Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1396: Phàm Nhân! Mau Nói Ra Nguyện Vọng Của Ngươi!

"398..."

Tượng đá vẫn yên lặng nhẩm đếm.

Tiểu tử này đã nện ta 398 chùy.

Bất quá không nghĩ Tô Vũ cũng là kẻ có ngộ tính, đánh bậy đánh bạ thế mà lĩnh ngộ ra hô hấp pháp của nó, nó là vật sống, kỳ thật vẫn luôn hô hấp, tu luyện, phun ra nuốt vào nguyên khí, chỉ là không ai trông thấy mà thôi.

Không ai từng làm như vậy cả!

Rèn đúc nó, sau đó điều chỉnh tần suất bản thân đạt đến mức nhất trí với nó, mục tiêu của Tô Vũ là để thần văn dung nhập vào tượng đá, tức là cũng đối ứng với hô hấp của nó.

Thật sự chính là đánh bậy đánh bạ mà học được hô hấp pháp.

Đây là một loại công pháp cực tốt của thượng cổ Chiến giả dùng để cường hóa thân thể, tượng đá không phải thượng cổ Chiến giả bình thường, hô hấp pháp của nó rất mạnh mẽ!

Khi nó hóa đá, đừng nói Nhật Nguyệt, dù là vô địch cũng chưa chắc có thể công phá phòng ngự của nó.

Tất cả những thứ này cũng nhờ có hô hấp pháp cường hãn.

Mà bây giờ tuy Tô Vũ chưa học được hoàn chỉnh, thế nhưng chính xác là hắn đã học được da lông.

Tượng đá cảm thấy rất ngạc nhiên!

Vậy tức là sao?

Rèn đúc ta, sau đó, ngươi học được hô hấp cổ pháp, không ngờ ngược đãi ta mà ngươi còn đào được chỗ tốt ư?

Còn nữa, lượng Thiên Nguyên khí này cũng không hề ít nhỉ?

Tượng đá yên lặng hấp thu, Tô Vũ cũng không cảm giác được mảy may dị dạng gì, hắn chỉ cảm thấy Thiên Nguyên khí tiêu hao rất nhanh, vừa mới lấy ra 10 phần, trong chớp mắt đã hết sạch rồi!

Đậu má!

Tô Vũ phiền muộn, hô hấp pháp thật sự rất cường hãn, dường như đã làm thân thể hắn mạnh lên, cảm giác có vẻ rất lợi hại!

Lực bộc phát thì không tăng trưởng, nhưng Tô Vũ cảm thấy sức thừa nhận của thân thể đã tăng trưởng một chút.

Thôi vậy, 10 phần Thiên Nguyên khí cũng không phải uổng phí.

Chỉ là tốn kém quá!

"Hô hấp pháp rất mạnh mẽ... Tiêu hao nhiều thì cũng là lẽ thường!"

Tô Vũ hết sức vui vẻ, tiếp tục lấy ra Thiên Nguyên khí để rèn đúc, phun ra nuốt vào Thiên Nguyên khí, thân thể hắn cũng đang thong thả cường hóa.


Tử khí và máu đen bị bài xuất, hắn cảm giác tinh thần mình sảng khoái hơn rất nhiều!

Ý chí lực sinh động!

Mà lúc này, Tô Vũ bắt đầu vận chuyển Trường Sinh quyết, cũng chính là Tiên tộc sinh cơ thôi phát pháp, tiếng phẹt phẹt vang lên không ngừng, hắn phát hiện, phối hợp thêm bộ công pháp này thì thân thể hắn sẽ càng sôi nổi.

Đây cũng là ý tưởng đột phá của hắn, thế nên cũng đem ra thử nghiệm xem sao.

Mà tượng đá ban đầu còn đang âm thầm hấp thu ké Thiên Nguyên khí... nhưng sau đó nó bỗng nhiên mất đi hứng thú.

Mẹ nó!

Vừa rèn đúc mình, lại vừa học Tiên tộc đánh rắm, thật sự không chịu nổi gia hỏa này mà, đồ xấu xa!

Không phải nhà ngươi muốn tìm cách rời khỏi cổ thành sao?

Mau mau cút ngay!

Phiền toái!

...

Tượng đá đang thầm mắng, mà Tô Vũ lại hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đang đắm chìm trong vui sướng khi tu luyện.

