Vấn Tội Trường An

Chương 11 Tương Hảo

102@-


CHƯƠNG 11: TƯƠNG HẢO


Dịch giả: Luna Wong


Hậu trù tửu lâu đang bận rộn, Cảnh Nhược Hi đẩy cửa hậu viện ra đi vào, gặp thoáng qua một nữ tử.


Một làn gió thơm thổi qua, Cảnh Nhược Hi sửng sốt một chút, mùi này không phải là hương vị nhàn nhạt vừa rồi ở trong nhà Thôi Hạo ngửi được sao.

Cảnh Nhược Hi xoay người đuổi một bước, ngồi xổm người xuống nói: “Cô nương.”

Nữ tử kia ngừng lại, xoay người lại.

Cảnh Nhược Hi cầm khăn vừa móc từ trong tay áo ra cầm ở trên tay: “Khăn này là cô nương làm rơi sao?”

Nữ tử nhìn một chút, lắc đầu nói: “Không phải.”



Nói xong, nữ tử liền xoay người đi.

Cảnh Nhược Hi nhíu mi, nữ tử này tuy rằng nàng chẳng biết tính danh, nhưng quả thật nhìn có chút quen mắt, tựa hồ là đã tới tửu lâu vài lần.

Thế nhưng rất kỳ quái, nếu như là khách nhân, tại sao phải ra vào từ hậu viện.

Nghe giọng nói của Cảnh Nhược Hi, cửa viện tử lại mở một chút, một sai vặt nhô đầu ra: “Nhược Hi, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta đến làm việc a.” Cảnh Nhược Hi vừa thấy sai vặt, vẫy vẫy tay: “Cô nương vừa mới ra ngoài, ngươi có thấy không.”

“Cô nương vừa đi ra, nga, ngươi nói Mai cô nương a?” Sai vặt rướn cổ lên dò xét: “Ngươi chưa gặp qua nàng?”

“Có chút quen mắt, chỉ biết là đã tới tửu lâu.” Cảnh Nhược Hi nói: “Nhưng không biết, ngươi biết nàng là ai?”

“Cũng phải, ngươi suốt ngày ở hậu trù không ra cửa phòng, khẳng định không biết.” Trên mặt sai vặt lộ ra chút vui đùa: “Nàng là tương hảo của lão bản chúng ta, người trong điếm đều biết không sai biệt lắm, nhưng Mai cô nương có gia thất, nên chuyện này mọi người lòng hiểu không hết, không thể nói.”

Sai vặt dừng một chút: “Làm sao vậy, đột nhiên sao muốn hỏi cái này?”

“Không có việc gì, vừa ra cửa đụng phải nàng một chút.” Cảnh Nhược Hi che dấu: “Đã cảm thấy rất kỳ quái, khách nhân sao phải đi hậu môn trong viện, tùy tiện hỏi một chút.”


“Nga.” Sai vặt cũng không đa tâm: “Tại trù phòng đang cực bận đó, nếu đã tới đi vào giúp một tay đi, đao công của ngươi người nào cũng không bằng, quản sự trù phòng mới vừa rồi còn nổi giận, nói bọn họ cắt đồ ăn còn khó xem hơn chó gặm.”

“Được.” Cảnh Nhược Hi vội đáp lời, thuận miệng nói: “Ta thấy lão bản thật đàng hoàng a, làm sao sẽ cùng một chỗ với một nữ nhân đã có gia thất chứ. Nhắc tới cũng kỳ quái, cái tuổi này của lão bản, vì sao còn chưa thành gia?”

Nói bát quái của lão bản là quyền lợi của mỗi một công nhân,lúc này Cảnh Nhược Hi hỏi nhiều cái gì nữa, cũng sẽ không khiến cho người nào hoài nghi.

Bookwaves

“Ai nói lão bản chưa thành gia.” Sai vặt nói: “Lão bản thành thân nhiều năm, chỉ là không hài tử mà thôi. Bất quá ngươi có thể chưa thấy qua lão bản nương, lão bản nương và lão bản trước đây luôn cãi nhau, nghe nói về nhà mẹ đẻ có hơn một năm, tuy rằng lão bản không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vẫn không thành hôn nữa, phỏng chừng còn chưa có ly hôn đi.”

