Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 363: Đây Là Tiếng Người Nói Sao?
Lưu Hồng mới mặc kệ Trịnh Vân Huy nghĩ gì, gã lấy đi ngọc phù, cũng không vội rời đi mà là mở miệng nói: "Ngươi có thể đi rồi!"
Ta muốn giao ngọc phù cho sư huynh ngay dưới mí mắt của hắn!
Miễn cho nói ta đổi ngọc phù, trách nhiệm này ta cũng không gánh vác nổi.
Trịnh Vân Huy cắn răng nghiến lợi, không có chút vui vẻ gì khi kiếm được 4 vạn công huân, chỉ cảm thấy nổi nóng, ủy khuất và tội nghiệp!
Lưu Hồng thật sự không phải là người!
Tô Vũ cũng không phải là người!
Những tên gia hỏa thích cười thì không có một ai là người tốt.
Gã luôn cảm thấy lần này mình kiếm tiền vô cùng vất vả, vô cùng đáng thương rồi.
…
Trịnh Vân Huy mang theo vết thương, nặng nhọc cất bước rời khỏi đạo quán.
Gương mặt gã tràn đầy cảnh giác!
Mới vừa bước ra khỏi đạo quán, chợt xuất hiện một người bịt mặt.
Trịnh Vân Huy khẩn trương, vừa định kêu to, trên tay người bịt mặt lộ ra một vật.
Trịnh Vân Huy kinh ngạc nhìn người bịt mặt kia, không lên tiếng nữa, đi theo hắn ra ngoài.
...
Trong tiệm cơm sát vách.
Vài vị Các lão đã chia nhau đi theo dõi những người thần bí kia.
Giờ phút này, chỉ có mỗi Giả Danh Chấn còn ở lại.
Chờ thấy một người lại tới, Giả Danh Chấn có chút ngẩn người, sao lại nhiều như vậy?
Trịnh Vân Huy tại sao lại đi theo đối phương?
Đây lại là vị nào?
Ông mang theo tâm trạng hồ nghi, suy nghĩ một chút, thân ảnh lóe lên một cái, tan biến ngay tại chỗ.
...
Cùng một thời gian.
Trong Tu Tâm các.
Ánh mắt Vạn Thiên Thánh hơi khác thường, cười khẽ, vốn ông chuẩn bị nhích bước chân bèn dừng lại, không vội, từ từ sẽ đến.
...
Trịnh Vân Huy đi theo người bịt mặt rời đi, có chút kỳ quái.
Đối phương đưa ra văn binh của Tô Vũ, Tô Vũ tìm đến ư?
Bằng không, sao văn binh có thể dễ dàng đưa cho người ta?
Đương nhiên, khả năng là Tô Vũ đã bị hại...
Bất quá khả năng này quá nhỏ, ở trong học phủ mà muốn ám sát một vị thiên tài, đó thật sự chính là chuyện không chết không thôi, học phủ dù có phải lật khắp Đại Hạ phủ cũng sẽ truy sát đến cùng.
"Tô Vũ ở đâu?"
Đi theo người bịt mặt một đoạn đường, Trịnh Vân Huy thoáng thấy mệt mỏi, lần này gã thụ thương cũng không nhẹ.
"Sắp đến rồi!"
Người bịt mặt buồn bực nói một câu, một lát sau, hai người tới một khách sạn.
Lên lầu, cả hai tiến vào một căn phòng.
Tô Vũ đang khôi phục thương thế, thấy Trịnh Vân Huy tới thì cười mở miệng hỏi: "Thành rồi hả?"
Trịnh Vân Huy tò mò nhìn thoáng qua người bịt mặt, nhìn lại Tô Vũ, cau mày chất vấn: "Ai vậy?"
Người bịt mặt bỏ mũ ra, Trịnh Vân Huy tò mò nhìn đối phương, nhưng gã không quen biết.
Gã thật sự không biết!
"Sư bá của ta!" Tô Vũ nhàn nhạt đáp lại một câu, mở miệng nói: "Đừng nghĩ nhiều, là do ta sợ ngươi chạy mất, cho nên mới nhờ sư bá của ta mang ngươi tới!"
"..."
Đây là tiếng người nói sao?
Trịnh Vân Huy hoàn toàn câm nín.
Lúc bấy giờ gã đã biết người bịt mặt là ai, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Chào Trần Quán trưởng!"
Trần Vĩnh khẽ gật đầu, không nói gì.
Y hiếu kỳ nhìn về phía Tô Vũ, là thật sự vô cùng hiếu kỳ.
