Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 984: Thanh niên mặc đạo
93@-Lúc này, Trần Mộc đã hoàn toàn hiểu được. Tất cả những gì hắn vừa trải qua đều là một thế giới hư cấu.
Cửu Lê Thú dù mạnh đến đâu cũng không thể khống chế được thời gian vạn năm.
Thanh niên mặc đạo bào giơ tay, tỏ vẻ vô tội: "Trời đất chứng giám, ta không làm gì cả, ngươi quên trước đó mình đã ăn gì sao?”
Trần Mộc cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn chăm chằm về phía những cái cây màu xanh trong hồ.
Những trái ngọt màu hồng vẫn đung đưa trong gió, tỏa ra hương thơm quyến
Hóa ra thứ gây rắc rối lại chính là những quả màu hồng này. "Ta đã nói ngay từ đầu rồi, nó tên là Thiên Lạc Mộng Quả."
"Đây là một loại trái cây có thể khiến người ta say mê trong mộng tưởng đến chết. Sau khi ăn vào sẽ xuất hiện một thế giới hư ảo vô cùng chân thực, thường được gọi là thế giới cực lạc."
"Tại thế giới cực lạc, ngươi có thể có được sự trường sinh thực sự, không có thống khổ hay tuyệt vọng, chỉ cần ngươi muốn, cái gì cũng có thể làm."
"Vừa rồi, ta chỉ dùng ngôn từ dẫn dắt ngươi đi vào một thế giới bất tử, sâu trong nội tâm của ngươi sẽ tự nhiên xuất hiện một thế giới một vạn năm sau."
Thanh niên mặc đạo bào mỉm cười. Khi nói điều này, trong mắt hắn ta lộ ra vài phần ngưỡng mộ.
"Tuy nhiên, tên nhóc nhà ngươi cũng có chút năng lực. Ít nhất ngươi không bị mê đắm trong thế giới cực lạc, tự mình thoát ra ngoài. Một khi rơi vào thế giới cực lạc, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới thực, bước vào một thế giới trong mơ thuộc về ngươi."
"Tuy nhiên, ta cảm thấy thế này thì tốt hơn. Tất cả những thứ mà mọi người theo đuổi hay những ham muốn vô tận của họ đều có thể được thỏa mãn. Loại Cực Lạc Mộng Quả này có thể khiến ngươi trở thành thần, một vị thần toàn năng trong thế giới của ngươi,
Trần Mộc lắc đầu phản đối: "Đồ giả dù sao cũng chỉ là đồ giả, ta không cần loại trường sinh bất tử này."
"Có cái gì khác biệt sao? Dù là cảm quan hay thị giác, tất cả đều giống như thế giới hiện thực." Thanh niên mặc đạo bào cười nói.
Trần Mộc im lặng, không đáp lời hắn, chỉ bất động nhìn hắn ta.
Thanh niên mặc đạo bào có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, sự kiên định này giống như một bức tường cao lớn và kiên cố, không dễ bị người khác chà đạp hay phá vỡ.
"Thôi vậy!" Thanh niên mặc đạo bào lắc đầu. Hắn ta biết, mộng cảnh cấp độ này đã bị Trần Mộc đột phá, không thể dễ dàng rơi vào lần nữa, tranh cãi về chuyện này cũng vô ích.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười, lại nhìn Trần Mộc, cười hỏi: "Ngươi vừa mới ăn bao nhiêu trái?"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi ăn quá nhiều, ta sợ ngươi sẽ không tiêu hóa được."
Thanh niên mặc đạo bào nhìn Trần Mộc từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ kỳ quái: 'À đúng rồi, đừng nói là ngươi vẫn còn là một đứa trẻ đấy nhé?"
"Ngươi có ý gì?" Trần Mộc cau mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Khoảnh khắc tiếp theo, thanh niên mặc đạo bào đẩy Trần Mộc về phía trước, khoảng không phía sau lại lần nữa vỡ vụn, Trần Mộc lại rơi vào một thế giới hư không, ngân hà xoay tròn, hào quang tỏa ra bốn phía.
Khi Trần Mộc mở mắt ra, hắn đã đi tới một rừng hoa đào.
Khắp nơi núi non đồng bằng đều là hoa đào nở rộ, khung cảnh chìm trong màu hồng xinh đẹp, không khí tràn ngập hương hoa đào say đắm.
