Vân Việt Vãng Sự

Chương 27: Có lẽ ta sẽ không phạt ngươi

189@-
Việt Tiềm và một tên thị vệ cùng nhau nâng một cái đầu hươu bằng gỗ được sơn bóng vào trong kho hàng. Những thứ này vốn được bày trong thư phòng của Linh công tử, bây giờ trong cung lại đưa đến rất nhiều đồ mới, nó liền bị thay thế, tống vào trong kho hàng của Biệt đệ. 

Chiếc đầu hươu bằng gỗ to bằng đầu của một con hươu thật. Trừ đôi sừng hươu thật dài, tất cả những bộ phận khác đều được chế tác từ gỗ, điêu khắc vô cùng sống động, hệt như một cái đầu hươu có linh hồn, nháy mắt một cái là sẽ biến thành một con hươu hoang dã. 

Đây là đồ sơn bằng gỗ quý, công nghệ chế tác vô cùng phức tạp, đầu tiên phải hoàn thành nước sơn trước, sau đó mỗi bước chế tác sẽ sơn một tầng sơn có màu sắc khác nhau trên. Không chỉ vậy, trong quá trình chế tác còn phải thể hiện được hoa văn hình chim Phượng. 

Đầu hươu bằng gỗ còn được thiếp vàng, khảm bạc, những trang sức này lại càng điểm tô khiến chiếc đầu hươu trở nên rực rỡ. 

Nước sơn tốt chỉ có trong tay thợ mộc lành nghề, những chế phẩm này chỉ quý tộc, quan phường mới có. 

Dù nó quý giá đến như thế, vẫn sẽ bị cất vào trong kho hàng. Những vật dụng Chiêu Linh vừa được ban, độ tinh xảo chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh. 

Còn rất nhiều vật dụng khác cũng bị thay thế, phần lớn đều đã được cất vào trong kho. Trong đó có đồ gỗ sơn son, có vật dụng điêu khắc từ ngà voi, cũng có những đồ đúc bằng đồng thau. 

Việt Tiềm và thị vệ vận chuyển chiếc đầu hươu bằng gỗ vào trong góc của kho hàng. Hai tạp dịch đã đợi sẵn trong kho lập tức tiến lại, nâng chiếc đầu hươu bỏ vào hòm, cẩn thận từng li từng tí một phủ vải bố che bụi lên, sau đó mới buộc thật chặt. 

Kho hàng vừa tối vừa oi bức, tạp dịch vận chuyển bên trong ai nấy đều mồ hôi đầm đìa. Việt Tiềm vội vã đi ra khỏi kho hàng, hắn phải tiếp tục vận chuyển vật phẩm. Mới đi được không xa, Việt Tiềm bỗng trông thấy quản gia bưng một chiếc hộp gỗ sơn son, đi từ trong phòng của Linh công tử ra. 

Quản gia vừa đi vừa nhìn xung quanh, hệt như đang tìm người, cũng không đi tới kho hàng mà là về phía Trắc ốc. 

Vừa thấy Việt Tiềm đang đi tới, quản gia vội vàng vẫy tay: “Việt hầu đến rất đúng lúc!” 

Quản gia đưa hộp nước gỗ sơn son trong tay về phía trước, ra hiệu cho Việt Tiềm cầm lấy. 

Chưa đợi Việt Tiềm phản ứng lại, quản gia đã tiến lên một bước, nhét luôn hộp gỗ vào trong ngực hắn, nói: “Đây là đồ cũ đã bị thay thế rồi, lão nô vốn muốn mang tới kho hàng, thế nhưng sau khi công tử nhìn thấy lại nói muốn tặng nó cho Việt hầu.” 

Việt Tiềm chậm chạp đỡ lấy hộp gỗ. Vật trong hộp không nặng chút nào, hắn không đoán được, bèn hỏi: “Bên trong là vật gì?” 

Trong lúc hai người trò chuyện, thi thoảng lại có người khuân đồ từ bên trong ra. Quản gia nháy mắt với Việt Tiềm: “Việt hầu trở về rồi mở ra xem, nhớ đừng có ném hỏng.” 

