Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 330: Logic Quái Dị Của Ngô Lam
Ngô Lam ngồi bên cạnh Tô Vũ, thậm chí còn cảm giác được Tô Vũ đang phát run, không phải là bị dọa sợ mà là phẫn nộ tới phát run!
Ngô Lam vốn dĩ cũng đang rất tức giận, nhưng thấy thế thì liền hạ hỏa.
Mãi đến khi tan học, Ngô Lam mới đột ngột lên tiếng: "Chờ ta là Thiên Quân, một ngày thành Thiên Quân tam trọng, ta sẽ đi đánh chết đồ hỗn đản kia, Tô Vũ, ta sẽ cho ngươi biết, ta còn mạnh hơn ngươi nhiều!"
Dứt lời, nàng vội vã rời đi, hiển nhiên là muốn mau chóng tìm cách trở nên mạnh hơn.
Tô Vũ câm nín nhìn bóng lưng nàng.
Ngươi muốn chứng minh mạnh hơn ta thì ngươi làm gì lại đi đánh chết Trịnh Vân Huy người ta thế?
Logic thiệt quái dị!
Không quan tâm tới Ngô Lam nữa, Tô Vũ đeo ba lô lên, cắm đầu đi ra ngoài.
Trịnh Vân Huy ở đằng sau nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, đồ không trả lại, chúng ta sẽ chưa xong! Đừng ép ta đi tìm Ngô Gia khiêu chiến, một học viên nhập học mấy năm chẳng lẽ còn không dám ứng chiến? Tô Vũ ngươi làm rùa rụt đầu, sư tỷ của ngươi cũng muốn làm rùa đen sao?"
"Ngươi dám!"
Tô Vũ đột nhiên quay đầu, trong mắt bừng bừng lửa giận, "Trịnh Vân Huy, ngươi chớ chọc giận ta!"
"Ha ha!" Trịnh Vân Huy xem thường, "Thế thì ngươi trả đồ cho ta đi, còn không thì mau chiến với ta một trận. Nếu ta thua, tài nghệ không bằng người, đương nhiên sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa, Tô Vũ, tên chết nhát này, ngươi dám sao?"
Tô Vũ nắm chặt nắm đấm, đúng vào lúc ấy, Hạ Hổ Vưu kéo hắn một cái, xô đẩy Tô Vũ vội vàng rời đi.
Vừa đi cậu vừa thấp giọng khuyên ngăn: "Đừng bị kích thích a! Gã là Thiên Quân thất trọng, ý chí lực cũng rất mạnh, ngươi đấu không lại gã đâu, vô duyên vô cớ mất đi Phá Thiên Sát không nói, còn thua cuộc tranh tài, cần gì chứ, chúng ta ẩn núp một quãng thời gian rồi lại nói..."
Tô Vũ buồn bực không lên tiếng, mặt mũi tràn đầy u ám.
Hạ Hổ Vưu vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận đến âm trầm như vậy, nhịn không được dỗ dành: "Ngươi tiến bộ rất nhanh, gã tiến bộ mặc dù cũng nhanh nhưng đó là do gã có nội tình tốt, Tô Vũ, chờ thêm một thời gian..."
"Ta biết!"
Tô Vũ không nhiều lời, tăng tốc bước chân, mở miệng nói: "Cám ơn, ta không cần ngươi an ủi, hôm nay Trịnh Vân Huy lấn át ta... Ta sẽ sớm lấy lại danh dự!"
Vứt xuống lời này, Tô Vũ tăng tốc rời đi.
...
Chờ Tô Vũ cùng Trịnh Vân Huy đều đi rồi, những người khác lập tức bắt đầu nghị luận.
"Tô Vũ trêu chọc Trịnh Vân Huy, lần này thì phiền phức lớn rồi, Trịnh Vân Huy xuất thân từ Chiến Tranh học phủ, tính tình nóng nảy, người nhà họ Trịnh đều là như thế. Tô Vũ không trả đồ cho gã, chỉ sợ gã sẽ thật sự đi khiêu chiến Ngô Gia, nếu Ngô Gia cũng không dám ứng chiến... mặt mũi của Đa thần văn nhất hệ coi như mất sạch rồi!"
