Vân Việt Vãng Sự
Chương 82: Chỉ là muốn liếc y một cái
233@-“Bẩm báo Thanh Vương, quân địch ngoài thành Bắc đã lui lại về ngoài ruộng hoa cách cửa Kim Cốc năm dặm.”
Một sĩ tốt tiến vào trong phòng thủ lĩnh bẩm báo, mang tin tức tới.
Việt Tiềm ngẩng đầu lên, cũng chỉ gật mà thôi, những người còn đang vây quanh bàn sách lại dồn dập nhìn về phía sĩ tốt báo tin, dò hỏi tin tức kỹ lưỡng hơn.
Phàn Ngư giật mình nói: “Còn rút lui thật!”
Phong Trình xì một tiếng: “Từ khi Trương quân sư đánh hạ huyện Bành, Dung binh đã bị doạ cho sợ vỡ mật rồi! Trước đây chặn chúng ta ở cửa Kim Cốc, vây quanh tấn công, không phải bây giờ đã hận không thể mở cửa mời chúng ta đi sao?”
Phàn Xuân nhìn chằm chằm vào mạn Bắc sông Nam Di gần bến phà Kim Cốc, y không biết chữ nhưng cũng nhận ra đây là bến phà, không khỏi có chút lo lắng.
“Chúng ta ở lại cửa Kim Cốc cũng chẳng có gì tốt. Trương quân sư đánh hạ huyện Bành tiếp ứng chúng ta, đã dẫn tất cả binh lực tới rồi. Sào huyệt của chúng ta ở quận Giang, đừng để Dung binh chiếm mất, đi nhanh về nhanh.”
Thế cuộc trước mắt đã rõ ràng, Dung binh muốn họ rút lui khỏi cửa Kim Cốc, mà bọn họ cũng không thể ở lại nơi này lâu, vốn cũng chẳng có ý định ở lại.
Sau khi tin tức Dung binh thành Bắc rút đi được đưa tới không lâu, lại nhanh chóng có một binh lính khác tiến vào bẩm báo, nói Dung binh phía cửa Nam cũng đã rút về hướng Đông, đồng thời Trương quân sư đang tấn công bến phà Kim Cốc.
Đây là lần thứ hai Yến Thượng có được tin tức của Trương quân sư, hắn vui vẻ nói: “Thanh Vương, Trương quân sư đã tới đây tiếp ứng, chúng ta mau rút lui thôi.”
Những người còn lại dồn dập phụ hoạ, không kìm nén được tâm tình vui sướng, chỉ muốn mau mau rời đi.
Advertisement
Chỉ có Phong Bá Ích không lên tiếng, tựa như vẫn còn lo lắng điều gì.
Phong Trình kêu: “Phụ thân?”
Mặt mày Phong Bá Ích không có tâm tình vui sướng, trái lại còn căn dặn: “Binh bất yếm trá, khi chúng ta lui đi khó tránh khỏi đảm bảo được rằng Dung binh sẽ không bố trí phục kích giữa đường.”
Dung binh hai mặt nam Bắc đều đã rút về cách cửa Kim Cốc năm dặm là để đảm bảo trên đường rút khỏi cửa Kim Cốc sẽ không có Dung binh tập kích, nhưng quãng đường từ cửa Kim Cốc tới bến phà Kim Cốc toàn là rừng núi, nếu muốn mai phục, sẽ vô cùng dễ dàng.
Bành Chấn buồn bực nói: “Quân địch chỉ đáp ứng lui binh về năm dặm, cũng đâu có đáp ứng không truy kích. Lại nói, bọn họ có đáp ứng cũng không thể tin được, một câu của người Dung ta cũng không tin!”
Dù bị thương nặng, giọng điệu của gã vẫn mười phần trung khí.
Thân là người Dung, Yến Thượng liếc gã một cái, Bành Chấn lập tức đổi giọng: “Những gì Yến lão đệ nói, Bành Chấn ta tin tưởng từ tận đáy lòng!”
“Trên đường ắt sẽ có Dung binh phục kích, khi chư quân đi qua đường núi cần phải cẩn thận nhiều hơn. Trước khi rút đi, thỉnh chư quân nghe theo mệnh lệnh của ta…”
Việt Tiềm phân phó nhiệm vụ, vì để đảm bảo an toàn rút lui, hắn cần có một nhánh quân đội mở đường, một nhánh quân đội bọc hậu, bảo vệ người già và trẻ em lại trung tâm của đội ngũ.
An toàn rút lui còn gian nan hơn cả đơn thuần tác chiến.
Giờ Tỵ, cửa thành phía Nam của cửa Kim Cốc mở ra, phụ tử Phong Bá Ích và Yến Thượng dẫn dắt đội ngũ đi trước mở đường, uy phong lẫm liệt đi ra khỏi cửa Kim Cốc.
Theo sát đội ngũ mở đường là một nhánh đội ngũ của người già và trẻ em, trong những người ấy có những người hành động chậm chạp, còn có cả thương binh.
Việt Tiềm tự mình suất lĩnh một nhánh đội ngũ phụ trách bọc hậu, ngăn ngừa Dung binh truy kích.
Từ sáng sớm đã bắt đầu lui lại, gần tới buổi trưa, một đường cũng không gặp phải Dung binh, đám quân kia tựa hồ thực sự không còn tăm hơi bóng dáng.
Nô lệ đã sắp đi xong một đoạn đường núi cuối cùng. Đoạn đường này không khác gì so với con đường núi phía trước, Phong Bá Ích cực kỳ cảnh giác, mỗi bước đi đều sẽ gọi sĩ tốt kiểm tra phía trước.
Ông nói với nhi tử Phong Trình: “Dung binh nhất định sẽ mai phục, đây là điểm cực kỳ tốt để mai phục.”