Ngay khi hắn tiếp tục rèn đúc, bỗng nhiên, một búa tiếp theo bỗng nện gõ vào khoảng không!

Hắn hơi sững sờ, trong nháy mắt cảnh giác dâng lên.

Mà giờ khắc này, dường như Tô Vũ không còn ở trong đại điện mà là đang ở một không gian khác.

"Ai thế?"

Tô Vũ dò xét bốn phương, không có bất cứ động tĩnh nào, không có bất kỳ cảm ứng gì, thần văn chữ “Kiếp” vẫn bất động, hoặc là nói mọi thần văn đều tĩnh lặng.

Tô Vũ kinh hãi!

Cái này là cơ duyên hay là tai hoạ?

Ta đang ở đâu?

Ta không phải đang ở hậu điện phủ thành chủ à, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Mà ngay lúc đó, một thanh âm hư vô mờ mịt từ không trung truyền đến, theo bốn phương tám hướng mà lan truyền, chấn cho lỗ tai Tô Vũ muốn nổ tung.



Thanh âm kia cực kỳ uy nghiêm chấn động lòng người, khiến cho Tô Vũ hoảng hốt.

"Tiền bối là cao nhân phương nào?"

"Phàm nhân, nói ra nguyện vọng của ngươi!"

Âm thanh vang dội lại lần nữa truyền đến, chấn cho mãng nhĩ của Tô Vũ muốn vỡ tan.

Lòng Tô Vũ khẽ động, vội vàng nói: "Tiền bối, nguyện vọng của ta... cơ duyên nơi này là có thể cầu nguyện sao?"

"Đúng thế!"

Đạt được sự khẳng định, trái tim Tô Vũ loạn đập.

Vật sống ư?

Không phải thứ chết?

Tô Vũ âm thầm kinh hãi nhưng không dám biểu lộ, thận trọng nói: "Tiền bối, nguyện vọng gì cũng có thể sao?"

"Nói!"

"Ta muốn tiêu diệt Thần Ma lưỡng giới..."

An tĩnh.

Im ắng.

Tô Vũ cảm nhận được, sợ trêu ra phiền toái nên vội vàng nói: "Nguyện vọng này quá lớn, vậy... tiền bối có thể tặng cho ta trăm vạn sợi thiên địa huyền quang được không?"

"..."

Im ắng.

Tô Vũ thử thăm dò, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Vậy... Tiền bối tặng cho ta triệu viên Thiên Nguyên quả nhé?"

"Hoặc là ý chí lực có thể cho ta tấn cấp đến Nhật Nguyệt, cái loại cực kỳ tinh khiết ấy?"

"..."

Tô Vũ vẫn không được đáp lại, lúc này hắn muốn mắng người lắm rồi, ngươi bảo ta nói ra nguyện vọng, kết quả ta nói gì người cũng đều không làm được.

Tô Vũ nghĩ tới đây, thanh âm hùng vĩ lại vang lên: "Nói ra nguyện vọng phù hợp với thực lực bản thân ngươi!"



Nguyện vọng của ngươi không phải kịp thời rời khỏi Thiên Diệt thành à?

Làm sao lại chơi công phu sư tử ngoạm như vậy?

Mà theo suy nghĩ của Tô Vũ, nếu có thể trực tiếp thủ tiêu kẻ địch thì đương nhiên hắn không cần ra khỏi thành nữa, đây mới là nguyện vọng chân thực. Còn về chuyện ra khỏi thành, thì đó là lựa chọn khi rơi vào đường cùng mới có thể đưa ra.

Có điều tượng đá đã nói vậy... Nguyện vọng phù hợp với thực lực bản thân hắn ư?

Tô Vũ suy nghĩ một chút, cuối cùng thận trọng nói: "Tiền bối, ta từng giết Sơn Hải đỉnh phong, có được tính là Sơn Hải đỉnh phong không?"

Đây là thứ gì?

Đến bây giờ, Tô Vũ cũng không biết mình rốt cuộc đang ở đâu.

Mà người ở bên ngoài nhìn vào thì thấy hắn vẫn đang ở chỗ cũ.

Tượng đá không trả lời hắn.

Tô Vũ tiếp tục nói: "Tiền bối có thể tặng cho ta ngàn con Sơn Hải Tử Linh được không? Cái loại có thể nghe lời ta ấy."

Cái này phù hợp thực lực của ta rồi nhỉ?

