Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1142: Cục Lông Nhỏ Đáng Thương
Thân ảnh Cục lông nhỏ nháy mắt đã biến mất, ngay sau đó, Ngô Lam bực bội mắng: “Lăn ra đây!”
Cục lông nhỏ phụt một tiếng, chui ra từ hư không, nháy mắt một cái, nó đã chui vào biển ý chí của Ngô Lam, quan sát đám đồ ăn của nó, rồi nó lại chui ra, có vẻ hơi thất vọng.
“Tiểu ô ô, đồ ăn của ta còn chưa chín, không ngon chút nào!”
“Hả?”
Tô Vũ sửng sốt, đồ ăn gì?
Ngô Lam đen mặt, hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Gia hỏa này bị ngươi nuôi hỏng rồi, nó nói thần văn của chúng ta đều là đồ ăn của nó, hiểu chưa?”
Tô Vũ nhíu mày nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ có vẻ hơi sợ hãi, trốn ra phía sau Ngô Lam, hai con mắt lộ ra giữa những sợi lông trắng toát, trộm nhìn Tô Vũ.
Ta đâu nói đến ngươi!
Tô Vũ thản nhiên căn dặn: “Cục lông nhỏ, nhớ kỹ, đồ ăn ta cho ngươi mới là của ngươi, không cho thì không phải của ngươi, hiểu không?”
Tiểu gia hỏa này còn quá nhỏ.
Ngô Lam cho rằng nó nói đùa, nhưng nó không đùa, nó thật sự cảm thấy thần văn của những người ở đây đều là đồ ăn của nó.
Ngày nào đó nó cảm thấy đồ ăn chín thì có lẽ sẽ thu họach.
Tô Vũ phải dạy cho Cục lông nhỏ biết rằng có một số việc, Tô Vũ hắn nói thì mới tính!
Cục lông nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, không dám hé răng.
Tô Vũ nhíu mi: “Nhớ kỹ chưa? Thần văn, ý chí lực, kể cả biển ý chí! Thần văn ta cho ngươi ăn, ngươi mới có thể ăn, cho ngươi chui vào biển ý chí thì mới có thể chui vào, lần sau nếu dám vào chui biển ý chí lung tung, ta nghĩ, hấp thu một Cục lông nhỏ chắc cũng mỹ vị lắm!”
“...”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt...”
Cục lông nhỏ bỗng nhiên dùng ngôn ngữ nguyên bản của chủng tộc nó than thở vài câu, có vẻ rất ủy khuất.
Nó biết, nó có thể ăn thần văn của Tô Vũ, vậy thì Tô Vũ cũng có thể ăn nó.
Đúng vậy, hình như là có thể.
Tô Vũ có thể trực tiếp hấp thu thần văn, nó từng cảm thụ được, những người khác là uẩn dưỡng, Tô Vũ là trực tiếp hấp thu, hai thứ này không giống nhau.
Cục lông nhỏ sợ hãi, thơm thơm trong đầu Tô Vũ cũng sẽ ăn cục lông, có đúng không?
“Đã biết!”
Cục lông nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng, các lão nhân khác thấy vậy đều phì cười, cũng không ai nói gì.
Đây là thú cưng của Tô Vũ, không, đây không phải thú cưng, kỳ thật gia hỏa này rất đáng sợ, nếu Tô Vũ không trấn áp được nó, vậy càng đáng sợ hơn.
Nếu thả ra ngoài, đó chính là đại họa!
Nếu trong thành không có cường giả ngăn cản, trong một ngày, tất cả Văn Minh sư dưới Sơn Hải có khả năng đều trở thành Văn Minh sư ý chí lực đơn thuần, bởi vì không có thần văn, thần văn sư sẽ biến mất.
Không có thần văn... Vậy thật đáng sợ.
Không có sức chiến đấu, không có thần kỹ, không có thủ đoạn luyện đan, không có thủ đoạn Đúc Binh, mất đi thủ đoạn chế phù, thuần thú. Đó chính là đại loạn.
Tuy ngoài miệng mấy lão nhân chưa nói, trên thực tế vẫn có chút kiêng kị.
Văn Trung nói mấy vị lão nhân đùa bỡn nó, thực ra không phải, bọn họ nghiên cứu nó, nhìn xem có tìm được phương pháp khắc chế nhằm vào chủng tộc này hay không.
