Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 37: 37: Phong Vương

139@-


Huyền Du nghe tiếng động liền quay mặt nhìn qua, thấy Tô Nguyệt sắc mặt xanh xao đang đứng nhìn thì lên tiếng: "không còn việc gì nữa thì mau đưa chủ tử ngươi về nghỉ ngơi đi."
Tì nữ của Tô Nguyệt liền lay lay người nàng, khẽ nói: "tiểu thư! Người mau nói gì đi."
Tô Nguyệt liền bị lay tỉnh, nàng nhanh chóng thu liễm lại sắc mặt khó coi, hướng Huyền Du cúi người: "vâng, Nguyệt nhi xin phép cáo lui để trở về dưỡng thương, đã làm phiền Nhị hoàng tử và Nhị hoàng tử phi rồi."
Huyền Du phất tay, cho người tiễn Tô Nguyệt, nửa ánh mắt cũng không dư thừa cho nàng ta.

Quân Mộ Ngọc khẽ đẩy Huyền Du, cánh tay đặt trên eo y liền dùng lực, không những y không nhích ra được mà còn dính sát hắn hơn.

Quân Mộ Ngọc ngẩng đầu, ngay lặp tức liền đối diện với đôi con ngươi đen huyền của Huyền Du.

Huyền Du đưa tay vuốt nhẹ đuôi mắt Quân Mộ Ngọc.

Sắc mặt không nhìn ra vui giận: "sau này nếu nàng ta lại có mượn danh ta đòi vào phủ, ngươi cứ từ chối là được!"
Quân Mộ Ngọc bị hắn vuốt ve có chút nhột, y liền hơi cựa quậy nhưng cũng không tránh, "ta biết rồi."
Huyền Du thấy Quân Mộ Ngọc nhượng bộ mình trong lòng liền ngứa ngáy, hắn liền nâng cằm y lên hôn xuống.

Nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo dụ.c vọng, chỉ đơn giản là muốn âu yếm người trong lòng.
Nụ hôn không kéo dài quá lâu, vừa dứt ra Huyền Du liền bế bổng y lên trở về phòng.
Quân Mộ Ngọc bỗng mất trọng tâm, theo phản xạ liền vòng tay lên cổ Huyền Du làm điểm tựa.
"Đi về phòng thôi.

Ta còn phải thoa thuốc cho ngươi nữa."
Tiềm Hương liền tự biết giữ khoảng cách với hai người.

Nàng không nói nửa lời liền đi theo sau.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, xét thấy Nhị hoàng tử Huyền Du thông minh tài giỏi, văn võ song toàn, lại có công trong trận chiến đánh đuổi quân phiến loạn Nam Man vừa rồi.



Truyền ý trẫm phong làm Duẫn vương.

Khâm thử."
Huyền Du liền nghiêm chỉnh cầm lấy cuộn thánh chỉ: "Thần lĩnh chỉ, tạ Hoàng thượng."
Lý công công mỉm cười, nói: "vương gia quả thật có tài, nô tì cũng cảm thấy mừng thay vương gia."
Ngô tổng quản liền bưng khay bạc lên phân phát cho đoàn người đi truyền chỉ.

Huyền Du liền cười cười: "chút lòng của ta, công công nhận lấy cho ta vui."
Lý công công nhét bạc vào tay áo, miệng cười lại càng tươi: "Vương gia có lòng rồi, à, những rương này toàn là gấm lụa Tây Vực tiến cống cùng một số vàng bạc châu báu khác mà hoàng thượng sai người chuẩn bị cho vương gia.

Cũng đủ thấy vương gia rất được lòng hoàng thượng."
Huyền Du gật đầu: "phiền công công gửi lời cảm tạ của ta tới bệ hạ."
Lý công công nhấc lan hoa chỉ(*) che miệng cười: "dĩ nhiên rồi.

Không còn chuyện gì nữa nô tài xin cáo lui."
Huyền Du phất tay bảo Ngô tổng quản tiễn khách.
Sau khi người đã đi hết, Huyền Du liền ôm lấy Quân Mộ Ngọc trở về phòng, mục đích là thoa thuốc cho y.
Khi sáng hắn định thoa thuốc cho Quân Mộ Ngọc nhưng nào ngờ hạ nhân báo có công công truyền chỉ trong cung tới.

Cả hai đành bất đắc dĩ thay quần áo đi ra tiếp chỉ.

Vết thương trên cổ tay Quân Mộ Ngọc không những không thuyên giảm mà còn sưng đỏ hơn hôm qua.

Huyền Du liền gấp gáp sai người đi gọi Chu Lâm đến.

Chu Lâm xem xét cổ tay Quân Mộ Ngọc, sắc mặt không được tốt, "bẩm vương gia, vương phi quả thật bị dị ứng rất nặng.

Thuốc hôm qua thần đưa dược liệu khá nhẹ, để lát về thần làm thuốc mới rồi đưa đến cho vương gia."
Huyền Du khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm cho người tiễn Chu Lâm đi.
Quân Mộ Ngọc đưa tay xoa nhẹ nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của Huyền Du, bất đắc dĩ nói: "vết thương không bị nổi mủ đã là hay lắm rồi, ta hiện tại rất ổn.

Với lại cũng đâu thể mới qua ngày liền khỏi được?"
Mày Huyền Du càng nhíu chặt: "Trong phủ không có hoa thược dược, đây là Tô Nguyệt đem tới đi?"
Quân Mộ Ngọc gật đầu: "lúc đó ta đang muốn trở về phòng mặc nàng ta tự ngồi ở mái đình.

