VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 100: Bị tập kích
139@-Cả nhóm năm người quay lại xe, nhanh chóng di chuyển tới bãi quái tiếp theo. Lần này là một đám tám con Sói xám. Vì bị Heathier nhắc nhở trước nên Darmil không được trải nghiệm cảm giác một mình giết địch nữa.
Chỉ có tám con quái cấp độ 5 mà phải dùng cả nhóm năm người để đối phó thì quả là dùng dao mổ trâu giết gà. Lũ quái thậm chí chẳng có chút khả năng chống cự nào luôn, không khác gì cá nằm trên thớt, lần lượt từng con một cứ thế tan thành những luồng khí trắng.
– Nghỉ ngơi một chút.
Heathier cất tiếng sau khi cả nhóm tiêu diệt xong đám quái thứ tư. Giờ thì tổng lượng quái diệt được đã lên đến con số hai trăm ba mươi rồi. Theo tiến độ này thì trời vừa tối là sẽ đủ mục tiêu ba trăm con thôi.
– Đám người kia không phải theo chúng ta hơi quá lâu rồi sao?
Phalsia chợt bảo, liếc mắt nhìn về phía xa.
– Chắc chắn là tay chân của Greiten rồi. – Pongru nói, tặc lưỡi – Xử chúng nhé?
– Đừng vội. – Heathier bình tĩnh đáp – Giờ ra tay chỉ khiến chúng kéo tới đông hơn thôi.
Darmil cũng đã thấy một đám bảy hay tám người gì đó theo sau cả bọn lâu rồi. Ban đầu nó có chút lo ngại, nhưng khi thấy chúng chẳng làm gì ngoài đứng cách cả đám hơn trăm mét thì mặc kệ luôn. Việc quan trọng hơn nó cần tập trung là diệt đủ số quái mà Turan đã yêu cầu.
– Sợ là chúng không cho ta nhiều thời gian như vậy…
Phalsia cất tiếng, quay hẳn người về phía đám người ở xa kia. Bọn họ giờ đang tiến đến ngày càng gần hơn.
– Chắc là thấy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi nên cho rằng chúng ta đang mất sức? Ngây thơ quá rồi?
Pongru nói, cười khẩy một tiếng. Tay cậu ta nắm chặt lấy cán kiếm, sẵn sàng lao lên chiến đấu bất kì lúc nào.
– Cẩn thận. – Heathier vội bảo – Chúng ta không biết khả năng cùng Thần cấp của đám người này. Nếu thấy quá sức thì trở về xe rời đi ngay.
Tổ đội của Pongru nhanh chóng thiết lập đội hình với Pongru làm chủ công tiến về trước. Darmil thấy vậy cũng bước vội theo nhưng Heathier đã ngăn lại, cất tiếng:
– Cậu không cần lo chuyện này. Trở về xe chuẩn bị cho trường hợp bất trắc.
Heathier nói xong thì rời đi luôn, không để cho Darmil kịp phản hồi gì. Nó hơi ngớ người ra một lúc, quay đầu nhìn về chiếc xe bán tải, lại quay đầu nhìn về nơi hai đám người sắp đụng độ với nhau.
“Nhưng tôi có biết lái xe đâu?”
– Sao cậu lại đi theo rồi?!
Heathier quay đầu lại giọng hốt hoảng hỏi.
– Tôi-
– Chậc. Nếu có giao tranh xảy ra thì tránh xa khỏi tên mắt chột đấy.
Heathier hất cằm về phía tên đang đứng phía sau cùng của đám người kia. Hắn ta đầu trọc, chột một mắt, mặc áo ba lỗ để lộ từng mảng cơ săn chắc của thân hình to lớn đến hơn hai mét của mình. Dù không mặc chút giáp nào nhưng sự tự tin thể hiện trên khuôn mặt cùng thanh kiếm to đùng vác trên vai lại cho thấy hắn ta là kẻ nguy hiểm nhất ở đây.
Darmil thực sự muốn chiến với tên này một trận.
– Chúng ta có vẻ có duyên với nhau nhỉ? Liên tục gặp nhau ba bốn lần liền rồi.
