Vấn Tội Trường An

Chương 41 Đồng Liêu

146@-


CHƯƠNG 41: ĐỒNG LIÊU


Dịch giả: Luna Wong – mà vẫn chưa hiểu lắm, nếu ko nghe được tiếng thì thả người ta đi, việc gì phải giết nhỉ? Thả đi dù ngta có nói ra thì cũng gây không ra chuyện gì mà ta.


Cảnh Nhược Hi cứ nhìn Diệp Trường An như vậy, hình như nhìn một ngọn núi vàng chiếu lấp lánh, ánh mắt thành kính mà nhiệt liệt, nhìn Diệp Trường An nhịn không được nhích lại gần.

Hắn cũng không phải chưa từng bị cô nương nhìn, nhưng quả thực chưa từng bị nhìn thế bao giờ. Trong lúc nhất thời trong lòng hỉ ưu nửa nọ nửa kia, vui chính là rốt cuộc tìm được lợi thế Cảnh Nhược Hi cảm thấy hứng thú, ưu chính là lẽ nào lực hấp dẫn của mình không còn nữa? Lại phải nhờ từa, mà không phải thành ý và gương mặt để đả động người khác.

Ngay khi Diệp Trường An diện vô biểu tình trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn, Cảnh Nhược Hi rốt cục quyết định.

“Được.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta đáp ứng ngươi, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần tiền.”

Theo như nhu cầu, quả thực điều kiện hợp tác tốt nhất.

Diệp Trường An đè điểm phiền muộn này vào trong lòng, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm: “Đã như vậy, vậy…”

“Chúng ta phải nói trước.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta thay ngươi làm việc một năm, mỗi tháng ngươi cho ta một trăm lượng. Trừ ăn uống ở, một năm không sai biệt lắm ta có thể tích góp một nghìn lượng. Tương xứng với ước định của chúng ta. Đương nhiên ta cũng đáp ứng ngươi, nếu như hợp tác vui vẻ, một năm sau nếu ngươi đang đứng ở thời kỳ mấu chốt của sự nghiệp, ta sẽ không lập tức đi ngay. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, nếu như tất cả thuận lợi, cũng không cần nhất thiết phải một năm, ngươi thăng quan ta phát tài, không câu nệ thời gian.”

“Ngươi thật đúng là một chút thiệt thòi cũng không muốn ăn.” Diệp Trường An nét mặt biểu tình rất khó đẽo gọt.

“Nói rõ ràng mới tốt.” Cảnh Nhược Hi nói: “Thứ ta muốn chính là thứ Diệp đại nhân có nhiều nhất không thèm để ý nhất, như vậy thật tốt. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Lúc nói chuyện, Cảnh Nhược Hi vươn tay ra, bất quá vừa vươn ra cũng cảm giác không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là nửa đường thay đổi tư thế, từ trên bàn cầm lấy ly trà, mở ra nhìn một chút, che giấu xấu hổ này.


Nước trà đêm qua đã băng lãnh, tự nhiên không thể uống, Cảnh Nhược Hi nhìn thoáng qua, buông ly trà, đứng lên nói: “Đi thôi.”



“Đi đâu.”

“Xem thi thể a.” Cảnh Nhược Hi nói: “Không phải thi thể của người bị hại thêm hai người sao?”

“Phải.”

“Mang ta đi xem.” Tính tình này của Cảnh Nhược Hi thực sự mạnh mẽ vang dội, quyết định chuyện kế tiếp chính là sảng khoái như vậy.

“Ăn điểm tâm xong rồi đi?” Diệp Trường An lại là một quan trên tốt cực kỳ thương cảm thuộc hạ.

Cảnh Nhược Hi liếc mắt nhìn, một góc bàn quả thực bày một ít thức ăn, cũng không khách khí nữa, đưa tay lấy một cái hộp đựng thức ăn: “Ăn trước ăn trước, hẽ đói đầu óc của ta sẽ không linh hoạt.”