“Phụ thân, chúng ta đi trước, nếu Dung binh tập kích từ phía sau, Thanh Vương sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.” Phong Trình khập khiễng đi bên cạnh phụ thân, dù là giữa ngày đông buốt giá, mặt mày lại đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không chỉ mệt mà còn vô cùng đau đớn.
Trận chiến thủ thành ấy đã khiến chân của Phong Trịnh bị trường mâu đâm thủng. Lực cánh tay của hắn vô cùng kinh người, chống một cây gậy gỗ là có thể đi đứng như người bình thường.
Hai phụ tử nhìn về phía sau, bóng dáng những nô lệ kéo dài trong con đường núi, đội ngũ thấy đầu không thấy đuôi đâu, cũng chẳng thấy được Việt Tiềm phụ trách bọc hậu/
Phong Bá Ích hô lên với đội ngũ: “Mọi người nhanh chân một chút, nhanh chóng rời khỏi đây!”
Có lẽ rời khỏi đường núi là sẽ an toàn.
***
Trên vách núi cao cao, Chiêu Linh nhìn đội ngũ nô lệ kéo dài, lưu động trên con đường núi như một dòng chảy nhỏ chậm rãi lưu động, giữa vô số đầu người nhốn nháo không thấy được Việt Tiềm.
Việt Tiềm nhất định sẽ bọc hậu phía sau đội ngũ, hắn luôn gánh chịu nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hiển nhiên là sẽ đi sau cùng.
Không biết qua bao lâu, những người trước mắt chậm rãi toả khỏi con đường núi chật hẹp, lan về bốn phía. Ấy là những sĩ tốt mở đường dưới trướng Phong Bá Ích.
Dưới sự chỉ huy của binh lính còn có một đám người già, phụ nữ, trẻ em và thương binh không có năng lực chiến đấu.
Vệ Bình đi lên phía trước, nhắc nhở Chiêu Linh: “Công tử, một nửa nô lệ đã đi qua đường núi, giữa đội ngũ tất cả đều là người già yếu bệnh tật, quân ta chỉ cần hơi nhiễu loạn sẽ khơi ra đại loạn. Bây giờ chính là thời khắc tốt nhất, thỉnh công tử hạ lệnh tập kích!”
Trên con đường có hai chi Dung binh mai phục, bọn họ đều đang chờ đợi mệnh lệnh.
Những nô lệ đi qua đường núi có phụ nữ, có trẻ em, áo quần lam lũ, phần lớn đều đi chân trần, đến giày cũng không có.
“Công tử.”
Lần thứ hai nghe tiếng Vệ Bình gọi, Chiêu Linh mới hồi thần, sâu xa nói: “Trước tiên đừng động thủ, chờ phụ nữ và trẻ em rời đi đã.”
Vệ Bình không nói gì nữa, chỉ nhìn về những nô lệ đang giúp đỡ nhau dưới chân núi. Phụ nữ nắm tay trẻ em, người chưa suy yếu cho lắm đỡ những người yếu ớt hơn, những người còn khoẻ mạnh khiêng những người bệnh nằm liệt không dậy nổi.
Vệ Bình nhìn thấy một luồng sức mạnh ngưng tụ trên người những nô lệ ấy. Thần sắc y cực kỳ lo lắng, đội ngũ phía sau cũng trông mòn con mắt.
Một tiếng kèn lệnh đột nhiên vang lên giữa núi rừng, những nô lệ đang rút lui sợ mất mật.
Chỉ thấy hai chi Dung binh phục sẵn giữa núi rừng lao ra, đánh về phía những người đang đi trên đường núi, chặn sĩ tốt Vân Việt lại/
“Yến Thượng, ngươi đi trước dẫn đường, đưa mọi người tới bến phà Kim Cốc! Phong Trình, Phàn Ngư, các ngươi yểm trợ phụ nữ và trẻ em, bảo hộ đội ngũ của Yến Thượng rời khỏi đây!”
Sau khi phân phó xong, Phong Bá Ích quay đầu đuổi ngược về phía sau, ông lo lắng nhất là Việt Tiềm ở phía sau cùng đội ngũ.
Nếu Phong Bá Ích là người Dung, chắc chắn ông cũng sẽ không để Việt Tiềm rời đi, đây chính là thả hổ về rừng.
“Phụ thân!” Phong Trình nghe tiếng, lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Phong Bá Ích rút kiếm suất lĩnh một tiểu đội nghênh đón Dung binh đang tới.
Khi nghe thấy tiếng kèn lệnh tiến công, đội ngũ của Việt Tiềm đã cách con đường rời khỏi núi rừng không xa. Hắn trông thấy Dung binh vây quanh đường núi, còn có những người già và trẻ em hốt hoảng trốn vào trong núi dưới sự che chở của Phong Trình và Phàn Ngư.
Phàn Xuân vội vàng đuổi theo, lắp tên giương cung bắn về phía kẻ địch vừa xuất hiện, kinh ngạc thốt lên: “Thanh Vương, quả nhiên có mai phục!”
“Sợ bọn họ làm gì! Chúng ta mở một đường máu!”
Chỉ nghe tiếng gầm lên giận giữ, người nói chuyện là Bành Chấn.
Bành Chấn được võ trang đầy đủ, trong tay cầm kiếm và khiên, uy vũ sinh uy, không nhìn ra được trên người còn mang thương tích.
Dung binh trên con đường núi ước chừng có hơn ngàn người, mục tiêu chính xác, vây chặt lối ra của đường núi.
Việt Tiềm suất lĩnh sĩ tốt chém giết, hắn làm gương cho binh sĩ, anh dũng tác chiến, giết đến mức Dung binh liên tục bại lui.
Trên vách núi cao cao, Chiêu Linh lẳng lặng đứng xem, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao hãm sâu trong lòng bàn tay.