Vật kia rõ ràng chỉ là đồ giả, làm sao hắn có thể làm ra tinh huyết thiên phú?
Việc này, Bạch Phong cũng không nói gì.
Tô Vũ không quá để ý, biết hai người bọn họ nghĩ cái gì, tùy ý nói: "Sư phụ từng viết qua cho ta một bài ý chí chi văn, ta phác họa ra một thần văn đặc biệt, nó có thể tạm thời khiến tinh huyết bình thường chuyển đổi thành tinh huyết thiên phú..."
Lời này vừa nói ra, hai người bừng tỉnh đại ngộ!
Trịnh Vân Huy kinh ngạc hỏi: "Còn có loại thần văn như vậy?"
"Thần văn quá nhiều, ngươi biết được mấy loại?"
Tô Vũ xem thường nhìn gã, trước kia hắn không hiểu rõ lắm thần văn, hiện tại biết được nhiều, hắn biết thần văn có ngàn có vạn, đặc tính đều có, dù cho cùng một chữ thì cũng có thể có đặc tính khác biệt.
Thần văn đặc thù chuyển đổi tinh huyết thiên phú... quả là có chút đặc thù, bất quá còn nằm trong phạm vi hiểu được.
Nghe nói, có một số thần văn thậm chí để người ta xuyên qua quá khứ vượt đến tương lai, ngươi dám tin sao?
"Lấy được bao nhiêu, bán cho người nào?"
"Lưu Hồng..." Trịnh Vân Huy cực kỳ ủy khuất kể lại: "Cái tên hỗn đản kia nhìn ra chúng ta hố hắn..."
"Hả?" Tô Vũ nghe vậy liền ngẩn ra, "Có ý gì?"
"Gã đã nhìn ra!" Trịnh Vân Huy thuật lại chuyện mới vừa rồi một lần, cảm thấy cõi long thật đau xót, "Sau đó gã báo giá với Chu Bình Thăng 8 vạn, cho ta 3 vạn, chính mình nuốt riêng 5 vạn!"
"Chó cắn chó!"
Trần Vĩnh bỗng nhiên hừ một tiếng!
Nội bộ của Đơn thần văn nhất hệ chính là tình trạng chó cắn chó, Lưu Hồng to gan lớn mật, lại dám báo tin giả, gã đã biết rõ là âm mưu nhưng vẫn còn dám đón lấy.
Tô Vũ nhíu mày, tức giận nói: "Ngươi cứ thế mà đáp ứng?"
"Ta không đáp ứng thì phải làm sao bây giờ!" Trịnh Vân Huy bất đắc dĩ đáp: "Ta không đáp ứng, gã vạch trần chúng ta ngay tại chỗ thì sao? Lúc ấy một xu cũng đừng hòng moi được!"
"Cái rắm!" Tô Vũ cau mày mắng: "Cái tên kia quá tham lam, làm sao có thể từ bỏ cơ hội lần này! Bất quá gã quả là to gan a, không sợ chúng ta đi mật báo à?"
Trần Vĩnh xen vào: "Gã không sợ đâu, bởi vì đơn thần văn nhất hệ sẽ không tin tưởng lời của chúng ta..." Trần Vĩnh nói tới đây liền thở dài: “Dù cho bây giờ chúng ta đi tìm Chu Bình Thăng thì tên này cũng chỉ cảm thấy chúng ta muốn cầm tư liệu về, hắn sẽ không tin tưởng tư liệu là giả. Lưu Hồng sẽ không sợ gì hết, thật sự khi phát hiện tư liệu là giả thì đó cũng là trách nhiệm của Chu Bình Thăng, không có quan hệ gì với gã!"
Tô Vũ ngưng mày, "Gã cũng quả là dám mở miệng, thoáng cái ăn không 5 vạn điểm..."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Trịnh Vân Huy, buồn bã hỏi: "Ngươi cầm 3 vạn điểm?"
"Đúng thế!" Trịnh Vân Huy thở dài đáp: "6000 giọt Nguyên Khí dịch, 1 vạn điểm công huân, còn lại chính là tiền đặt cọc giao cho ta..."
Dứt lời gã lại nói: "Lần này bán nhiều hơn mong muốn một chút, ta không cần nhiều, ngoại trừ những món tiền đặt cọc giao cho ta thì ta lấy thêm 4000 giọt Nguyên Khí dịch là đủ rồi."
Một bên, Trần Vĩnh âm thầm líu lưỡi.
Hai tiểu tử này cũng thật đúng là dám mở miệng!