"Ngô Gia sao có thể ứng chiến? Nàng còn thụ thương mà, Trịnh Vân Huy vốn không kém hơn học viên trên Bách Cường bảng bao nhiêu, thực lực của Ngô Gia hiện tại lại giảm đi nhiều, một khi ứng chiến thì chính là thương càng thêm thương!"
"Tô Vũ sẽ trả đồ cho gã à?"
"Không biết, đổi thành ta thì ta cũng không trả, đồ mà chợ đen đánh mất có ai đi trả chứ, huống chi gia cảnh Tô Vũ không tốt, thứ này hắn tích cóp mấy năm cũng mua không nổi, hiện tại đồ lại tới tay hắn sẽ chịu nhả ra chắc?"
"..."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, ngày thường mọi người không thích nói chuyện, giờ phút này có bát quái để bàn tán, những người này đều rất hứng thú.
Bên kia, Vạn Minh Trạch thấy Tô Vũ phẫn nộ rời đi, như có điều suy nghĩ mà nói: "Tô Vũ chưa chắc sẽ nhịn được, vừa đánh bại Trần Khải liền bị Trịnh Vân Huy kích thích, ta thấy... cuối cùng hắn rất có thể sẽ giao thủ với Trịnh Vân Huy."
Ở bên cạnh, Triệu Thế Kỳ nghe vậy thì bật cười: "Không biết là âm thầm giao thủ hay là công khai luận bàn! Nếu như là công khai, cũng có thể nhìn thử xem rốt cuộc Trịnh Vân Huy mạnh đến mức nào, Tô Vũ thôn phệ tinh huyết, bùng nổ chiến lực Vạn Thạch ít nhiều gì cũng có khả năng bức bách Trịnh Vân Huy một chút, xem xem rốt cục gã có thực lực gì!"
Vạn Minh Trạch trầm ngâm, "Công khai ư? Khả năng sẽ không lớn. Dù sao cũng là giao dịch chợ đen, nếu thật sự công khai, chẳng lẽ bọn hắn không sợ học phủ trực tiếp tịch thu Phá Thiên Sát sao?"
"Cũng đúng!"
Mấy người ánh mắt lấp lánh, những ngày gần đây, ai ai cũng muốn chú ý tới hai gia hỏa này.
Nếu hai người kia bí mật muốn đấu một trận.
Đương nhiên, xác suất Tô Vũ thua rất lớn, đặc biệt lớn.
Chiến lực Vạn Thạch hiển nhiên là rất mạnh.
Nhưng mà Tô Vũ bùng nổ chẳng qua là lực công kích Vạn Thạch một thời gian ngắn chứ cũng không phải toàn diện đều đạt đến Vạn Thạch cảnh.
Tốc độ, võ kỹ, kinh nghiệm... Vậy cũng còn kém xa Vạn Thạch chân chính.
Dưới tình huống như vậy, cường giả xuất thân Chiến giả như Trịnh Vân Huy chưa chắc sẽ để ý tới chuyện Tô Vũ đột nhiên bùng nổ, lần đầu là do Trần Khải không chuẩn bị, hiện tại mọi người đều đã biết, lực uy hiếp của Tô Vũ đã suy yếu rất nhiều.
...
Trong văn phòng.
Lưu Hồng còn đang đau đầu về chuyện của chợ đen, nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ u sầu lập tức tan biến, gã khôi phục lại nụ cười xán lạn thường ngày, mở miệng nói: "Vào đi!"
Lâm Diệu vội vàng vào cửa, tiếp đó cũng có vẻ hả hê kể lại sự tình vừa rồi cho Lưu Hồng nghe một lượt.
Kể xong, Lâm Diệu kích động hỏi: "Lão sư, vật kia thật sự là ở trong tay Tô Vũ sao?"
"Đại khái là thế!" Lưu Hồng cười nhạt: "Trước đó ta đã có suy đoán, khả năng là bị hắn nhặt được, lần trước khi hạ gục Trần Khải, hắn bùng nổ Phá Thiên Sát mà không phải người mới học có thể học được, nói như vậy... Hắn cùng Trịnh Vân Huy xem như đã trở mặt..."