Diệp Trường An cười cười, nói: “Diệp Kỳ, các ngươi cũng tiến đến ăn đi.”

Xem ra ngoại trừ trường hợp công chúng, Diệp Trường An vẫn rất bình dị gần gũi, sẽ không tận lực bày hình dạng cao cao tại thượng. Kỳ thực càng là người từ nhỏ thân phận cao quý quả thực càng không sẽ đặc biệt duy trì, đó là một loại tự ti và sợ hãi trong xương, rất sợ nếu không lúc nào cũng nói cho người khác biết ưu việt của mình, loại ưu việt này cũng sẽ bị quên.

Ngoại trừ Diệp Kỳ, bên ngoài còn có mấy thị vệ, Yến Danh đã ở, Diệp Trường An vừa gọi, mọi người đều tiến vào, vây quanh bên cạnh bàn ngồi một vòng, xem ra đã quen loại ở chung này.

Bất quá lần này, trước khi ăn cơm Diệp Trường An vỗ tay một cái trước: “Mọi người chờ một chút, ta giới thiệu cho mọi người một vị đồng liêu mới. Cảnh Nhược Hi.”

… Còn có nghi thức hoan nghênh nhận chức, Cảnh Nhược Hi thập phần không nói gì, nhưng vẫn đứng lên: “Chào mọi người, ta là Cảnh Nhược Hi, hy vọng sau này có thể hợp tác vui vẻ với mọi người.”

Bookwaves

“Hoan nghênh.” Diệp Trường An đi đầu vỗ tay, vì vậy mọi người vẻ mặt mộng cũng theo vỗ tay.


Trong nháy mắt xấu hổ quả thực xung muốn phá đỉnh, chỉ có Diệp Trường An tâm tình sung sướng, thập phần thần kỳ.


Diệp Kỳ và Yến Danh tính là Cảnh Nhược Hi biết, mấy người khác nhất nhất tự giới thiệu mình một phen, lúc này mới tính làđi xong hết lưu trình, mọi người tiếp tục ăn cơm không đề cập tới.

Ăn cơm xong, Diệp Trường An mang theo Cảnh Nhược Hi xem thi thể, hoàn hảo thầm nói: “Có muốn chờ một lát nữa hay không, những thi thể này khó coi, vừa ăn cơm xong, ta sợ ngươi khó chịu.”

“Đừng lo.” Cảnh Nhược Hi phất phất tay: “Chỉ cần đừng có cảnh tối lửa tắt đèn là được, thi thể có cái gì đáng sợ.”

Thi thể nhiều nhất là bề ngoài xấu xí, bây giờ còn không phải mùa hè, trong núi lại lạnh, coi như là thi thể sớm nhất cũng sẽ không đến mức thối rửa quá ghê. Hơn nữa làm pháp y, tràng diện gì nàng chưa từng trải, thời điểm bận rộn, quay bán thành phẩm trên giải phẫu đài, vừa thương lượng vừa ăn cơm đó là chuyện tầm thường, không sợ hãi.

Diệp Trường An gật đầu, không nói cái gì nữa.

“Huyền Hoành bọn họ đem thi thể giấu ở một trong sơn động.” Diệp Trường An vừa đi vừa nói: “Cách vách núi này không xa, rất bí mật, sơn động rất sâu, căn bản cũng không sẽ bị người phát hiện, hơn nữa quay về gió thật to, mặc dù là thi thể ở bên trong rửa nát thúi, bên ngoài cũng căn bản ngửi không được vị đạo.”

Cước bộ của Cảnh Nhược Hi dừng một chút: “Nếu biết bên trong có thêm hai cổ thi thể, như vậy các ngươi thanh lý qua chưa? Thi thể đều từ bên trong vận ra sao?”

“Chưa, chờ ngươi đấy.” Diệp Trường An như chuyện đương nhiên nói: “Ngươi không phải mỗi lần đều trách bọn họ không nên lộn xộn hiện trường sao?”

“Đúng… Nhưng Diệp đại nhân, bên cạnh ngươi không có ngỗ tác sao?”