Lần này, chúng dám hố nhiều công huân thế kia!
Mấy vạn điểm!
Tô Vũ liếc mắt nhìn Trịnh Vân Huy, nửa ngày sau mới nói: "Vốn dựa theo phương án phân phối thì là ba phần, ngươi được 1 vạn điểm, trước đó ngươi dùng 2000 điểm, cho ngươi thêm 8000 điểm là đủ rồi..."
Trịnh Vân Huy khổ não nói: "Ta không phải là đã bị thương sao? Không tốn tiền dưỡng thương thì mấy tháng mới có thể tốt lên được? Với trạng thái này nên cho thêm điểm không đúng à? Bằng không ta dựa theo số lượng cũ, ngươi cũng sẽ không được hời..."
Tô Vũ bình tĩnh phân chia: "3000 giọt Nguyên Khí dịch cho ngươi! Ngươi nuốt riêng bao nhiêu thì ta cũng không muốn hỏi, còn lại 3000 giọt Nguyên Khí dịch cùng 1 vạn công huân sẽ thuộc về ta."
"Quá ít rồi đi..."
Tô Vũ nhìn gã chằm chằm, nhìn tới mức gã có chút run rẩy.
"Trịnh Vân Huy, thật sự cho rằng ta là kẻ ngu à?"
Trịnh Vân Huy vội ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Thật đó, ta cầm 3 vạn điểm, phần lời đều bị Lưu Hồng cầm đi rồi!"
Tô Vũ mặc kệ gã, trực tiếp ném ra thẻ công huân của mình, mở miệng nói: "Chuyển cho ta 1 vạn điểm... Được rồi, chuyển cho ta 5000 điểm, còn lại cho sư bá ta, mặt khác thì Nguyên Khí dịch lưu lại 3000 giọt cũng đưa cho sư bá của ta!"
"Tô Vũ..."
Trần Vĩnh vừa muốn nói chuyện, Tô Vũ đã giành nói trước: "Sư bá giữ lại bù phần thâm hụt đi. Đây vốn chính là phần của lão sư, ta đưa phần của lão sư cho ngài, ta lưu lại 5000 điểm công huân là đủ rồi."
Trần Vĩnh muốn nói lại thôi, có chút xấu hổ.
Để học viên phụ cấp cho mình, cái này... quả là quá mất mặt!
Vạn Tộc Chi Kiếp
Ta muốn giao ngọc phù cho sư huynh ngay dưới mí mắt của hắn!
Miễn cho nói ta đổi ngọc phù, trách nhiệm này ta cũng không gánh vác nổi.
Trịnh Vân Huy cắn răng nghiến lợi, không có chút vui vẻ gì khi kiếm được 4 vạn công huân, chỉ cảm thấy nổi nóng, ủy khuất và tội nghiệp!
Lưu Hồng thật sự không phải là người!
Tô Vũ cũng không phải là người!
Những tên gia hỏa thích cười thì không có một ai là người tốt.
Gã luôn cảm thấy lần này mình kiếm tiền vô cùng vất vả, vô cùng đáng thương rồi.
…
Trịnh Vân Huy mang theo vết thương, nặng nhọc cất bước rời khỏi đạo quán.
Gương mặt gã tràn đầy cảnh giác!
Mới vừa bước ra khỏi đạo quán, chợt xuất hiện một người bịt mặt.
Trịnh Vân Huy khẩn trương, vừa định kêu to, trên tay người bịt mặt lộ ra một vật.
Trịnh Vân Huy kinh ngạc nhìn người bịt mặt kia, không lên tiếng nữa, đi theo hắn ra ngoài.
...
Trong tiệm cơm sát vách.
Vài vị Các lão đã chia nhau đi theo dõi những người thần bí kia.
Giờ phút này, chỉ có mỗi Giả Danh Chấn còn ở lại.
Chờ thấy một người lại tới, Giả Danh Chấn có chút ngẩn người, sao lại nhiều như vậy?
Trịnh Vân Huy tại sao lại đi theo đối phương?
Đây lại là vị nào?
Ông mang theo tâm trạng hồ nghi, suy nghĩ một chút, thân ảnh lóe lên một cái, tan biến ngay tại chỗ.
...
Cùng một thời gian.
Trong Tu Tâm các.
Ánh mắt Vạn Thiên Thánh hơi khác thường, cười khẽ, vốn ông chuẩn bị nhích bước chân bèn dừng lại, không vội, từ từ sẽ đến.
...
Trịnh Vân Huy đi theo người bịt mặt rời đi, có chút kỳ quái.