Việt Tiềm dẫn người chạy về phía lối ra, cung binh của quân Dung đã xếp thành hàng, vô số mũi tên nhắm thẳng về phía hắn. Mấy chục mũi tên bay vọt lên trong không trung, Việt Tiềm lấy khiên gỗ trong tay chống lại mưa tên, dù đang trong hiểm cảnh vẫn không giảm tốc độ xung kích.
Sĩ tốt Vân Việt theo sát Việt Tiềm, từng người anh dũng không sợ, ra sức tiến về phía trước, không màng sống chết.
Tình hình chiến trận cực kỳ kịch liệt, dường như Việt Tiềm đã bị thương, ống tay áo nhiễm đỏ máu tươi. Vệ Bình khuyên nhủ: “Thỉnh công tử tránh đi.”
Chiêu Linh chỉ nói: “Không cần.”
Y gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Việt Tiềm đang phấn khởi chiến đấu, chỉ thấy hắn vung khiên gỗ lên, ngăn những Dung binh trước mắt lại, lại vừa thấy một Dung binh muốn đánh lén bên người Việt Tiềm đã bị một hán tử cao lớn — Bành Chấn bên cạnh Việt Tiềm đâm cho bị thương.
Khoảng cách tác chiến trên đường núi và vách núi cách nhau rất xa, chiến trường cực kỳ hỗn loạn. Chiêu Linh không thấy rõ toàn bộ động tác của Việt Tiềm, chỉ biết hắn càng ngày càng tới gần đường thoát.
Khi Dung binh phục kích xuất hiện, Phong Bá Ích đã suất lĩnh một tiểu đội tấn công mãnh liệt về phía sau, mở một con đường cho thủ lĩnh giữa núi rừng.
Đội quân này vô cùng dũng mãnh, Dung binh dần bị đánh tan, Việt Tiềm giết ra khỏi vòng vây, hội hợp cùng tiểu đội của Phong Bá Ích. Xa xa, dưới sự chỉ huy của Phàn Ngư, toàn bộ người già và trẻ em đã trốn vào núi rừng không thấy bóng dáng.
Vệ Bình tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, không khỏi thán phục: “Ai có thể nghĩ được rằng những sĩ tốt Vân Việt anh dũng tác chiến kia, mấy ngày trước còn là những nô lệ mang xiềng xích trên chân mặc cho người ta quất mạnh chứ.”
Thứ đã vũ trang cho những nô lệ ấy thực ra không phải là binh khí hay áo giáp, mà chính là thủ lĩnh được họ vây ở chính giữa kia — Việt Tiềm.
Con đường mai phục này đã là cơ hội cuối cùng, giờ khắc này Vệ Bình hiểu vô cùng rõ, không thể tóm được Việt Tiềm.
Chiêu Linh lặng lẽ không nói, y liếc mắt nhìn bóng dáng Việt Tiềm một lần cuối cùng, thấy toàn bộ ống tay áo trên chiến bào xanh lam của hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Kết thúc rồi.
Đôi mắt Chiêu Linh buông xuống, khi ngẩng lên lần nữa chợt thấy Việt Tiềm đang ngẩng đầu lên nhìn về phía mình. Một người ở nơi cao, một người ở chỗ thấp, xa xôi cách trở, Việt Tiềm không thể nhìn thấy y, nhưng xem thần thái đối phương, rõ ràng là “nhìn thấy”.
Chỉ cần bước lên phía trước vài bước, người dưới mặt đất sẽ trông thấy bóng dáng Chiêu Linh. Khoảng cách cao như thế, cung tên cũng chẳng thể bắn trúng y, đây vẫn là vị trí an toàn.
Chiêu Linh dứt khoát xoay người, bước xuống sườn núi, càng đi càng xa, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Vệ Bình vẫn đứng sừng sững trên vách núi, phóng tầm mắt nhìn về phía cửa Kim Cốc.
Cờ hiệu trên cửa Kim Cốc phấp phới theo gió, ấy là cờ của Dung Quốc. Sau khi Việt Tiềm rút quân, Triệu Chương đã suất binh vào ở trong cửa Kim Cốc.
Con đường từ núi Tử Đồng tới phía Tây Vân Việt lại khôi phục vẻ yên lặng, hết thảy nơi này đều thuộc về Dung Quốc. Mấy ngày sau, sẽ có một lượng lớn Dung binh vào ở trong Mạnh Dương thành, gia cố phòng thủ của nơi ấy.
***
Việt Tiềm vẫn nhìn về phía vách núi. Hắn nhìn rõ nơi ấy có bóng người, biết chắc rằng Linh công tử đang ở nơi đó, chỉ là muốn liếc y một cái.
Việt Tiềm duỗi ngón tay nhuốm máu ra, nắm chặt một mảnh khuôn ngọc ôn nhuận trước ngực, chính là khuôn ngọc lúc trước Linh công tử tặng y.
Đôi ta đi đến một bước này, đều không còn đường lui.
“Thanh Vương!”
Bộ hạ bên cạnh còn đang gọi, Việt Tiềm thu ánh mắt nhìn về phía vách núi lại. Hắn nhìn quét qua những người vây lại xung quanh, cao giọng: “Đi, đi về phía bến phà Kim Cốc!”
Những nô lệ xung quanh đều cao giọng hoan hô, theo chân Việt Tiềm tiếp tục tiến về phía bến phà Kim Cốc, càng đi càng xa cửa Kim Cốc.
Bất hạnh và đau khổ bị bọn họ bỏ lại phía xa xa, từ nay về sau sẽ không còn cuộc sống như chó lợn, bọn họ kính binh toàn lực, cuối cùng cũng chạy thoát.
Nhóm nô lệ chậm rãi đi từ trong rừng rậm xanh um ra phía bờ sông. Cuộc sống mới đang đón chờ bọn họ, bọn họ trông thấy hai bên bến phà có vài chiếc thuyền gỗ lớn đang thả neo, còn có những người đến từ phía nam sông Nam Di, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười chào đón bọn họ.