“Về nhà mẹ đẻ đã hơn một năm? Nhà mẹ đẻ của nàng xa không, trung gian cũng không trở lại?”

“Nghe nói cũng không phải xa, bất quá quả thực không thấy trở về.”


Mi tâm của Cảnh Nhược Hi nhảy nhảy, cảm giác mình tựa hồ đánh bậy đánh bạ, tìm được điểm mấu chốt.

Bóng lưng nam nhân từ trong nhà ngỗ tácđi ra ngoài, hương vị trên người nữ nhân vừa rồi, thê tử đã hơn một năm không gặp người nghe nói trở về nhà mẹ đẻ, hài cốt nữ tính chẳng biết thân phận trong dã đường, đây hết thảy đều nhất nhất phù hợp với án kiện.



Hơn nữa chạng vạng ngày mai Hà Dương Hồng sẽ bị vấn trảm, không có thời gian để cho nàng từng chúi thăm dò rõ chân tướng.

Trong lòng Cảnh Nhược Hi phiên giang đảo hải, trên mặt lại không chút biểu tình vào trù phòng.

Mặc kệ thế nào, vẫn là phải đi thử thử Giang Lãng Nguyên trước mới phải.

Quản sự trù phòng bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh việc Cảnh Nhược Hi trở về, người giỏi làm việc lại xinh đẹp tới chỗ nào đều được hoan nghênh.

Bookwaves

Cảnh Nhược Hi đè phiền não trong lòng xuống, lưu loát cắt hai đĩa thức ăn bày gọn, tự bưng lên: “Quản sự trù phòng, đây là của bàn số 3 đúng không, ta đưa qua, mấy ngày nữa, ta thuận tiện đi xin phép lão bản nghỉ hai ngày.”

Quản sự trù phòng phất phất tay: “Đi đi.”

Cảnh Nhược Hi bưng thức ăn ra ngoài, sau khi đưa xong đồ ăn, dạo qua một vòng ở đại đường lại không thấy Giang Lãng Nguyên, kéo một sai vặt nói: “Diệp ca, lão bản đâu?”

“Ra ngoài rồi.”



“Ra ngoài rồi? Đi lúc nào?”

“Rất lâu rồi.” Sai vặt suy nghĩ một chút: “Bắt đầu đi một chuyến, sau đó đã trở về, bất quá không ngồi được bao lâu, lại đi ra ngoài. Ngươi có chuyện tìm hắn sao, một hồi nhìn thấy ta đi gọi ngươi.”

“A, không cần, cũng không có chuyện khẩn cấp gì.” Cảnh Nhược Hi vội nói: “Ngươi làm đi, ta quay về trù phòng.”

Ở nơi mấu chốt này, Giang Lãng Nguyên lại đi ra ngoài, hắn còn có thể đi nơi nào?

Đột nhiên trong lòng Cảnh Nhược Hi có chút bất an, thất thượng bát hạ.

Nhưng tửu lâu chính là thời điểm bận rộn nhất, tại trù phòng khí thế ngất trời, trên tay không nghỉ ngơi được một chút, trong lúc nhất thời Cảnh Nhược Hi cũng dành không ra thời gian để suy nghĩ nhiều, ngay lúc khó khăn ứng phó khách nhân thất thất bát bát, nàng cũng đang chuẩn bị xin nghỉ đi trước, bên ngoài hò hét ầm ỉ tựa hồ một đám người lớn tiến vào.

Cảnh Nhược Hi đang xoa xoa cái lưng ngẩng đầu nhìn, liền nghe có người hỏi: “Ai là Cảnh Nhược Hi?”

Tìm mình? Cảnh Nhược Hi đứng dậy đi ra ngoài đón.

Đi vào là bốn năm bộ khoái đằng đằng sát khí, có mấy người có chút quen mắt, chắc là có mặt lúc phát hiện hài cốt ở dã đường.




Vấn Tội Trường An
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vấn Tội Trường An Truyện Vấn Tội Trường An Story Chương 11 Tương Hảo
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...