Chuyện tốt như vậy, ai cũng sẽ mừng rỡ như điên, thế nhưng quản gia để ý thấy trên mặt Việt Tiềm hoàn toàn không có biểu cảm vui sướng, trái lại còn có chút nghi ngờ. Không phải hắn không muốn đấy chứ? 

Thấy Việt Tiềm cuối cùng cũng cầm hộp gỗ sơn son rời đi, quản gia lắc lắc đầu, lẩm bẩm làu bàu: “ Chẳng trách những người khác sinh lòng ghen ghét. Công tử tặng hắn nhiều thứ như thế, đến ta cũng nhìn mà thèm.” 

Sau khi trở về phòng, Việt Tiềm mới mở hộp gỗ ra. Trong hộp là một bộ chén sứ còn rất mới, tổng cộng có năm cái. Đây là chén dùng để uống rượu. 

Năm chén rượu này gần như không có vết tích đã được sử dụng, trông hệt như còn mới nguyên. Thân chén màu đen tuyền, hoa văn vàng kim nổi bật rực rỡ, vô cùng sang quý, công nghệ chế tác gần giống với chiếc đầu hươu bằng gỗ kia, có thể thấy được đây cũng là tinh phẩm xuất thân từ nội phủ. 


Mặc dù nó đã bị thay thế, nhưng vẫn là thứ vô cùng quý giá. 

Sau khi được ban thưởng bảy xe vật, dụng, cư phòng của Chiêu Linh lại càng lộ ra vẻ hào hoa phú quý, đồ ăn trên thực án cũng theo đó mà thay đổi. 

Tới buổi tối, đèn trong phòng sáng như ban ngày, bóng người lay động, âm thanh ca múa truyền đi thật xa. 

Nhạc sĩ cố gắng diễn tấu toàn bộ những kỹ xảo quý giá nhất trước mặt tân chủ nhân, thổi tiêu vô cùng chăm chú, mỹ cơ cũng sử dụng tất cả bản lĩnh của mình, chỉ mong đổi lấy được một cái nhìn của chủ nhân mà thôi. 

Đáng tiếc, phản ứng của tân chủ nhân vô cùng bình thản. Chưa nói đến yêu thích, tới hứng thú cũng chẳng có bao nhiêu, càng không quan tâm trong ba mỹ cơ ai là người múa đẹp nhất. 

Nếu nói đến chú ý, ở đây chỉ có một mình Việt Tiềm. Chiêu Linh để ý thấy, tất cả lực chú ý của Việt Tiềm đều đặt lên người mấy vũ cơ kia, nhìn chằm chằm đến mắt cũng chẳng chớp. 

Đêm nay, Trịnh Minh giành được cơ hội hầu hạ Chiêu Linh ăn cơm. Gã vô cùng ân cần, giành làm tất cả mọi việc. 

Chiêu Linh uống một ngụm canh, liếc mắt nhìn Việt Tiềm đứng hầu bên cạnh vẫn đang quan sát mấy vũ cơ, gọi: “Việt Tiềm, cắt thịt.” 

Trên bàn đầy ắp thức ăn, trong đó có một chậu thịt nướng. 

Việt Tiềm nghe tiếng tiến lại, cầm dao cắt thịt thành từng miếng nhỏ, sau đó đặt xuống trước mặt Chiêu Linh. 

“Cắt nhỏ hơn.” Chiêu Linh tựa như rất không vừa ý, đẩy cái đĩa lại. 

Mọi khi vẫn chỉ cắt như vậy, không biết tại sao hôm nay y lại không vừa lòng. 

“Để thần cắt đi.” Trịnh Minh vội vã đi tới, cướp dao trong tay Việt Tiềm, không nói hai lời, bắt đầu bận bịu. 

Đều là người hầu của Linh công tử, cùng đứng một nơi mà Linh công tử lại gọi Việt Tiềm chứ không gọi gã, khiến trong lòng Trịnh Minh rất không vui. Lúc này thấy Việt Tiềm ngu dốt vụng tay, khiến công tử không hài lòng, gã mới thầm cảm thấy thư thái. 

Việt Tiềm lui qua bên cạnh, không có việc làm, lại tiếp tục quan sát mỹ cơ đang nhảy múa. 