Lưu Hồng cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút kỳ quái, tiểu tử Trịnh Vân Huy này không bí mật đi tìm Tô Vũ đòi mà cứ nhất định đòi ngay tại lớp học, cũng không sợ lớn chuyện, học phủ sẽ nhúng tay vào hay sao?
Bất quá người trẻ tuổi nha, xúc động, máu nóng, dễ dàng nổi điên, vậy cũng bình thường.
Gã cũng có chút hiểu biết về tiểu tử Tô Vũ này, nếu Tô Vũ không nắm chắc thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận lời khiêu chiến của Trịnh Vân Huy, xem ra, Tô Vũ không định trả lại bản ý chí chi văn kia, như vậy cũng phù hợp với mong muốn của Lưu Hồng.
Còn về Trịnh Vân Huy... cũng xem như có mấy phần thông minh, còn biết dùng Ngô Gia để kích thích Tô Vũ.
Ngô Gia đang bị thương, một khi thật sự bị khiêu chiến, tám chín phần mười vẫn sẽ đồng ý đấu, khi đó Tô Vũ chỉ sợ cũng rơi vào tình huống khó xử!
"Thú vị, ta cũng muốn nhìn xem Tô Vũ sẽ lựa chọn thế nào."
Lưu Hồng vô cùng hứng thú, kỳ thật gã không quan tâm Tô Vũ thắng hay thua, cũng không quan tâm Ngô Gia thắng hay thua, gã chỉ đang nghĩ giữa Phá Thiên Sát và Ngô Gia, chẳng hay Tô Vũ sẽ lựa chọn bên nào mà thôi.
Nếu hắn không để ý tới thì cũng rất bình thường.
Ngô Gia tự cự tuyệt khiêu chiến là được, mọi người đều biết nàng thụ thương, thật sự cự tuyệt thì cũng không ai nói gì.
Đương nhiên, Tô Vũ không dám ứng chiến, Ngô Gia cũng không dám ứng chiến... Đa thần văn nhất hệ ít nhiều gì sẽ nhận một chút đả kích.
Vốn là tình cảnh bi thảm có thể sẽ càng bi thảm hơn!
Nghĩ đến đây, Lưu Hồng phất phất tay, ra hiệu bảo Lâm Diệu rời đi.
Chờ Lâm Diệu đi rồi, Lưu Hồng mới khẽ xoa cằm, rất mau đã gọi tới máy truyền tin, mở miệng nói: "Trịnh Vân Huy và Tô Vũ nổi lên xung đột, xem ra kế hoạch lần trước vẫn tính là thành công, chỉ là có chút đáng tiếc Phá Thiên Sát của ta..."
Bên kia, thanh âm hơi cao hứng truyền đến: "Chuyện này ta đã biết, Tô Vũ và Ngô Gia là hai truyền nhân duy nhất của đa thần văn nhất hệ, tốt nhất là kéo sự tình liên lụy đến Trịnh gia cùng Hồng Đàm, để Trịnh gia cùng Hồng Đàm đấu đá... Đa thần văn nhất hệ sẽ không cần chúng ta quan tâm tới nữa!"
Lưu Hồng tủm tỉm cười, "Hi vọng là thế! Vì kế hoạch này, ta đã tổn thất không nhỏ, vì để cho Phá Thiên Sát mất đi hợp tình hợp lý, đồ ở chợ đen của ta cũng bị quét sạch không ít. Chu sư huynh, ngài xem có phải là nên nói tốt vài câu về ta với chỗ Trịnh Các lão hay không, chỗ ta thật sự có chút ăn không tiêu rồi."
Đa tạ đạo hữu DrowElves đã đẩy Kim phiếu khích lệ, nay cố gắng gõ gõ thêm mấy chương tặng đạo hữu đây <3
Màn kịch đầu tiên của Văn Minh học phủ sắp lên sàn, nội dung sắp tới hấp dẫn dữ lắm, ai muốn hứng thú đọc được nhanh nhanh nhanh thì hãy đẩy thật nhiều Kim phiếu hoặc ủng hộ Tử linh thạch cho tại hạ có động lực cày chương nhé!