Bến phà Kim Cốc không còn Dung binh, chờ đợi Việt Tiềm chỉ có bến phà vừa mới bị đánh hạ và bộ hạ Trương Trạch dù đang uể oải vẫn mừng rỡ như điên.
Đã qua quá lâu, trải qua gian khổ, cuối cùng Trương Trạch cũng hội hợp với Việt Tiềm.
Mấy ngàn người cần phải qua sông. Thuyền gỗ không dừng lại tại nơi giao nhau giữa bến phà Kim Cốc và huyện Bành mà đi thẳng, từ hoàng hôn tới tối mịt mới dừng lại.
Hetes thảy những người đi từ mạn Bắc con sông Nam Di, bất kể nam nữ già trẻ đều được bình an đưa về huyện Bành, có đồ ăn, có chỗ ngủ qua đêm.
Trong số bọn họ, có rất nhiều người vì trải qua cực khổ khi làm nô lệ đã vất vả đến mức sinh bệnh, thân thể phải được an dưỡng. Những người này cần phải nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đưa về quận Giang, trước khi rời đi còn phải được ăn no đã.
Tối nay, người già và trẻ em ở lại trong thị trấn. Bọn họ ăn đến no căng, trên đầu có mái hiên, trên người có chăn ấm, mừng vui mà ngủ.
Huyện Bành không lớn, không có cách nào chưa hết được mấy ngàn người Việt Tiềm dẫn đến. Phần lớn sĩ tốt đều đóng quân bên bờ sông ngoài thị trấn, bên kia sông chính là bến phà Kim Cốc.
Trời tối người yên, đám người trong thành đã ngủ say từ lâu. Việt Tiềm ngồi trên tường thành, mặt nhìn về phía mạn Bắc sông Nam Di.
Tối nay, lần đầu tiên Việt Tiềm cởi bỏ nhung trang, thân mặc bố bào, để tay không, không mang theo thanh kiếm không rời tay kia.
Ban ngày bị Dung binh mai phục, cánh tay trái của Việt Tiềm bị tên bắn rách, may rằng chỉ bị thương phần mềm, không thương tổn tới tận xương cốt. Qua một phen chữa trị, cánh tay bị thương của hắn được treo lên trên cổ, tay phải khoác lên đùi, tư thế ngồi bất khan, phong bào tung bay theo gió.
“Thanh Vương còn đang lo lắng Dung binh bên mạn Bắc?”
Không cần quay đầu lại, Việt Tiềm cũng biết đó là quân sư Trương Trạch. Hắn chậm rãi nói: “Cũng không phải.”
Ngọn đèn trên tường thành bị gió thổi lúc sáng lúc tối, Thanh Vương dựa vào vách tường thành mà ngồi, thoạt nhìn vừa cô tịch, nơi ấy ánh lửa lập loè.
Thấy Thanh Vương bỏ áo giáp đi, thân mình rõ ràng đã gầy gò hơn rất nhiều so với ký ức của mình, Trường Trạch thầm nghĩ cũng khó trách, hắn đã làm nô lệ hơn nửa tháng, lại phải trải qua chiến trường gian khổ, trên người còn có vài vết thương chưa lành.
Hai người họ cùng nhìn về bến phà Kim Cốc bên kia sông. Trên bến phà có ánh lửa, hiển nhiên là sau khi bọn họ rút khỏi không lâu, Dung binh đã chiếm lấy bến phà Kim Cốc.
Trương Trạch chậm rãi lên tiếng: “Cách Dung binh một con sống, không xâm phạm lẫn nhai cũng tốt. Trước mắt quân ta uể oải không thể đánh, Dung Quốc ít binh, cũng không có lòng tái chiến.
Cách sông trông ngóng, vô tâm tái chiến.
Việt Tiềm nhớ tới Linh công tử, giờ phút này y vẫn ở bến phà Kim Cốc hay đã quay về Mạnh Dương thành rồi?
Hắn có cảm giác rằng, Linh công tử dường như vẫn chưa rời đi, có lẽ đêm nay sẽ ngủ lại bến phà Kim Cốc.
Trường Trạch đột nhiên hỏi: “Thanh Vương, thuộc hạ nghe nói hôm nay khi chúng ta rút quân, Dung binh mai phục tại cửa ra của đường núi, lại chờ sau khi người già và trẻ em xuống núi mới phát động tấn công, chuyện này là thật?”
Thanh Vương dựa lên tường thành, gió lạnh cũng nổi lên. Trường Trạch đã nói chuyện cùng cha con Phong Bá Ích trong phòng nghị sự, qua lời bọn họ kể cũng hiểu được phần nào quá trình rút lui khỏi cửa Kim Cốc.
Việt Tiềm đáp: “Quả thực là có việc này.”
Linh công tử hạ thủ với ta đến là tàn nhẫn, nhưng y sẽ không giết hại người già, trẻ em.
“Quái lạ, thuộc hạ nghe nói người toạ trấn Mạnh Dương thành, chỉ huy Dung binh tác chiến chính là nhi tử của Dung Vương, thân là Vương tử Dung Quốc…” Trường Trạch tự hỏi, bởi dưới cái nhìn của hắn, chuyện này vô cùng khó hiểu.
Chỉ cần là tướng lĩnh hợp lệ, ắt sẽ tập kích vào nơi yếu nhược nhất của quân địch, huống hồ thân phận của những người già và trẻ em này vẫn là nô lệ, Vương tử Dung Quốc lại cứ thế trơ mắt thả bọn họ đi.
Việt Tiềm bước xuống khỏi tường thành, hai tên lính giương đuốc chiếu sáng đằng trước. Ánh lửa soi ra một mảng tường thành tàn tạ, trải qua vài ngày chiến loạn, tường thành của huyện Bành cần được sửa chữa gấp, trong trận chiến công thành bức tường này đã thủng cả trăm ngàn lỗ.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hai người sẽ gặp mặt.