Thị nữ ở đây cũng bị điệu múa của các vũ cơ hấp dẫn, ánh nhìn hệt như đang ước ao, nhóm đầu bếp bên ngoài thi thoảng lại lén lút ngó đầu vào xem, như mê như say, có thể thấy được Việt Tiềm phản ứng như vậy là vô cùng bình thường. 

Ba mỹ cơ trang phục đẹp đẽ, điệu múa mềm mại mà tao nhã, tựa như ảo mộng, khiến người ta mê muội. 

Trịnh Minh cắt nhỏ thịt nướng rất nhanh, mỗi miếng thịt đều cắt thành từng phần bằng nhau. Gã đặt cái đĩa xuống trước mặt Chiêu Linh, ân cần nói: “Mời công tử thưởng thức.” 



“Thương thế của ngươi tốt rồi?” Chiêu Linh hỏi một câu, ý tứ vô cùng sâu xa. 

Trịnh Minh không nghĩ công tử đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, trong lòng ngày càng hoảng hốt. Gã dằn tâm tình xuống, cúi đầu khom người, tình cảm dạt dào nói: “Công tử có lòng mong nhớ, thần vô cùng cảm kích! Thân thể thần bây giờ đã hoàn toàn khoẻ mạnh, có thể tiếp tục hầu hạ công tử rồi. Thần ở nhà hơn hai mươi ngày, sống một ngày tựa trăm năm, cả ngày lẫn đêm đều không ngừng mong nhớ tới công tử.”

Sắc mặt Chiêu Linh hờ hững, nói: “Không cần phải vậy.”

Nói xong, y vung tay, ra hiệu cho Trịnh Minh lui qua một bên. 

Thái độ của công tử quả thật lạnh lùng hơn so với khi trước rất nhiều. Chẳng lẽ công tử đã biết ẩn tình ở chuồng của con ngựa điên ngày ấy rồi? Trịnh Minh lo sợ bất an, nghi thần nghi quỷ, thậm chí không còn tâm tình quan sát mỹ cơ đang nhảy múa nữa. 

Chiêu Linh gắp một miếng thịt nướng lên, ăn vô cùng từ tốn, lại thấy vô cùng tẻ nhạt, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Việt Tiềm đang đứng bên kia một cái. Y vốn không muốn ăn thịt nướng, chỉ là đang tìm cớ để sai phái Việt Tiềm mà thôi. 

Mỹ cơ vẫn còn đang múa. Các nàng từ từ lay động hai tay, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng cao để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn. Đây chính là múa hạc — điệu múa của Đại Quốc. Mỹ cơ mình như hoa đào, tư thái mềm mại uyển chuyển như tinh linh trong núi. Các nàng đẹp đến như vậy, khiến người xem không rời mắt đi được. 

Chiêu Linh chẳng cảm thấy gì. Thân là công tử cao quý của một quốc gia, y đã gặp rất nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn, cũng đã gặp những người có điệu múa đặc sắc, tuyệt hảo bậc nhất. 

Không như những người khác, cả đời tục nhân, hoàn toàn không có định lực. 

Việt Tiềm đứng hầu bên người Chiêu Linh, vị trí này quan sát rất tốt. Hắn không có tà niệm gì với ba nữ tử xinh đẹp mỹ mạo này, chẳng qua là thấy cảnh đẹp ý vui làm người ta thân tâm khoan khoái mà thôi. 

Trên thế gian có rất nhiều điều đẹp đẽ, cảm giác tuyệt vời. Trước đây hắn ở trong Hữu uyển, khoảng cách quá xa xôi, khó mà chạm đến, cũng chưa từng được thưởng thức, hiện nay tất cả những cảm giác này đều chậm rãi tỉnh lại. 

Cảm giác của một con người, cũng đang dần dần khôi phục. 

*** 

Đêm đen thăm thẳm. Món ngon đầy bàn đã được dọn sạch, múa hát cũng đã ngưng từ lâu, sân trước vừa tối tăm, vừa yên tĩnh.

Đèn trong phòng ngủ của Chiêu Linh vẫn sáng. Lúc này, y đang ngồi đánh cờ với Việt Tiềm, trong phòng còn có hai thị nữ. 

Trên bàn xếp đầy quân cờ, một bên màu vàng, một bên màu trắng. Màu trắng là quân cờ từ bạch ngọc, vàng là quân cờ được khắc từ ngọc vàng. 

