Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 152: Thu Hoạch Đầu Tiên
"Nên làm cái gì thì làm cái đó, tình huống của ngươi đâu có giống ta.” Tô Vũ mở cửa đi vào nhà, vừa đi vừa tiếp tục nói: "Ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt, nỗ lực trèo lên trên là được! Ta ở Văn Minh học phủ, ngươi ở Chiến Tranh học phủ, đến lúc đó liên hệ tin tức, bù đắp lẫn nhau. Có một số tài nguyên mà Văn Minh học phủ chưa chắc đã có, nhưng Chiến Tranh học phủ có lẽ sẽ có, chỉ cần cấp bậc của ngươi đủ cao thì có thể hỗ trợ trao đổi cho ta."
"Cha ngươi nói rất đúng, chờ khi đến Đại Hạ phủ rồi, ngươi không cần tiếp xúc với ta quá nhiều, đừng để bị người phát hiện, coi như là đồng học bình thường ở trung đẳng mà thôi, cứ như vậy thì dần dần sẽ không còn ai để ý tới chúng ta là học viên từ Nam Nguyên đi lên..."
"Ừm, ta biết rồi." Trần Hạo trịnh trọng gật đầu, mặc dù không phải quá rõ, nhưng cậu ta ít nhiều vẫn rõ ràng một chút ý tứ của Tô Vũ.
“Khai Nguyên ngũ trọng vẫn còn quá yếu, trong tháng này ngươi nên cố gắng mở ra mắt khiếu đi, trước khi đi đến Chiến Tranh học phủ, tốt nhất là ngươi có thể tới Khai Nguyên thất trọng, cảnh giới này ở học phủ sẽ không phải là lứa học viên xếp cuối, mà là lực lượng trung kiên, như thế thì ngươi mới có nhiều cơ hội tiến bộ hơn một chút."
"Khai Nguyên thất trọng..." Trần Hạo không tự tin chút nào, "Ta có thể sao? Khai khiếu rất khó."
"Yên tâm đi, người Nam Nguyên chúng ta chỉ thiếu có mỗi nguyên khí, có nguyên khí thì làm ít công to, một tháng này ngươi chỉ cần nỗ lực thật tốt, khẳng định sẽ có cơ hội lên đến thất trọng!"
Tô Vũ quay người, vỗ vỗ vào bả vai Trần Hạo, nghiêm mặt nói: "Hạo Tử, nếu ngươi không mạnh, thế thì ta chẳng thể dựa dẫm vào ngươi. Thời khắc mấu chốt, ngay cả đường lui cũng chẳng có. Nhưng nếu ngươi đủ mạnh mẽ, có thể lăn lộn thật tốt ở Chiến Tranh học phủ, như vậy thì ngày nào đó ta sa cơ lỡ vận, ta còn có thể đi tới Chiến Tranh học phủ để dựa vào ngươi."
Trần Hạo có chút khẩn trương, "A Vũ, sao ta cứ có cảm giác đi tới Đại Hạ phủ như thể đi vào đầm rồng hang hổ vậy?"
"Ngươi nói không sai, địa phương kia chính là đầm rồng hang hổ! Tối thiểu đối với ta mà nói, nó đúng là như thế!" Tô Vũ trịnh trọng gật đầu, "Ta muốn tranh phong với các thiên tài, kiêu tử và đám yêu nghiệt của thời đại này. Thế nên đối với ta, địa phương đó chính là đầm rồng hang hổ. Dù ngươi có là thiên tài hay yêu nghiệt, chỉ cần ngươi không biểu hiện ra được giá trị cùng thiên phú của ngươi, vậy thì sẽ không ai để ý đến ngươi cả."
Trần Hạo lần nữa gật đầu, xúc động nói: "Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện!"
"Hiểu rõ là tốt, chờ ta đến Văn Minh học phủ, ta sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi một ít phương thức tu luyện dùng ý chí chi văn, giúp ngươi tu luyện càng nhanh hơn một chút."
Tô Vũ đã từng nghĩ tới việc này, đợi hắn nhập học rồi, hắn sẽ có cơ hội thu thập được những món đồ hữu ích giúp Trần Hạo.
Không có có ý chí chi văn phụ trợ, đơn thuần chỉ dựa vào bản thân Trần Hạo tự mình tu luyện thì tiến độ sẽ rất chậm.
Có ý chí chi văn trợ giúp, việc tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều.
...
Nói là làm, Tô Vũ lần nữa lâm vào tình cảnh “bế quan tu luyện” ngay tại nhà.
Buổi sáng đọc sách, giữa trưa tu luyện, ban đêm luyện tập Lôi Nguyên đao.