“Ta cũng không phải người của nha môn, bên cạnh ta sao có thể có ngỗ tác được.” Diệp Trường An cũng không có cảm thấy không thích hợp: “Đương nhiên nha môn có ngỗ tác, nếu như ngươi cần, ta có thể để cho bọn họ tới.”

Cảnh Nhược Hi nhìn trời một chút, hiện tại mặc dù là sáng sớm, nhưng nha môn không ở chân núi, một đi một về, thế nào cũng phải đến xế chiều, vạn nhất ngỗ tác lại là một người lớn tuổi, nói không chừng phải đến tối.


“Mà thôi.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngỗ tác thì khoan gọi, ta đi xem trước.”

Huyệt động kia quả nhiên rất sâu, nhưng diễm dương cao chiếu, bên trong mặc dù không có sáng như vậy, cũng không đen.

Cảnh Nhược Hi một bước mạnh một bước nhẹ đi vào trong một hồi, đến tận cùng sơn động, quả nhiên thấy mấy cổ thi thể nằm ngổn ngang trên đất.


Đại khái là bởi vì trong núi khí trời thấp, gió trong sơn động lại lớn, mặc dù là có múi, nhưng mùi này còn ở trong phạm vi người có thể nhịn chịu, chỉ là dáng dấp của mấy cổ thi thể cũng không dễ nhìn.

Cảnh Nhược Hi đi tới, nhất nhất xem một lần.

Tính ra sáu cổ thi thể, bởi vì thời gian cũng không quá lâu, trình độ hư thối cũng không quá cao, nhưng trên người cũng đều bò đầy con kiến giòi bọ. Có cái tới gần còn có thể nhìn không rõ mặt mũi, nhưng càng nhiều hơn chính là hoàn toàn thay đổi, coi như là thân nhân trình diện sợ là cũng không nhận ra được.

“Hiện trường không ai động tới?”

“Không có.” Diệp Trường An nói: “Chí ít chúng ta tiến đến chính là hình dạng này, về phần trước có người động tới hay không thì không dễ nói. Thế nhưng cái chỗ này bí mật như thế, vừa không có dã thú to xác, coi như là có, tối đa cũng chỉ là một ít tiểu thú.”

“Nếu như vậy, vậy đại khái Huyền Hoành thật không có nói dối, bốn người này là bọn họ giết. Hai người khác, có nguyên nhân khác.”

“Nói như thế nào?”

Bookwaves

“Tuy rằng Huyền Hoành không xem mạng người là mạng người, nhưng ở đây dù sao cũng là chùa miểu, bọn họ cũng là căn cứ vào tấm lòng tự cho là ngày tận thế. Đối với thi thể là kính úy, nên bốn cổ thi thể này bày thật chỉnh tề, như là nằm song đôi vậy. Hơn nữa người chết nữ giới này, chắc là Hứa Linh San đi, trên lỗ tai của nàng mang theo khuyên tai trân châu. Cái này, mang theo trâm gài tóc bạch ngọc chắc là thương nhân Mạnh Thường Vãn. Tăng nhân không giật tiền, nên dù là cây trâm này thoạt nhìn rất đáng giá, cũng sẽ không động.”

“Nhưng hai cổ này lại không giống.” Cảnh Nhược Hi ngồi xổm trước mặt một nữ thi, từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn, cách khăn, đưa tay kéo kéo một chút vật liệu may mặc miễn cưỡng còn tốt trên người nữ thi: “Tuy rằng hư hao lợi hại, nhưng cũng đã nhìn ra chất liệu này rất tốt, là một tiểu thư nhà người có tiền. Nhưng các ngươi xem trên đầu trên lỗ tai trên cổ nàng, làm sao có thể một chút trang sức cũng không có? Coi như là ở trong miếu cần tố tịnh, cũng không đến nổi ngay cả cây trâm cài tóc cũng không có đi.”

