Vấn Tội Trường An
Chương 1 Trầm Đường Toái Cốt
CHƯƠNG 1: TRẦM ĐƯỜNG TOÁI CỐT
Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.
Hi hi nhương nhương, khói lửa lượn lờ.
Chính ngọ, trong tửu lâu đang trong thời gian đãi khách, người rửa rau người cắt đồ ăn người nấu người phục vụ đưa món ăn, đến đến chân không chạm đất bất diệc nhạc hồ.
Bên ngoài hô một tiếng gì đó, trù tử đáp lời, từ trên giá gỗ lấy hai con vịt quay vàng óng ánh đang nhỏ dầu xuống, vẫn còn bốc hơi nóng đặt ở trên tấm thớt: “Cảnh Nhược Hi, cắt lát cái này.”
“Được.” Nữ hài tử đứng ở trước tấm thớt ứng một tiếng, một tay vịn thớt, một tay cầm dao ở một bên lên.
Đao là đao nhọn dùng để lóc xương, hơi hẹp dài, có loại cảm giác thập phần sắc bén. Nhưng tay nắm đao kia của nữ hài tử lại trắng nõn tinh tế đặc hữu, đốt ngón tay phân minh, nhìn qua tựa hồ không có một chút khí lực.
Chủ nhân của cái tay cũng là như vậy, Cảnh Nhược Hi là một nữ hài tử bất quá mười tám mười chín tuổi, văn tĩnh yểu điệu, mặt mày hơi rũ xuống, khuôn mặt giảo hảo, nhưng thân hình có chút đơn bạc. Ăn mặc không tốt như vô số người nhà nghèo, nữ hài tử không thể không đi ra kiếm sống vào cái độ tuổi còn nhỏ.
Nhưng cô nương đơn bạc gầy yếu này, cổ tay khẽ nhúc nhích, chỉ thấy đao nhọn ở trong bàn tay nước chảy mây trôi dạo qua một vòng, rạch da vịt nướng ra.
Động tác trên tay nàng nhanh đến nỗi hầu như để người nhìn không rõ, bất quá là trong nháy mắt, một con vịt quay hoàn chỉnh chỉ còn lại một khung xương.
Trên khung xương một chút tổn hại cũng không có, mà trong cái đĩa một bên, là từng mảnh thịt vịt độ dày tương đối, trên mỗi một khối, cũng còn có da vàng óng ánh.
Quả thực như là trước khi cắt từng dùng thước đo.
(Luna: Vịt quay vịt quay vịt quay)
Cảnh Nhược Hi tại hậu trù của Hằng Xuân tửu lâu làm việc vặt, nhưng tiền công nhiều hơn những người làm việc vặt một chút, cũng không cần làm mấy chuyện dọn dọn bàn bàn khiêng khiêng nặng nhọc, cũng bởi vì chiêu thức kỹ thuật cắt thức ăn để người nhìn thế là đủ rồi.
“Đao công này của Nhược Hi thật giỏi, chính là các lão sư phụ làm mấy thập niên, vậy cũng là tài nghệ này.” Ngay cả quản sự trù phòng luôn luôn nghiêm khắc cũng không nhịn được khen một câu, sau đó suy đoán nói: “Nhà ngươi trước đây tám chín phần mười cũng là mở tiệm cơm, nga, hay là giết lợn.”
Cảnh Nhược Hi cúi đầu cười cười, thấp giọng nói: “Đáng tiếc ta cái gì đều không nhớ ra.”
“Nhớ không ra thì chớ miễn cưỡng, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó cũng có thể nhớ được.” Phụ nhân đứng ở một bên động tác nhanh nhẹn phối món ăn vội an ủi.
Cảnh Nhược Hi ứng một tiếng, thời gian ngẩng đầu đưa tay lược tóc một cái, che đi một tia sáng chưa kịp che giấu trong mắt.
Phụ nhân bưng hai cái khay to tới, giúp đỡ Cảnh Nhược Hi cùng nhau cho vào khay, đột nhiên nghe phía bên ngoài hò hét ầm ỉ.
Làm sao vậy đây là?
Không đợi mọi người đi ra xem một chút, một sai vặt vội vội vàng vàng vọt vào, sắc mặt rất khó nhìn, trong miệng hô: “Ngũ thẩm Ngũ thẩm, xảy ra chuyện lớn, tìm được Ngũ đại ca rồi.”
Sắc mặt sai vặt càng khó xem: “Không phải, hắn, hắn. . .”
“Hắn làm sao vậy?” Hà Dương Hồng vội la lên: “Ngươi nói mau a.”
Bookwaves.com.vn
“Ta nói ngươi đừng vội a.” Sai vặt rầu rỉ nói: “Hắn đã chết.”
Ba một tiếng, khay trong tay Hà Dương Hồng rơi xuống.
“Ngũ thẩm ngươi đừng vội.” Tay của Cảnh Nhược Hi một cầm thật chặt cổ tay của Hà Dương Hồng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nói rõ ràng, Ngũ đại ca mất tích một năm, sao lại đột nhiên chết? Tin tức từ đâu tới?”
