Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 860: Số một
Trương Lăng Hoa mỉm cười, không nói.
Tễ Lâm vẻ mặt trầm mặc, không ngờ không mở miệng mỉa mai.
Mười tám đệ tử dự thi bên dưới nghe Lý Phong Vũ tán dương, thần sắc khác nhau, tất cả có tâm sự. Trong mắt Trình Ngọc mang theo một tia tàn khốc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Còn có Nguyên Thu Sương cũng ở trong đó, sắc mặt lạnh đáng sợ hơn kẻ khác, mười ngón đều bắm vào trong thịt.
Hà Ứng Dong phi thường hài lòng với biểu hiện của Mai Đông Nhi, tán thưởng gật gật đầu, dùng nó cổ vũ.
Đệ tử khác lên lôi đài chiến đấu phi thường thàm thiết, võ giả xem bên dưới hét lớn, không còn xuất hiện các trận đấu nhẹ nhàng thoải mái nữa. Nhưng mà những trận đấu này không có làm Lý Vân Tiêu sinh ra hứng thú, liên tục ngáp, cơ hồ đều muốn ngủ.
Thẳng tới khi đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Trình Ngọc lên đài, hắn mới có chút mở mắt ra, muốn nhìn tiểu tử này lợi hại cỡ nào.
Đối thủ của Trình Ngọc than thở, liên tục lầm bầm số mệnh của mình không tốt, là một tên mập mạp Võ Tông ngũ tinh, buồn cười ôm đại chùy lên lôi dài, dẫn tới tiếng cười vang.
Sư phó mập mạp kia sắc mặt âm trầm, hét lớn một tiếng, nói:
- Bạch Tử Mặc, giữ vững tinh thần và nghiêm túc đi! Nếu không phát huy ra tiêu chuẩn bình thường, ngươi nên cầu trời được rồi!
Thịt mỡ của tên mập mạp run lên, vội vàng nâng cao tinh thần, hắn đặt đại chùy trên lôi đài, khí thế không ngừng tăng lên.
Động tác này của hắn càng làm những người khác cười vang, Trình Ngọc cũng nhịn không được mỉm cười, nói khẽ:
- Bạch sư đệ, chớ khẩn trương.
Bạch Tử Mặc hừ hừ nói:
- Gặp được đối thủ là ngươi, ta có thể không khẩn trương sao?
Hắn vụng trộm nhỏ giọng nói:
- Trình sư huynh, để cho ta chống đỡ nhiều một hồi, nếu như bị ngươi mấy chiêu đánh bại, sư phụ lột da ta mất.
Trên mặt mập mạp mang theo một tia giảo hoạt, thừa lúc nói chuyện đã đột nhiên động thủ, chân ngắn mập mạp đá vào đại chùy, "Ông" một tiêng, đại chùy như lưu tinh bay tới, lập tức đánh tới trước mặt Trình Ngọc. Lần này công kích nhanh như tia chớp, đại chùy hào quang phóng đại, giống như một hỏa cầu sáng ngời, toàn bộ lực lượng của Bạch Tử Mặc đều rót vào trong đó, ý định dựa vào đánh lén đắc thủ.
Lần này đến quá mức đột nhiên, người bốn phía cả kinh, nhao nhao quở trách mập mạp này quá mức giảo hoạt.
Đồng tử Trình Ngọc đột nhiên co lại, trên mặt lộ ra thần sắc trào phúng, nội tâm âm thầm khẽ nói: hừ, mấy chiêu? Ngươi muốn từ ta đánh mấy chiêu sao? Hắn không chút nghĩ ngợi, không chút do dự đánh ra một quyền, dùng nhục quyền đánh vào đồng chùy.
Phanh!
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, đồng chùy bị một quyền nho nhỏ đỡ được, một quyền của Trình Ngọc sinh ra khí áp rất mạnh, đột nhiên bị đánh bay, đại chùy to như thế đột nhiên biến hình, trở thành một hình, sau đó bắn ra, lực phản chấn toàn bộ đánh lên người Bạch Tử Mặc.
Thậm chí Bạch Tử Mặc còn không dừng lại, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh, đánh bay vài trăm mét, bay ra khỏi sơn cốc.
Biến hóa này quá nhanh, tất cả mọi người còn không có kịp phản ứng trước hành vi hèn hạ của Bạch Tử Mặc, liền phát hiện mập mạp kia đã biến mất, đám người vô cùng kinh ngạc.
- Bạch Tử Mặc!
Sư phó Bạch Tử Mặc nhìn qua quá sợ hãi, hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong sơn cốc.