Vạn Tộc Chi Kiếp
Ngô Lam vốn dĩ cũng đang rất tức giận, nhưng thấy thế thì liền hạ hỏa.
Mãi đến khi tan học, Ngô Lam mới đột ngột lên tiếng: "Chờ ta là Thiên Quân, một ngày thành Thiên Quân tam trọng, ta sẽ đi đánh chết đồ hỗn đản kia, Tô Vũ, ta sẽ cho ngươi biết, ta còn mạnh hơn ngươi nhiều!"
Dứt lời, nàng vội vã rời đi, hiển nhiên là muốn mau chóng tìm cách trở nên mạnh hơn.
Tô Vũ câm nín nhìn bóng lưng nàng.
Ngươi muốn chứng minh mạnh hơn ta thì ngươi làm gì lại đi đánh chết Trịnh Vân Huy người ta thế?
Logic thiệt quái dị!
Không quan tâm tới Ngô Lam nữa, Tô Vũ đeo ba lô lên, cắm đầu đi ra ngoài.
Trịnh Vân Huy ở đằng sau nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, đồ không trả lại, chúng ta sẽ chưa xong! Đừng ép ta đi tìm Ngô Gia khiêu chiến, một học viên nhập học mấy năm chẳng lẽ còn không dám ứng chiến? Tô Vũ ngươi làm rùa rụt đầu, sư tỷ của ngươi cũng muốn làm rùa đen sao?"
"Ngươi dám!"
Tô Vũ đột nhiên quay đầu, trong mắt bừng bừng lửa giận, "Trịnh Vân Huy, ngươi chớ chọc giận ta!"
"Ha ha!" Trịnh Vân Huy xem thường, "Thế thì ngươi trả đồ cho ta đi, còn không thì mau chiến với ta một trận. Nếu ta thua, tài nghệ không bằng người, đương nhiên sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa, Tô Vũ, tên chết nhát này, ngươi dám sao?"
Tô Vũ nắm chặt nắm đấm, đúng vào lúc ấy, Hạ Hổ Vưu kéo hắn một cái, xô đẩy Tô Vũ vội vàng rời đi.
Vừa đi cậu vừa thấp giọng khuyên ngăn: "Đừng bị kích thích a! Gã là Thiên Quân thất trọng, ý chí lực cũng rất mạnh, ngươi đấu không lại gã đâu, vô duyên vô cớ mất đi Phá Thiên Sát không nói, còn thua cuộc tranh tài, cần gì chứ, chúng ta ẩn núp một quãng thời gian rồi lại nói..."
Tô Vũ buồn bực không lên tiếng, mặt mũi tràn đầy u ám.
Hạ Hổ Vưu vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận đến âm trầm như vậy, nhịn không được dỗ dành: "Ngươi tiến bộ rất nhanh, gã tiến bộ mặc dù cũng nhanh nhưng đó là do gã có nội tình tốt, Tô Vũ, chờ thêm một thời gian..."
"Ta biết!"
Tô Vũ không nhiều lời, tăng tốc bước chân, mở miệng nói: "Cám ơn, ta không cần ngươi an ủi, hôm nay Trịnh Vân Huy lấn át ta... Ta sẽ sớm lấy lại danh dự!"
Vứt xuống lời này, Tô Vũ tăng tốc rời đi.
...
Chờ Tô Vũ cùng Trịnh Vân Huy đều đi rồi, những người khác lập tức bắt đầu nghị luận.
"Tô Vũ trêu chọc Trịnh Vân Huy, lần này thì phiền phức lớn rồi, Trịnh Vân Huy xuất thân từ Chiến Tranh học phủ, tính tình nóng nảy, người nhà họ Trịnh đều là như thế. Tô Vũ không trả đồ cho gã, chỉ sợ gã sẽ thật sự đi khiêu chiến Ngô Gia, nếu Ngô Gia cũng không dám ứng chiến... mặt mũi của Đa thần văn nhất hệ coi như mất sạch rồi!"
"Ngô Gia sao có thể ứng chiến? Nàng còn thụ thương mà, Trịnh Vân Huy vốn không kém hơn học viên trên Bách Cường bảng bao nhiêu, thực lực của Ngô Gia hiện tại lại giảm đi nhiều, một khi ứng chiến thì chính là thương càng thêm thương!"