Nếu chủng tộc này có số lượng rất nhiều, vậy thì cực kì phiền toái.
Đầu tiên phải biết được một chút tình huống, tốt nhất là có thể khắc chế đối phương.
Tô Vũ ra lệnh: “Cắn nuốt mấy thần văn Nhân tộc giúp Kim sư huynh thử xem, không được nuốt thừa, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!”
Cục lông nhỏ tỉnh táo tinh thần, không còn nhút nhát sợ sệt như trước, ánh mắt nó trông mong nhìn Kim Sinh, nó có đồ ăn rồi.
Mấy ngày trước, nó ăn một ít dư vị thần văn Nhật Nguyệt cảnh, hiện tại đã tiêu hóa xong, cũng hơi đói bụng, nhiều ngày chưa được ăn gì, thực đáng thương.
Vẻ mặt Kim Sinh thổn thức, “Tiếc thật, aiii, ta phác họa nhiều năm như vậy, bình quân 10 năm mới phác họa một thần văn, tăng lên tới nhị giai cũng không dễ dàng gì...”
Y còn chưa dứt lời, bỗng cảm thấy hơi xôn xao.
Má!
Thần văn tộc chúng ta không còn nữa rồi?
Ngay sau đó, biển ý chí y rung chuyển, mất đi thần văn Nhân tộc, các thần văn Vạn tộc bỗng nhiên như được buông lỏng ra, từng thần văn giãn ra trong nháy mắt.
Một lát sau, ý chí lực của Kim Sinh rung chuyển, quang huy thần văn thăng cấp lập lòe!
Những người khác cũng sửng sốt.
Lúc này, Cục lông nhỏ đã chui ra, nó đã tới Lăng Vân, cắn nuốt thần văn một vị Đằng Không cảnh thì quá đơn giản, chui vào ăn là được.
Một lúc ăn hết thảy 6 thần văn!
Ánh mắt Kim Sinh hoảng hốt, thần văn bắt đầu chấn động.
Lúc trước, 32 thần văn bài xích lẫn nhau, muốn uẩn dưỡng cũng không được, cũng không cách nào thăng cấp.
Nhưng giờ phút này, mất đi sự bài xích của thần văn Nhân tộc.
Lực bài xích lập tức giảm đi 90%.
Trong chớp mắt, dù là thần văn Thần Ma thì cũng không còn lực bài xích quá lớn, không đến một hồi, Kim Sinh khí thế đại trướng!
Ý chí lực thổi quét tứ phương!
Ý chí lực của Tô Vũ hơi chấn động, chắn cho Ngô Lam một chút, mấy người khác thì không cần hắn lo lắng.
Kim Sinh lập lòe quang mang, từng thần văn thoắt ẩn thoắt hiện.
Ý chí lực, Thần khiếu của y đều đạt tiêu chuẩn, chỉ có thần văn là chưa, giờ phút này có thần văn chậm rãi thăng cấp tam giai.
Gần như là chỉ trong chớp mắt, ánh mắt vốn hơi vẩn đục của Kim Sinh bỗng nhiên tỏa ra kim mang, thân thể từ trạng thái già nua dần dần khôi phục chút thanh xuân!
Không đến mười phút, Kim Sinh mở to hai mắt!
Khí thế trên người đã đạt tới Lăng Vân cảnh!
Thấy mọi người nhìn mình, Kim Sinh hơi ngơ ngác: “Ta không có bất cứ cảm giác gì, vật nhỏ này thật đáng sợ!”
Thật sự đáng sợ!
Y còn đang thoải mái nói chuyện, thoáng chốc thần văn đã không còn.
Tận 6 cái!
Thế này nếu Đằng Không gặp Tô Vũ, còn cần chiến đấu nữa sao?
Văn Minh sư gặp phải Tô Vũ, vậy kết cục chính là chờ chết.
Tiểu gia hỏa kia ăn thần văn Lăng Vân sơ kỳ, tức là thần văn tam giai sơ kỳ chắc cũng không có chút khó khăn nào đi?
Trung cấp cao cấp thì có lẽ hơi khó.
Nhưng trong tình huống bình thường, Văn Minh sư chủ tu một thần văn, cấp bậc tương đồng với bản thân, thần văn khác sẽ hơi yếu, Văn Minh sư Lăng Vân cửu trọng cảnh có 10 thần văn, có khả năng chỉ một cái là tam giai đỉnh phong, những cái khác có khi chỉ một hai giai.