Cách đó không xa còn có tiếng nước chảy trên những cây cầu nhỏ, thác nước dòng suối chảy thật yên bình và tĩnh lặng, giống như một thế giới tịnh độ.
"Lại một mộng cảnh khác!"
Trần Mộc cau mày, có được bài học đầu tiên, bây giờ hắn đã biết, tất cả đều là mộng ảo.
Hắn tiến lên một bước, đẩy những cành hoa đào sang một bên, sau đó, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, đồng tử không tự chủ được co rút lại.
Phía sau rừng hoa đào có một hồ nước trong vắt, cánh hoa rơi như mưa, cây. hoa đào ven bờ vắt đầy váy áo rực rỡ.
Hoa đào theo gió uyển chuyển nhảy múa, rơi xuống mặt hồ, những hoa nhỏ màu đỏ nổi trên mặt hồ trong vắt, hương thơm dịu nhẹ thoảng qua, vô cùng xinh đẹp. Cộng thêm sương mù bao phủ, nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta có cảm giác như lạc vào thiên đường vậy.
Đương nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là trong hồ nước dập dìu hoa đào này lại có hơn chục cô gái xinh đẹp đang tắm.
Họ trần trụi, mái tóc đen xõa xuống như thác nước trên hồ, cơ thể như ngọc pha lê tỏa ra ánh sáng trắng, khiến máu của bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải sôi sục. Mỗi người phụ nữ đều có nét đẹp riêng, người lạnh lùng, quyến rũ, người thì thuần khiết, rụt rè.
So với mưa hoa đào khắp trời thì nơi này càng thu hút ánh nhìn hơn.
“Tên khốn kiếp đó rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng thiếu niên mặc đạo bào.
Có lẽ chính sự xuất hiện của Trần Mộc đã thu hút sự chú ý của mười mấy cô gái này, bọn họ quay lại nhìn chằm chằm vào Trần Mộc bằng đôi mắt đẹp như: biển sao lấp lánh.
Trần Mộc sững sờ tại chỗ, hóa ra hắn không hề xa lạ gì với những cô gái này, họ là Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan, Phương Thanh Điệp, Liễu Ngọc Hân, Khương Âm, Ôn Thi Toàn, Hàn Linh Nguyệt...
Những cô gái này thấy Trần Mộc đi tới thì đồng thời đứng dậy, dòng suối trong trẻo xuất hiện gợn sóng, sương mù lượn lờ bao phủ bọn họ. Cơ thể ngọc ngà bọn họ đều nổi lên trên mặt nước giống như những đóa hoa dâm bụt. Thân hình thon thả quyết rũ, đôi chân dài thon dài trắng nõn phản chiếu dưới ánh mặt trời, vô cùng hấp dẫn.
Khi thân thể xinh đẹp của họ đi tới, hoa đào bay như mưa, cộng thêm làn nước suối trong veo bám vào da thịt càng làm tăng thêm sức quyến rũ của họ.
Trần Mộc nuốt khan, hô hấp trở nên dồn dập, chỉ cần là người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ nổ tung.
Hơn nữa, những người phụ nữ này đều có những đặc điểm riêng, sự quyến rũ của Hàn Giang Tuyết, sự dịu dàng của Trình Vũ Hiên, khí chất phóng khoáng của Hạ Chỉ Lan, sự lạnh lùng của Phương Thanh Điệp, sự dễ thương của Ôn Thi Toàn...
Mỗi người trong số họ đều là mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, không nhiễm bụi trần. Tất cả đồng loạt bước ra ngoài, tiếng cười như chuông bạc vang lên.
"Trần Mộc, không phải ngươi rất muốn ta sao?"
Trình Ngọc Hiên khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp mê li, trong sự dịu dàng toát ra sự cám dỗ vô tận.
Nàng ta đi tới trước mặt Trần Mộc, vòng tay qua cổ hắn. Làn da giống như ngọc thạch nhuốm những giọt nước trong suốt, ép vào giữa ngực Trần Mộc. Trần Mộc thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ và mùi thơm như hoa đào đọng lại trên cơ thể đối phương.
Hàn Giang Tuyết ôm lấy Trần Mộc từ phía sau, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia khiêu khích: "Tiểu biến thái, lần này ngươi có thể có được chúng ta rồi đấy!"