"Tô Vũ sẽ trả đồ cho gã à?"
"Không biết, đổi thành ta thì ta cũng không trả, đồ mà chợ đen đánh mất có ai đi trả chứ, huống chi gia cảnh Tô Vũ không tốt, thứ này hắn tích cóp mấy năm cũng mua không nổi, hiện tại đồ lại tới tay hắn sẽ chịu nhả ra chắc?"
"..."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, ngày thường mọi người không thích nói chuyện, giờ phút này có bát quái để bàn tán, những người này đều rất hứng thú.
Bên kia, Vạn Minh Trạch thấy Tô Vũ phẫn nộ rời đi, như có điều suy nghĩ mà nói: "Tô Vũ chưa chắc sẽ nhịn được, vừa đánh bại Trần Khải liền bị Trịnh Vân Huy kích thích, ta thấy... cuối cùng hắn rất có thể sẽ giao thủ với Trịnh Vân Huy."
Ở bên cạnh, Triệu Thế Kỳ nghe vậy thì bật cười: "Không biết là âm thầm giao thủ hay là công khai luận bàn! Nếu như là công khai, cũng có thể nhìn thử xem rốt cuộc Trịnh Vân Huy mạnh đến mức nào, Tô Vũ thôn phệ tinh huyết, bùng nổ chiến lực Vạn Thạch ít nhiều gì cũng có khả năng bức bách Trịnh Vân Huy một chút, xem xem rốt cục gã có thực lực gì!"
Vạn Minh Trạch trầm ngâm, "Công khai ư? Khả năng sẽ không lớn. Dù sao cũng là giao dịch chợ đen, nếu thật sự công khai, chẳng lẽ bọn hắn không sợ học phủ trực tiếp tịch thu Phá Thiên Sát sao?"
"Cũng đúng!"
Mấy người ánh mắt lấp lánh, những ngày gần đây, ai ai cũng muốn chú ý tới hai gia hỏa này.
Nếu hai người kia bí mật muốn đấu một trận.
Đương nhiên, xác suất Tô Vũ thua rất lớn, đặc biệt lớn.
Chiến lực Vạn Thạch hiển nhiên là rất mạnh.
Nhưng mà Tô Vũ bùng nổ chẳng qua là lực công kích Vạn Thạch một thời gian ngắn chứ cũng không phải toàn diện đều đạt đến Vạn Thạch cảnh.
Tốc độ, võ kỹ, kinh nghiệm... Vậy cũng còn kém xa Vạn Thạch chân chính.
Dưới tình huống như vậy, cường giả xuất thân Chiến giả như Trịnh Vân Huy chưa chắc sẽ để ý tới chuyện Tô Vũ đột nhiên bùng nổ, lần đầu là do Trần Khải không chuẩn bị, hiện tại mọi người đều đã biết, lực uy hiếp của Tô Vũ đã suy yếu rất nhiều.
...
Trong văn phòng.
Lưu Hồng còn đang đau đầu về chuyện của chợ đen, nghe thấy tiếng gõ cửa, vẻ u sầu lập tức tan biến, gã khôi phục lại nụ cười xán lạn thường ngày, mở miệng nói: "Vào đi!"
Lâm Diệu vội vàng vào cửa, tiếp đó cũng có vẻ hả hê kể lại sự tình vừa rồi cho Lưu Hồng nghe một lượt.
Kể xong, Lâm Diệu kích động hỏi: "Lão sư, vật kia thật sự là ở trong tay Tô Vũ sao?"
"Đại khái là thế!" Lưu Hồng cười nhạt: "Trước đó ta đã có suy đoán, khả năng là bị hắn nhặt được, lần trước khi hạ gục Trần Khải, hắn bùng nổ Phá Thiên Sát mà không phải người mới học có thể học được, nói như vậy... Hắn cùng Trịnh Vân Huy xem như đã trở mặt..."
