Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 851: Thái bạc kim chỉ (1)
Bình Anh Dịch nói theo:
- Nhưng mà, tấm bản đồ là thực có khả năng là thật rất lớn. Hơn nữa trong tay Trương Lăng Hoa khẳng định có bản đồ thật, nếu không mấy trăm năm trước Bắc Đấu Tông sớm đã bị Lôi Phong thương hội diệt trừ, nhất định là đào bảo tàng ra.
Đàm Địa Quân trầm mặc, dường như đang định giá, thì thào mở miệng nói:
- Mấy trăm năm trước, lúc ấy gia sư vẫn chỉ là một đệ tử trong tông môn mà thôi. Đoạn bí mật này ta cũng nghe nói qua, thập phần không đáng tin cậy.
Hắn lấy tấm da mà Bình Anh Dịch đưa qua, ngón cái sờ lên một cái, lập tức biến sắc, trong hai mắt bắn ra một đạo tinh quang.
Đàm Địa Quân xoa nắn tấm da trong tay, một đạo sương mù bay ra khỏi tay, điểm lên trên tấm da này, chỉ để lại một dấu nhỏ. Trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ, nói:
- Đây là da yêu thú cửu giai!
Bình Anh Dịch cũng vui vẻ, Bình Anh Dịch vội hỏi:
- Đại nhân minh giám, chất liệu bản đồ này chúng ta nghiên cứu thật lâu, đều không thể đoán được đẳng cấp. Đại nhân vừa nhìn đã biết rõ, không hổ là tồn tại Võ Tôn a.
Nghe vỗ mông ngựa một cái, lập tức cảm thấy mình hài lòng, cảm giác thân phận của mình tăng cao rất nhiều.
- Hừ, vụ mai chi khí của lão phu không có lực lượng Võ Tôn hoặc là thân thể yêu thú cửu giai căn bản không cách nào ngăn cản, sờ là biết ngay.
Đàm Địa Quân hừ nhẹ một tiếng, tuy ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn rất hưởng thụ được tâng bốc. Nhung mà hắn vừa nói xong thì nhìn qua Lý Vân Tiêu, trên mặt hơi đỏ, giận dữ nói:
- Có trời mới biết tiểu quỷ ngươi tu luyện thế nào!
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười nói:
- Chất liệu bản đồ này là da yêu thú cửu giai, như vậy khả năng là thật rất lớn!
Đàm Địa Quân cũng bắt đầu coi trọng, nhưng không có nhìn qua đồ án trên bản đồ, chỉ không ngừng vuốt ve, dường như sờ nghiện.
Ba người cũng im lặng, biết rõ trong đó tất có biến.
Đàm Địa Quân sờ một lúc mới nói:
- Ta nghe gia sư đã từng nói qua, bảo tàng có phải là thật hay không hắn cũng không dám xác định, nhưng hơn phân nửa là không có, mà bản đồ thật nghe nói được ghi lại trên Thái Bạc Kim Chỉ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thái Bạc Kim Chỉ mỏng như sợi tóc, nhẹ như không có gì, lại có thể thừa nhận lửa cháy và nung khô không có gì. Nếu như tàng bảo đồ là nó, có thể dùng lửa thiêu hủy tấm da.
Đàm Địa Quân gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi quả nhiên là đại thuật luyện sư.
Hắn cầm tấm da trong tay, lập tức ngưng tụ ra một đám hỏa diễm thiêu đốt trong lòng bàn tay.
Tấm da không sứt mẻ dưới ngọn lửa, thiêu đốt một lúc vẫn không có gì!
Đàm Địa Quân biến sắc, sợ hãi nói:
- Cái này, đây là chuyện gì?
Hắn lật tấm da lên xe một hồi, không có phát hiện bất luận dấu vết nung khô gì đó, một chút ấn ký cũng không có ghi lại. Mặc dù mình không phải võ giả hỏa hệ, vốn lấy thực lực Võ Tôn ngưng tụ hỏa diễm cũng không tầm thường, tấm da này không ngờ chịu được lửa của hắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bên trong có Thái Bạc Kim Chỉ thật lớn, tấm bản đồ này nhất định là dùng da yêu thú cửu giai hỏa hệ chế thành, ta đến thử xem a.
Trên mặt Đàm Địa Quân hiện ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh nói:
- Hẳn là ngươi cảm thấy ngươi làm tốt hơn ta.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi, nói:
- Ta là thuật luyện sư, trong tay chưởng có dị hỏa.
Đàm Địa Quân bán tín bán nghi, lúc này mới mang địa đồ giao cho Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu mở địa đồ ra xem, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve một hồi, thật là da yêu thú cửu giai hỏa hệ, phía trên còn cảm nhận được ấm áp của nguyên tố hỏa hệ. Thái Cổ Thiên Mục trong mi tâm mở ra, ngưng tụ ra một hư ảnh phượng hoàng chân hỏa thiêu đốt bản đồ.
