậy, phát hiện ra tuy mình rất cao, nhưng Việt Tiềm cũng không chênh lệch bao nhiêu với mình.
Anh quan sát Việt Tiềm thật cẩn thận, đáy lòng vô cùng tò mò. Người này quen mặt đến như vậy, chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh trong lĩnh vực kinh doạn? Anh luôn có cảm giác đối phương là người xấu, sẽ gây rối cho bé Linh nhà mình.
“Chào anh.” Việt Tiềm cười, chủ động đưa tay ra.
“Xin chào.” Chiêu Môi nắm chặt tay Việt Tiềm, thái độ thờ ơ.
Ba người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Chiêu Linh ngồi bên cạnh anh trai Chiêu Môi, Việt Tiềm ngồi đối diện, vừa nghĩa tới việc hay người này như nước với lửa ở cổ đại, tâm tình Chiêu Linh lại vô cùng vi diệu.
Chiêu Môi là người có ăn có học, anh chủ động hỏi thăm nơi Việt Tiềm công tác, còn trò chuyện cùng đối phương, Việt Tiềm cũng vô cùng nhiệt tình, hỏi gì đáp nấy.
Qua cuộc trò chuyện, thái độ của Chiêu Môi rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không cảm thấy Việt Tiềm là người xấu nữa.
Có đôi khi, trực giác cũng sẽ không chính xác.
Hai người nói từ chuyện công tác tới gia đình, bầu không khí vô cùng thoải mái. Chiêu Linh nghe hai người họ nói chuyện, thi thoảng còn rót rượu cho bọn họ, bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ.
Trước khi rời khỏi quán rượu, Chiêu Môi bỗng nhiên vỗ lên vai Việt Tiềm. Ánh mắt anh vô cùng sắc bén, nhìn ra nỗi lo sợ trong lòng Việt Tiềm: “Việt Tiềm, tôi vẫn luôn cảm thấy hình như đã gặp cậu ở đâu rồi. Cậu phải đối xử với em trai tôi thật tốt, không được làm nó đau lòng khổ sở, nếu không tôi sẽ không khoan dung với cậu đâu.”
Việt Tiềm trả lời: “Vâng, anh yên tâm.”
Sau khi nghe lời cam kết của Việt Tiềm, Chiêu Môi không để ý tới hắn nữa, quay người ôm lấy Chiêu Linh, tạm biệt em trai nhỏ.
Chiêu Môi leo lên xe, anh có lái xe tư nhân, có uống đến say khướt cũng không phải lo lắng.
Nhìn theo Chiêu Môi rời đi, Việt Tiềm và Chiêu Linh cũng chuẩn bị đi, về nhà của họ ở thành phố Mạnh Dương. Hai người đi tới bên đường chờ xe, đêm nay tâm tình sung sướng, cả hai đều uống rượu, uống rượu không lái xe.
Trên đường về nhà, Chiêu Linh và Việt Tiềm ngồi ở ghế sau, nắm chặt tay nhau. Hai người không nói chuyện cả một đường, bọn họ không giao lưu bằng ngôn từ, tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
Sau khi về thành phố Mạnh Dương, họ về nhà của mình, tắm rửa rồi ôm nhau trò chuyện.
Đêm khuya, hai người cùng tâm sự, Chiêu Linh lại nhớ tới việc Việt Tiềm tới núi Tử Đồng làm thí nghiệm luyện kim, hỏi hắn đã làm được những gì rồi.
Việt Tiềm xuống giường, mở ba lô lấy một món đồ nhỏ ra. Hắn bò lại giường, đưa thứ trong tay cho Chiêu Linh xem – đó là một vật nhỏ bằng đồng thau.
Vật này được đúc bằng phương pháp đúc đồng cổ đại, chưa được đánh bóng, còn tương đối thô ráp, dáng dấp như đang tả một con rắn và một con chim. Rắn có sừng và bờm lông, chim có mào và đuôi cánh rất dài, thân mình đan xen lấy nhau, tựa như bện chặt.
Chiêu Linh cầm đồ đồng trong tay Việt Tiềm lên, chạm nhẹ rồi lẩm bẩm: “Đây là chúng ta.”
Việt Tiềm cũng đáp: “Là chúng ta.”
Hai người nằm sát cạnh nhau, Việt Tiềm giảng giải lại quá trình rèn đúc, quá trình đó vô cùng phức tạp, cũng tốn rất nhiều thời gian.
Hắn nói: “A Linh, vật này có tên, là Long Phượng bội. Dù bây giờ vẫn còn rất thô, nhưng sau khi mài giũa đánh bóng, nó sẽ rất đẹp.”
Chiêu Linh nắm lấy Long Phượng bội, gối lên cánh tay Việt Tiềm, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Hai ngàn năm trước, Thanh xà trên tộc huy Vân Việt, rất giống rồng nguyên thuỷ.
Long Phượng bội, rồng phượng xứng đôi.
Sao Chiêu Linh lại không hiểu tâm tư nho nhỏ kia của Việt Tiềm được.
Dù bây giờ Long Phượng bội vẫn còn thô ráp, nhưng nó đã toả ra kim quang của đồng thay, hào quang lẫn vào ánh sáng màu cam nhạt nhoà của đèn đầu giường.
Rồng và phượng, dây dưa quấn lấy nhau, hình hài đan xen.
Đêm đã khuya, đèn giường đã tắt từ lâu. Chiêu Linh thấy hoa văn Thanh Vương hiện lên vai và cánh tay Việt Tiềm, y ôm người ấy thật chặt, hai người hôn nhau.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng câu chuyện này cũng kết thúc. Cảm ơn mọi người, thương mọi người nhiều.
***
Đôi lời của editor: Thật lòng mà nói, sau khi đồng hành cùng Việt Tiềm và Chiêu Linh cả một quãng đường dài như vậy, mình rất rất thích cặp đôi này. Đối với mình, đây đã là kết cục hoàn mỹ nhất rồi. Chiêu Linh và Việt Tiềm đều không buông bỏ trách nhiệm của người quân tử, tuyệt không phụ lòng người và quốc gia của bọn họ. Hai nước đối lập nhau một thời gian dài như thế, gặp lại ở hiện tại đã là kết quả tốt nhất đối với cả hai người bọn họ rồi. Từ nay cuộc đời của Chiêu Linh có Việt Tiềm, cuộc đời của Việt Tiềm cũng có Chiêu Linh; chim Phượng nhỏ có Thanh xà, mà Thanh xà cũng sẽ mãi ở bên chim Phượng nhỏ.
Cũng xin cảm ơn tất cả các bạn đã yêu thích màu sắc câu chữ của editor suốt thời gian qua, gửi đến các bạn những lời chúc tốt đẹp nhất, và mong mỗi người sẽ luôn giữ được tấm lòng yên bình trong quãng đường dài trước mặt.
Vân Việt Vãng Sự
Đánh giá:
Truyện Vân Việt Vãng Sự
Story
Chương 95: Phiên ngoại 2
10.0/10 từ 17 lượt.