Vẻ mặt Trình Ngọc đầy trang nhã, đứng trên lôi đài đầy đắc ý nhìn qua đài xem xét, đặc biệt đầy thâm ý nhìn qua Mai Đông Nhi, lóe lên rồi biến mất.
Sắc mặt Dư trưởng lão chủ trì tỷ thí ngưng trọng, nói:
- Trình Ngọc, một quyền kia của ngươi đã định thắng bại, vì sao còn muốn truy đuổi đánh thêm một chưởng. Bạch Tử Mặc đã bị đòn nghiêm trọng như thế, sợ là sinh tử cũng khó biết. Chẳng lẽ ngươi không biết, đồng môn tỷ thí điểm tời là dừng sao?
Trình Ngọc nghe lời nói của hắn mang theo khiển trách, không phục khẽ nói:
- Là con heo mập kia đánh lén ta. Dư trưởng lão không đi khiển trách người đánh lén, ngược lại trách ta ra tay hung ác, nếu không phải thực lực của ta mạnh mẽ, hiện tại nằm ở trên lôi đài sợ rằng là ta rồi. Không biết khi đó Dư trưởng lão phải chăng có chủ trì công đạo vì ta không?
Trên mặt Dư trưởng lão đầy tức giận, đang muốn quát tháo. Trương Lăng Hoa giơ tay lên, ngăn cản nói:
Trình Ngọc thấy tông chủ cũng bảo hộ mình, nội tâm âm thầm mừng rỡ, phi thân trở lại khán đài.
Đột nhiên Tễ Lâm cười nói:
- Trương tông chủ, đệ tử này của ngươi thật thú vị nha. Bắc Đấu Tông quả nhiên là nhân tài đông đúc, dạng người gì cũng không thiếu.
Trương Lăng Hoa nhàn nhạt nói ra:
- Cũng vậy.
Dư trưởng lão cũng cân nhắc tới trường hợp này, không muốn so đo với Trình Ngọc quá nhiều, vì vậy tuyên bố trận tiếp theo bắt đầu.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, dường như không quá quen nhìn Trình Ngọc.
Bình Anh Dịch cười lạnh nói:
- Tên này tự cho là thông minh, muốn khoe khoang thực lực, kết quả làm cho các đại trưởng lão ấn tượng không tốt, còn tự vui mừng, tự cho là đúng, khó thành đại khí!
Kết quả thập cường nhanh chóng xác định, kế tiếp là mười người chiến đấu vì bài vị. Mỗi người trên mặt mang theo vui mừng, xếp vào môn hạ tông chủ, trở thành đệ tử thân truyền là chắc chắn. Về phần bài vị chiến thập cường cũng chỉ có số ít mấy người có tâm tư này, bởi vì top ba mới có thể đưa ra yêu cầu với tông chủ. Trình Ngọc đã sớm có bài vị chắc chắn, chỉ còn lại một người, cũng chỉ có còn lại mấy người có tư cách tranh mà thôi.
- Ta năm đó cũng giống như các ngươi, từ lôi đài nơi này đi tới. Tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, tương lai tông môn đặt lên vai các ngươi, ta hy vọng Bắc Đấu Tông có thể trở thành đại phái đỉnh cấp của đông vực, phàm là người nói tới Bắc Đấu Tông đều phải nghiêm túc và kính nể.
- Nhất định không phụ tông chủ nhờ vả!
Mười người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cùng kêu lên, giọng nói chấn động sơn cốc, hồi âm không ngừng truyền ra, ngay cả Tễ Lâm cũng có chút biến sắc.
Trương Lăng Hoa thoả mãn gật gật đầu, ý bảo Dư trưởng lão tiếp tục.
Dư trưởng lão lấy mười tiểu cầu, nói:
- Nơi này có năm dãy số, phàm là là bắt được hai số giống nhau sẽ tỷ thí.
Mười đạo quang bắn ra trong tay của hắn, mười tên đệ tử cả kinh, nhao nhao đuổi theo, mỗi người tiện tay cầm lấy một đạo hào quang.
Trình Ngọc dẫn đầu bắt lấy một quả, mở tay ra, quang cầu trong tay hắn biến thành quả bóng, phía trên có ghi chữ "Nhất" đỏ tươi!
Nội tâm những người còn lại xiết chặc, đều cẩn thận từng li từng tí giang hai tay ra, sợ cùng số với Trình Ngọc, hào quang lập lòe, bắt đầu ngưng tụ hình dạng.
Sắc mặt Mai Đông Nhi đột nhiên đại biến, viên cầu trong tay của nàng cũng là chữ "Nhất"!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua tay của nàng, nghe được mấy người kia thở ra một hơi, sau đó nhìn ra thần sắc còn có chút hả hê.