Pongru cười nói, giơ tay vẫy chào vẻ thân thiện lắm nhưng ai cũng biết rằng cậu ta là đang cố tình khiêu khích đối phương.
– Lắm lời. Các người tranh bãi quái của chúng tôi như thế mà coi được à?!
– Hả? – Pongru thốt – Từ khi nào mà bãi quái này là của các người vậy? Là các người nuôi lớn mấy con sói này à?
– Tao nói của bọn tao thì là của bọn tao!
Tên mặc giáp chẳng thèm dây dưa, kiêng nể gì nửa mà nói thẳng toẹt như thế luôn. Tình huống này thì rõ ràng là cách giải quyết chỉ có một mà thôi.
Và chỉ chốc sau lời nói đó của tên mặc giáp, một loạt các tiếng súng nối tiếp nhau nổ lên. Tiếng súng bất chợt làm Darmil giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền nhận ra tình hình hiện tại: tất cả những viên đạn đều đã bị một màn chắn lờ mờ màu xanh lam xuất hiện trước mặt cả nhóm chặn lại.
– Nhắm vào hai tên xạ thủ của bọn chúng, Phalsia! – Heathier nói lớn.
– Rõ rồi.
Phalsia đáp gọn, nâng trượng lên. Từng đường nét của vòng ma pháp màu xanh lam dần được hình thành và chỉ mấy giây sau đã hóa thành hai thanh giáo bằng băng tỏa ra hơi lạnh toát. Không chần chừ, Phalsia đập mạnh thanh trượng của mình về trước. Hai thanh giáo băng theo đó cũng lao thẳng tới mục tiêu của mình.
– Bây giờ!
Một tên đeo kính cầm lấy một tấm bùa trong tay thốt lên. Hắn ta cùng đồng đội của mình rõ ràng đã chuẩn bị đối phó với phép thuật của Phalsia.
Hai thanh giáo băng lao đến mục tiêu rất nhanh, nhưng khi chỉ cách còn có một mét nữa thì bất chợt đứng yên lại. Darmil trông thì thấy thanh giáo đang bị vài vòng sáng màu vàng đất bao lấy xung quanh.
– Ngu muội.
Phalsia gằn giọng, nâng cao thanh trượng lên rồi đột ngột dộng xuống đất. Cú dộng trông chỉ như đang cắm gậy vào đất nhưng hai thanh giáo băng đang bị giữ lấy kia vậy mà rung lên bần bật.
– Không được. Mau chạy đi! – tên đeo mắt kiếng hét lên.
Darmil nhìn chăm chăm vào đám khí trắng đang dần tan đi. Một số tên thì chạy thoát được, nhưng vẫn có ba kẻ xấu số bị đông cứng như tượng băng ở trong đám khí.
– Tạm biệt.
Phalsia cười bảo, lần nữa đưa trượng lên, tạo ra một vòng ma pháp rồi khi vừa hoàn thành thì đập mạnh trượng về trước. Một ụ đất theo đó đột ngột đâm thẳng lên từ bên dưới ba bức tượng băng, dễ dàng phá toang chúng thành từng mảnh nhỏ.
“Thật mạnh!” Darmil thốt thầm.
– Có vẻ như chúng không quá mạnh đâu, Heathier. – Phalsia đánh giá.
– Đừng chủ quan. – Heathier nghiêm giọng – Cô tạm thời giữ kỹ năng lại. Chúng đã mất xạ thủ rồi, lên đi Pongru, Natyr.
Pongru không đáp, nghe xong thì lao lên luôn. Cậu ta nhắm tới kẻ địch gần mình nhất, cũng là tên trong lúc hoảng loạn lạc khỏi đồng đội của mình. Hắn ta cầm hai con dao quắm, thấy Pongru tiến đến thì cũng biết bản thân không thể quay lại đội hình được, liền vào tư thế chiến đấu.
– Để xem ngươi mạnh đến đâu nào.