Tư thế ngồi của Chiêu Linh vô cùng tuỳ ý, mà nước cờ của y cũng vậy. Việt Tiềm ngồi khoanh chân, tư thế đoan chính. Hai mắt hắn nhìn thẳng bàn cờ, thần sắc vô cùng chăm chú. 

Việt Tiềm hạ một quân trắng. Vừa đặt cờ xuống, hắn đã nghe thấy tiếng nhắc nhở của Chiêu Linh: “Ngươi đặt quân cờ ở nơi đó, không tới mười nước, mười hai quân cờ trắng của ngươi đều sẽ trở thành vật trong tay ta.” 



Chiêu Linh trả lời: “Không cho.” 

Đánh xong ván cờ, Chiêu Linh và Việt Tiềm cùng chỉnh lý quân cờ trên bàn cơ. Tay hai người di động trên bàn cờ, trong lúc vô tình, ngón tay hai người chạm vào nhau. Việt Tiềm phản ứng cực nhanh, làm như không có chuyện gì mà rời tay đi, trên mặt không có bất kỳ biến hoá nào. 

Chiêu Linh quan sát Việt Tiềm tỉ mỉ, nhìn thấy hắn thả quân cờ xuống, rụt tay về rất nhanh. 

Việt Tiềm không tiếp tục kiểm kê quân cờ trên bàn cờ nữa. Hắn lại thua một lần nữa. Nội tâm Việt Tiềm cảm thấy vô cùng bất ngờ. Thế cờ của Linh công tử vô cùng sắc bén, vừa hiếu chiến lại thích giết chóc, chẳng dính dáng chút nào đến vẻ ngoài nho nhã hiền hoà của y. 

Chiêu Linh đánh cờ rất giỏi. Thường ngày, y đánh cờ cùng người khác bên trong Phán cung, cũng không có mấy người có thể thẳng được y. 

Lúc đánh cờ với Việt Tiềm, Chiêu Linh cố ý không nhường, mạnh mẽ công chiếm thành trì của đối phương. 

“Dừng thôi.” Y đứng dậy, mở vai xoay eo.

Việt Tiềm cũng theo đó đứng lên. Hắn ngồi khoanh chân quá lâu, hai đầu gối như đã tê rần. Hai người đánh cờ lâu như vậy, bất tri bất giác đã sắp tới giờ Tý. 

Thị nữ đi qua thu dọn bàn cờ. Việt Tiềm còn đang đứng cạnh bàn cờ, vì vậy cũng cúi đầu giúp đỡ, thu gom phân loại những quân cờ khác màu. Thái độ của hắn với nữ tữ vô cùng ôn hoà, Chiêu Linh nhìn theo thân ảnh hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi thua ta hai lần, ta có nên phạt ngươi không?” 

Hai thị nữ kéo ống tay áo, che miệng cười. Hai nàng hầu hạ Chiêu Linh đã lâu, thường trông thấy Việt Tiềm ra vào cư phòng của Chiêu Linh, cũng được tính là người quen cả. 

Chiêu Linh nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Đi trải giường đi.”

Việt Tiềm đáp: “Vâng.” 

Chuyện trải giường chiếu yêu cầu phải tinh tế, việc này vẫn luôn là của thị nữ, chỉ có chuẩn bị giường chiếu trước khi chủ nhân ngủ, đốt hương trầm, trải chăn, thả màn giường mà thôi. 

Ngày thường, Việt Tiềm vẫn hay nhìn thị nữ trải giường chiếu cho Chiêu Linh, công việc cũng không cần kỹ thuật gì, tự nhiên hắn cũng học được, chỉ có điều không cẩn thận được bằng các nàng thôi. 

Sau khi hắn bận rộn xong, thị nữ đã giúp Chiêu Linh cởi quần áo ngoài, xoã búi tóc dài ra. Chiêu Linh chỉ mặc một bộ trung y trên người, đi đến bên giường, đứng ở ngay bên cạnh Việt Tiềm. 

Việt Tiềm cúi đầu, lui ra khỏi màn trướng. 

Chiêu Linh bò lên giường, nhìn thân ảnh thon dài thẳng tắp của Việt Tiềm ở bên ngoài. 

