Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 6: 6: Ngủ Chung

151@-


Màn đêm nhanh chóng bao trùm lấy Bắc Thụy.

Không khí yên tĩnh lại có phần hơi não nề một chút.

Có lẽ do việc giặc Nam Man cứ lăm le đem quân qua náo loạn.

Bây giờ chỉ mới là náo loạn, ai biết được sau này sẽ như thế nào? Phía hoàng cung cực kì căng thẳng, bằng chứng là đã khuya mà Hòa Dương điện vẫn còn sáng đèn, nhiều quan viên vẫn ra vào tấp nập.

Hoàn toàn ngược lại với phủ nhị hoàng tử, im điềm tĩnh lặng.

Quân Mộ Ngọc sau khi đã ăn uống mộc dục xong xuôi, y liền ngồi cạnh cửa sổ, lợi dụng ánh trăng cùng giá nến kế bên làm ánh sáng để đọc sách.

Tiểu Đại bưng thuốc vào, thấy Quân Mộ Ngọc chỉ vận trên người một bộ trung y mỏng manh đang ngồi cạnh cửa sổ, cậu liền đặt thuốc lên bàn, rồi tiến đến lấy áo, khoác lên người y: "thiếu gia, người đang bệnh nên giữ ấm cơ thể"
Mắt Quân Mộ Ngọc vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách, nhẹ đáp: "ừm, ta biết rồi"
"Trời đang vào thu, thời tiết sẽ bắt đầu lạnh, hay là thuộc hạ đóng cửa sổ lại giúp người nhé?"
Quân Mộ Ngọc lắc đầu, lúc này mới bỏ cuốn sách xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ: "không cần, ta muốn ngắm trăng thêm một lát"
Nói đoạn, ánh mắt Quân Mộ Ngọc lại đặt lên cuốn sách.

Tiểu Đại bất đắc dĩ thở dài, liền nói: "thiếu gia, người mau uống thuốc đi, nếu để nguội sẽ hết công hiệu, bữa sáng đã bỏ một cử thuốc rồi còn đâu"
Chân mày của Quân Mộ Ngọc khẽ nhíu: "lát ta sẽ uống"
"Không được đâu, lúc nào người cũng nói vậy cả mà có thấy uống đâu"
Quân Mộ Ngọc lạnh nhạt nhìn tiểu Đại: "ngươi..."
"Cạch"
Y định lên tiếng trả lời thì cánh cửa phòng bất chợt mở ra.

Cả hai liếc mắt ra cửa thì thấy Huyền Du từ ngoài bước vào.


Không riêng gì Quân Mộ Ngọc, cả Tiểu Đại cũng giật mình, y vội đứng dậy hành lễ: "nhị hoàng tử..."


Huyền Du nhanh chóng đi đến cạnh y, ấn y ngồi trở lại xuống ghế, mỉm cười nói: "không cần thiết đâu, ngươi đang bệnh mà"
Nói đoạn liền liếc mắt nhìn tiểu Đại, Quân Mộ Ngọc do đang cúi đầu nên không thấy.

Tiểu Đại thấy Huyền Du ác ý nhìn mình thì thầm nghiến răng, cúi người hành lễ rồi ra ngoài.

Quân Mộ Ngọc thấy Huyền Du đứng im, y liền đứng dậy nhường ghế cho hắn: "lễ tiết không thể bỏ, huống chi thần cũng không phải là đứng không nổi a..."
Huyền Du sau khi đuổi được chướng ngại vật đi thì tâm tình tốt hơn đôi chút.

Định ôm lấy Quân Mộ Ngọc thì thấy y đứng lên nhường ghế cho mình.

Hắn liền không nghĩ ngợi ngồi xuống, sau đó nhanh như cắt kéo Quân Mộ Ngọc vào lòng, để y ngồi trên đùi mình, tay lại không an phận vòng qua ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của y.

Quân Mộ Ngọc bị một loạt động tác của Huyền Du làm cho đứng hình.

Đến khi hồi thần đã thấy mình ngồi gọn trong lòng của người ta.

Nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh.

Huyền Du vùi mặt vào gáy y, hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể của Quân Mộ Ngọc, tâm tình phi thường dễ chịu.

Quân Mộ Ngọc bị nhột liền rụt cổ lại, mặt ửng đỏ định đứng lên nhưng vòng tay đặt trên eo kìm chặt khiến y chỉ có thể ngọ nguậy.

"Nhị hoàng tử, thả thần ra đi..."
"Ngồi im nào!", xúc cảm mềm mại từ cánh tay truyền tới khiến tâm Huyền Du nhất thời rạo rực, lại thêm y cứ ngọ nguậy làm cả người hắn có cảm giác ngứa ngáy, nhất thời không kìm được hơi lớn tiếng.

Quân Mộ Ngọc thấy hắn to tiếng với mình, y bất giác sợ hãi, dĩ nhiên không dám nhúc nhích nữa, cứng đờ ngồi trong lòng hắn.


Huyền Du sau khi thốt lời ra xong mới biết mình lỡ miệng có hơi lớn tiếng, lại thấy người trong lòng cứng nhắc thì hối hận không thôi, vội lên tiếng: "ta xin lỗi, không có ý lớn tiếng với ngươi đâu, đừng sợ"
Quân Mộ Ngọc thấy hắn hạ mình xin lỗi thì hơi chấn động, cảm giác sợ hãi liền không cánh mà bay, y lắc đầu: "thần không sao, nhị hoàng tử không cần phải xin lỗi..."

"Gọi tên ta", Huyền Du nghe y gọi mình là "nhị hoàng tử" thì liền không vui.

Quân Mộ Ngọc mím môi im lặng.

Huyền Du cũng im lặng chờ đợi.