Thực lực quá mạnh mẽ hắn sợ Thái Bạc Kim Chỉ cũng cháy mát. Cho nên chỉ dám dùng hư hỏa thí nghiệm. Nhưng mà tấm do vừa chạm vào hư hỏa lập tức bốc cháy và co rút lại.
Đàm Địa Quân hoảng sợ giật mình, trừng mắt thật to, chỉ cảm thấy chuyện trước mặt hình như không chân thật.
Mình nói như thế nào cũng là Võ Tôn, sử dụng hỏa diễm thì tấm da không si nhê gì, hắn vừa đụng tay vào thì đã cháy, chênh lệch này quá lớn a.
Vốn theo hắn dự đoán, cho dù trong tay Lý Vân Tiêu có dị hỏa, nhưng ít nhất phải thiêu đốt mấy canh giờ mới được, nhưng không nghĩ tới chỉ một hô hấp, trong tích tắc da yêu thú cửu giai hỏa hệ đã bị đốt trụi.
Cách giải thích duy nhất chính là, dị hỏa của tiểu tử này quá bá đạo, quá biến thái.
- Tiểu tử này rốt cuộc là người nào?
Đàm Địa Quân nhìn qu sắc mặt bình tĩnh của Lý Vân Tiêu, hắn sinh ra sợ hãi.
- Ra, ra, đi ra!
Đột nhiên Bình Anh Dịch quát to một tiếng, vui mừng nhìn qua ngọn lửa, quả nhiên sau khi đốt cháy tấm da thú thì một tờ giấy vàng hiện ra, kim quang lập lòe trong hỏa diễm.
Lý Vân Tiêu cũng vui vẻ, vội vàng dập tắt hỏa diễm cầm lên.
Hừ!
Đàm Địa Quân hừ lạnh một tiếng, đoạt trước, hắn cầm Thái Bạc Kim Chỉ vào trong. âm thanh "Tê tê" thịt nướng phát ra từ tay của hắn, hắn hét thảm một tiếng, hắn vội vàng ném Thái Bạc Kim Chỉ ra, trong mắt kinh hãi liên tục, bỗng nhiên phát hiện tay của mình cháy đen rồi.
Tuy tổn thương không phải rất nặng, nhưng mà nhiệt độ xuyên thấu qua phòng ngự thiêu đốt da của hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Quên nói một câu, kim loại vừa đốt qua không thể sờ vào.
Hắn khí định thần nhàn cầm Thái Bạc Kim Chỉ mà Đàm Địa Quân ném đi cầm vào trong tay, nhưng lại không có chút việc gì.
Phía trên Thái Bạc Kim Chỉ có hào quang lưu động, trên đó có vẽ tuyến đường dài hẹp, là địa đồ hoàn toàn khác với tấm da thú lúc nãy.
- Ta nhìn xem!
Đàm Địa Quân đã hấp thu giáo huấn, hắn rót nguyên khí vào trong tay, lúc này mới dám đưa tay cầm, liếc nhìn qua thì ngạc nhiên, nói:
- Cái này, vì sao lại ở đây?
Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm cũng đụng lên, nhìn qua một lúc vẫn không rõ, bọn họ khó hiểu địa hình sơn mạch này.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đây là đâu?
Hắn nhìn ra sắc mặt Đàm Địa Quân ngưng trọng.
Đàm Địa Quân xem một hồi mới mở miệng:
- Ngươi nên biết thành Nam Hỏa có tài nguyên lớn nhất chính là Ly Hỏa Kim Tinh, bốn phía có mấy trăm khu vực khai thác mỏ, tất cả thế lực lớn giao tạp trong đó, không thể đếm được. Nhưng mà ở phía đông có một khu vực hung hiểm, tuy cũng ẩn chứa tài nguyên Ly Hỏa Kim Tinh phong phú, lại không người nào dám đi khai hoang, nơi đó được gọi là ‘ tử địa ’.
- Tử địa? Ngươi nói bảo tàng được đặt trong tử địa?
Lý Vân Tiêu hỏi.
Đột nhiên Đàm Địa Quân cười cười, nói:
- Ha ha, không chỉ đặt trong tử địa. Hơn nữa chỗ này nơi đó chỉ có mình ta mới biết được.
Hắn dương dương đắc ý nói:
- Từ hình dáng địa hình mà địa đồ này vẽ ra, mặc dù là biết nó nằm trong tử địa, cũng chưa chắc có thể tìm được. Bởi vì ta lúc tuổi còn trẻ dưới cơ duyên xảo hợp đã từ nơi đó đạt được một khối Ly Hỏa Kim Nguyên, cho nên ấn tượng đặc biệt sâu.