Đối phương đưa ra văn binh của Tô Vũ, Tô Vũ tìm đến ư?
Bằng không, sao văn binh có thể dễ dàng đưa cho người ta?
Đương nhiên, khả năng là Tô Vũ đã bị hại...
Bất quá khả năng này quá nhỏ, ở trong học phủ mà muốn ám sát một vị thiên tài, đó thật sự chính là chuyện không chết không thôi, học phủ dù có phải lật khắp Đại Hạ phủ cũng sẽ truy sát đến cùng.
"Tô Vũ ở đâu?"
Đi theo người bịt mặt một đoạn đường, Trịnh Vân Huy thoáng thấy mệt mỏi, lần này gã thụ thương cũng không nhẹ.
"Sắp đến rồi!"
Người bịt mặt buồn bực nói một câu, một lát sau, hai người tới một khách sạn.
Lên lầu, cả hai tiến vào một căn phòng.
Tô Vũ đang khôi phục thương thế, thấy Trịnh Vân Huy tới thì cười mở miệng hỏi: "Thành rồi hả?"
Trịnh Vân Huy tò mò nhìn thoáng qua người bịt mặt, nhìn lại Tô Vũ, cau mày chất vấn: "Ai vậy?"
Người bịt mặt bỏ mũ ra, Trịnh Vân Huy tò mò nhìn đối phương, nhưng gã không quen biết.
Gã thật sự không biết!
"Sư bá của ta!" Tô Vũ nhàn nhạt đáp lại một câu, mở miệng nói: "Đừng nghĩ nhiều, là do ta sợ ngươi chạy mất, cho nên mới nhờ sư bá của ta mang ngươi tới!"
"..."
Đây là tiếng người nói sao?
Trịnh Vân Huy hoàn toàn câm nín.
Lúc bấy giờ gã đã biết người bịt mặt là ai, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Chào Trần Quán trưởng!"
Trần Vĩnh khẽ gật đầu, không nói gì.
Y hiếu kỳ nhìn về phía Tô Vũ, là thật sự vô cùng hiếu kỳ.
Vật kia rõ ràng chỉ là đồ giả, làm sao hắn có thể làm ra tinh huyết thiên phú?
Việc này, Bạch Phong cũng không nói gì.
Tô Vũ không quá để ý, biết hai người bọn họ nghĩ cái gì, tùy ý nói: "Sư phụ từng viết qua cho ta một bài ý chí chi văn, ta phác họa ra một thần văn đặc biệt, nó có thể tạm thời khiến tinh huyết bình thường chuyển đổi thành tinh huyết thiên phú..."
Lời này vừa nói ra, hai người bừng tỉnh đại ngộ!
Trịnh Vân Huy kinh ngạc hỏi: "Còn có loại thần văn như vậy?"
"Thần văn quá nhiều, ngươi biết được mấy loại?"
Tô Vũ xem thường nhìn gã, trước kia hắn không hiểu rõ lắm thần văn, hiện tại biết được nhiều, hắn biết thần văn có ngàn có vạn, đặc tính đều có, dù cho cùng một chữ thì cũng có thể có đặc tính khác biệt.
Thần văn đặc thù chuyển đổi tinh huyết thiên phú... quả là có chút đặc thù, bất quá còn nằm trong phạm vi hiểu được.
Nghe nói, có một số thần văn thậm chí để người ta xuyên qua quá khứ vượt đến tương lai, ngươi dám tin sao?
"Lấy được bao nhiêu, bán cho người nào?"
"Lưu Hồng..." Trịnh Vân Huy cực kỳ ủy khuất kể lại: "Cái tên hỗn đản kia nhìn ra chúng ta hố hắn..."
"Hả?" Tô Vũ nghe vậy liền ngẩn ra, "Có ý gì?"
"Gã đã nhìn ra!" Trịnh Vân Huy thuật lại chuyện mới vừa rồi một lần, cảm thấy cõi long thật đau xót, "Sau đó gã báo giá với Chu Bình Thăng 8 vạn, cho ta 3 vạn, chính mình nuốt riêng 5 vạn!"
"Chó cắn chó!"
Trần Vĩnh bỗng nhiên hừ một tiếng!
Nội bộ của Đơn thần văn nhất hệ chính là tình trạng chó cắn chó, Lưu Hồng to gan lớn mật, lại dám báo tin giả, gã đã biết rõ là âm mưu nhưng vẫn còn dám đón lấy.
Tô Vũ nhíu mày, tức giận nói: "Ngươi cứ thế mà đáp ứng?"