Trong đêm, mộng cảnh cũng không phải là mỗi ngày đều có, thỉnh thoảng mới tới một lần.
Mà nay đã khác xưa, hiện tại Tô Vũ ngược lại còn chờ mong mộng cảnh xuất hiện, bởi vì trong mộng, hắn có thể sử dụng thần văn thuần thục hơn. Mỗi lần thần văn tiến nhập giấc mộng, đều mang tới cho Tô Vũ cảm giác hệt như ngày hôm đó nó sát cánh bên hắn, hỗ trợ hắn chiến đấu chống lại lũ yêu thú tại thời điểm Văn Minh Chí bao trùm trong ngày khảo hạch.
Rất chân thực!
Hơn nữa còn không cần hắn tiêu hao ý chí lực, thậm chí nó còn để yên cho hắn chưởng khống thần văn bằng tốc độ cực nhanh.
...
Ngày mùng 1 tháng 7, cuối cùng thì thành tích sát hạch cũng đã được gửi tới.
Tô Vũ giành được hai vị trí đệ nhất!
Mà Trần Hạo thì kiểm tra được 220 điểm, coi như là ngoài dự liệu của Tô Vũ và người nhà cậu ta.
Cụ thể thì bài khảo thí thính lực và phân rõ chất lỏng, Trần Hạo đã đạt được 60 điểm, so với Tô Vũ tưởng tượng thì còn nhiều hơn một chút, nhưng đối với bản thân Trần Hạo thì lại thấp hơn cậu nghĩ.
Trần Hạo hết sức phiền muộn, thính lực tổng điểm là 60, phân rõ chất lỏng tổng điểm là 30, cộng lại thì lẽ ra cậu phải đạt được 90 điểm, cậu cho rằng mình hoàn toàn có thể cầm về toàn bộ số điểm đó, vì sao thực tế lại ít hơn 30 điểm?
Đối với sự nghi hoặc này, Tô Vũ lười phải giải thích cho Trần Hạo hiểu.
220 điểm, nếu không tính thêm điểm cộng thì trên thực tế Trần Hạo chỉ đạt 190 điểm, cái thành tích ấy miễn cưỡng có khả năng đậu ở cuối bảng bên phía Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, bất quá Tô Vũ đã sớm kiến nghị Trần Hạo nên ghi danh vào Long Võ học phủ, mà cậu ta cũng không phản bác gì.
220 điểm tại Long Võ học phủ vẫn tính là coi được, chứ nếu số điểm đó đi tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, vậy thì thật sự là quá thấp.
Vả lại Long Võ bên kia, lão Tạ ít nhiều còn nhận biết Trần Hạo, ở Đại Hạ Văn Minh học phủ thì chẳng một ai biết cậu là ai, cũng không ai sẽ chiếu cố tiểu tử này, học viên đậu chót bảng không xứng đáng để bọn họ coi trọng. Như vậy tới Long Võ mới là quyết định đúng đắn nhất.
...
Ngày mùng 2 tháng 7, là thời gian để các thí sinh kê khai học phủ.
Tô Vũ không đi, trực tiếp nhờ Trần Hạo đi điền phiếu giúp hắn, cứ ghi tên Đại Hạ Văn Minh học phủ là được.
Dù cho Trần Hạo có điền sai thì cũng không quan trọng, Tô Vũ xem như thí sinh đặc biệt, đến lúc đó cùng Đại Hạ Văn Minh học phủ liên lạc một chút, tùy thời có thể sửa đổi lại, cho nên hắn căn bản lười lãng phí thời gian.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Vũ tiêu hao một giọt Nguyên Khí dịch, ba giọt tinh huyết, Tô Vũ muốn trong hôm nay phải mở ra khiếu huyệt đầu tiên bên ngoài Khai Nguyên cửu khiếu.
Đã sắp tới ngày nhập học, hắn không thể chậm trễ hơn nữa!
...
Cửu khiếu cơ sở bên ngoài bao gồm tứ chi, thân thể và đầu, đây là vị trí đệ nhất trọng của 8 khiếu huyệt, chủ yếu là liên quan tới thân thể, giúp thân thể hắn hình thành một cái cơ sở tuần hoàn, thu nạp nguyên khí, rèn luyện nhục thân.
Tô Vũ đã là Khai Nguyên cửu trọng, kỳ thật hắn có khả năng tự mình thu nạp nguyên khí, bất quá tốc độ thu nạp của Khai Nguyên cửu trọng và Thiên Quân thất trọng hiển nhiên chênh lệch rất xa, cho nên Tô Vũ vẫn như trước, dùng tinh huyết mở ra sách họa để hỗ trợ tu luyện.