Vạn Cổ Chí Tôn
- Nhưng mà, tấm bản đồ là thực có khả năng là thật rất lớn. Hơn nữa trong tay Trương Lăng Hoa khẳng định có bản đồ thật, nếu không mấy trăm năm trước Bắc Đấu Tông sớm đã bị Lôi Phong thương hội diệt trừ, nhất định là đào bảo tàng ra.
Đàm Địa Quân trầm mặc, dường như đang định giá, thì thào mở miệng nói:
- Mấy trăm năm trước, lúc ấy gia sư vẫn chỉ là một đệ tử trong tông môn mà thôi. Đoạn bí mật này ta cũng nghe nói qua, thập phần không đáng tin cậy.
Hắn lấy tấm da mà Bình Anh Dịch đưa qua, ngón cái sờ lên một cái, lập tức biến sắc, trong hai mắt bắn ra một đạo tinh quang.
Đàm Địa Quân xoa nắn tấm da trong tay, một đạo sương mù bay ra khỏi tay, điểm lên trên tấm da này, chỉ để lại một dấu nhỏ. Trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ, nói:
- Đây là da yêu thú cửu giai!
Bình Anh Dịch cũng vui vẻ, Bình Anh Dịch vội hỏi:
- Đại nhân minh giám, chất liệu bản đồ này chúng ta nghiên cứu thật lâu, đều không thể đoán được đẳng cấp. Đại nhân vừa nhìn đã biết rõ, không hổ là tồn tại Võ Tôn a.
Nghe vỗ mông ngựa một cái, lập tức cảm thấy mình hài lòng, cảm giác thân phận của mình tăng cao rất nhiều.
- Hừ, vụ mai chi khí của lão phu không có lực lượng Võ Tôn hoặc là thân thể yêu thú cửu giai căn bản không cách nào ngăn cản, sờ là biết ngay.
Đàm Địa Quân hừ nhẹ một tiếng, tuy ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn rất hưởng thụ được tâng bốc. Nhung mà hắn vừa nói xong thì nhìn qua Lý Vân Tiêu, trên mặt hơi đỏ, giận dữ nói:
- Có trời mới biết tiểu quỷ ngươi tu luyện thế nào!
Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười nói:
- Chất liệu bản đồ này là da yêu thú cửu giai, như vậy khả năng là thật rất lớn!
Đàm Địa Quân cũng bắt đầu coi trọng, nhưng không có nhìn qua đồ án trên bản đồ, chỉ không ngừng vuốt ve, dường như sờ nghiện.
Ba người cũng im lặng, biết rõ trong đó tất có biến.
Đàm Địa Quân sờ một lúc mới nói:
- Ta nghe gia sư đã từng nói qua, bảo tàng có phải là thật hay không hắn cũng không dám xác định, nhưng hơn phân nửa là không có, mà bản đồ thật nghe nói được ghi lại trên Thái Bạc Kim Chỉ.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thái Bạc Kim Chỉ mỏng như sợi tóc, nhẹ như không có gì, lại có thể thừa nhận lửa cháy và nung khô không có gì. Nếu như tàng bảo đồ là nó, có thể dùng lửa thiêu hủy tấm da.
Đàm Địa Quân gật đầu nói:
- Đúng vậy, ngươi quả nhiên là đại thuật luyện sư.
Hắn cầm tấm da trong tay, lập tức ngưng tụ ra một đám hỏa diễm thiêu đốt trong lòng bàn tay.
Tấm da không sứt mẻ dưới ngọn lửa, thiêu đốt một lúc vẫn không có gì!
Đàm Địa Quân biến sắc, sợ hãi nói:
- Cái này, đây là chuyện gì?
Hắn lật tấm da lên xe một hồi, không có phát hiện bất luận dấu vết nung khô gì đó, một chút ấn ký cũng không có ghi lại. Mặc dù mình không phải võ giả hỏa hệ, vốn lấy thực lực Võ Tôn ngưng tụ hỏa diễm cũng không tầm thường, tấm da này không ngờ chịu được lửa của hắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Bên trong có Thái Bạc Kim Chỉ thật lớn, tấm bản đồ này nhất định là dùng da yêu thú cửu giai hỏa hệ chế thành, ta đến thử xem a.
Trên mặt Đàm Địa Quân hiện ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh nói:
- Hẳn là ngươi cảm thấy ngươi làm tốt hơn ta.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi, nói:
- Ta là thuật luyện sư, trong tay chưởng có dị hỏa.
Đàm Địa Quân bán tín bán nghi, lúc này mới mang địa đồ giao cho Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu mở địa đồ ra xem, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve một hồi, thật là da yêu thú cửu giai hỏa hệ, phía trên còn cảm nhận được ấm áp của nguyên tố hỏa hệ. Thái Cổ Thiên Mục trong mi tâm mở ra, ngưng tụ ra một hư ảnh phượng hoàng chân hỏa thiêu đốt bản đồ.