“Ở bên ngoài.” Sai vặt lau lau mồ hôi trên mặt: “Hồ nước bên ngoài kia, vừa có người từ bên trong vớt ra mấy khúc xương, sau đó đã báo án. Mấy bộ khoái, nói từ trên một cục xương có một ngọc bội bị hỏng, có người nhận ra, là Ngũ đại ca quanh năm mang tùy thân.”
Thân thể của Hà Dương Hồng lung lay.
Tuy rằng Cảnh Nhược Hi thoạt nhìn rất đơn bạc, khí lực lại rất lớn, một tay nâng Hà Dương Hồng có chút muốn xụi xuống, quay đầu nói với quản sự: “Lưu sư phó, ta bồi Ngũ thẩm ra ngoài nhìn một chút.”
“Được được được, nhanh đi.” Quản sự phất phất tay, thúc giục: “Cẩn thận một chút a.”
Cảnh Nhược Hi cơ hồ là đỡ Hà Dương Hồng toàn thân vô lực ra cửa, vừa an ủi: “Ngũ thẩm ngươi đừng có gấp, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy chứ, tám chín phần mười là bọn hắn nhìn lầm rồi. . .”
Hà Dương Hồng dùng sức mà gật đầu, bước chân dưới chân lại lớn hơn một ít nữa.
Đó là một dã đường, ngay trước cửa tiệm cơm, đi không bao xa liền thấy người vây quanh một vòng, có người mặc quan phục, cũng có bách tính quanh thân đến xem náo nhiệt.
Có người mắt thấy Hà Dương Hồng, lập tức hô lên: “Ngũ thẩm tới, Ngũ thẩm tới.”
Hà Dương Hồng bước nhanh chạy tới, đến bên hồ nước, ba một tiếng quỳ xuống.
Trên cỏ bên hồ nước, quả nhiên có một ít bạch cốt tán loạn, một đại mụ nói: “Đại nhân, nàng, nàng chính là Hà Dương Hồng.”
Quan sai mặt không thay đổi nói: “Ngươi chính là Hà Dương Hồng?”
Hà Dương Hồng gật đầu, thanh âm có chút run run: “Ta, ta chính là.”
Quan sai đưa một khối ngọc bội chỉ còn lại có nửa khối tới: “Ngươi xem một chút, cái này ngươi có biết không.”
Bookwaves.com.vn
Hà Dương Hồng nhận lấy ngọc bội, tỉ mỉ nhìn một chút: “Đúng đúng, đây là của tướng công ta. . .”
“Ngọc bội kia là quấn ở trên bạch cốt, vậy người này phải là tướng công của ngươi Ngũ Tân Xuân.” Quan sai nói: “Ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi.”
Quan sai có chút không nhịn được: “Được rồi, trước đừng khóc, theo chúng ta đi một chuyến trước. Muốn tìm ngươi hỏi chút tình huống.”
Cảnh Nhược Hi biết Hà Dương Hồng đã rối loạn đúng mực, vội vã một tay đỡ nàng dậy, thấp giọng nói: “Ngũ thẩm ngươi đừng vội, ta cùng đi với ngươi, nửa khối ngọc bội nói rõ không là tình huống gì, quan sai cũng chỉ là hỏi một câu.”
Nhưng lời của Cảnh Nhược Hi còn chưa nói hết, liền bị quan sai đẩy: “Những người không có nhiệm vụ nhường một chút. Hà Dương Hồng, đi thôi.”
Khí lực của quan sai kia lớn, bất ngờ không kịp đề phòng đẩy đến Cảnh Nhược Hi lui ra sau một bước, thoáng cái ngồi dưới đất, trong tay đụng phải thứ cứng cúng, nhìn lại, lại là một khối hài cốt từ trong hồ vừa vớt ra, bên trên còn mắc cỏ nước.
Sợ hãi thi thể và tử vong là phản ứng bản năng của con người, dù bây giờ là quang thiên hóa nhật, người bình thường cũng chịu không nổi khoảng cách gần như vậy tiếp xúc một khúc xương. Nhưng có lẽ Cảnh Nhược Hi sợ ngây người, không có lớn sợ hãi kêu to hay vội vàng né ra như người thường.
Đường nhìn của Cảnh Nhược Hi như là bị mấy khúc xương kia hấp dẫn vậy, tại trong một mảnh rối loạn, dĩ nhiên tỉ mỉ nhìn.
Sau đó nàng hơi nhíu mày một cái, theo bản năng muốn đưa tay ra, còn chưa có đụng tới bạch cốt, đột nhiên một cái tay khoác lên cánh tay của nàng.
“Cô nương, không có sao chứ?” Một giọng ôn hòa từ phía trên truyền đến.
Cảnh Nhược Hi vội vã theo khí lực kia đứng lên, người nọ cũng liền buông tay ra.
Nàng lui về sau một bước, mới nhìn thấy trước mặt là một nam tử trẻ tuổi, lại còn là một mỹ nam tử, chớp mắt một cái, chỉ để người cảm thấy ngũ quan tuấn tú, mi mục như họa, tuy rằng anh khí bức người, lại mang chút ôn nhuận như ngọc.
Vấn Tội Trường An