Pongru nói, chạy thẳng tới chém một nhát chéo từ trên xuống vào tên cầm dao. Đối với nhát chém như vậy thì hắn ta rất quyết đoán mà di chuyển tránh sang một bên, sau đó vung tay ném con dao vào người Pongru luôn. Thế nhưng con dao lại không cắm vào người cậu ta mà văng ra ngoài như thể vừa chạm vào một tấm kim loại.
– Trò mèo!
Pongru nói lớn, xoay người chém ngang theo tên cầm dao vẫn còn đang hoảng hốt vì chuyện vừa xảy ra. Tốc độ của cậu ta quá nhanh, không cho hắn ta kịp tránh thêm lần nữa, cứ thế nhận lấy một nhát chém sâu hoắm tới tận xương.
Tên cầm dao ngã vật ra đất, cố nén cơn đau kinh người mà lấy ra một chiếc bình gỗ. Nhưng hắn ta còn chưa kịp mở nắp bình ra thì đã bị Pongru dứt khoát đâm thẳng vào ngực, kết liễu gọn gàng.
Kẻ địch còn lại bốn người: tên đầu trọc chột mắt, tên mặc giáp, tên đeo mắt kính và một tên nữa cầm kiếm liễu. Dù đã mất đến một nửa số người nhưng trông chúng không có vẻ gì là lúng túng, mà ngược lại trong ánh mắt càng thêm quyết đoán.
– Đây là việc của ông mà. – Phalsia thốt – Tôi chuyên về tấn công.
– Không được. Tên mắt chột cần có người để mắt tới.
Phalsia “hừ” một tiếng bực dọc nhưng rồi cũng nghe theo lời Heathier, nâng trượng lên tạo ra một vòng phép, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Pongru giải quyết xong tên cầm dao thì ngay lập tức vào lại tư thế chiến đấu, cảnh giác nhìn về phía tên mặc giáp, cũng là kẻ gần cậu nhất lúc này. Hắn ta có vẻ như đang có cùng ý tưởng với cậu ta, nhếch miệng cười, từng bước tiến lại gần.
Về mặt vũ khí của hai bên mà nói thì Pongru có lợi thế hơn hẳn khi tốc độ của cậu ta có thể dễ dàng vượt qua sự cồng kềnh của bộ giáp và chiếc rìu chiến to đùng kia. Nhưng thực tế thì những lợi thế kiểu này là vô cùng mỏng manh, gần như là không tồn tại đối với các du hành giả. Họ đều là những kẻ mạnh, sở hữu Thần cấp, thuộc tính và kỹ năng nếu thích hợp sẽ hoàn toàn loại bỏ mấy cái lợi thế hời hợt đó.
Dù vậy, Pongru vẫn lựa chọn phát huy lợi thế về tốc độ của mình, lao đến tên mặc giáp bằng những sải chân mạnh mẽ.
Tên mặc giáp thấy vậy thì giơ rìu lên, rồi đột ngột quật mạnh xuống, buông tay ném về phía Pongru khi cả hai cách nhau chỉ còn chừng mười mét.
Cú ném rìu bất chợt làm Pongru có chút hoảng hốt, chỉ kịp lách người, cố nhảy sang một bên tránh né. Chiếc rìu nhanh và nặng chém sượt vào bả vai Pongru, suýt nữa lấy đi cả cánh tay cậu ta nếu không phải Phalsia phản ứng kịp thời, kích hoạt vòng phép tạo lớp màng màu xanh lam làm chệch hướng.
– Ngạc nhiên chứ?
Tên mặc giáp cất tiếng, mở miệng cười thích thú. Hắn ta sau đó lấy ra một cái rìu khác, lại chực ném về phía Pongru.
– Đừng nghĩ đến cơ hội thứ hai!
Pongru nói lớn, lao thẳng đến tên mặc giáp khi hắn ta còn đang nâng rìu lên. Thế nhưng lần này hắn ta lại không ném rìu đi mà xoay người chém ngang vào Pongru đang trên đà chạy tới.
– Không!
Phalsia hét lớn. Cô ta chỉ mới vừa bắt đầu vận lại một vòng phép phòng thủ khác mà thôi, không thể nào kích hoạt được. Pongru đã quá vội vàng rồi.
VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chỉ có tám con quái cấp độ 5 mà phải dùng cả nhóm năm người để đối phó thì quả là dùng dao mổ trâu giết gà. Lũ quái thậm chí chẳng có chút khả năng chống cự nào luôn, không khác gì cá nằm trên thớt, lần lượt từng con một cứ thế tan thành những luồng khí trắng.
– Nghỉ ngơi một chút.
Heathier cất tiếng sau khi cả nhóm tiêu diệt xong đám quái thứ tư. Giờ thì tổng lượng quái diệt được đã lên đến con số hai trăm ba mươi rồi. Theo tiến độ này thì trời vừa tối là sẽ đủ mục tiêu ba trăm con thôi.
– Đám người kia không phải theo chúng ta hơi quá lâu rồi sao?
Phalsia chợt bảo, liếc mắt nhìn về phía xa.
– Chắc chắn là tay chân của Greiten rồi. – Pongru nói, tặc lưỡi – Xử chúng nhé?
– Đừng vội. – Heathier bình tĩnh đáp – Giờ ra tay chỉ khiến chúng kéo tới đông hơn thôi.
Darmil cũng đã thấy một đám bảy hay tám người gì đó theo sau cả bọn lâu rồi. Ban đầu nó có chút lo ngại, nhưng khi thấy chúng chẳng làm gì ngoài đứng cách cả đám hơn trăm mét thì mặc kệ luôn. Việc quan trọng hơn nó cần tập trung là diệt đủ số quái mà Turan đã yêu cầu.
– Sợ là chúng không cho ta nhiều thời gian như vậy…
Phalsia cất tiếng, quay hẳn người về phía đám người ở xa kia. Bọn họ giờ đang tiến đến ngày càng gần hơn.
– Chắc là thấy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi nên cho rằng chúng ta đang mất sức? Ngây thơ quá rồi?
Pongru nói, cười khẩy một tiếng. Tay cậu ta nắm chặt lấy cán kiếm, sẵn sàng lao lên chiến đấu bất kì lúc nào.
– Cẩn thận. – Heathier vội bảo – Chúng ta không biết khả năng cùng Thần cấp của đám người này. Nếu thấy quá sức thì trở về xe rời đi ngay.
Tổ đội của Pongru nhanh chóng thiết lập đội hình với Pongru làm chủ công tiến về trước. Darmil thấy vậy cũng bước vội theo nhưng Heathier đã ngăn lại, cất tiếng:
– Cậu không cần lo chuyện này. Trở về xe chuẩn bị cho trường hợp bất trắc.
Heathier nói xong thì rời đi luôn, không để cho Darmil kịp phản hồi gì. Nó hơi ngớ người ra một lúc, quay đầu nhìn về chiếc xe bán tải, lại quay đầu nhìn về nơi hai đám người sắp đụng độ với nhau.
“Nhưng tôi có biết lái xe đâu?”
– Sao cậu lại đi theo rồi?!
Heathier quay đầu lại giọng hốt hoảng hỏi.
– Tôi-
– Chậc. Nếu có giao tranh xảy ra thì tránh xa khỏi tên mắt chột đấy.
Heathier hất cằm về phía tên đang đứng phía sau cùng của đám người kia. Hắn ta đầu trọc, chột một mắt, mặc áo ba lỗ để lộ từng mảng cơ săn chắc của thân hình to lớn đến hơn hai mét của mình. Dù không mặc chút giáp nào nhưng sự tự tin thể hiện trên khuôn mặt cùng thanh kiếm to đùng vác trên vai lại cho thấy hắn ta là kẻ nguy hiểm nhất ở đây.
Darmil thực sự muốn chiến với tên này một trận.
– Chúng ta có vẻ có duyên với nhau nhỉ? Liên tục gặp nhau ba bốn lần liền rồi.
Pongru cười nói, giơ tay vẫy chào vẻ thân thiện lắm nhưng ai cũng biết rằng cậu ta là đang cố tình khiêu khích đối phương.
