Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 377: Cầu Xin Ngươi... Cho Chúng Ta Ăn Đi!

Bạch Phong không nghĩ tới, mình mới bế quan vài ngày thế mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Trong long anh cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, sớm biết thế anh đã không đi bế quan.

Lại nghĩ tới Tô Vũ lần này kiếm lời nhiều như thế, Bạch Phong có chút vui vẻ, mở miệng nói: "Tiểu Vũ, ngươi biết lão sư đột phá, cố ý chuẩn bị lễ vật cho ta đúng không? Điểm công huân là tự ngươi nói chia cho ta phân nửa..."

"Khụ khụ!"

Tô Vũ lúng túng nói: "Cái kia, lão sư, phần của ngài ta đã đưa cho sư bá, sư bá nói sẽ bảo quản thay cho ngài!"

"..."

Bạch Phong nhìn hắn, ánh mắt có chút đăm đăm.

Ý gì?

"Cái kia… lão sư, ấn theo lý thuyết ngài được phân một nửa, cũng tầm 1 vạn 7 ngàn điểm, cho nên ta hẳn là nên đưa thêm cho ngài 3000 điểm..."

Bạch Phong buồn bực nhìn hắn, ta cho là lần này ta sẽ phát tài!

Cuối cùng chỉ còn 3000 điểm?

Còn được, có dù sao cũng hơn là không, so với những gì anh mong muốn vẫn nhiều hơn một chút, không sai, nói thế nào cũng là kiếm lời.

Vừa nghĩ đến đây, Tô Vũ lại nhạt nhẽo nói: "Kết quả buổi sáng sư bá cố ý gọi máy thông tin cho ta, nói không cần cho ngài thêm công huân, bảo ta giữ lại mà dùng, còn nói lão sư bây giờ không cần dùng đến điểm công huân..."

"..."

Bạch Phong kinh ngạc nói: "Ai bảo?"

"Trần sư bá ạ."

"Khụ khụ khụ!"


Bạch Phong kém chút đã bị nghẹn chết, nói hươu nói vượn!

Lão tử hết sức thiếu tiền có được hay không!

Nhưng vừa nghĩ tới tranh với đồ đệ cái này thì có chút mất mặt, Bạch Phong miễn cưỡng bảo trì mỉm cười, trong lòng lại đang chửi ầm lên.

Làm sao anh cứ có cảm giác hôm nay không quá thuận lợi a!

Vừa mới đột phá, tâm tình anh vẫn rất tốt, kết quả thoáng cái đã không còn vui nổi nữa!

"Hai vạn điểm... Tiểu tử này nhiều điểm công huân như vậy, hắn sẽ dùng không hết!"

"Được rồi, tạm thời để cho hắn giữ, thực sự hết tiền lại nói!"

Bạch Phong cũng không tính lấy ngay, nhiều điểm công huân như thế ngươi lại dùng không hết, chờ mai này ta thật sự thiếu, khi đó lại nói.

Không nói tới chuyện điểm công huân nữa, miễn cho ra vẻ lão sư như mình lại quá mức tham tiền, Bạch Phong căn dặn: "Dùng cẩn thận một chút, chớ để đám Đơn thần văn nhất hệ phát hiện manh mối gì, hiện tại có Lưu Hồng yểm trợ cũng là chuyện tốt, trễ một chút mới phát hiện thì chúng ta liền có thêm thời gian phát triển."

Bạch Phong cười nói: "Chờ ta đến Đằng Không cửu trọng, ngươi đến dưỡng tính đỉnh phong, căn bản không cần thiết sợ bọn họ nữa! Chỉ cần không có đối thủ cùng giai, bọn hắn căn bản không làm gì được chúng ta, tốt xấu gì học phủ còn có các vị Các lão khác, còn có phủ trưởng ở đây, bọn hắn dám lật trời hay sao?"

Tô Vũ gật gật đầu.

Bạch Phong lại nghiêm túc nói: "Tô Vũ, thần văn đột phá chưa chắc nhất định là chuyện tốt! Ngươi cần phác hoạ thần văn rất nhiều, vốn 18 thần văn cũng có chút không chịu nổi gánh nặng, hiện tại lại xuất hiện nhị giai thần văn. Chuyện đó đối với ngươi phải uẩn dưỡng thần văn càng khó, biển ý chí khó mà gánh chịu!"

"Tận lực đừng uẩn dưỡng nhị giai thần văn này nữa, lực sát thương mạnh hơn một chút, bất quá ý chí lực của ngươi không mạnh, mạnh thì cũng có hạn, còn không bằng nhị giai thần văn chân chính."

"Được không bù mất, ngươi hiểu ý của ta không? Đột phá bất ngờ thì thôi, đưng một mực theo đuổi nhị giai thần văn!"

Tô Vũ gật đầu, cái này thì hắn hiểu được.

Bạch Phong dặn dò nhiều như vậy, đợi chút nữa anh còn chuẩn bị đi tìm Lưu Hồng đánh chút tiếng gió, nên giờ đây cũng không nói thêm gì nữa.



"Cho rồi!"

Tô Vũ vội mở miệng, tiếp đó hắn hơi chấn động một chút.

Cho ăn một lần!

Bất quá... hình như là ngày mùng 9 thì phải.

Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?

"Lão sư, hôm nay... là ngày 21 rồi ạ?"

"Ngươi hỏi ta?"

Bạch Phong im lặng, ta bế quan đấy!

Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn gật đầu đáp: "Hẳn là thế!"

"..."

Tô Vũ không lên tiếng, hẳn là không sao đâu.

Lần trước 10 ngày không cho ăn mà chúng nó cũng không chết.

Lần này 12 ngày mà thôi... Được rồi, đợi chút nữa đi đút chúng ăn một thoáng, hẳn là cũng không có việc gì.

Hắn cảm thấy Bạch Phong có lẽ cũng thường xuyên quên cho ăn, mấy tên kia có độ tồn tại quá thấp, lại không cho mình chỗ tốt gì, mấy ngày nay Tô Vũ bận rộn chuyện giao đấu, bận rộn đi tính kế người ta, làm sao có thời giờ để ý đến chúng nó.

Bạch Phong giống như nhìn ra cái gì, ho nhẹ một tiếng nói: "Chuyện đó... Đừng để chết a! Quá phận, khi sư tổ ngươi trở về, chúng ta đều sẽ xui xẻo!"

Thật sự là chớ làm quá mức!



Tô Vũ ngượng ngùng, không lên tiếng.

Ta chẳng qua là quên mà thôi, gần đây quá bận rộn, nhiều chuyện phát sinh lắm.

"Vậy... Lão sư, lát ta sẽ đi cho chúng ăn."

Dứt lời, máy thông tin của hắn bỗng vang lên.

Tô Vũ cầm lấy xem xét, vội vàng nhìn về phía Bạch Phong nói: "Lão sư, ta còn có chút việc, nếu ngài không có chuyện gì thì ta đi trước."

"Đi thôi!"

Bạch Phong khoát khoát tay, Tô Vũ như một làn khói chạy đi mất, Hạ Hổ Vưu bên kia còn đang đợi mình đây.

Còn về khu giam giữ, ban đêm trở về cho ăn là được.

Trước khi đi, Tô Vũ căn dặn chính mình, ban đêm đừng quên, bằng không lỡ thật sự để mấy tên kia chết đói thì sẽ không tiện bàn giao.

"Ban đêm trở về cho ăn sau!"

Tô Vũ mang theo tâm tư này, vội vã chạy mất.

...

Khu giam giữ.

Giờ khắc này, cho dù là Ảnh Tử cũng có chút không thể chịu đựng được, buồn bã nói: "Chúng ta hình như gặp phải một tên cực kỳ không đáng tin, không có trách nhiệm, tiếp tục như thế, ta sẽ thật sự chết..."

"Lần sau..."

Sư tử màu vàng kim hữu khí vô lực nói: "Lần sau hắn tới, ta sẽ cho hắn chỗ tốt, không cầu mong thả ta đi, cho ta ăn chút gì là được, ta sắp chết rồi!"



Thả chúng ta đi thì thôi quên đi, cầu xin ngươi tới cho ăn đúng giờ đi, cầu xin ngươi!

Mấy vị khác căn bản không mở miệng, tiết kiệm một chút khí lực đi, tên kia không biết lúc nào mới đến, nói chuyện không cần tiêu hao sao?

Thật sự sắp chết đói cả lũ rồi!

...

Khu dạy học, Tô Vũ lại chạy tới.

Hạ Hổ Vưu lên tiếng ngay: "Lão sư của ngươi không có việc gì mà, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Đều nói rồi, trong học phủ đừng nghe gió liền tưởng là mưa!"

"Khụ khụ!"

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, Hạ Hổ Vưu lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi ở bên kia nói có học viên đột phá thần văn, là ngươi sao?"

"Không phải." Tô Vũ lắc đầu, phủ nhận: "Chính là thần văn lần trước, ngươi không biết sao?"

"Ồ!"

Hạ Hổ Vưu gật gật đầu, chuyện này thì cậu biết, chính là thần văn chế tạo ảo ảnh kia.

Xem ra là những người kia hiểu lầm, cậu cũng không quá để ý nữa.

Nhị giai thần văn rất mạnh, bất quá thứ như huyễn cảnh đề phòng thêm chút là được. Thần văn kia của Tô Vũ hình như bản thân nó cũng không có lực sát thương quá mạnh.

Tô Vũ không nói nhảm, cấp tốc yêu cầu: "Dựa theo lời ta đã nói, 500 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu Vạn Thạch, mặt khác, tinh huyết của chủng tộc khác thì cần Thiên Quân cùng Vạn Thạch cảnh, chỉ cần có thể mua được, đều kiếm cho ta một giọt..."

Hạ Hổ Vưu nói: "Lúc nãy ngươi đi quá nhanh, ta chưa kịp nói! Tô Vũ, ngươi biết có bao nhiêu chủng tộc không? Không nói những cái khác, chỉ riêng Hạ thị thương hội mua bán tinh huyết liền có 879 loại chủng tộc!"

"Thiên Quân còn tiện nghi một chút, ít nhất 1 điểm công huân, đắt thì cũng giống Phá Sơn ngưu, 10 điểm."

"Nhưng mà Vạn Thạch thì có những loại còn đắt hơn cả Phá Sơn ngưu..." Hạ Hổ Vưu tính toán một thoáng: "Ngươi muốn mua hết thì tối thiểu phải tốn hơn vạn công huân, ngươi khẳng định là muốn mua sao?"

Vạn Tộc Chi Kiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp Story Chương 377: Cầu Xin Ngươi... Cho Chúng Ta Ăn Đi!
6.0/10 từ 2 lượt.
loading...