Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 92: Ta Muốn Trông Thấy Dáng Vẻ Xấu Hổ Của Ngươi!
Nam Nguyên học phủ.
Liễu Văn Ngạn cũng nặng nề thở dài một tiếng, thở dài xong lại rất nhanh thấp giọng mắng: "Làm loạn!"
Ông thở dài chính là vì Tập Phong đường hi sinh hai đội viên, mắng là mắng Tô Vũ làm loạn!
Ý chí lực yếu kém như vậy mà lại dám đi làm nhiễu loạn Vạn Thạch, quả là muốn chết!
Hơi không cẩn thận chút thôi, nếu ý chí lực của đối phương không yếu, trực tiếp thuận thế mà phản kích, chút ý chí lực của Tô Vũ trong nháy mắt sẽ bị đánh tan, trở thành kẻ phế vật!
Cũng may đối phương là Chiến giả, không để tâm gì tới ý chí lực.
Cần phải biết rằng, rất nhiều người ở Văn Minh học phủ học không đi tới cuối mà nửa đường lại chuyển sang tu Chiến giả, không ít học viên của Văn Minh học phủ cũng có thể chuyển tu khi mới ở giai đoạn dưỡng tính.
Với ý chí lực của họ thì một khi Tô Vũ đụng phải, hẳn chắc chắn sẽ chết!
Liễu Văn Ngạn chỉ có thể vui mừng vì lần này Tô Vũ gặp trúng một kẻ không phải như thế, nhưng một lần là vậy chẳng lẽ nhiều lần vẫn may mắn như cũ sao?
Khai Nguyên đụng độ Vạn Thạch, hung hiểm vẫn quá lớn.
"Bất quá... Cũng không tệ lắm."
Mắng xong, Liễu Văn Ngạn lại bật cười.
Tối thiểu là tiểu tử này có gan!
Ở thời khắc kia, hắn không bị dọa tè ra quần, còn chủ động xin đi hỗ trợ giết giặc, đây cũng là một loại gan dạ và trách nhiệm.
"Mới chỉ Khai Nguyên đã phụ trợ đánh giết Vạn Thạch, tiểu tử này càng ngày càng ưu tú, ta cũng có chút không nỡ đưa hắn tới Văn Minh học phủ..."
Lão đầu tử nói thầm một tiếng, tiếp đó lại nhịn không được mắng hắn: "Tên oắt Bạch Phong kia có tư cách gì dạy Tô Vũ... Để Vạn Thiên Thánh tới dạy thì còn được!"
Mắng thì mắng, nhưng rồi ông lại tự an ủi: "Cũng tốt, kín tiếng một chút, tiềm lực của Bạch Phong cũng không tệ lắm, thực sự không được vậy thì để lão sư của nó tới dạy."
Nói một mình một hồi, Liễu Văn Ngạn mới cầm máy truyền tin bên cạnh lên, do dự một lúc.
Chốc lát sau, Liễu Văn Ngạn cúi đầu bấm xuống một dãy số điện thoại.
Rất nhanh, người ở đầu dây bên kia đã bấm nút kết nối, nhưng không có ai lên tiếng.
Liễu Văn Ngạn cũng không lên tiếng, đại khái trầm mặc mấy chục giây, Liễu Văn Ngạn cuối cùng đành phải chịu thua, mở miệng trước: "Ta có một học sinh, tên là Tô Vũ, nó rất có tiềm lực. Nó tới Văn Minh học phủ, ngươi... chiếu cố nó một chút."
"Liễu Văn Ngạn, ngươi đang cầu xin ta?"
"Ta không cầu ngươi!" Liễu Văn Ngạn cả giận: "Ta không bao giờ cầu xin ngươi, ngươi không có đầu óc, là đồ đần độn, ta chẳng qua là bảo ngươi chiếu cố nó một chút, chiếu cố học viên ưu tú!"
Đối diện lại truyền đến giọng nói, "Ngươi cầu xin ta, ta sẽ chiếu cố hắn, bằng không... ta sẽ nhằm vào hắn, mấy năm qua đây là lần đầu tiên ngươi cầu ta."
"Cầu ngươi cái rắm!"
"Mấy chục năm trôi qua, ngươi liền học được mắng chửi người rồi?"