“Không sai.” Diệp Trường An nói: “Hơn nữa mấy ngày nay nữ lui tới khách Thanh Sơn tự rất nhiều, ta cũng chú ý, chỉ là không cần ăn mặc long trọng mà thôi, nữ khách ra cửa, trang điểm một chút vẫn là nên. Có rất ít người một chút đồ trang sức cũng không có.”

Cảnh Nhược Hi là thuộc về một loại rất ít kia, mộc mạc để người nhìn đều cảm thấy keo kiệt, thuộc về loại chân chính trên người một kiện đồ trang sức, vàng bạc đồng thiết cũng không có, độc nhất vô nhị trong đám người.

“Cho nên nàng có rất khả năng gặp là cướp đoạt giết người.” Cảnh Nhược Hi ở bên thi thể vòng vo chuyển, đột nhiên ngẩng đầu, vẫy tay: “Yến Danh?”


“Ai, Cảnh cô nương.” Yến Danh ma lưu đáp lời.


“Ngươi khinh công tốt, đi lên xem một chút.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ngươi xem tư thế của hai cổ thi thể này, ta hoài nghi các nàng là bị ném từ phía trên xuống. Ngươi xem thử phía trên này có có lỗ to cỡ để một người ra vào hay không hay không.”

“Được.” Yến Danh cũng nghiêm túc, thả người liền lên đỉnh, cầm lấy một cái dây ổn định thân hình, từng chút kiểm tra.

“Những người khác…” Cảnh Nhược Hi mỉm cười nhìn về phía Diệp Trường An: “Diệp đại nhân, ta muốn an bài bọn họ làm chút việc.”

“Cứ việc nói.” Diệp Trường An rất lớn phương: “Bọn họ đều rất có khả năng.”

“Lấy chỗ phát hiện thi thểlàm trung tâm, từ trong ra ngoài, kiểm tra cái sơn động này một lần. Kiểm tra bên trên một chút, xem có thể tìm được những thứ tương qua với người bị hại hay khôn, tỷ như đồ trang sức, khăn tay, hay móng tay vì giãy giụa mà rơi khỏi các loại cũng được.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nhìn trình độ hư thối của thi thể này cũng chính là chuyện nửa năm này, rất nhiều thứ chắc là sẽ không hỏng, nếu như từng tồn tại, sẽ lưu lại vết tích.”

Diệp Kỳ không nhịn được nói: “Nếu như tìm không được thì sao?”

“Tìm không được thì chứng minh có thể không có.” Cảnh Nhược Hi liếc hắn một cái: “Nhưng nếu như tìm được, như trước thôi trắc vậy đó không thành lập, cần vào từ nơi khác.”

Pháp y là chuyện dễ dàng như vậy sao, bởi vì một cổ thi thể mỗi một suy đoán sẽ lục tung một đỉnh núi một lần, hỏi mấy trăm người, đây đều quá bình thường. Cần nắm chắc tất cả chứng cứ có khả năng, phủ định một suy đoán cũng cần chứng cứ, nào phải chỉ nói mà thôi.

Diệp Trường An gật đầu, đơn giản nói: “Làm việc.”

Cảnh Nhược Hi xoay người, ngồi chồm hổm xuống trước mặt hai cỗ nữ thi, cau mày.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta nghĩ… Chúng ta nên biết rõ ràng các nàng là ai trước.” Cảnh Nhược Hi nói: “Thế nhưng mặt mũi này đã hoàn toàn nhìn không ra, da trên người cũng bị mất, nếu như Diệp đại nhân không ngại, ta muốn sửa sang lại hài cốt của hai cổ thi thể này xem thử có thể có đặc thù gì hay không.”

“Ngươi cứ làm.” Diệp Trường An nói: “Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Tuy rằng người chết vi đại, nhưng nếu các nàng là ở trên trời có linh, cũng sẽ cảm kích ngươi vì các nàng tìm được chân tướng.”




Vấn Tội Trường An
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vấn Tội Trường An Truyện Vấn Tội Trường An Story Chương 41 Đồng Liêu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...