...
Trong phòng ngủ.
Trên cánh tay trái của Tô Vũ xuất hiện hào quang màu trắng lấp lánh một hồi, nguyên bản ban đầu nó là những điểm sáng hỗn loạn không rõ ràng, nhưng dần dần nó bỗng ngưng tụ lại thành một điểm sáng hợp nhất!
Điểm sáng lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh đã tan biến ở bên cánh tay trái của hắn.
Cái này chính là khiếu huyệt!
Khiếu huyệt thứ nhất ở cánh tay Tô Vũ đã mở ra rồi!
Tô Vũ siết chặt nắm đấm tay trái, huy quyền nhất kích, ầm ầm một tiếng, âm thanh khí bạo lập tức truyền ra.
Lực lượng so với trước đây cường đại hơn nhiều!
Mặc dù Tô Vũ vẫn chưa mở ra 8 cái khiếu huyệt hình thành tuần hoàn, nhưng lực lượng ở cánh tay trái của hắn đã tăng cường lên rất nhiều, thêm một cái khiếu huyệt, mang ý nghĩa là hắn đã thu nạp nhiều hơn một chút nguyên khí, đồng thời cũng tồn trữ nguyên khí nhiều hơn một ít.
"Hiện tại ta đã có thể miễn cưỡng được tính là đã tiến vào Thiên Quân..."
Nếu hắn tu luyện Hoàng giai công pháp cấp thấp nhất, thì chỉ cần hắn mở ra một cái khiếu huyệt liền có thể tiến giai lên Thiên Quân, dạng Thiên Quân cảnh như vậy hiển nhiên cũng có, bất quá rất ít, bởi vì Hoàng giai công pháp cấp thấp thật sự là quá kém.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có những người không có thiên phú thì mới lựa chọn công pháp này, bởi vì dù sao tiến vào Thiên Quân cũng vẫn mạnh hơn so với Khai Nguyên, tối thiểu thì khí lực lớn hơn một điểm, dời gạch cũng nhanh chóng hơn một kẻ Khai Nguyên cảnh.
Nếu như may mắn có thể tấn cấp Vạn Thạch, mặc dù chỉ là một Vạn Thạch nhỏ yếu vô cùng, vậy thì người nọ cũng có thể lăn lộn ở một thành thị nhỏ để đảm nhiệm một công việc nhẹ nhàng lương cao.
Dạng người như vậy không thích hợp và cũng không có tư cách lên tiền tuyến, ở phía sau có đôi khi dùng để hù dọa những người bình thường thì may ra.
Vạn Tộc Chi Kiếp
"Cha ngươi nói rất đúng, chờ khi đến Đại Hạ phủ rồi, ngươi không cần tiếp xúc với ta quá nhiều, đừng để bị người phát hiện, coi như là đồng học bình thường ở trung đẳng mà thôi, cứ như vậy thì dần dần sẽ không còn ai để ý tới chúng ta là học viên từ Nam Nguyên đi lên..."
"Ừm, ta biết rồi." Trần Hạo trịnh trọng gật đầu, mặc dù không phải quá rõ, nhưng cậu ta ít nhiều vẫn rõ ràng một chút ý tứ của Tô Vũ.
“Khai Nguyên ngũ trọng vẫn còn quá yếu, trong tháng này ngươi nên cố gắng mở ra mắt khiếu đi, trước khi đi đến Chiến Tranh học phủ, tốt nhất là ngươi có thể tới Khai Nguyên thất trọng, cảnh giới này ở học phủ sẽ không phải là lứa học viên xếp cuối, mà là lực lượng trung kiên, như thế thì ngươi mới có nhiều cơ hội tiến bộ hơn một chút."
"Khai Nguyên thất trọng..." Trần Hạo không tự tin chút nào, "Ta có thể sao? Khai khiếu rất khó."
"Yên tâm đi, người Nam Nguyên chúng ta chỉ thiếu có mỗi nguyên khí, có nguyên khí thì làm ít công to, một tháng này ngươi chỉ cần nỗ lực thật tốt, khẳng định sẽ có cơ hội lên đến thất trọng!"
Tô Vũ quay người, vỗ vỗ vào bả vai Trần Hạo, nghiêm mặt nói: "Hạo Tử, nếu ngươi không mạnh, thế thì ta chẳng thể dựa dẫm vào ngươi. Thời khắc mấu chốt, ngay cả đường lui cũng chẳng có. Nhưng nếu ngươi đủ mạnh mẽ, có thể lăn lộn thật tốt ở Chiến Tranh học phủ, như vậy thì ngày nào đó ta sa cơ lỡ vận, ta còn có thể đi tới Chiến Tranh học phủ để dựa vào ngươi."