Thực lực quá mạnh mẽ hắn sợ Thái Bạc Kim Chỉ cũng cháy mát. Cho nên chỉ dám dùng hư hỏa thí nghiệm. Nhưng mà tấm do vừa chạm vào hư hỏa lập tức bốc cháy và co rút lại.
Đàm Địa Quân hoảng sợ giật mình, trừng mắt thật to, chỉ cảm thấy chuyện trước mặt hình như không chân thật.
Mình nói như thế nào cũng là Võ Tôn, sử dụng hỏa diễm thì tấm da không si nhê gì, hắn vừa đụng tay vào thì đã cháy, chênh lệch này quá lớn a.
Vốn theo hắn dự đoán, cho dù trong tay Lý Vân Tiêu có dị hỏa, nhưng ít nhất phải thiêu đốt mấy canh giờ mới được, nhưng không nghĩ tới chỉ một hô hấp, trong tích tắc da yêu thú cửu giai hỏa hệ đã bị đốt trụi.
Cách giải thích duy nhất chính là, dị hỏa của tiểu tử này quá bá đạo, quá biến thái.
- Tiểu tử này rốt cuộc là người nào?
Đàm Địa Quân nhìn qu sắc mặt bình tĩnh của Lý Vân Tiêu, hắn sinh ra sợ hãi.
- Ra, ra, đi ra!
Đột nhiên Bình Anh Dịch quát to một tiếng, vui mừng nhìn qua ngọn lửa, quả nhiên sau khi đốt cháy tấm da thú thì một tờ giấy vàng hiện ra, kim quang lập lòe trong hỏa diễm.
Lý Vân Tiêu cũng vui vẻ, vội vàng dập tắt hỏa diễm cầm lên.
Hừ!
Đàm Địa Quân hừ lạnh một tiếng, đoạt trước, hắn cầm Thái Bạc Kim Chỉ vào trong. âm thanh "Tê tê" thịt nướng phát ra từ tay của hắn, hắn hét thảm một tiếng, hắn vội vàng ném Thái Bạc Kim Chỉ ra, trong mắt kinh hãi liên tục, bỗng nhiên phát hiện tay của mình cháy đen rồi.
Tuy tổn thương không phải rất nặng, nhưng mà nhiệt độ xuyên thấu qua phòng ngự thiêu đốt da của hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Quên nói một câu, kim loại vừa đốt qua không thể sờ vào.
Hắn khí định thần nhàn cầm Thái Bạc Kim Chỉ mà Đàm Địa Quân ném đi cầm vào trong tay, nhưng lại không có chút việc gì.
Phía trên Thái Bạc Kim Chỉ có hào quang lưu động, trên đó có vẽ tuyến đường dài hẹp, là địa đồ hoàn toàn khác với tấm da thú lúc nãy.
- Ta nhìn xem!
Đàm Địa Quân đã hấp thu giáo huấn, hắn rót nguyên khí vào trong tay, lúc này mới dám đưa tay cầm, liếc nhìn qua thì ngạc nhiên, nói:
- Cái này, vì sao lại ở đây?
Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm cũng đụng lên, nhìn qua một lúc vẫn không rõ, bọn họ khó hiểu địa hình sơn mạch này.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đây là đâu?
Hắn nhìn ra sắc mặt Đàm Địa Quân ngưng trọng.
Đàm Địa Quân xem một hồi mới mở miệng:
- Ngươi nên biết thành Nam Hỏa có tài nguyên lớn nhất chính là Ly Hỏa Kim Tinh, bốn phía có mấy trăm khu vực khai thác mỏ, tất cả thế lực lớn giao tạp trong đó, không thể đếm được. Nhưng mà ở phía đông có một khu vực hung hiểm, tuy cũng ẩn chứa tài nguyên Ly Hỏa Kim Tinh phong phú, lại không người nào dám đi khai hoang, nơi đó được gọi là ‘ tử địa ’.
- Tử địa? Ngươi nói bảo tàng được đặt trong tử địa?
Lý Vân Tiêu hỏi.
Đột nhiên Đàm Địa Quân cười cười, nói:
- Ha ha, không chỉ đặt trong tử địa. Hơn nữa chỗ này nơi đó chỉ có mình ta mới biết được.
Hắn dương dương đắc ý nói:
- Từ hình dáng địa hình mà địa đồ này vẽ ra, mặc dù là biết nó nằm trong tử địa, cũng chưa chắc có thể tìm được. Bởi vì ta lúc tuổi còn trẻ dưới cơ duyên xảo hợp đã từ nơi đó đạt được một khối Ly Hỏa Kim Nguyên, cho nên ấn tượng đặc biệt sâu.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 851: Thái bạc kim chỉ (1)
10.0/10 từ 47 lượt.