Nếu gặp Cục lông nhỏ này... Càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ!
Mấy người đều nghĩ tới sự đáng sợ của Cục lông nhỏ, trong lòng âm thầm lo lắng, Tô Vũ thật sự có thể khắc chế đối phương sao?
Mà Tô Vũ cũng khó nói rằng mình có thể khắc chế được Cục lông nhỏ, điều duy nhất hắn làm được chính là Cục lông nhỏ không có biện pháp làm gì hắn, bởi vì sách họa kim sắc của hắn có thể đánh bay chết tên gia hỏa này.
Không phải Tô Vũ không có thủ đoạn khắc chế khác, hắn cũng có một ít, tỉ như Khoách Thần Chùy, nhưng tiền đề là hắn phải mạnh hơn Cục lông nhỏ mới được.
Trong lòng Tô Vũ có tâm sự, cảm thấy tốt nhất là cấp bậc của Cục lông nhỏ không vượt quá chính mình.
Hoặc là cao hơn mình một chút, vậy hắn còn có thể đối phó, nếu mình là Đằng Không, nó lại đến Sơn Hải, vậy thì không phải chuyện tốt lành gì.
Áp ý niệm này xuống, Tô Vũ mỉm cười nói: “Chúc mừng Kim sư huynh!”
Lăng Vân!
Không có dị tượng lớn, hiển nhiên Kim Sinh không có năng lực dẫn tới dị tượng, nhưng có thể nháy mắt tiến vào Lăng Vân, còn có thể tự cấp tự túc, không tác động nguyên khí và ý chí lực bốn phương, chứng tỏ nội tình Kim Sinh rất thâm hậu.
Mấy năm nay, thứ khuyết thiếu duy nhất chính là cấp bậc thần văn.
Mà nay, trong chớp mắt y đã bước vào Lăng Vân cảnh.
Vạn Tộc Chi Kiếp
Cục lông nhỏ phụt một tiếng, chui ra từ hư không, nháy mắt một cái, nó đã chui vào biển ý chí của Ngô Lam, quan sát đám đồ ăn của nó, rồi nó lại chui ra, có vẻ hơi thất vọng.
“Tiểu ô ô, đồ ăn của ta còn chưa chín, không ngon chút nào!”
“Hả?”
Tô Vũ sửng sốt, đồ ăn gì?
Ngô Lam đen mặt, hừ một tiếng, nhìn về phía Tô Vũ nói: “Gia hỏa này bị ngươi nuôi hỏng rồi, nó nói thần văn của chúng ta đều là đồ ăn của nó, hiểu chưa?”
Tô Vũ nhíu mày nhìn thoáng qua Cục lông nhỏ, Cục lông nhỏ có vẻ hơi sợ hãi, trốn ra phía sau Ngô Lam, hai con mắt lộ ra giữa những sợi lông trắng toát, trộm nhìn Tô Vũ.
Ta đâu nói đến ngươi!
Tô Vũ thản nhiên căn dặn: “Cục lông nhỏ, nhớ kỹ, đồ ăn ta cho ngươi mới là của ngươi, không cho thì không phải của ngươi, hiểu không?”
Tiểu gia hỏa này còn quá nhỏ.
Ngô Lam cho rằng nó nói đùa, nhưng nó không đùa, nó thật sự cảm thấy thần văn của những người ở đây đều là đồ ăn của nó.
Ngày nào đó nó cảm thấy đồ ăn chín thì có lẽ sẽ thu họach.
Tô Vũ phải dạy cho Cục lông nhỏ biết rằng có một số việc, Tô Vũ hắn nói thì mới tính!
Cục lông nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn hắn, không dám hé răng.
Tô Vũ nhíu mi: “Nhớ kỹ chưa? Thần văn, ý chí lực, kể cả biển ý chí! Thần văn ta cho ngươi ăn, ngươi mới có thể ăn, cho ngươi chui vào biển ý chí thì mới có thể chui vào, lần sau nếu dám vào chui biển ý chí lung tung, ta nghĩ, hấp thu một Cục lông nhỏ chắc cũng mỹ vị lắm!”
“...”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt...”