Vạn Cổ Chí Tôn
Tễ Lâm vẻ mặt trầm mặc, không ngờ không mở miệng mỉa mai.
Mười tám đệ tử dự thi bên dưới nghe Lý Phong Vũ tán dương, thần sắc khác nhau, tất cả có tâm sự. Trong mắt Trình Ngọc mang theo một tia tàn khốc, sau đó khôi phục lại bình tĩnh. Còn có Nguyên Thu Sương cũng ở trong đó, sắc mặt lạnh đáng sợ hơn kẻ khác, mười ngón đều bắm vào trong thịt.
Hà Ứng Dong phi thường hài lòng với biểu hiện của Mai Đông Nhi, tán thưởng gật gật đầu, dùng nó cổ vũ.
Đệ tử khác lên lôi đài chiến đấu phi thường thàm thiết, võ giả xem bên dưới hét lớn, không còn xuất hiện các trận đấu nhẹ nhàng thoải mái nữa. Nhưng mà những trận đấu này không có làm Lý Vân Tiêu sinh ra hứng thú, liên tục ngáp, cơ hồ đều muốn ngủ.
Thẳng tới khi đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Trình Ngọc lên đài, hắn mới có chút mở mắt ra, muốn nhìn tiểu tử này lợi hại cỡ nào.
Đối thủ của Trình Ngọc than thở, liên tục lầm bầm số mệnh của mình không tốt, là một tên mập mạp Võ Tông ngũ tinh, buồn cười ôm đại chùy lên lôi dài, dẫn tới tiếng cười vang.
Sư phó mập mạp kia sắc mặt âm trầm, hét lớn một tiếng, nói:
- Bạch Tử Mặc, giữ vững tinh thần và nghiêm túc đi! Nếu không phát huy ra tiêu chuẩn bình thường, ngươi nên cầu trời được rồi!
Thịt mỡ của tên mập mạp run lên, vội vàng nâng cao tinh thần, hắn đặt đại chùy trên lôi đài, khí thế không ngừng tăng lên.
Động tác này của hắn càng làm những người khác cười vang, Trình Ngọc cũng nhịn không được mỉm cười, nói khẽ:
- Bạch sư đệ, chớ khẩn trương.
Bạch Tử Mặc hừ hừ nói:
- Gặp được đối thủ là ngươi, ta có thể không khẩn trương sao?
Hắn vụng trộm nhỏ giọng nói:
- Trình sư huynh, để cho ta chống đỡ nhiều một hồi, nếu như bị ngươi mấy chiêu đánh bại, sư phụ lột da ta mất.
Trên mặt mập mạp mang theo một tia giảo hoạt, thừa lúc nói chuyện đã đột nhiên động thủ, chân ngắn mập mạp đá vào đại chùy, "Ông" một tiêng, đại chùy như lưu tinh bay tới, lập tức đánh tới trước mặt Trình Ngọc. Lần này công kích nhanh như tia chớp, đại chùy hào quang phóng đại, giống như một hỏa cầu sáng ngời, toàn bộ lực lượng của Bạch Tử Mặc đều rót vào trong đó, ý định dựa vào đánh lén đắc thủ.
Lần này đến quá mức đột nhiên, người bốn phía cả kinh, nhao nhao quở trách mập mạp này quá mức giảo hoạt.
Đồng tử Trình Ngọc đột nhiên co lại, trên mặt lộ ra thần sắc trào phúng, nội tâm âm thầm khẽ nói: hừ, mấy chiêu? Ngươi muốn từ ta đánh mấy chiêu sao? Hắn không chút nghĩ ngợi, không chút do dự đánh ra một quyền, dùng nhục quyền đánh vào đồng chùy.
Phanh!
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, đồng chùy bị một quyền nho nhỏ đỡ được, một quyền của Trình Ngọc sinh ra khí áp rất mạnh, đột nhiên bị đánh bay, đại chùy to như thế đột nhiên biến hình, trở thành một hình, sau đó bắn ra, lực phản chấn toàn bộ đánh lên người Bạch Tử Mặc.
Thậm chí Bạch Tử Mặc còn không dừng lại, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh, đánh bay vài trăm mét, bay ra khỏi sơn cốc.
Biến hóa này quá nhanh, tất cả mọi người còn không có kịp phản ứng trước hành vi hèn hạ của Bạch Tử Mặc, liền phát hiện mập mạp kia đã biến mất, đám người vô cùng kinh ngạc.
- Bạch Tử Mặc!
Sư phó Bạch Tử Mặc nhìn qua quá sợ hãi, hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong sơn cốc.