Vân Việt Vãng Sự
Một sĩ tốt tiến vào trong phòng thủ lĩnh bẩm báo, mang tin tức tới.
Việt Tiềm ngẩng đầu lên, cũng chỉ gật mà thôi, những người còn đang vây quanh bàn sách lại dồn dập nhìn về phía sĩ tốt báo tin, dò hỏi tin tức kỹ lưỡng hơn.
Phàn Ngư giật mình nói: “Còn rút lui thật!”
Phong Trình xì một tiếng: “Từ khi Trương quân sư đánh hạ huyện Bành, Dung binh đã bị doạ cho sợ vỡ mật rồi! Trước đây chặn chúng ta ở cửa Kim Cốc, vây quanh tấn công, không phải bây giờ đã hận không thể mở cửa mời chúng ta đi sao?”
Phàn Xuân nhìn chằm chằm vào mạn Bắc sông Nam Di gần bến phà Kim Cốc, y không biết chữ nhưng cũng nhận ra đây là bến phà, không khỏi có chút lo lắng.
“Chúng ta ở lại cửa Kim Cốc cũng chẳng có gì tốt. Trương quân sư đánh hạ huyện Bành tiếp ứng chúng ta, đã dẫn tất cả binh lực tới rồi. Sào huyệt của chúng ta ở quận Giang, đừng để Dung binh chiếm mất, đi nhanh về nhanh.”
Thế cuộc trước mắt đã rõ ràng, Dung binh muốn họ rút lui khỏi cửa Kim Cốc, mà bọn họ cũng không thể ở lại nơi này lâu, vốn cũng chẳng có ý định ở lại.
Sau khi tin tức Dung binh thành Bắc rút đi được đưa tới không lâu, lại nhanh chóng có một binh lính khác tiến vào bẩm báo, nói Dung binh phía cửa Nam cũng đã rút về hướng Đông, đồng thời Trương quân sư đang tấn công bến phà Kim Cốc.
Đây là lần thứ hai Yến Thượng có được tin tức của Trương quân sư, hắn vui vẻ nói: “Thanh Vương, Trương quân sư đã tới đây tiếp ứng, chúng ta mau rút lui thôi.”
Những người còn lại dồn dập phụ hoạ, không kìm nén được tâm tình vui sướng, chỉ muốn mau mau rời đi.
Advertisement
Chỉ có Phong Bá Ích không lên tiếng, tựa như vẫn còn lo lắng điều gì.
Phong Trình kêu: “Phụ thân?”
Mặt mày Phong Bá Ích không có tâm tình vui sướng, trái lại còn căn dặn: “Binh bất yếm trá, khi chúng ta lui đi khó tránh khỏi đảm bảo được rằng Dung binh sẽ không bố trí phục kích giữa đường.”
Dung binh hai mặt nam Bắc đều đã rút về cách cửa Kim Cốc năm dặm là để đảm bảo trên đường rút khỏi cửa Kim Cốc sẽ không có Dung binh tập kích, nhưng quãng đường từ cửa Kim Cốc tới bến phà Kim Cốc toàn là rừng núi, nếu muốn mai phục, sẽ vô cùng dễ dàng.
Bành Chấn buồn bực nói: “Quân địch chỉ đáp ứng lui binh về năm dặm, cũng đâu có đáp ứng không truy kích. Lại nói, bọn họ có đáp ứng cũng không thể tin được, một câu của người Dung ta cũng không tin!”
Dù bị thương nặng, giọng điệu của gã vẫn mười phần trung khí.
Thân là người Dung, Yến Thượng liếc gã một cái, Bành Chấn lập tức đổi giọng: “Những gì Yến lão đệ nói, Bành Chấn ta tin tưởng từ tận đáy lòng!”
“Trên đường ắt sẽ có Dung binh phục kích, khi chư quân đi qua đường núi cần phải cẩn thận nhiều hơn. Trước khi rút đi, thỉnh chư quân nghe theo mệnh lệnh của ta…”
Việt Tiềm phân phó nhiệm vụ, vì để đảm bảo an toàn rút lui, hắn cần có một nhánh quân đội mở đường, một nhánh quân đội bọc hậu, bảo vệ người già và trẻ em lại trung tâm của đội ngũ.
An toàn rút lui còn gian nan hơn cả đơn thuần tác chiến.
Giờ Tỵ, cửa thành phía Nam của cửa Kim Cốc mở ra, phụ tử Phong Bá Ích và Yến Thượng dẫn dắt đội ngũ đi trước mở đường, uy phong lẫm liệt đi ra khỏi cửa Kim Cốc.
Theo sát đội ngũ mở đường là một nhánh đội ngũ của người già và trẻ em, trong những người ấy có những người hành động chậm chạp, còn có cả thương binh.
Việt Tiềm tự mình suất lĩnh một nhánh đội ngũ phụ trách bọc hậu, ngăn ngừa Dung binh truy kích.
Từ sáng sớm đã bắt đầu lui lại, gần tới buổi trưa, một đường cũng không gặp phải Dung binh, đám quân kia tựa hồ thực sự không còn tăm hơi bóng dáng.
Nô lệ đã sắp đi xong một đoạn đường núi cuối cùng. Đoạn đường này không khác gì so với con đường núi phía trước, Phong Bá Ích cực kỳ cảnh giác, mỗi bước đi đều sẽ gọi sĩ tốt kiểm tra phía trước.
Ông nói với nhi tử Phong Trình: “Dung binh nhất định sẽ mai phục, đây là điểm cực kỳ tốt để mai phục.”
“Phụ thân, chúng ta đi trước, nếu Dung binh tập kích từ phía sau, Thanh Vương sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.” Phong Trình khập khiễng đi bên cạnh phụ thân, dù là giữa ngày đông buốt giá, mặt mày lại đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không chỉ mệt mà còn vô cùng đau đớn.
