Vạn Lần Muốn Nói
Chương 11: Chương 11
Triết Sâm nhắm mắt lại, một giọt nước từ đó rơi xuống khoé miệng, anh mơ hồ cảm nhận được vị mặn đâu đó xen lẫn vị đắng đến đau lòng.
Cuối cùng....cũng có người tình nguyện dang đôi tay mình ra đỡ lấy anh, mặc dù không biết mặt mũi, chỉ nghe được giọng nói nhưng không hiểu sao vẫn luôn có một thứ gì đó dấy lên sự tin tưởng trong trái tim anh.
Lúc đau đớn mệt mỏi nhất, không phải gia đình cũng chẳng phải bạn bè, người mà anh muốn tìm đến nhất lại là một người trên mạng đến nữa gương mặt cũng chưa từng được thấy.
“Nhóc Lãng sao~?”
Anh gọi, trong câu ngoại trừ sự bất lực lại xen thêm một chút nũng nịu, ngữ điệu hơi ngân dài, Triết Sâm thật sự muốn người đầu dây bên kia mở lời an ủi bản thân, kéo mình ra khỏi vũng lầy đang nuốt chửng mình đến cùng cực.
“Ừm....là tôi”
“Nhóc Lãng, cậu....tôi mệt quá....”
Tử Lưu đang đứng trên ban công, gió lùa lồng lộng, hoà thêm cùng câu nói đa phần là bất lực của anh khiến trái tim cậu có chút thắt lại một ít.
“Anh....có chuyện gì sao?”
“Nhiều chuyện lắm....bây giờ tôi rất mệt”
Cậu dựa người vào lang cang, hút một điếu thuốc lá, thả ra làn khói trắng tan hoà vào không khí, sau đó nhẹ nhàng cất giọng.
“Anh ở xa quá, tôi không theo kịp, sau này có chuyện gì không thể nói với người khác thì nói với tôi, chưa gặp mặt lần nào, cũng sẽ không nói chuyện của anh cho người khác.
Quay đầu lại có tôi ở đây, chỉ là đừng quên tôi lâu quá, tôi sợ không còn đủ sức để đi theo anh nữa”
Triết Sâm im lặng, trái tim anh như có chút được vỗ về đến lạ, khuôn miệng không nhịn được mà nở nụ cười trên môi, nụ cười ấy không phải là quá tươi tắn hay sôi động, chỉ là một cái mỉm cười nhẹ nhàng pha chút thanh thản như được một miếng băng cá nhân dán lại vết thương đang không ngừng rĩ máu.
*tút tút tút*
Triết Sâm đột nhiên tắt máy, cậu bất ngờ nhìn lại màn hình điện thoại trong ngỡ ngàng.
Một cuộc gọi khác từ Facebook vang lên.
Đã vậy còn là gọi video.
Cậu mắt nhắm mắt mở lại không để ý quẹt tay trúng nút bắt máy.
Triết Sâm ở trên giường, nằm dài người mà đưa mặt mình vào camera với nụ cười trên môi.
Tử Lưu giật mình, đưa camera lên thẳng trần nhà, không dám đưa mặt mình vào.
Như vầy có hơi đột ngột quá rồi không nhỉ? Cậu lỡ nói mấy không chưa gặp mặt lần nào thì anh lại truy ra cả Facebook mà gọi điện cho cậu, gọi video call nữa mới ghê.
“Nhóc Lãng làm gì vậy? Tôi muốn nhìn mặt cậu cơ, trần nhà thì nhà tôi cũng có mà”
“Tự nhiên sao.....tự nhiên sao gọi vậy? Tôi chưa có chuẩn bị”
“Chuẩn bị gì chứ, muốn nhìn mặt cậu mà khó quá vậy nè~ Nhóc Lãng~ Nhóc Lãng~ cho mặt tôi xem đi mà~”
Tử Lưu có chút động lòng, đưa gần điện thoại lên mặt dù hai bên gò má đang đỏ bừng, ngại ngùng lan sắc đỏ đến cả vành tai.
Triết Sâm hơi sững sờ, gương mặt người này cũng quá là xinh đẹp rồi, điện thoại nhầm cho người ta đúng là làm phiền nhưng nếu người gọi là người đẹp thế này thì không còn phiền hà gì nữa.
“Nhóc Lãng dễ thương quá ta~”
“Anh đừng nói nữa”
Cả hai cứ thế mà bốn mắt nhìn nhau, anh bị nhìn thì thấy có chút ngại, được hai ba giây thì quay đầu chỗ khác, không cho tên nhóc tinh nghịch nhìn vào mình nữa.
“Anh sao không nói chuyện?”
Tử Lưu nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ấy trông vô cùng hồn nhiên nhưng đâu đó lại pha thêm hai ba phần ôn nhu nhẹ nhàng của đường nét gương mặt, tạo cho cậu một sắc đẹp rất riêng biệt không thể lẫn vào bất cứ ai.
Triết Sâm thấy không ổn rồi, cứ thế này thì tim anh rụng ra mất.
Dúi đầu vào gối cho mặt mình ở chỗ khuất của camera mới có thể bình tĩnh cất giọng nói.
“Đang nghĩ nên nói cái gì”
Cậu cười nhẹ.
“Hôm nay nghe giọng có chút buồn, chuyện gì vậy? Còn không nghe máy tôi nữa?”
“Ừm....con cún nhà tôi vừa bị mất cái tô yêu thích của nó, mấy chú chó hàng xóm bắt nạt tha đi mất rồi, không thể tìm lại được nữa....”
“Chỉ vậy?”
“Ừm....”
Cậu hơi bực bội, chuyện cỏn con vậy mà lại bắt cậu lo lắng bồn chồn hết cả đầu óc đúng thật là không đáng chút nào.
Triết Sâm không muốn nói, bản thân cảm thấy cả hai vẫn chưa đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng tư như vậy với nhau được nên mới quyết định giữ bí mật.
Anh một phần cũng là không muốn khơi lại cái nỗi đau đó nữa, một công ty đó thì đã sao, anh vẫn còn có một cái khác nhỏ hơn ở nước A tài sản của cha phân chia kia mà.
Nói không chừng về đó rồi còn có thể khởi sắc sự nghiệp, đã vậy còn có thể vớ được người bạn trai xinh đẹp nữa cũng nên.
Anh nói tạm biệt rồi tắt đi điện thoại.
Triết Sâm kéo ngăn tủ ra một sấp tài liệu đề mục là công ty “frei”( “tự do” trong tiếng Đức)
Nó nằm ở Dục Trung, cùng với khu vực trường đại học của cậu, nghĩ đêm mặch này trái tim anh rung lên, từng nhịp từng nhịp như hối thúc, muốn lập tức gặp lại người lại thêm một lần nữa..
Vạn Lần Muốn Nói