"Ta không đáp ứng thì phải làm sao bây giờ!" Trịnh Vân Huy bất đắc dĩ đáp: "Ta không đáp ứng, gã vạch trần chúng ta ngay tại chỗ thì sao? Lúc ấy một xu cũng đừng hòng moi được!"
"Cái rắm!" Tô Vũ cau mày mắng: "Cái tên kia quá tham lam, làm sao có thể từ bỏ cơ hội lần này! Bất quá gã quả là to gan a, không sợ chúng ta đi mật báo à?"
Trần Vĩnh xen vào: "Gã không sợ đâu, bởi vì đơn thần văn nhất hệ sẽ không tin tưởng lời của chúng ta..." Trần Vĩnh nói tới đây liền thở dài: “Dù cho bây giờ chúng ta đi tìm Chu Bình Thăng thì tên này cũng chỉ cảm thấy chúng ta muốn cầm tư liệu về, hắn sẽ không tin tưởng tư liệu là giả. Lưu Hồng sẽ không sợ gì hết, thật sự khi phát hiện tư liệu là giả thì đó cũng là trách nhiệm của Chu Bình Thăng, không có quan hệ gì với gã!"
Tô Vũ ngưng mày, "Gã cũng quả là dám mở miệng, thoáng cái ăn không 5 vạn điểm..."
Dứt lời, hắn nhìn về phía Trịnh Vân Huy, buồn bã hỏi: "Ngươi cầm 3 vạn điểm?"
"Đúng thế!" Trịnh Vân Huy thở dài đáp: "6000 giọt Nguyên Khí dịch, 1 vạn điểm công huân, còn lại chính là tiền đặt cọc giao cho ta..."
Dứt lời gã lại nói: "Lần này bán nhiều hơn mong muốn một chút, ta không cần nhiều, ngoại trừ những món tiền đặt cọc giao cho ta thì ta lấy thêm 4000 giọt Nguyên Khí dịch là đủ rồi."
Một bên, Trần Vĩnh âm thầm líu lưỡi.
Hai tiểu tử này cũng thật đúng là dám mở miệng!
Lần này, chúng dám hố nhiều công huân thế kia!
Mấy vạn điểm!
Tô Vũ liếc mắt nhìn Trịnh Vân Huy, nửa ngày sau mới nói: "Vốn dựa theo phương án phân phối thì là ba phần, ngươi được 1 vạn điểm, trước đó ngươi dùng 2000 điểm, cho ngươi thêm 8000 điểm là đủ rồi..."
Trịnh Vân Huy khổ não nói: "Ta không phải là đã bị thương sao? Không tốn tiền dưỡng thương thì mấy tháng mới có thể tốt lên được? Với trạng thái này nên cho thêm điểm không đúng à? Bằng không ta dựa theo số lượng cũ, ngươi cũng sẽ không được hời..."
Tô Vũ bình tĩnh phân chia: "3000 giọt Nguyên Khí dịch cho ngươi! Ngươi nuốt riêng bao nhiêu thì ta cũng không muốn hỏi, còn lại 3000 giọt Nguyên Khí dịch cùng 1 vạn công huân sẽ thuộc về ta."
"Quá ít rồi đi..."
Tô Vũ nhìn gã chằm chằm, nhìn tới mức gã có chút run rẩy.
"Trịnh Vân Huy, thật sự cho rằng ta là kẻ ngu à?"
Trịnh Vân Huy vội ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Thật đó, ta cầm 3 vạn điểm, phần lời đều bị Lưu Hồng cầm đi rồi!"
Tô Vũ mặc kệ gã, trực tiếp ném ra thẻ công huân của mình, mở miệng nói: "Chuyển cho ta 1 vạn điểm... Được rồi, chuyển cho ta 5000 điểm, còn lại cho sư bá ta, mặt khác thì Nguyên Khí dịch lưu lại 3000 giọt cũng đưa cho sư bá của ta!"
"Tô Vũ..."
Trần Vĩnh vừa muốn nói chuyện, Tô Vũ đã giành nói trước: "Sư bá giữ lại bù phần thâm hụt đi. Đây vốn chính là phần của lão sư, ta đưa phần của lão sư cho ngài, ta lưu lại 5000 điểm công huân là đủ rồi."
Trần Vĩnh muốn nói lại thôi, có chút xấu hổ.
Để học viên phụ cấp cho mình, cái này... quả là quá mất mặt!
Vạn Tộc Chi Kiếp
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp
Story
Chương 363: Đây Là Tiếng Người Nói Sao?
6.0/10 từ 2 lượt.