Liễu Văn Ngạn có chút xấu hổ, thẹn quá thành giận, mắng: "Ngô Nguyệt Hoa, ngươi muốn cãi nhau à? Ngươi cho rằng Liễu Văn Ngạn ta không tìm được ai ở Đại Hạ phủ nguyện ý giúp ta sao?"
"Tìm được, nhưng mà ngươi nguyện ý đi tìm ư?" Bên kia điện thoại, người nọ bình tĩnh nhắc ông: "Ngoại trừ ta, ngươi còn có thể tìm ai, tìm sư đệ của ngươi chắc? Họ Hồng gần đây tới Chư Thiên chiến trường rồi, không biết còn có thể sống trở về không nữa, ngươi khẳng định muốn đi tìm hắn?"
"Hả? Hắn tới Chư Thiên chiến trường rồi?"
"Đúng, có thể sẽ tới khu Giới Vực mới phát hiện, còn không biết năm tháng nào mới có thể trở về."
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, cũng lười hỏi nhiều, cấp tốc nói: "Bớt nói nhảm, cứ vậy đi! Còn nữa, ngươi ngốc hay sao thế? Ai bảo ngươi trả công huân thay cho lão tử? Ngươi nói với Vạn Thiên Thánh, nôn lại cho ta!"
Liễu Văn Ngạn giận dữ mắng tiếp: "5 vạn điểm công huân, đây còn chưa tính những năm này cắt xén từ chỗ ta, tính chung vào thì phải lên tới 6-7 vạn! Không sớm thì muộn cũng phải nôn trả lại cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
"Là của ngươi chắc? 5 vạn điểm công huân kia do ngươi bỏ ra à?"
"Nói nhảm, trên sổ sách là do ta trả, không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi?"
"..."
Người đối diện không nói gì, nửa ngày sau mới nhỏ giọng bảo: “Từ lúc nào mà ngươi lại học được cách nói chuyện không biết xấu hổ như vậy..."
"Ta vẫn luôn không biết xấu hổ như thế đấy!" Liễu Văn Ngạn tức giận gắt gỏng: "Nếu ta cần thể diện thì năm đó đã tìm một chỗ không người ẩn cư cả đời, ở đó đến chết, sao phải ở lại đây làm gì! Nếu ta cần thể diện thì sẽ không đánh tin này cho ngươi, lão tử sớm đã không biết xấu hổ nữa rồi!"
"..."
Một lát sau, người đối diện mới thở dài: "Dáng vẻ ngươi không biết xấu hổ... Ta thật sự muốn nhìn một chút, ngươi có còn trở lại nữa không?"
"Không về!" Ngữ khí Liễu Văn Ngạn không tốt lắm, "Trở về làm gì? Trở về để bị người châm chọc khiêu khích? Cái tên Vạn Thiên Thánh kia cũng không muốn nhìn thấy ta trở về! Nếu ta quay lại, ông ta còn không phải suốt ngày nhằm vào ta à!"
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn lại khó chịu cằn nhằn: "Mấy chuyện này ta lười nói, ngươi chiếu cố Tô Vũ một chút, ta lo lắng nó sẽ bị người ta nhằm vào, chuyện khác thì không cần phải để ý đến. Đúng rồi, gần đây ta hơi thiếu tiền... Ngươi tùy tiện gửi cho ta mấy trăm giọt Thần Ma huyết là được, ta dùng để luyện thể, có tiền ta sẽ trả lại ngươi sau."
"Liễu Văn Ngạn... Dáng vẻ không biết xấu hổ của ngươi, ta đặc biệt muốn thấy! Có cần ta tự mình đưa qua cho ngươi không? Ta muốn xem thử ở trước mặt ta, ngươi còn dám lặp lại những lời như hôm nay một lần nữa hay không!"
"Nói nhảm nhiều vậy làm gì!" Liễu Văn Ngạn thật sự thẹn quá thành giận: "Kêu cấp dưới của ngươi đưa tới, không đưa thì thôi! Ngươi cho rằng ta thiếu mấy giọt Thần Ma huyết này chắc? Ta không thiếu, ta sợ ngươi lãng phí thôi..."
"Tút tút tút..."
Máy thông tin đột ngột bị cúp.
Liễu Văn Ngạn ngốc trệ một thoáng, tiếp đó dùng sức vuốt vuốt mặt mo, cái mặt mo của ông thoáng chốc đã đỏ bừng, mất mặt quá a!