Trận chiến thủ thành ấy đã khiến chân của Phong Trịnh bị trường mâu đâm thủng. Lực cánh tay của hắn vô cùng kinh người, chống một cây gậy gỗ là có thể đi đứng như người bình thường.
Hai phụ tử nhìn về phía sau, bóng dáng những nô lệ kéo dài trong con đường núi, đội ngũ thấy đầu không thấy đuôi đâu, cũng chẳng thấy được Việt Tiềm phụ trách bọc hậu/
Phong Bá Ích hô lên với đội ngũ: “Mọi người nhanh chân một chút, nhanh chóng rời khỏi đây!”
Có lẽ rời khỏi đường núi là sẽ an toàn.
***
Trên vách núi cao cao, Chiêu Linh nhìn đội ngũ nô lệ kéo dài, lưu động trên con đường núi như một dòng chảy nhỏ chậm rãi lưu động, giữa vô số đầu người nhốn nháo không thấy được Việt Tiềm.
Việt Tiềm nhất định sẽ bọc hậu phía sau đội ngũ, hắn luôn gánh chịu nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hiển nhiên là sẽ đi sau cùng.
Không biết qua bao lâu, những người trước mắt chậm rãi toả khỏi con đường núi chật hẹp, lan về bốn phía. Ấy là những sĩ tốt mở đường dưới trướng Phong Bá Ích.
Dưới sự chỉ huy của binh lính còn có một đám người già, phụ nữ, trẻ em và thương binh không có năng lực chiến đấu.
Vệ Bình đi lên phía trước, nhắc nhở Chiêu Linh: “Công tử, một nửa nô lệ đã đi qua đường núi, giữa đội ngũ tất cả đều là người già yếu bệnh tật, quân ta chỉ cần hơi nhiễu loạn sẽ khơi ra đại loạn. Bây giờ chính là thời khắc tốt nhất, thỉnh công tử hạ lệnh tập kích!”
Trên con đường có hai chi Dung binh mai phục, bọn họ đều đang chờ đợi mệnh lệnh.
Những nô lệ đi qua đường núi có phụ nữ, có trẻ em, áo quần lam lũ, phần lớn đều đi chân trần, đến giày cũng không có.
“Công tử.”
Lần thứ hai nghe tiếng Vệ Bình gọi, Chiêu Linh mới hồi thần, sâu xa nói: “Trước tiên đừng động thủ, chờ phụ nữ và trẻ em rời đi đã.”
Vệ Bình không nói gì nữa, chỉ nhìn về những nô lệ đang giúp đỡ nhau dưới chân núi. Phụ nữ nắm tay trẻ em, người chưa suy yếu cho lắm đỡ những người yếu ớt hơn, những người còn khoẻ mạnh khiêng những người bệnh nằm liệt không dậy nổi.
Vệ Bình nhìn thấy một luồng sức mạnh ngưng tụ trên người những nô lệ ấy. Thần sắc y cực kỳ lo lắng, đội ngũ phía sau cũng trông mòn con mắt.
Một tiếng kèn lệnh đột nhiên vang lên giữa núi rừng, những nô lệ đang rút lui sợ mất mật.
Chỉ thấy hai chi Dung binh phục sẵn giữa núi rừng lao ra, đánh về phía những người đang đi trên đường núi, chặn sĩ tốt Vân Việt lại/
“Yến Thượng, ngươi đi trước dẫn đường, đưa mọi người tới bến phà Kim Cốc! Phong Trình, Phàn Ngư, các ngươi yểm trợ phụ nữ và trẻ em, bảo hộ đội ngũ của Yến Thượng rời khỏi đây!”
Sau khi phân phó xong, Phong Bá Ích quay đầu đuổi ngược về phía sau, ông lo lắng nhất là Việt Tiềm ở phía sau cùng đội ngũ.
Nếu Phong Bá Ích là người Dung, chắc chắn ông cũng sẽ không để Việt Tiềm rời đi, đây chính là thả hổ về rừng.
“Phụ thân!” Phong Trình nghe tiếng, lo lắng quay đầu lại, chỉ thấy Phong Bá Ích rút kiếm suất lĩnh một tiểu đội nghênh đón Dung binh đang tới.
Khi nghe thấy tiếng kèn lệnh tiến công, đội ngũ của Việt Tiềm đã cách con đường rời khỏi núi rừng không xa. Hắn trông thấy Dung binh vây quanh đường núi, còn có những người già và trẻ em hốt hoảng trốn vào trong núi dưới sự che chở của Phong Trình và Phàn Ngư.
Phàn Xuân vội vàng đuổi theo, lắp tên giương cung bắn về phía kẻ địch vừa xuất hiện, kinh ngạc thốt lên: “Thanh Vương, quả nhiên có mai phục!”
“Sợ bọn họ làm gì! Chúng ta mở một đường máu!”
Chỉ nghe tiếng gầm lên giận giữ, người nói chuyện là Bành Chấn.
Bành Chấn được võ trang đầy đủ, trong tay cầm kiếm và khiên, uy vũ sinh uy, không nhìn ra được trên người còn mang thương tích.
Dung binh trên con đường núi ước chừng có hơn ngàn người, mục tiêu chính xác, vây chặt lối ra của đường núi.
Việt Tiềm suất lĩnh sĩ tốt chém giết, hắn làm gương cho binh sĩ, anh dũng tác chiến, giết đến mức Dung binh liên tục bại lui.
Trên vách núi cao cao, Chiêu Linh lẳng lặng đứng xem, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay gắt gao hãm sâu trong lòng bàn tay.
Việt Tiềm dẫn người chạy về phía lối ra, cung binh của quân Dung đã xếp thành hàng, vô số mũi tên nhắm thẳng về phía hắn. Mấy chục mũi tên bay vọt lên trong không trung, Việt Tiềm lấy khiên gỗ trong tay chống lại mưa tên, dù đang trong hiểm cảnh vẫn không giảm tốc độ xung kích.