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Cửu Lê Thú dù mạnh đến đâu cũng không thể khống chế được thời gian vạn năm.
Thanh niên mặc đạo bào giơ tay, tỏ vẻ vô tội: "Trời đất chứng giám, ta không làm gì cả, ngươi quên trước đó mình đã ăn gì sao?”
Trần Mộc cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hắn nhanh chóng nhìn chăm chằm về phía những cái cây màu xanh trong hồ.
Những trái ngọt màu hồng vẫn đung đưa trong gió, tỏa ra hương thơm quyến
Hóa ra thứ gây rắc rối lại chính là những quả màu hồng này. "Ta đã nói ngay từ đầu rồi, nó tên là Thiên Lạc Mộng Quả."
"Đây là một loại trái cây có thể khiến người ta say mê trong mộng tưởng đến chết. Sau khi ăn vào sẽ xuất hiện một thế giới hư ảo vô cùng chân thực, thường được gọi là thế giới cực lạc."
"Tại thế giới cực lạc, ngươi có thể có được sự trường sinh thực sự, không có thống khổ hay tuyệt vọng, chỉ cần ngươi muốn, cái gì cũng có thể làm."
"Vừa rồi, ta chỉ dùng ngôn từ dẫn dắt ngươi đi vào một thế giới bất tử, sâu trong nội tâm của ngươi sẽ tự nhiên xuất hiện một thế giới một vạn năm sau."
Thanh niên mặc đạo bào mỉm cười. Khi nói điều này, trong mắt hắn ta lộ ra vài phần ngưỡng mộ.
"Tuy nhiên, tên nhóc nhà ngươi cũng có chút năng lực. Ít nhất ngươi không bị mê đắm trong thế giới cực lạc, tự mình thoát ra ngoài. Một khi rơi vào thế giới cực lạc, ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới thực, bước vào một thế giới trong mơ thuộc về ngươi."
"Tuy nhiên, ta cảm thấy thế này thì tốt hơn. Tất cả những thứ mà mọi người theo đuổi hay những ham muốn vô tận của họ đều có thể được thỏa mãn. Loại Cực Lạc Mộng Quả này có thể khiến ngươi trở thành thần, một vị thần toàn năng trong thế giới của ngươi,
Trần Mộc lắc đầu phản đối: "Đồ giả dù sao cũng chỉ là đồ giả, ta không cần loại trường sinh bất tử này."
"Có cái gì khác biệt sao? Dù là cảm quan hay thị giác, tất cả đều giống như thế giới hiện thực." Thanh niên mặc đạo bào cười nói.
Trần Mộc im lặng, không đáp lời hắn, chỉ bất động nhìn hắn ta.
Thanh niên mặc đạo bào có thể nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, sự kiên định này giống như một bức tường cao lớn và kiên cố, không dễ bị người khác chà đạp hay phá vỡ.
"Thôi vậy!" Thanh niên mặc đạo bào lắc đầu. Hắn ta biết, mộng cảnh cấp độ này đã bị Trần Mộc đột phá, không thể dễ dàng rơi vào lần nữa, tranh cãi về chuyện này cũng vô ích.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười, lại nhìn Trần Mộc, cười hỏi: "Ngươi vừa mới ăn bao nhiêu trái?"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
"Ta đã nói rồi, nếu ngươi ăn quá nhiều, ta sợ ngươi sẽ không tiêu hóa được."
Thanh niên mặc đạo bào nhìn Trần Mộc từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ kỳ quái: 'À đúng rồi, đừng nói là ngươi vẫn còn là một đứa trẻ đấy nhé?"
"Ngươi có ý gì?" Trần Mộc cau mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Khoảnh khắc tiếp theo, thanh niên mặc đạo bào đẩy Trần Mộc về phía trước, khoảng không phía sau lại lần nữa vỡ vụn, Trần Mộc lại rơi vào một thế giới hư không, ngân hà xoay tròn, hào quang tỏa ra bốn phía.
Khi Trần Mộc mở mắt ra, hắn đã đi tới một rừng hoa đào.
Khắp nơi núi non đồng bằng đều là hoa đào nở rộ, khung cảnh chìm trong màu hồng xinh đẹp, không khí tràn ngập hương hoa đào say đắm.
Cách đó không xa còn có tiếng nước chảy trên những cây cầu nhỏ, thác nước dòng suối chảy thật yên bình và tĩnh lặng, giống như một thế giới tịnh độ.