Ta thế mà nói ra những lời ấy, ta đã trở nên vô sỉ như vậy từ lúc nào vậy?
"Ai, đều là do bị lão Vương ảnh hưởng!"
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, lão phủ trưởng cứ vui vẻ mà đội nội đi, mấy chục năm qua ông đã phải chịu ảnh hưởng của người nọ quá nhiều rồi.
...
Tô gia.
1 giọt Nguyên Khí dịch, 4 giọt tinh huyết Thiết Dực điểu, 10 điểm công huân, 3 vạn tiền mặt, Khai Nguyên quyết , Lôi Nguyên đao , Ngưng Huyết đao , Nghệ Thần quyết - Thiên Quân Thiên , một mảnh xương Thiên Quân công pháp, một bản công pháp hoàn chỉnh, cộng thêm một thanh trường đao Hoàng giai trung đẳng...
Đây chính là toàn bộ của cải của Tô Vũ.
Đồ vật đều được hắn bày ra trên bàn.
Tô Vũ nhìn chúng chằm chằm, trong chốc lát liền rơi vào sự trầm tư.
Sau khi trở về từ Tập Phong đường, hắn vẫn luôn chìm trong tư thế này.
Hắn đang nghĩ có phải mình đã quá tính toán rồi hay không.
Lúc trước hắn cảm giác mình tiêu tiền quá mức, chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã sắp tiêu hết sạch gia sản.
Hắn cảm thấy, Khai Nguyên bát trọng cũng đã ổn.
Hắn chỉ là học viên của trung đẳng học phủ chưa tốt nghiệp, thực lực như thế còn chưa đủ à?
Cho nên một tháng qua hắn cơ hồ không động tới điểm công huân, đến bây giờ vẫn còn lại 10 điểm, Nguyên Khí dịch nếu không phải hai lần vừa qua cần gấp thì hắn cũng chưa nghĩ tới việc sẽ sử dụng.
Nhưng hôm nay, Tô Vũ đang suy nghĩ lại.
Thứ như tiền nếu không tiêu xài, một mực cứ cất giữ thì phải giữ tới khi nào?
Chờ khi mạnh mẽ lại đi đổi lấy thứ cần thiết?
Nhưng hiện tại không nỡ dùng tiền, như thế nào mới có thể cấp tốc mạnh lên?
"Tiền chỉ là công cụ, phải biến nó thành thực lực mới được!"
"Sắp tới ta lại có 7 điểm công huân, ý chí lực của ta một mực kẹt tại 19%, đọc bản tàn phiến vẫn có chút mơ hồ, sách họa trong đầu cũng chẳng thể mở ra trang mới..."
Trước đó số lần Tô Vũ mở sách họa ra rất ít, trung bình năm sáu ngày mới đụng đến một lần, có đôi khi còn là hơn mười ngày mới chịu mở ra một lần.
Hắn cảm thấy mình xài như vậy là quá xa xỉ!
Một ngày mở ra một lần thì tối thiểu tương đương với 3 vạn tiền mặt, hoặc là 1 điểm công huân, hắn có chút chịu không được.
"Không có nguyên khí thì tu luyện thế nào? Không có nguyên khí phải tu luyện đao pháp ra sao, tu luyện khiếu huyệt bằng cách nào, làm sao có thể cấp tốc mạnh lên..."
"17 điểm công huân, nếu ta đến Thiên Quân cảnh, giết hai tên Vạn Thạch sơ kỳ là đủ rồi, hoặc là giết một tên cũng đã đủ. Nếu cứ ở lại mãi Khai Nguyên, muốn giết mười tên Thiên Quân thì mỗi một lần đều quá mạo hiểm!"
Giờ khắc này, Tô Vũ giống như đã hiểu rõ cái gì, lại giống như chưa từng thấu hiểu.
Bất quá ít nhất hắn biết một điều, thứ như tài nguyên đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Tự thân mạnh mẽ mới là căn bản.
Nam Nguyên không có học viên đủ năng lực cạnh tranh với hắn, nhưng mà Đại Hạ phủ thì sao?
Không nói chỉ riêng Đại Hạ phủ, dứt bỏ thân phận học viên này, Khai Nguyên bát trọng thì tính là cái gì?
Ý chí hắn mới chỉ chứa đầy 19% thì so được với ai?