Sĩ tốt Vân Việt theo sát Việt Tiềm, từng người anh dũng không sợ, ra sức tiến về phía trước, không màng sống chết.
Tình hình chiến trận cực kỳ kịch liệt, dường như Việt Tiềm đã bị thương, ống tay áo nhiễm đỏ máu tươi. Vệ Bình khuyên nhủ: “Thỉnh công tử tránh đi.”
Chiêu Linh chỉ nói: “Không cần.”
Y gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Việt Tiềm đang phấn khởi chiến đấu, chỉ thấy hắn vung khiên gỗ lên, ngăn những Dung binh trước mắt lại, lại vừa thấy một Dung binh muốn đánh lén bên người Việt Tiềm đã bị một hán tử cao lớn — Bành Chấn bên cạnh Việt Tiềm đâm cho bị thương.
Khoảng cách tác chiến trên đường núi và vách núi cách nhau rất xa, chiến trường cực kỳ hỗn loạn. Chiêu Linh không thấy rõ toàn bộ động tác của Việt Tiềm, chỉ biết hắn càng ngày càng tới gần đường thoát.
Khi Dung binh phục kích xuất hiện, Phong Bá Ích đã suất lĩnh một tiểu đội tấn công mãnh liệt về phía sau, mở một con đường cho thủ lĩnh giữa núi rừng.
Đội quân này vô cùng dũng mãnh, Dung binh dần bị đánh tan, Việt Tiềm giết ra khỏi vòng vây, hội hợp cùng tiểu đội của Phong Bá Ích. Xa xa, dưới sự chỉ huy của Phàn Ngư, toàn bộ người già và trẻ em đã trốn vào núi rừng không thấy bóng dáng.
Vệ Bình tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu, không khỏi thán phục: “Ai có thể nghĩ được rằng những sĩ tốt Vân Việt anh dũng tác chiến kia, mấy ngày trước còn là những nô lệ mang xiềng xích trên chân mặc cho người ta quất mạnh chứ.”
Thứ đã vũ trang cho những nô lệ ấy thực ra không phải là binh khí hay áo giáp, mà chính là thủ lĩnh được họ vây ở chính giữa kia — Việt Tiềm.
Con đường mai phục này đã là cơ hội cuối cùng, giờ khắc này Vệ Bình hiểu vô cùng rõ, không thể tóm được Việt Tiềm.
Chiêu Linh lặng lẽ không nói, y liếc mắt nhìn bóng dáng Việt Tiềm một lần cuối cùng, thấy toàn bộ ống tay áo trên chiến bào xanh lam của hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Kết thúc rồi.
Đôi mắt Chiêu Linh buông xuống, khi ngẩng lên lần nữa chợt thấy Việt Tiềm đang ngẩng đầu lên nhìn về phía mình. Một người ở nơi cao, một người ở chỗ thấp, xa xôi cách trở, Việt Tiềm không thể nhìn thấy y, nhưng xem thần thái đối phương, rõ ràng là “nhìn thấy”.
Chỉ cần bước lên phía trước vài bước, người dưới mặt đất sẽ trông thấy bóng dáng Chiêu Linh. Khoảng cách cao như thế, cung tên cũng chẳng thể bắn trúng y, đây vẫn là vị trí an toàn.
Chiêu Linh dứt khoát xoay người, bước xuống sườn núi, càng đi càng xa, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Vệ Bình vẫn đứng sừng sững trên vách núi, phóng tầm mắt nhìn về phía cửa Kim Cốc.
Cờ hiệu trên cửa Kim Cốc phấp phới theo gió, ấy là cờ của Dung Quốc. Sau khi Việt Tiềm rút quân, Triệu Chương đã suất binh vào ở trong cửa Kim Cốc.
Con đường từ núi Tử Đồng tới phía Tây Vân Việt lại khôi phục vẻ yên lặng, hết thảy nơi này đều thuộc về Dung Quốc. Mấy ngày sau, sẽ có một lượng lớn Dung binh vào ở trong Mạnh Dương thành, gia cố phòng thủ của nơi ấy.
***
Việt Tiềm vẫn nhìn về phía vách núi. Hắn nhìn rõ nơi ấy có bóng người, biết chắc rằng Linh công tử đang ở nơi đó, chỉ là muốn liếc y một cái.
Việt Tiềm duỗi ngón tay nhuốm máu ra, nắm chặt một mảnh khuôn ngọc ôn nhuận trước ngực, chính là khuôn ngọc lúc trước Linh công tử tặng y.
Đôi ta đi đến một bước này, đều không còn đường lui.
“Thanh Vương!”
Bộ hạ bên cạnh còn đang gọi, Việt Tiềm thu ánh mắt nhìn về phía vách núi lại. Hắn nhìn quét qua những người vây lại xung quanh, cao giọng: “Đi, đi về phía bến phà Kim Cốc!”
Những nô lệ xung quanh đều cao giọng hoan hô, theo chân Việt Tiềm tiếp tục tiến về phía bến phà Kim Cốc, càng đi càng xa cửa Kim Cốc.
Bất hạnh và đau khổ bị bọn họ bỏ lại phía xa xa, từ nay về sau sẽ không còn cuộc sống như chó lợn, bọn họ kính binh toàn lực, cuối cùng cũng chạy thoát.
Nhóm nô lệ chậm rãi đi từ trong rừng rậm xanh um ra phía bờ sông. Cuộc sống mới đang đón chờ bọn họ, bọn họ trông thấy hai bên bến phà có vài chiếc thuyền gỗ lớn đang thả neo, còn có những người đến từ phía nam sông Nam Di, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười chào đón bọn họ.
Bến phà Kim Cốc không còn Dung binh, chờ đợi Việt Tiềm chỉ có bến phà vừa mới bị đánh hạ và bộ hạ Trương Trạch dù đang uể oải vẫn mừng rỡ như điên.