Cục lông nhỏ bỗng nhiên dùng ngôn ngữ nguyên bản của chủng tộc nó than thở vài câu, có vẻ rất ủy khuất.
Nó biết, nó có thể ăn thần văn của Tô Vũ, vậy thì Tô Vũ cũng có thể ăn nó.
Đúng vậy, hình như là có thể.
Tô Vũ có thể trực tiếp hấp thu thần văn, nó từng cảm thụ được, những người khác là uẩn dưỡng, Tô Vũ là trực tiếp hấp thu, hai thứ này không giống nhau.
Cục lông nhỏ sợ hãi, thơm thơm trong đầu Tô Vũ cũng sẽ ăn cục lông, có đúng không?
“Đã biết!”
Cục lông nhỏ ngoan ngoãn lên tiếng, các lão nhân khác thấy vậy đều phì cười, cũng không ai nói gì.
Đây là thú cưng của Tô Vũ, không, đây không phải thú cưng, kỳ thật gia hỏa này rất đáng sợ, nếu Tô Vũ không trấn áp được nó, vậy càng đáng sợ hơn.
Nếu thả ra ngoài, đó chính là đại họa!
Nếu trong thành không có cường giả ngăn cản, trong một ngày, tất cả Văn Minh sư dưới Sơn Hải có khả năng đều trở thành Văn Minh sư ý chí lực đơn thuần, bởi vì không có thần văn, thần văn sư sẽ biến mất.
Không có thần văn... Vậy thật đáng sợ.
Không có sức chiến đấu, không có thần kỹ, không có thủ đoạn luyện đan, không có thủ đoạn Đúc Binh, mất đi thủ đoạn chế phù, thuần thú. Đó chính là đại loạn.
Tuy ngoài miệng mấy lão nhân chưa nói, trên thực tế vẫn có chút kiêng kị.
Văn Trung nói mấy vị lão nhân đùa bỡn nó, thực ra không phải, bọn họ nghiên cứu nó, nhìn xem có tìm được phương pháp khắc chế nhằm vào chủng tộc này hay không.
Nếu chủng tộc này có số lượng rất nhiều, vậy thì cực kì phiền toái.
Đầu tiên phải biết được một chút tình huống, tốt nhất là có thể khắc chế đối phương.
Tô Vũ ra lệnh: “Cắn nuốt mấy thần văn Nhân tộc giúp Kim sư huynh thử xem, không được nuốt thừa, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!”
Cục lông nhỏ tỉnh táo tinh thần, không còn nhút nhát sợ sệt như trước, ánh mắt nó trông mong nhìn Kim Sinh, nó có đồ ăn rồi.
Mấy ngày trước, nó ăn một ít dư vị thần văn Nhật Nguyệt cảnh, hiện tại đã tiêu hóa xong, cũng hơi đói bụng, nhiều ngày chưa được ăn gì, thực đáng thương.
Vẻ mặt Kim Sinh thổn thức, “Tiếc thật, aiii, ta phác họa nhiều năm như vậy, bình quân 10 năm mới phác họa một thần văn, tăng lên tới nhị giai cũng không dễ dàng gì...”
Y còn chưa dứt lời, bỗng cảm thấy hơi xôn xao.
Má!
Thần văn tộc chúng ta không còn nữa rồi?
Ngay sau đó, biển ý chí y rung chuyển, mất đi thần văn Nhân tộc, các thần văn Vạn tộc bỗng nhiên như được buông lỏng ra, từng thần văn giãn ra trong nháy mắt.
Một lát sau, ý chí lực của Kim Sinh rung chuyển, quang huy thần văn thăng cấp lập lòe!
Những người khác cũng sửng sốt.
Lúc này, Cục lông nhỏ đã chui ra, nó đã tới Lăng Vân, cắn nuốt thần văn một vị Đằng Không cảnh thì quá đơn giản, chui vào ăn là được.
Một lúc ăn hết thảy 6 thần văn!
Ánh mắt Kim Sinh hoảng hốt, thần văn bắt đầu chấn động.
Lúc trước, 32 thần văn bài xích lẫn nhau, muốn uẩn dưỡng cũng không được, cũng không cách nào thăng cấp.
Nhưng giờ phút này, mất đi sự bài xích của thần văn Nhân tộc.
Lực bài xích lập tức giảm đi 90%.