Một lúc lâu sau thấy y vẫn không lên tiếng, Huyền Du có chút thất vọng mà thở dài.

Có trách cũng chỉ trách hắn mang đến cho y cảm giác quá áp bách, để bây giờ đến tên hắn y cũng không dám gọi.

"Huyền Du..."
Huyền Du định lên tiếng bảo y không cần gọi nữa, nào ngờ lại nghe thấy y gọi tên mình.

Mặc dù rất nhỏ nhưng trong màn đêm yên tĩnh này lại phá lệ rõ ràng.

"Quân Dạ? Ngươi vừa gọi tên ta sao? Gọi lại có được không?"
"...Huyền Du", Quân Mộ Ngọc mím môi gọi một lần nữa.

Vẫn là chất giọng nhỏ xíu ấy nhưng Huyền Du lại nghe cực kì rõ.

Vòng tay trên eo y siết chặt hơn một chút, lòng hắn hơi kích động.

"Haha, ta vui quá, ngươi vậy mà lại chịu gọi tên ta"
Mặt Quân Mộ Ngọc lúc này đã đỏ dữ tợn, y khẽ gọi: "nhị hoàng tử..."

Huyền Du biết người trong lòng đang mắc cỡ, liền không cười nữa nhưng khóe mắt vẫn cong cong thể hiện rõ tâm trạng hắn đang rất vui vẻ.

Liếc nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, thấy chén thuốc vẫn còn bóc khói.

Ý cười trong mắt hắn cũng vơi đi vài phần, khi nãy hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa y và tiểu Đại.


Nhờ vậy mà biết được Quân Mộ Ngọc rất lười uống thuốc và hay bỏ cử, thảo nào y bị bệnh gần nửa tháng mà vẫn chưa hết.

"Quân Dạ, ngươi mau uống thuốc đi, nếu nguội sẽ không còn hiệu nghiệm nữa đâu."
Quân Mộ Ngọc liếc nhìn chén thuốc trên bàn, chưa gì đã thấy đắng đến rát lưỡi.

"Lát nữa thần sẽ uống..."
"Không, ngay bây giờ!"
Vừa nói Huyền Du vừa với tay lấy chén thuốc, đem nó đến trước mặt Quân Mộ Ngọc, không cho y có cơ hội khước từ.

Quân Mộ Ngọc đành hết cách, bất đắc dĩ cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, bởi y biết, uống từ từ nó sẽ càng đắng hơn.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, đắng đến mức đầu lưỡi y đã tê rần.

Huyền Du thấy y nhăn mặt, đưa mắt nhìn khay gỗ.

Thấy bên cạnh còn có một đĩa mứt lê.

Không chần chừ liền lấy một miếng nhét vào miệng y.

Vị ngọt từ đầu lưỡi nhanh chóng lan ra đến tận cuống họng.

Quân Mộ Ngọc không biết vì sao lồng ngực mình lại thịch một cái, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như lúc đầu.

Huyền Du thấy mặt y đã giãn ra, liền thổi tắt giá nên rồi vui vẻ ôm y lên, tiến về phía giường.

Quân Mộ Ngọc còn đang chìm trong suy tư, bất giác bị nhấc bổng lên khiến y chới với, vội ôm lấy cổ hắn.


"Huyền Du!..."

Huyền Du ôm y bước về phía giường, nghe được y lại gọi tên mình, tâm tình đã dễ chịu giờ lại càng dễ chịu hơn.

"Ừm, ta đây"
Đặt y lên giường, Huyền Du nhanh chóng cởi áo ngoài cùng giày ra.

Đến khi trên người chỉ còn bộ trung y mỏng thì liền tức tốc leo lên giường, đè Quân Mộ Ngọc nằm xuống rồi ôm y vào lòng nhắm mắt lại.

Quân Mộ Ngọc bị Huyền Du làm cho ngây người, đây là hắn muốn ngủ lại phòng y?
Lúc Quân Mộ Ngọc hồi thần lại đã thấy mình bị hắn ôm chặt, có chút không quen nên y hơi cựa người.

Huyền Du khẽ siết chặt vòng tay: "suỵt, ngủ đi, ta ôm ngươi ngủ.".

Đọc‎ ????ruyện‎ chuẩn‎ không‎ quảng‎ cáo‎ ==‎ ????r????????????r‎ uyện????n‎ ==
"Nhưng...!người bỏ thần ra có được không? Như thế này thần có chút không quen"
"Rồi từ từ sẽ quen thôi"
Quân Mộ Ngọc nhướng mày, "từ từ"? Tức là không chỉ hôm nay mà còn nhiều ngày nữa sao?
Suy nghĩ vu vơ một hồi, Quân Mộ Ngọc rất nhanh đã thấy buồn ngủ, đôi mắt xinh đẹp liền nhắm lại.

Huyền Du vẫn ôm chặt lấy y không buông, mở mắt ra thấy người trong lòng đã nhắm mắt, hơi thở cũng rất đều chứng tỏ y đã ngủ.

Huyền Du liền đưa tay vuốt nhẹ má Quân Mộ Ngọc, tâm tình hơi phức tạp.

Đời này ta chắc chắn sẽ không để ngươi phải hi sinh vì ta nữa đâu Quân Dạ.

Nghĩ đoạn liền hôn lên trán y rồi nhắm mắt lại, an ổn ôm y ngủ.

Cửa sổ vẫn mở lớn, ánh trăng dịu nhẹ cố xuyên qua đám mây mỏng rọi vào phòng, phản chiếu những đốm đen như có như không, hệt như tâm trạng của Huyền Du lúc này...!
____________________________________________.



Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người Truyện Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người Story Chương 6: 6: Ngủ Chung
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...