– Lắm lời. Các người tranh bãi quái của chúng tôi như thế mà coi được à?!
– Hả? – Pongru thốt – Từ khi nào mà bãi quái này là của các người vậy? Là các người nuôi lớn mấy con sói này à?
– Tao nói của bọn tao thì là của bọn tao!
Tên mặc giáp chẳng thèm dây dưa, kiêng nể gì nửa mà nói thẳng toẹt như thế luôn. Tình huống này thì rõ ràng là cách giải quyết chỉ có một mà thôi.
Và chỉ chốc sau lời nói đó của tên mặc giáp, một loạt các tiếng súng nối tiếp nhau nổ lên. Tiếng súng bất chợt làm Darmil giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Nhưng rất nhanh sau đó nó liền nhận ra tình hình hiện tại: tất cả những viên đạn đều đã bị một màn chắn lờ mờ màu xanh lam xuất hiện trước mặt cả nhóm chặn lại.
– Nhắm vào hai tên xạ thủ của bọn chúng, Phalsia! – Heathier nói lớn.
– Rõ rồi.
Phalsia đáp gọn, nâng trượng lên. Từng đường nét của vòng ma pháp màu xanh lam dần được hình thành và chỉ mấy giây sau đã hóa thành hai thanh giáo bằng băng tỏa ra hơi lạnh toát. Không chần chừ, Phalsia đập mạnh thanh trượng của mình về trước. Hai thanh giáo băng theo đó cũng lao thẳng tới mục tiêu của mình.
– Bây giờ!
Một tên đeo kính cầm lấy một tấm bùa trong tay thốt lên. Hắn ta cùng đồng đội của mình rõ ràng đã chuẩn bị đối phó với phép thuật của Phalsia.
Hai thanh giáo băng lao đến mục tiêu rất nhanh, nhưng khi chỉ cách còn có một mét nữa thì bất chợt đứng yên lại. Darmil trông thì thấy thanh giáo đang bị vài vòng sáng màu vàng đất bao lấy xung quanh.
– Ngu muội.
Phalsia gằn giọng, nâng cao thanh trượng lên rồi đột ngột dộng xuống đất. Cú dộng trông chỉ như đang cắm gậy vào đất nhưng hai thanh giáo băng đang bị giữ lấy kia vậy mà rung lên bần bật.
– Không được. Mau chạy đi! – tên đeo mắt kiếng hét lên.
Darmil nhìn chăm chăm vào đám khí trắng đang dần tan đi. Một số tên thì chạy thoát được, nhưng vẫn có ba kẻ xấu số bị đông cứng như tượng băng ở trong đám khí.
– Tạm biệt.
Phalsia cười bảo, lần nữa đưa trượng lên, tạo ra một vòng ma pháp rồi khi vừa hoàn thành thì đập mạnh trượng về trước. Một ụ đất theo đó đột ngột đâm thẳng lên từ bên dưới ba bức tượng băng, dễ dàng phá toang chúng thành từng mảnh nhỏ.
“Thật mạnh!” Darmil thốt thầm.
– Có vẻ như chúng không quá mạnh đâu, Heathier. – Phalsia đánh giá.
– Đừng chủ quan. – Heathier nghiêm giọng – Cô tạm thời giữ kỹ năng lại. Chúng đã mất xạ thủ rồi, lên đi Pongru, Natyr.
Pongru không đáp, nghe xong thì lao lên luôn. Cậu ta nhắm tới kẻ địch gần mình nhất, cũng là tên trong lúc hoảng loạn lạc khỏi đồng đội của mình. Hắn ta cầm hai con dao quắm, thấy Pongru tiến đến thì cũng biết bản thân không thể quay lại đội hình được, liền vào tư thế chiến đấu.
– Để xem ngươi mạnh đến đâu nào.
Pongru nói, chạy thẳng tới chém một nhát chéo từ trên xuống vào tên cầm dao. Đối với nhát chém như vậy thì hắn ta rất quyết đoán mà di chuyển tránh sang một bên, sau đó vung tay ném con dao vào người Pongru luôn. Thế nhưng con dao lại không cắm vào người cậu ta mà văng ra ngoài như thể vừa chạm vào một tấm kim loại.