Trong chớp mắt, dù là thần văn Thần Ma thì cũng không còn lực bài xích quá lớn, không đến một hồi, Kim Sinh khí thế đại trướng!
Ý chí lực thổi quét tứ phương!
Ý chí lực của Tô Vũ hơi chấn động, chắn cho Ngô Lam một chút, mấy người khác thì không cần hắn lo lắng.
Kim Sinh lập lòe quang mang, từng thần văn thoắt ẩn thoắt hiện.
Ý chí lực, Thần khiếu của y đều đạt tiêu chuẩn, chỉ có thần văn là chưa, giờ phút này có thần văn chậm rãi thăng cấp tam giai.
Gần như là chỉ trong chớp mắt, ánh mắt vốn hơi vẩn đục của Kim Sinh bỗng nhiên tỏa ra kim mang, thân thể từ trạng thái già nua dần dần khôi phục chút thanh xuân!
Không đến mười phút, Kim Sinh mở to hai mắt!
Khí thế trên người đã đạt tới Lăng Vân cảnh!
Thấy mọi người nhìn mình, Kim Sinh hơi ngơ ngác: “Ta không có bất cứ cảm giác gì, vật nhỏ này thật đáng sợ!”
Thật sự đáng sợ!
Y còn đang thoải mái nói chuyện, thoáng chốc thần văn đã không còn.
Tận 6 cái!
Thế này nếu Đằng Không gặp Tô Vũ, còn cần chiến đấu nữa sao?
Văn Minh sư gặp phải Tô Vũ, vậy kết cục chính là chờ chết.
Tiểu gia hỏa kia ăn thần văn Lăng Vân sơ kỳ, tức là thần văn tam giai sơ kỳ chắc cũng không có chút khó khăn nào đi?
Trung cấp cao cấp thì có lẽ hơi khó.
Nhưng trong tình huống bình thường, Văn Minh sư chủ tu một thần văn, cấp bậc tương đồng với bản thân, thần văn khác sẽ hơi yếu, Văn Minh sư Lăng Vân cửu trọng cảnh có 10 thần văn, có khả năng chỉ một cái là tam giai đỉnh phong, những cái khác có khi chỉ một hai giai.
Nếu gặp Cục lông nhỏ này... Càng nghĩ lại càng thấy đáng sợ!
Mấy người đều nghĩ tới sự đáng sợ của Cục lông nhỏ, trong lòng âm thầm lo lắng, Tô Vũ thật sự có thể khắc chế đối phương sao?
Mà Tô Vũ cũng khó nói rằng mình có thể khắc chế được Cục lông nhỏ, điều duy nhất hắn làm được chính là Cục lông nhỏ không có biện pháp làm gì hắn, bởi vì sách họa kim sắc của hắn có thể đánh bay chết tên gia hỏa này.
Không phải Tô Vũ không có thủ đoạn khắc chế khác, hắn cũng có một ít, tỉ như Khoách Thần Chùy, nhưng tiền đề là hắn phải mạnh hơn Cục lông nhỏ mới được.
Trong lòng Tô Vũ có tâm sự, cảm thấy tốt nhất là cấp bậc của Cục lông nhỏ không vượt quá chính mình.
Hoặc là cao hơn mình một chút, vậy hắn còn có thể đối phó, nếu mình là Đằng Không, nó lại đến Sơn Hải, vậy thì không phải chuyện tốt lành gì.
Áp ý niệm này xuống, Tô Vũ mỉm cười nói: “Chúc mừng Kim sư huynh!”
Lăng Vân!
Không có dị tượng lớn, hiển nhiên Kim Sinh không có năng lực dẫn tới dị tượng, nhưng có thể nháy mắt tiến vào Lăng Vân, còn có thể tự cấp tự túc, không tác động nguyên khí và ý chí lực bốn phương, chứng tỏ nội tình Kim Sinh rất thâm hậu.
Mấy năm nay, thứ khuyết thiếu duy nhất chính là cấp bậc thần văn.
Mà nay, trong chớp mắt y đã bước vào Lăng Vân cảnh.
Vạn Tộc Chi Kiếp
Đánh giá:
Truyện Vạn Tộc Chi Kiếp
Story
Chương 1142: Cục Lông Nhỏ Đáng Thương
6.0/10 từ 2 lượt.