Lưu Hồng cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút kỳ quái, tiểu tử Trịnh Vân Huy này không bí mật đi tìm Tô Vũ đòi mà cứ nhất định đòi ngay tại lớp học, cũng không sợ lớn chuyện, học phủ sẽ nhúng tay vào hay sao?
Bất quá người trẻ tuổi nha, xúc động, máu nóng, dễ dàng nổi điên, vậy cũng bình thường.
Gã cũng có chút hiểu biết về tiểu tử Tô Vũ này, nếu Tô Vũ không nắm chắc thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận lời khiêu chiến của Trịnh Vân Huy, xem ra, Tô Vũ không định trả lại bản ý chí chi văn kia, như vậy cũng phù hợp với mong muốn của Lưu Hồng.
Còn về Trịnh Vân Huy... cũng xem như có mấy phần thông minh, còn biết dùng Ngô Gia để kích thích Tô Vũ.
Ngô Gia đang bị thương, một khi thật sự bị khiêu chiến, tám chín phần mười vẫn sẽ đồng ý đấu, khi đó Tô Vũ chỉ sợ cũng rơi vào tình huống khó xử!
"Thú vị, ta cũng muốn nhìn xem Tô Vũ sẽ lựa chọn thế nào."
Lưu Hồng vô cùng hứng thú, kỳ thật gã không quan tâm Tô Vũ thắng hay thua, cũng không quan tâm Ngô Gia thắng hay thua, gã chỉ đang nghĩ giữa Phá Thiên Sát và Ngô Gia, chẳng hay Tô Vũ sẽ lựa chọn bên nào mà thôi.
Nếu hắn không để ý tới thì cũng rất bình thường.
Ngô Gia tự cự tuyệt khiêu chiến là được, mọi người đều biết nàng thụ thương, thật sự cự tuyệt thì cũng không ai nói gì.
Đương nhiên, Tô Vũ không dám ứng chiến, Ngô Gia cũng không dám ứng chiến... Đa thần văn nhất hệ ít nhiều gì sẽ nhận một chút đả kích.
Vốn là tình cảnh bi thảm có thể sẽ càng bi thảm hơn!
Nghĩ đến đây, Lưu Hồng phất phất tay, ra hiệu bảo Lâm Diệu rời đi.
Chờ Lâm Diệu đi rồi, Lưu Hồng mới khẽ xoa cằm, rất mau đã gọi tới máy truyền tin, mở miệng nói: "Trịnh Vân Huy và Tô Vũ nổi lên xung đột, xem ra kế hoạch lần trước vẫn tính là thành công, chỉ là có chút đáng tiếc Phá Thiên Sát của ta..."
Bên kia, thanh âm hơi cao hứng truyền đến: "Chuyện này ta đã biết, Tô Vũ và Ngô Gia là hai truyền nhân duy nhất của đa thần văn nhất hệ, tốt nhất là kéo sự tình liên lụy đến Trịnh gia cùng Hồng Đàm, để Trịnh gia cùng Hồng Đàm đấu đá... Đa thần văn nhất hệ sẽ không cần chúng ta quan tâm tới nữa!"
Lưu Hồng tủm tỉm cười, "Hi vọng là thế! Vì kế hoạch này, ta đã tổn thất không nhỏ, vì để cho Phá Thiên Sát mất đi hợp tình hợp lý, đồ ở chợ đen của ta cũng bị quét sạch không ít. Chu sư huynh, ngài xem có phải là nên nói tốt vài câu về ta với chỗ Trịnh Các lão hay không, chỗ ta thật sự có chút ăn không tiêu rồi."
Đa tạ đạo hữu DrowElves đã đẩy Kim phiếu khích lệ, nay cố gắng gõ gõ thêm mấy chương tặng đạo hữu đây <3
Màn kịch đầu tiên của Văn Minh học phủ sắp lên sàn, nội dung sắp tới hấp dẫn dữ lắm, ai muốn hứng thú đọc được nhanh nhanh nhanh thì hãy đẩy thật nhiều Kim phiếu hoặc ủng hộ Tử linh thạch cho tại hạ có động lực cày chương nhé!
Vạn Tộc Chi Kiếp
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp
Story
Chương 330: Logic Quái Dị Của Ngô Lam
6.0/10 từ 2 lượt.