Vẻ mặt Trình Ngọc đầy trang nhã, đứng trên lôi đài đầy đắc ý nhìn qua đài xem xét, đặc biệt đầy thâm ý nhìn qua Mai Đông Nhi, lóe lên rồi biến mất.
Sắc mặt Dư trưởng lão chủ trì tỷ thí ngưng trọng, nói:
- Trình Ngọc, một quyền kia của ngươi đã định thắng bại, vì sao còn muốn truy đuổi đánh thêm một chưởng. Bạch Tử Mặc đã bị đòn nghiêm trọng như thế, sợ là sinh tử cũng khó biết. Chẳng lẽ ngươi không biết, đồng môn tỷ thí điểm tời là dừng sao?
Trình Ngọc nghe lời nói của hắn mang theo khiển trách, không phục khẽ nói:
- Là con heo mập kia đánh lén ta. Dư trưởng lão không đi khiển trách người đánh lén, ngược lại trách ta ra tay hung ác, nếu không phải thực lực của ta mạnh mẽ, hiện tại nằm ở trên lôi đài sợ rằng là ta rồi. Không biết khi đó Dư trưởng lão phải chăng có chủ trì công đạo vì ta không?
Trên mặt Dư trưởng lão đầy tức giận, đang muốn quát tháo. Trương Lăng Hoa giơ tay lên, ngăn cản nói:
Trình Ngọc thấy tông chủ cũng bảo hộ mình, nội tâm âm thầm mừng rỡ, phi thân trở lại khán đài.
Đột nhiên Tễ Lâm cười nói:
- Trương tông chủ, đệ tử này của ngươi thật thú vị nha. Bắc Đấu Tông quả nhiên là nhân tài đông đúc, dạng người gì cũng không thiếu.
Trương Lăng Hoa nhàn nhạt nói ra:
- Cũng vậy.
Dư trưởng lão cũng cân nhắc tới trường hợp này, không muốn so đo với Trình Ngọc quá nhiều, vì vậy tuyên bố trận tiếp theo bắt đầu.
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu, dường như không quá quen nhìn Trình Ngọc.
Bình Anh Dịch cười lạnh nói:
- Tên này tự cho là thông minh, muốn khoe khoang thực lực, kết quả làm cho các đại trưởng lão ấn tượng không tốt, còn tự vui mừng, tự cho là đúng, khó thành đại khí!
Kết quả thập cường nhanh chóng xác định, kế tiếp là mười người chiến đấu vì bài vị. Mỗi người trên mặt mang theo vui mừng, xếp vào môn hạ tông chủ, trở thành đệ tử thân truyền là chắc chắn. Về phần bài vị chiến thập cường cũng chỉ có số ít mấy người có tâm tư này, bởi vì top ba mới có thể đưa ra yêu cầu với tông chủ. Trình Ngọc đã sớm có bài vị chắc chắn, chỉ còn lại một người, cũng chỉ có còn lại mấy người có tư cách tranh mà thôi.
- Ta năm đó cũng giống như các ngươi, từ lôi đài nơi này đi tới. Tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, tương lai tông môn đặt lên vai các ngươi, ta hy vọng Bắc Đấu Tông có thể trở thành đại phái đỉnh cấp của đông vực, phàm là người nói tới Bắc Đấu Tông đều phải nghiêm túc và kính nể.
- Nhất định không phụ tông chủ nhờ vả!
Mười người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cùng kêu lên, giọng nói chấn động sơn cốc, hồi âm không ngừng truyền ra, ngay cả Tễ Lâm cũng có chút biến sắc.
Trương Lăng Hoa thoả mãn gật gật đầu, ý bảo Dư trưởng lão tiếp tục.
Dư trưởng lão lấy mười tiểu cầu, nói:
- Nơi này có năm dãy số, phàm là là bắt được hai số giống nhau sẽ tỷ thí.
Mười đạo quang bắn ra trong tay của hắn, mười tên đệ tử cả kinh, nhao nhao đuổi theo, mỗi người tiện tay cầm lấy một đạo hào quang.
Trình Ngọc dẫn đầu bắt lấy một quả, mở tay ra, quang cầu trong tay hắn biến thành quả bóng, phía trên có ghi chữ "Nhất" đỏ tươi!
Nội tâm những người còn lại xiết chặc, đều cẩn thận từng li từng tí giang hai tay ra, sợ cùng số với Trình Ngọc, hào quang lập lòe, bắt đầu ngưng tụ hình dạng.
Sắc mặt Mai Đông Nhi đột nhiên đại biến, viên cầu trong tay của nàng cũng là chữ "Nhất"!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua tay của nàng, nghe được mấy người kia thở ra một hơi, sau đó nhìn ra thần sắc còn có chút hả hê.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 860: Số một
10.0/10 từ 47 lượt.