Trần Hạo có chút khẩn trương, "A Vũ, sao ta cứ có cảm giác đi tới Đại Hạ phủ như thể đi vào đầm rồng hang hổ vậy?"
"Ngươi nói không sai, địa phương kia chính là đầm rồng hang hổ! Tối thiểu đối với ta mà nói, nó đúng là như thế!" Tô Vũ trịnh trọng gật đầu, "Ta muốn tranh phong với các thiên tài, kiêu tử và đám yêu nghiệt của thời đại này. Thế nên đối với ta, địa phương đó chính là đầm rồng hang hổ. Dù ngươi có là thiên tài hay yêu nghiệt, chỉ cần ngươi không biểu hiện ra được giá trị cùng thiên phú của ngươi, vậy thì sẽ không ai để ý đến ngươi cả."
Trần Hạo lần nữa gật đầu, xúc động nói: "Ta hiểu rồi, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện!"
"Hiểu rõ là tốt, chờ ta đến Văn Minh học phủ, ta sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi một ít phương thức tu luyện dùng ý chí chi văn, giúp ngươi tu luyện càng nhanh hơn một chút."
Tô Vũ đã từng nghĩ tới việc này, đợi hắn nhập học rồi, hắn sẽ có cơ hội thu thập được những món đồ hữu ích giúp Trần Hạo.
Không có có ý chí chi văn phụ trợ, đơn thuần chỉ dựa vào bản thân Trần Hạo tự mình tu luyện thì tiến độ sẽ rất chậm.
Có ý chí chi văn trợ giúp, việc tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều.
...
Nói là làm, Tô Vũ lần nữa lâm vào tình cảnh “bế quan tu luyện” ngay tại nhà.
Buổi sáng đọc sách, giữa trưa tu luyện, ban đêm luyện tập Lôi Nguyên đao.
Trong đêm, mộng cảnh cũng không phải là mỗi ngày đều có, thỉnh thoảng mới tới một lần.
Mà nay đã khác xưa, hiện tại Tô Vũ ngược lại còn chờ mong mộng cảnh xuất hiện, bởi vì trong mộng, hắn có thể sử dụng thần văn thuần thục hơn. Mỗi lần thần văn tiến nhập giấc mộng, đều mang tới cho Tô Vũ cảm giác hệt như ngày hôm đó nó sát cánh bên hắn, hỗ trợ hắn chiến đấu chống lại lũ yêu thú tại thời điểm Văn Minh Chí bao trùm trong ngày khảo hạch.
Rất chân thực!
Hơn nữa còn không cần hắn tiêu hao ý chí lực, thậm chí nó còn để yên cho hắn chưởng khống thần văn bằng tốc độ cực nhanh.
...
Ngày mùng 1 tháng 7, cuối cùng thì thành tích sát hạch cũng đã được gửi tới.
Tô Vũ giành được hai vị trí đệ nhất!
Mà Trần Hạo thì kiểm tra được 220 điểm, coi như là ngoài dự liệu của Tô Vũ và người nhà cậu ta.
Cụ thể thì bài khảo thí thính lực và phân rõ chất lỏng, Trần Hạo đã đạt được 60 điểm, so với Tô Vũ tưởng tượng thì còn nhiều hơn một chút, nhưng đối với bản thân Trần Hạo thì lại thấp hơn cậu nghĩ.
Trần Hạo hết sức phiền muộn, thính lực tổng điểm là 60, phân rõ chất lỏng tổng điểm là 30, cộng lại thì lẽ ra cậu phải đạt được 90 điểm, cậu cho rằng mình hoàn toàn có thể cầm về toàn bộ số điểm đó, vì sao thực tế lại ít hơn 30 điểm?
Đối với sự nghi hoặc này, Tô Vũ lười phải giải thích cho Trần Hạo hiểu.
220 điểm, nếu không tính thêm điểm cộng thì trên thực tế Trần Hạo chỉ đạt 190 điểm, cái thành tích ấy miễn cưỡng có khả năng đậu ở cuối bảng bên phía Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, bất quá Tô Vũ đã sớm kiến nghị Trần Hạo nên ghi danh vào Long Võ học phủ, mà cậu ta cũng không phản bác gì.
220 điểm tại Long Võ học phủ vẫn tính là coi được, chứ nếu số điểm đó đi tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, vậy thì thật sự là quá thấp.
Vả lại Long Võ bên kia, lão Tạ ít nhiều còn nhận biết Trần Hạo, ở Đại Hạ Văn Minh học phủ thì chẳng một ai biết cậu là ai, cũng không ai sẽ chiếu cố tiểu tử này, học viên đậu chót bảng không xứng đáng để bọn họ coi trọng. Như vậy tới Long Võ mới là quyết định đúng đắn nhất.