Vạn Tộc Chi Kiếp
Liễu Văn Ngạn cũng nặng nề thở dài một tiếng, thở dài xong lại rất nhanh thấp giọng mắng: "Làm loạn!"
Ông thở dài chính là vì Tập Phong đường hi sinh hai đội viên, mắng là mắng Tô Vũ làm loạn!
Ý chí lực yếu kém như vậy mà lại dám đi làm nhiễu loạn Vạn Thạch, quả là muốn chết!
Hơi không cẩn thận chút thôi, nếu ý chí lực của đối phương không yếu, trực tiếp thuận thế mà phản kích, chút ý chí lực của Tô Vũ trong nháy mắt sẽ bị đánh tan, trở thành kẻ phế vật!
Cũng may đối phương là Chiến giả, không để tâm gì tới ý chí lực.
Cần phải biết rằng, rất nhiều người ở Văn Minh học phủ học không đi tới cuối mà nửa đường lại chuyển sang tu Chiến giả, không ít học viên của Văn Minh học phủ cũng có thể chuyển tu khi mới ở giai đoạn dưỡng tính.
Với ý chí lực của họ thì một khi Tô Vũ đụng phải, hẳn chắc chắn sẽ chết!
Liễu Văn Ngạn chỉ có thể vui mừng vì lần này Tô Vũ gặp trúng một kẻ không phải như thế, nhưng một lần là vậy chẳng lẽ nhiều lần vẫn may mắn như cũ sao?
Khai Nguyên đụng độ Vạn Thạch, hung hiểm vẫn quá lớn.
"Bất quá... Cũng không tệ lắm."
Mắng xong, Liễu Văn Ngạn lại bật cười.
Tối thiểu là tiểu tử này có gan!
Ở thời khắc kia, hắn không bị dọa tè ra quần, còn chủ động xin đi hỗ trợ giết giặc, đây cũng là một loại gan dạ và trách nhiệm.
"Mới chỉ Khai Nguyên đã phụ trợ đánh giết Vạn Thạch, tiểu tử này càng ngày càng ưu tú, ta cũng có chút không nỡ đưa hắn tới Văn Minh học phủ..."
Lão đầu tử nói thầm một tiếng, tiếp đó lại nhịn không được mắng hắn: "Tên oắt Bạch Phong kia có tư cách gì dạy Tô Vũ... Để Vạn Thiên Thánh tới dạy thì còn được!"
Mắng thì mắng, nhưng rồi ông lại tự an ủi: "Cũng tốt, kín tiếng một chút, tiềm lực của Bạch Phong cũng không tệ lắm, thực sự không được vậy thì để lão sư của nó tới dạy."
Nói một mình một hồi, Liễu Văn Ngạn mới cầm máy truyền tin bên cạnh lên, do dự một lúc.
Chốc lát sau, Liễu Văn Ngạn cúi đầu bấm xuống một dãy số điện thoại.
Rất nhanh, người ở đầu dây bên kia đã bấm nút kết nối, nhưng không có ai lên tiếng.
Liễu Văn Ngạn cũng không lên tiếng, đại khái trầm mặc mấy chục giây, Liễu Văn Ngạn cuối cùng đành phải chịu thua, mở miệng trước: "Ta có một học sinh, tên là Tô Vũ, nó rất có tiềm lực. Nó tới Văn Minh học phủ, ngươi... chiếu cố nó một chút."
"Liễu Văn Ngạn, ngươi đang cầu xin ta?"
"Ta không cầu ngươi!" Liễu Văn Ngạn cả giận: "Ta không bao giờ cầu xin ngươi, ngươi không có đầu óc, là đồ đần độn, ta chẳng qua là bảo ngươi chiếu cố nó một chút, chiếu cố học viên ưu tú!"
Đối diện lại truyền đến giọng nói, "Ngươi cầu xin ta, ta sẽ chiếu cố hắn, bằng không... ta sẽ nhằm vào hắn, mấy năm qua đây là lần đầu tiên ngươi cầu ta."
"Cầu ngươi cái rắm!"
"Mấy chục năm trôi qua, ngươi liền học được mắng chửi người rồi?"
Liễu Văn Ngạn có chút xấu hổ, thẹn quá thành giận, mắng: "Ngô Nguyệt Hoa, ngươi muốn cãi nhau à? Ngươi cho rằng Liễu Văn Ngạn ta không tìm được ai ở Đại Hạ phủ nguyện ý giúp ta sao?"