Bỗng nhiên y nghĩ, thật muốn để hắn ở lại đây, muốn hắn sẽ vẫn luôn ở đây như thế này. 



Người ngoài trướng lập tức đáp một tiếng: “Vâng”, sau đó quay lưng rời đi, rất nhanh đã không còn tăm hơi. 

Thị nữ đóng cửa phòng, cốc đèn trên giá cũng đã bị thổi tắt. 

Đèn đuốc trong phòng mờ nhạt. Chiêu Linh tưởng tượng ra hình ảnh Việt Tiềm đi ra khỏi phòng, xuyên qua sân trước, cuối cùng quay về Trắc ốc. Hắn khoác ánh trăng trên vai, thân hình cao to, oai hùng tráng kiện. 

***

Đêm đã khuya, ngoại trừ hộ vệ trực ban, tất cả mọi người đều đã ngủ say. Việt Tiềm tắm vội vàng, sau đó đi từ trong Dục gian ra. 

Hắn chưa buộc tóc, để trần cánh tay. Trong đêm tối, cái bóng của hắn kéo dài, nhìn càng thêm cao lớn. 

Việt Tiềm đi khỏi bóng tối, vung tay gạt vết nước còn dính trên mặt đi. Ánh trăng chiếu lên gương mặt mạnh mẽ mà cương nghị của hắn, phủ lên vai, rơi xuống cánh tay rắn chắc. 

Lúc này, không khí yên tĩnh đã bao trùm khắp nơi, đến tiếng côn trùng kêu cũng không có, bốn phía tĩnh mịch. 

Việt Tiềm quay lại phòng ngủ của mình. lau khô tóc tai, thư thái nằm lên giường. 

Đêm đó, hắn mơ thấy mình hoá thành một con thanh xà, tự do bò trong chốn hoang dã. 

Sau khi vào Biệt đệ ở, hắn thường mơ giấc mộng hoá thành thanh xà, cũng có thể do Biệt đệ được xây trên vùng đồng nội — ngoại ô, gần với núi rừng, mà hắn cũng đã quen với việc mình có thể biến thành thanh xà trong mộng. 

Bên trong rừng núi, thanh xà không ngừng bò thẳng về phía trước, tựa như có thứ gì đang vẫy gọi, lại vội vàng muốn tìm kiếm điều gì, nôn nóng bất an. 

Đi tới hồ nước bên cạnh bờ đê, thanh xà cuối cùng cũng tìm được con mồi đầu tiên của mình đêm nay: một con ếch. 

Trước đây, chỉ có khi nào đói bụng, thanh xà mới đi săn. Nhưng tối nay vô cùng đặc biệt, bản năng nguyên thuỷ của nó như bị kích động, hệt như giục giã nó tìm bạn đời dưới ánh trăng. 

Lúc tờ mờ sáng, thanh xà bắt được một con thỏ hoang nữa. Thời khắc răng nanh của thanh xà cắn và,o cổ thỏ rừng, nó run lẩy bẩy, bị doạ đến cứng đơ, thậm chí quên cả chạy trốn. 

Thanh xà khống chế lại tâm tình trong một thoáng, thế nhưng hơi thở của nó vẫn vô cùng nôn nóng, cũng không biết phải làm gì để bình ổn lại. 

Tới hừng đông, Việt Tiềm tỉnh lại từ trong mộng. Cả người hắn khô nóng khó chịu, y phục đã bị mồ hôi thấm ướt, gần như có thể vắt được ra nước. Việt Tiềm cởi áo cánhh, ra cửa, đi thẳng tới bên giếng, nhấc một thùng nước dội từ trên đỉnh đầu xuống. 

Hắn hoàn toàn không biết chính mình bị làm sao, cũng không yên tâm, còn nghĩ rằng do đêm hè oi bức, trong phòng khó chịu đến phát hoảng. 

Có điều chuyện này cũng không quấy nhiễu Việt Tiềm lâu. Sau khi hạ nhiệt, hắn quay ngược về phòng, lau chùi tóc tai rồi thay quần áo. 
Vân Việt Vãng Sự
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vân Việt Vãng Sự Truyện Vân Việt Vãng Sự Story Chương 27: Có lẽ ta sẽ không phạt ngươi
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...