– Trò mèo!
Pongru nói lớn, xoay người chém ngang theo tên cầm dao vẫn còn đang hoảng hốt vì chuyện vừa xảy ra. Tốc độ của cậu ta quá nhanh, không cho hắn ta kịp tránh thêm lần nữa, cứ thế nhận lấy một nhát chém sâu hoắm tới tận xương.
Tên cầm dao ngã vật ra đất, cố nén cơn đau kinh người mà lấy ra một chiếc bình gỗ. Nhưng hắn ta còn chưa kịp mở nắp bình ra thì đã bị Pongru dứt khoát đâm thẳng vào ngực, kết liễu gọn gàng.
Kẻ địch còn lại bốn người: tên đầu trọc chột mắt, tên mặc giáp, tên đeo mắt kính và một tên nữa cầm kiếm liễu. Dù đã mất đến một nửa số người nhưng trông chúng không có vẻ gì là lúng túng, mà ngược lại trong ánh mắt càng thêm quyết đoán.
– Đây là việc của ông mà. – Phalsia thốt – Tôi chuyên về tấn công.
– Không được. Tên mắt chột cần có người để mắt tới.
Phalsia “hừ” một tiếng bực dọc nhưng rồi cũng nghe theo lời Heathier, nâng trượng lên tạo ra một vòng phép, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Pongru giải quyết xong tên cầm dao thì ngay lập tức vào lại tư thế chiến đấu, cảnh giác nhìn về phía tên mặc giáp, cũng là kẻ gần cậu nhất lúc này. Hắn ta có vẻ như đang có cùng ý tưởng với cậu ta, nhếch miệng cười, từng bước tiến lại gần.
Về mặt vũ khí của hai bên mà nói thì Pongru có lợi thế hơn hẳn khi tốc độ của cậu ta có thể dễ dàng vượt qua sự cồng kềnh của bộ giáp và chiếc rìu chiến to đùng kia. Nhưng thực tế thì những lợi thế kiểu này là vô cùng mỏng manh, gần như là không tồn tại đối với các du hành giả. Họ đều là những kẻ mạnh, sở hữu Thần cấp, thuộc tính và kỹ năng nếu thích hợp sẽ hoàn toàn loại bỏ mấy cái lợi thế hời hợt đó.
Dù vậy, Pongru vẫn lựa chọn phát huy lợi thế về tốc độ của mình, lao đến tên mặc giáp bằng những sải chân mạnh mẽ.
Tên mặc giáp thấy vậy thì giơ rìu lên, rồi đột ngột quật mạnh xuống, buông tay ném về phía Pongru khi cả hai cách nhau chỉ còn chừng mười mét.
Cú ném rìu bất chợt làm Pongru có chút hoảng hốt, chỉ kịp lách người, cố nhảy sang một bên tránh né. Chiếc rìu nhanh và nặng chém sượt vào bả vai Pongru, suýt nữa lấy đi cả cánh tay cậu ta nếu không phải Phalsia phản ứng kịp thời, kích hoạt vòng phép tạo lớp màng màu xanh lam làm chệch hướng.
– Ngạc nhiên chứ?
Tên mặc giáp cất tiếng, mở miệng cười thích thú. Hắn ta sau đó lấy ra một cái rìu khác, lại chực ném về phía Pongru.
– Đừng nghĩ đến cơ hội thứ hai!
Pongru nói lớn, lao thẳng đến tên mặc giáp khi hắn ta còn đang nâng rìu lên. Thế nhưng lần này hắn ta lại không ném rìu đi mà xoay người chém ngang vào Pongru đang trên đà chạy tới.
– Không!
Phalsia hét lớn. Cô ta chỉ mới vừa bắt đầu vận lại một vòng phép phòng thủ khác mà thôi, không thể nào kích hoạt được. Pongru đã quá vội vàng rồi.
VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Đánh giá:
Truyện VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Story
Chương 100: Bị tập kích
10.0/10 từ 14 lượt.