"Tìm được, nhưng mà ngươi nguyện ý đi tìm ư?" Bên kia điện thoại, người nọ bình tĩnh nhắc ông: "Ngoại trừ ta, ngươi còn có thể tìm ai, tìm sư đệ của ngươi chắc? Họ Hồng gần đây tới Chư Thiên chiến trường rồi, không biết còn có thể sống trở về không nữa, ngươi khẳng định muốn đi tìm hắn?"
"Hả? Hắn tới Chư Thiên chiến trường rồi?"
"Đúng, có thể sẽ tới khu Giới Vực mới phát hiện, còn không biết năm tháng nào mới có thể trở về."
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, cũng lười hỏi nhiều, cấp tốc nói: "Bớt nói nhảm, cứ vậy đi! Còn nữa, ngươi ngốc hay sao thế? Ai bảo ngươi trả công huân thay cho lão tử? Ngươi nói với Vạn Thiên Thánh, nôn lại cho ta!"
Liễu Văn Ngạn giận dữ mắng tiếp: "5 vạn điểm công huân, đây còn chưa tính những năm này cắt xén từ chỗ ta, tính chung vào thì phải lên tới 6-7 vạn! Không sớm thì muộn cũng phải nôn trả lại cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
"Là của ngươi chắc? 5 vạn điểm công huân kia do ngươi bỏ ra à?"
"Nói nhảm, trên sổ sách là do ta trả, không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi?"
"..."
Người đối diện không nói gì, nửa ngày sau mới nhỏ giọng bảo: “Từ lúc nào mà ngươi lại học được cách nói chuyện không biết xấu hổ như vậy..."
"Ta vẫn luôn không biết xấu hổ như thế đấy!" Liễu Văn Ngạn tức giận gắt gỏng: "Nếu ta cần thể diện thì năm đó đã tìm một chỗ không người ẩn cư cả đời, ở đó đến chết, sao phải ở lại đây làm gì! Nếu ta cần thể diện thì sẽ không đánh tin này cho ngươi, lão tử sớm đã không biết xấu hổ nữa rồi!"
"..."
Một lát sau, người đối diện mới thở dài: "Dáng vẻ ngươi không biết xấu hổ... Ta thật sự muốn nhìn một chút, ngươi có còn trở lại nữa không?"
"Không về!" Ngữ khí Liễu Văn Ngạn không tốt lắm, "Trở về làm gì? Trở về để bị người châm chọc khiêu khích? Cái tên Vạn Thiên Thánh kia cũng không muốn nhìn thấy ta trở về! Nếu ta quay lại, ông ta còn không phải suốt ngày nhằm vào ta à!"
Dứt lời, Liễu Văn Ngạn lại khó chịu cằn nhằn: "Mấy chuyện này ta lười nói, ngươi chiếu cố Tô Vũ một chút, ta lo lắng nó sẽ bị người ta nhằm vào, chuyện khác thì không cần phải để ý đến. Đúng rồi, gần đây ta hơi thiếu tiền... Ngươi tùy tiện gửi cho ta mấy trăm giọt Thần Ma huyết là được, ta dùng để luyện thể, có tiền ta sẽ trả lại ngươi sau."
"Liễu Văn Ngạn... Dáng vẻ không biết xấu hổ của ngươi, ta đặc biệt muốn thấy! Có cần ta tự mình đưa qua cho ngươi không? Ta muốn xem thử ở trước mặt ta, ngươi còn dám lặp lại những lời như hôm nay một lần nữa hay không!"
"Nói nhảm nhiều vậy làm gì!" Liễu Văn Ngạn thật sự thẹn quá thành giận: "Kêu cấp dưới của ngươi đưa tới, không đưa thì thôi! Ngươi cho rằng ta thiếu mấy giọt Thần Ma huyết này chắc? Ta không thiếu, ta sợ ngươi lãng phí thôi..."
"Tút tút tút..."
Máy thông tin đột ngột bị cúp.
Liễu Văn Ngạn ngốc trệ một thoáng, tiếp đó dùng sức vuốt vuốt mặt mo, cái mặt mo của ông thoáng chốc đã đỏ bừng, mất mặt quá a!
Ta thế mà nói ra những lời ấy, ta đã trở nên vô sỉ như vậy từ lúc nào vậy?
"Ai, đều là do bị lão Vương ảnh hưởng!"
Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, lão phủ trưởng cứ vui vẻ mà đội nội đi, mấy chục năm qua ông đã phải chịu ảnh hưởng của người nọ quá nhiều rồi.
...
Tô gia.
1 giọt Nguyên Khí dịch, 4 giọt tinh huyết Thiết Dực điểu, 10 điểm công huân, 3 vạn tiền mặt, Khai Nguyên quyết , Lôi Nguyên đao , Ngưng Huyết đao , Nghệ Thần quyết - Thiên Quân Thiên , một mảnh xương Thiên Quân công pháp, một bản công pháp hoàn chỉnh, cộng thêm một thanh trường đao Hoàng giai trung đẳng...
Đây chính là toàn bộ của cải của Tô Vũ.
Đồ vật đều được hắn bày ra trên bàn.
Tô Vũ nhìn chúng chằm chằm, trong chốc lát liền rơi vào sự trầm tư.
Sau khi trở về từ Tập Phong đường, hắn vẫn luôn chìm trong tư thế này.
Hắn đang nghĩ có phải mình đã quá tính toán rồi hay không.
Lúc trước hắn cảm giác mình tiêu tiền quá mức, chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã sắp tiêu hết sạch gia sản.
Hắn cảm thấy, Khai Nguyên bát trọng cũng đã ổn.
Hắn chỉ là học viên của trung đẳng học phủ chưa tốt nghiệp, thực lực như thế còn chưa đủ à?
Cho nên một tháng qua hắn cơ hồ không động tới điểm công huân, đến bây giờ vẫn còn lại 10 điểm, Nguyên Khí dịch nếu không phải hai lần vừa qua cần gấp thì hắn cũng chưa nghĩ tới việc sẽ sử dụng.
Nhưng hôm nay, Tô Vũ đang suy nghĩ lại.
Thứ như tiền nếu không tiêu xài, một mực cứ cất giữ thì phải giữ tới khi nào?
Chờ khi mạnh mẽ lại đi đổi lấy thứ cần thiết?
Nhưng hiện tại không nỡ dùng tiền, như thế nào mới có thể cấp tốc mạnh lên?
"Tiền chỉ là công cụ, phải biến nó thành thực lực mới được!"
"Sắp tới ta lại có 7 điểm công huân, ý chí lực của ta một mực kẹt tại 19%, đọc bản tàn phiến vẫn có chút mơ hồ, sách họa trong đầu cũng chẳng thể mở ra trang mới..."
Trước đó số lần Tô Vũ mở sách họa ra rất ít, trung bình năm sáu ngày mới đụng đến một lần, có đôi khi còn là hơn mười ngày mới chịu mở ra một lần.
Hắn cảm thấy mình xài như vậy là quá xa xỉ!
Một ngày mở ra một lần thì tối thiểu tương đương với 3 vạn tiền mặt, hoặc là 1 điểm công huân, hắn có chút chịu không được.
"Không có nguyên khí thì tu luyện thế nào? Không có nguyên khí phải tu luyện đao pháp ra sao, tu luyện khiếu huyệt bằng cách nào, làm sao có thể cấp tốc mạnh lên..."
"17 điểm công huân, nếu ta đến Thiên Quân cảnh, giết hai tên Vạn Thạch sơ kỳ là đủ rồi, hoặc là giết một tên cũng đã đủ. Nếu cứ ở lại mãi Khai Nguyên, muốn giết mười tên Thiên Quân thì mỗi một lần đều quá mạo hiểm!"
Giờ khắc này, Tô Vũ giống như đã hiểu rõ cái gì, lại giống như chưa từng thấu hiểu.
Bất quá ít nhất hắn biết một điều, thứ như tài nguyên đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Tự thân mạnh mẽ mới là căn bản.
Nam Nguyên không có học viên đủ năng lực cạnh tranh với hắn, nhưng mà Đại Hạ phủ thì sao?
Không nói chỉ riêng Đại Hạ phủ, dứt bỏ thân phận học viên này, Khai Nguyên bát trọng thì tính là cái gì?
Ý chí hắn mới chỉ chứa đầy 19% thì so được với ai?
Vạn Tộc Chi Kiếp
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp
Story
Chương 92: Ta Muốn Trông Thấy Dáng Vẻ Xấu Hổ Của Ngươi!
6.0/10 từ 2 lượt.