Nếu như có thể... Một ngàn đầu Sơn Hải Tử Linh đánh chết một đám Nhật Nguyệt cũng không thành vấn đề, ta còn chạy làm gì, chờ vạn tộc Nhật Nguyệt tới, ta sẽ xử lý toàn bộ!

Đương nhiên hắn cũng mang theo tâm tư dò xét.

Mình rốt cuộc đã đến đâu rồi?

Hết sức đáng sợ!

Chẳng lẽ có liên quan tới Tử Linh?

Vậy có phải là có thể để cho ta thống lĩnh một nhóm Tử Linh không?

Thiên Diệt cổ thành càng tiếp xúc thì càng thấy sợ hãi, càng thần bí.

Cổ quái!

Mà tượng đá bây giờ rất muốn chụp chết hắn!

Mẹ nó, sao ngươi cứ đưa ra yêu cầu không thiết thực, ngươi rốt cuộc có muốn ra khỏi thành hay không?

Không đợi được hồi đáp, Tô Vũ liền biết đối phương làm không được, hắn có chút bất đắc dĩ, xem ra nơi này cũng không thần bí mạnh mẽ như trong tưởng tượng rồi, yêu cầu này cũng làm không xong.



"Tiền bối có thể tặng cho ta 100 cái xuyên việt phù để xuyên qua cổ thành không?"

"..."

Tượng đá hóa đá!

Ý gì?

Nó đã hiểu rồi!

Tiểu tử này không muốn cứ như vậy ra khỏi thành, cảm thấy hắn sẽ thua thiệt. Hắn muốn xuyên việt phù để tùy ý xuyên qua cổ thành, thứ này so với đơn độc ra khỏi thành thì mạnh hơn nhiều.

Ra khỏi thành thì chỉ có thể đi từ cửa thành, ngươi ra ngoài còn sẽ bị người ta để mắt tới, hiện ở ngoài thành chỉ sợ cũng có cường giả canh giữ. Tô Vũ mà đi ra ngoài từ cửa thành thì cũng không dễ thoát.

Nhưng nếu trực tiếp xuyên ra ngoài...

Tượng đá cảm thấy, tiểu tử này nghĩ thật chu đáo.

Nếu Tô Vũ có thể xuyên qua lui tới, có thể ra ngoài, thậm chí trà trộn ra ngoài thành làm người đứng xem náo nhiệt thì không ai ngờ tới được hắn sẽ từ địa phương khác ra khỏi thành!

Giờ khắc này, tượng đá cũng đang suy nghĩ rất nhiều.

Tại sao trong nháy mắt Tô Vũ lại có thể nghĩ nhiều như vậy, kể cả đường lui đều sắp xếp xong xuôi rồi?

Há miệng liền đòi 100 miếng xuyên việt phù, mơ cái gì chứ!

Thứ này tượng đá có không?

Tất nhiên là nó có, nhưng từ xưa tới nay không có ai từng đề cập tới, có cửa thành rồi thì còn cần xuyên việt phù làm gì.

Tô Vũ không nghe thấy âm thanh đáp lời thì thầm mắng một tiếng!

Thứ này mà cũng không có?

Thế thì sao có thể gọi là cơ duyên?

Đừng nói là chẳng có gì cả, chỉ là huyễn tượng hù dọa mình đấy nhé.

Hắn cẩn thận vô cùng, thần văn chữ “Máu” muốn chấn động thử một chút nhưng lại phát hiện hắn khó mà cảm ứng được thần văn. Hắn lại lần nữa run sợ, thôi được rồi, khả năng là hắn đã xông vào lĩnh vực của vị đại năng nào đó rồi.

Mà tượng đá trầm mặc một hồi thì cất lời: "Ba viên xuyên việt phù, có thể tùy ý xuyên qua rời đi ở bất cứ nơi đâu, thế nhưng... xuyên việt phù có thời hạn, trong vòng ba ngày sẽ tiêu tán!"

Dứt lời, không gian tan biến!

Mà Tô Vũ chỉ thấy hoa mắt, mở mắt ra sửng sốt một chút, hắn vẫn còn đang tiếp tục ở trên vai tượng đá rèn đúc.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp Story Chương 1396: Phàm Nhân! Mau Nói Ra Nguyện Vọng Của Ngươi!
6.0/10 từ 2 lượt.
loading...