...
Ngày mùng 2 tháng 7, là thời gian để các thí sinh kê khai học phủ.
Tô Vũ không đi, trực tiếp nhờ Trần Hạo đi điền phiếu giúp hắn, cứ ghi tên Đại Hạ Văn Minh học phủ là được.
Dù cho Trần Hạo có điền sai thì cũng không quan trọng, Tô Vũ xem như thí sinh đặc biệt, đến lúc đó cùng Đại Hạ Văn Minh học phủ liên lạc một chút, tùy thời có thể sửa đổi lại, cho nên hắn căn bản lười lãng phí thời gian.
Mấy ngày kế tiếp, Tô Vũ tiêu hao một giọt Nguyên Khí dịch, ba giọt tinh huyết, Tô Vũ muốn trong hôm nay phải mở ra khiếu huyệt đầu tiên bên ngoài Khai Nguyên cửu khiếu.
Đã sắp tới ngày nhập học, hắn không thể chậm trễ hơn nữa!
...
Cửu khiếu cơ sở bên ngoài bao gồm tứ chi, thân thể và đầu, đây là vị trí đệ nhất trọng của 8 khiếu huyệt, chủ yếu là liên quan tới thân thể, giúp thân thể hắn hình thành một cái cơ sở tuần hoàn, thu nạp nguyên khí, rèn luyện nhục thân.
Tô Vũ đã là Khai Nguyên cửu trọng, kỳ thật hắn có khả năng tự mình thu nạp nguyên khí, bất quá tốc độ thu nạp của Khai Nguyên cửu trọng và Thiên Quân thất trọng hiển nhiên chênh lệch rất xa, cho nên Tô Vũ vẫn như trước, dùng tinh huyết mở ra sách họa để hỗ trợ tu luyện.
...
Trong phòng ngủ.
Trên cánh tay trái của Tô Vũ xuất hiện hào quang màu trắng lấp lánh một hồi, nguyên bản ban đầu nó là những điểm sáng hỗn loạn không rõ ràng, nhưng dần dần nó bỗng ngưng tụ lại thành một điểm sáng hợp nhất!
Điểm sáng lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh đã tan biến ở bên cánh tay trái của hắn.
Cái này chính là khiếu huyệt!
Khiếu huyệt thứ nhất ở cánh tay Tô Vũ đã mở ra rồi!
Tô Vũ siết chặt nắm đấm tay trái, huy quyền nhất kích, ầm ầm một tiếng, âm thanh khí bạo lập tức truyền ra.
Lực lượng so với trước đây cường đại hơn nhiều!
Mặc dù Tô Vũ vẫn chưa mở ra 8 cái khiếu huyệt hình thành tuần hoàn, nhưng lực lượng ở cánh tay trái của hắn đã tăng cường lên rất nhiều, thêm một cái khiếu huyệt, mang ý nghĩa là hắn đã thu nạp nhiều hơn một chút nguyên khí, đồng thời cũng tồn trữ nguyên khí nhiều hơn một ít.
"Hiện tại ta đã có thể miễn cưỡng được tính là đã tiến vào Thiên Quân..."
Nếu hắn tu luyện Hoàng giai công pháp cấp thấp nhất, thì chỉ cần hắn mở ra một cái khiếu huyệt liền có thể tiến giai lên Thiên Quân, dạng Thiên Quân cảnh như vậy hiển nhiên cũng có, bất quá rất ít, bởi vì Hoàng giai công pháp cấp thấp thật sự là quá kém.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có những người không có thiên phú thì mới lựa chọn công pháp này, bởi vì dù sao tiến vào Thiên Quân cũng vẫn mạnh hơn so với Khai Nguyên, tối thiểu thì khí lực lớn hơn một điểm, dời gạch cũng nhanh chóng hơn một kẻ Khai Nguyên cảnh.
Nếu như may mắn có thể tấn cấp Vạn Thạch, mặc dù chỉ là một Vạn Thạch nhỏ yếu vô cùng, vậy thì người nọ cũng có thể lăn lộn ở một thành thị nhỏ để đảm nhiệm một công việc nhẹ nhàng lương cao.
Dạng người như vậy không thích hợp và cũng không có tư cách lên tiền tuyến, ở phía sau có đôi khi dùng để hù dọa những người bình thường thì may ra.
Vạn Tộc Chi Kiếp
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp
Story
Chương 152: Thu Hoạch Đầu Tiên
6.0/10 từ 2 lượt.