Nhưng không ngờ vừa quay lưng nàng ta nắm cổ tay ta kéo lại, ta lại càng không nghĩ nàng ta có giấu bột phấn ở trong tay."
Huyền Du nhẹ vuốt tóc Quân Mộ Ngọc, đáy mắt mờ mịt khiến y không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Huyền Du hơi híp mắt, có lẽ cũng nên bắt đầu tính nợ mới và nợ cũ với Tô Nguyệt rồi!
Tô Nguyệt đưa tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc ở ngón giữa.

Ánh mắt nhu mì xinh đẹp.
Tì nữ Ái Liên đứng bên cạnh đang bóc hạch đào cho nàng.
"Ái Liên, Du ca ca sáng nay vừa được sắc phong làm vương gia, ngươi nói xem tại sao người ngồi trên chiếc ghế vương phi không phải là ta?", giọng nói mềm nhẹ của Tô Nguyệt vang lên, trong không khí yên tĩnh này phá lệ rõ ràng.
Chuyện Huyền Du được phong làm vương gia đã truyền khắp kinh thành, đến kẻ ăn mày cũng biết tin, huống hồ Tô Nguyệt nàng sao lại không biết được?
Ái Liên đã ở bên Tô Nguyệt rất lâu, vì vậy rất biết nhìn mặt đoán ý chủ tử nhà mình.

Dĩ nhiên nàng ta nhận ra được sự không cam lòng của Tô Nguyệt.


"Thưa, dù sao cũng chỉ là vương phi.

Chức vị đó có cao quý ra sao cũng không bằng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.



Sau khi làm vua rồi, chắc chắn sẽ phế tiện nhân kia thôi.", Ái Liên vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tô Nguyệt, thấy cơ mặt nàng giãn ra liền biết mình đã nói đúng ý chủ tử, vì vậy chất giọng càng thêm kiên quyết.
Tô Nguyệt mỉm cười e lệ, nhấp một ngụm trà rồi nói: "ngươi nói đúng, dù sao ta cũng có mệnh phượng hoàng, ngôi vị hoàng hậu dù sớm hay muộn cũng là của ta mà thôi."
Từ khi Tô Nguyệt vừa sinh ra trên trời xuất hiện mây ngũ sắc.

Ai cũng biết đó là điềm lành, lại có thầy bói vừa lúc xuất hiện bảo nàng có mệnh phượng hoàng, sau này sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.

Chuyện này ngoài người trong tộc biết thì hầu như không còn ai.

Dù sao chuyện mang mệnh phượng hoàng truyền ra khi hoàng hậu còn tại vị cũng không phải là chuyện tốt.

Nếu có kẻ cố tình bêu xấu sẽ khiến hoàng hậu không vừa mắt với Tô Nguyệt.

Tô gia cũng không muốn một hạt giống tốt lại vì chuyện không đâu mà bị phá hoại.

Vì vậy cách duy nhất đó chính là ém chuyện này lại, đợi thời cơ tới nói ra cũng không phải là quá muộn.
Tô Nguyệt vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt lóe lên tia thâm độc.
Quân Mộ Ngọc, ngươi chẳng qua chỉ là tấm thảm lót đường để ta dẫm lên mà thôi.
Sáng hôm sau Huyền Du cùng Quân Mộ Ngọc ngồi xe ngựa đến Quân phủ.

Đã lâu Quân Mộ Ngọc không về thăm Quân Thừa Húc, nhân dịp rảnh rỗi Huyền Du liền dẫn y về.
Vì đến mà không thông báo trước nên chẳng ai ra nghênh đón.

Người gác cổng thấy một chiếc xe ngựa quyền quý dừng lại trước cửa phủ liền cảnh giác nhìn.

Huyền Du bước xuống đầu tiên, do ăn vận thường phục nên hạ nhân gác cổng không biết là ai.



Quân Mộ Ngọc vận thường phục màu xanh lam nhã nhặn.

Tóc đen suông dài cũng được tùy tiện dùng dây lụa cùng màu buộc lại.

Khí thế nho nhã tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu lại gần gũi.

Tầm nửa khắc sau liền có người ra tiếp đón.

Huyền Du nắm tay Quân Mộ Ngọc bước vào.

Quân Thừa Húc cùng Quân Mộ Khuynh và vài hạ nhân ra nghênh đón.
"Thần bái kiến Duẫn vương gia, Duẫn vương phi."
Huyền Du phất tay: "nhạc phụ không cần đa lễ."
Quân Mộ Ngọc liền tiến lên đỡ lấy ông.

Quân Thừa Húc ngẩng đầu, ngắm nghía Quân Mộ Ngọc một lượt rồi mới quay sang Huyền Du, "vương gia hôm nay đến đây mà thần không ra nghênh đón quả thật là thất lễ."
Huyền Du cười cười, tiến lên tự nhiên ôm eo Quân Mộ Ngọc, "không sao, vốn dĩ Quân Dạ muốn tạo bất ngờ nên ta cũng không cho người thông báo trước.

Đường đột đến đây như vậy sao có thể trách nhạc phụ được."
Quân Thừa Húc lặng lẽ thu tầm mắt, trong lòng thì như đang có đàn ngựa chạy qua chạy lại.

Cứ nghĩ con trai mình gả cho Huyền Du là phải chịu khổ, nhưng không ngờ lại được lòng hắn như vậy.
__________________________________________
(*) lan hoa chỉ: ngón tay xếp thành hình cánh hoa



Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người Truyện Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người Story Chương 37: 37: Phong Vương
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...