Đã qua quá lâu, trải qua gian khổ, cuối cùng Trương Trạch cũng hội hợp với Việt Tiềm.
Mấy ngàn người cần phải qua sông. Thuyền gỗ không dừng lại tại nơi giao nhau giữa bến phà Kim Cốc và huyện Bành mà đi thẳng, từ hoàng hôn tới tối mịt mới dừng lại.
Hetes thảy những người đi từ mạn Bắc con sông Nam Di, bất kể nam nữ già trẻ đều được bình an đưa về huyện Bành, có đồ ăn, có chỗ ngủ qua đêm.
Trong số bọn họ, có rất nhiều người vì trải qua cực khổ khi làm nô lệ đã vất vả đến mức sinh bệnh, thân thể phải được an dưỡng. Những người này cần phải nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đưa về quận Giang, trước khi rời đi còn phải được ăn no đã.
Tối nay, người già và trẻ em ở lại trong thị trấn. Bọn họ ăn đến no căng, trên đầu có mái hiên, trên người có chăn ấm, mừng vui mà ngủ.
Huyện Bành không lớn, không có cách nào chưa hết được mấy ngàn người Việt Tiềm dẫn đến. Phần lớn sĩ tốt đều đóng quân bên bờ sông ngoài thị trấn, bên kia sông chính là bến phà Kim Cốc.
Trời tối người yên, đám người trong thành đã ngủ say từ lâu. Việt Tiềm ngồi trên tường thành, mặt nhìn về phía mạn Bắc sông Nam Di.
Tối nay, lần đầu tiên Việt Tiềm cởi bỏ nhung trang, thân mặc bố bào, để tay không, không mang theo thanh kiếm không rời tay kia.
Ban ngày bị Dung binh mai phục, cánh tay trái của Việt Tiềm bị tên bắn rách, may rằng chỉ bị thương phần mềm, không thương tổn tới tận xương cốt. Qua một phen chữa trị, cánh tay bị thương của hắn được treo lên trên cổ, tay phải khoác lên đùi, tư thế ngồi bất khan, phong bào tung bay theo gió.
“Thanh Vương còn đang lo lắng Dung binh bên mạn Bắc?”
Không cần quay đầu lại, Việt Tiềm cũng biết đó là quân sư Trương Trạch. Hắn chậm rãi nói: “Cũng không phải.”
Ngọn đèn trên tường thành bị gió thổi lúc sáng lúc tối, Thanh Vương dựa vào vách tường thành mà ngồi, thoạt nhìn vừa cô tịch, nơi ấy ánh lửa lập loè.
Thấy Thanh Vương bỏ áo giáp đi, thân mình rõ ràng đã gầy gò hơn rất nhiều so với ký ức của mình, Trường Trạch thầm nghĩ cũng khó trách, hắn đã làm nô lệ hơn nửa tháng, lại phải trải qua chiến trường gian khổ, trên người còn có vài vết thương chưa lành.
Hai người họ cùng nhìn về bến phà Kim Cốc bên kia sông. Trên bến phà có ánh lửa, hiển nhiên là sau khi bọn họ rút khỏi không lâu, Dung binh đã chiếm lấy bến phà Kim Cốc.
Trương Trạch chậm rãi lên tiếng: “Cách Dung binh một con sống, không xâm phạm lẫn nhai cũng tốt. Trước mắt quân ta uể oải không thể đánh, Dung Quốc ít binh, cũng không có lòng tái chiến.
Cách sông trông ngóng, vô tâm tái chiến.
Việt Tiềm nhớ tới Linh công tử, giờ phút này y vẫn ở bến phà Kim Cốc hay đã quay về Mạnh Dương thành rồi?
Hắn có cảm giác rằng, Linh công tử dường như vẫn chưa rời đi, có lẽ đêm nay sẽ ngủ lại bến phà Kim Cốc.
Trường Trạch đột nhiên hỏi: “Thanh Vương, thuộc hạ nghe nói hôm nay khi chúng ta rút quân, Dung binh mai phục tại cửa ra của đường núi, lại chờ sau khi người già và trẻ em xuống núi mới phát động tấn công, chuyện này là thật?”
Thanh Vương dựa lên tường thành, gió lạnh cũng nổi lên. Trường Trạch đã nói chuyện cùng cha con Phong Bá Ích trong phòng nghị sự, qua lời bọn họ kể cũng hiểu được phần nào quá trình rút lui khỏi cửa Kim Cốc.
Việt Tiềm đáp: “Quả thực là có việc này.”
Linh công tử hạ thủ với ta đến là tàn nhẫn, nhưng y sẽ không giết hại người già, trẻ em.
“Quái lạ, thuộc hạ nghe nói người toạ trấn Mạnh Dương thành, chỉ huy Dung binh tác chiến chính là nhi tử của Dung Vương, thân là Vương tử Dung Quốc…” Trường Trạch tự hỏi, bởi dưới cái nhìn của hắn, chuyện này vô cùng khó hiểu.
Chỉ cần là tướng lĩnh hợp lệ, ắt sẽ tập kích vào nơi yếu nhược nhất của quân địch, huống hồ thân phận của những người già và trẻ em này vẫn là nô lệ, Vương tử Dung Quốc lại cứ thế trơ mắt thả bọn họ đi.
Việt Tiềm bước xuống khỏi tường thành, hai tên lính giương đuốc chiếu sáng đằng trước. Ánh lửa soi ra một mảng tường thành tàn tạ, trải qua vài ngày chiến loạn, tường thành của huyện Bành cần được sửa chữa gấp, trong trận chiến công thành bức tường này đã thủng cả trăm ngàn lỗ.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hai người sẽ gặp mặt.
Vân Việt Vãng Sự
Đánh giá:
Truyện Vân Việt Vãng Sự
Story
Chương 82: Chỉ là muốn liếc y một cái
10.0/10 từ 17 lượt.