"Lại một mộng cảnh khác!"
Trần Mộc cau mày, có được bài học đầu tiên, bây giờ hắn đã biết, tất cả đều là mộng ảo.
Hắn tiến lên một bước, đẩy những cành hoa đào sang một bên, sau đó, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, đồng tử không tự chủ được co rút lại.
Phía sau rừng hoa đào có một hồ nước trong vắt, cánh hoa rơi như mưa, cây. hoa đào ven bờ vắt đầy váy áo rực rỡ.
Hoa đào theo gió uyển chuyển nhảy múa, rơi xuống mặt hồ, những hoa nhỏ màu đỏ nổi trên mặt hồ trong vắt, hương thơm dịu nhẹ thoảng qua, vô cùng xinh đẹp. Cộng thêm sương mù bao phủ, nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến người ta có cảm giác như lạc vào thiên đường vậy.
Đương nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là trong hồ nước dập dìu hoa đào này lại có hơn chục cô gái xinh đẹp đang tắm.
Họ trần trụi, mái tóc đen xõa xuống như thác nước trên hồ, cơ thể như ngọc pha lê tỏa ra ánh sáng trắng, khiến máu của bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải sôi sục. Mỗi người phụ nữ đều có nét đẹp riêng, người lạnh lùng, quyến rũ, người thì thuần khiết, rụt rè.
So với mưa hoa đào khắp trời thì nơi này càng thu hút ánh nhìn hơn.
“Tên khốn kiếp đó rốt cuộc muốn làm gì?” Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng thiếu niên mặc đạo bào.
Có lẽ chính sự xuất hiện của Trần Mộc đã thu hút sự chú ý của mười mấy cô gái này, bọn họ quay lại nhìn chằm chằm vào Trần Mộc bằng đôi mắt đẹp như: biển sao lấp lánh.
Trần Mộc sững sờ tại chỗ, hóa ra hắn không hề xa lạ gì với những cô gái này, họ là Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan, Phương Thanh Điệp, Liễu Ngọc Hân, Khương Âm, Ôn Thi Toàn, Hàn Linh Nguyệt...
Những cô gái này thấy Trần Mộc đi tới thì đồng thời đứng dậy, dòng suối trong trẻo xuất hiện gợn sóng, sương mù lượn lờ bao phủ bọn họ. Cơ thể ngọc ngà bọn họ đều nổi lên trên mặt nước giống như những đóa hoa dâm bụt. Thân hình thon thả quyết rũ, đôi chân dài thon dài trắng nõn phản chiếu dưới ánh mặt trời, vô cùng hấp dẫn.
Khi thân thể xinh đẹp của họ đi tới, hoa đào bay như mưa, cộng thêm làn nước suối trong veo bám vào da thịt càng làm tăng thêm sức quyến rũ của họ.
Trần Mộc nuốt khan, hô hấp trở nên dồn dập, chỉ cần là người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ nổ tung.
Hơn nữa, những người phụ nữ này đều có những đặc điểm riêng, sự quyến rũ của Hàn Giang Tuyết, sự dịu dàng của Trình Vũ Hiên, khí chất phóng khoáng của Hạ Chỉ Lan, sự lạnh lùng của Phương Thanh Điệp, sự dễ thương của Ôn Thi Toàn...
Mỗi người trong số họ đều là mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, không nhiễm bụi trần. Tất cả đồng loạt bước ra ngoài, tiếng cười như chuông bạc vang lên.
"Trần Mộc, không phải ngươi rất muốn ta sao?"
Trình Ngọc Hiên khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp mê li, trong sự dịu dàng toát ra sự cám dỗ vô tận.
Nàng ta đi tới trước mặt Trần Mộc, vòng tay qua cổ hắn. Làn da giống như ngọc thạch nhuốm những giọt nước trong suốt, ép vào giữa ngực Trần Mộc. Trần Mộc thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ và mùi thơm như hoa đào đọng lại trên cơ thể đối phương.
Hàn Giang Tuyết ôm lấy Trần Mộc từ phía sau, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia khiêu khích: "Tiểu biến thái, lần này ngươi có thể có được chúng ta rồi đấy!"
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Story
Chương 984: Thanh niên mặc đạo
9.5/10 từ 36 lượt.