Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 561: Đội phó Chu Tường (1)
Dù sao ở Khinh Ca Lâm Địa, dù ngươi có là tồn tại Vũ Hoàng cũng tùy thời có khả năng vẫn lạc
Lý Vân Tiêu chào hỏi nói:
- Ta là đại đội trưởng đội thứ tám mới đến, sau này nơi này sẽ do ta quản lý.
Hắn chỉ vào Chu Tường cười nói:
- Kể cả ngươi trong đó.
Tròng mắt Chu Tường lồi ra, ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu một hồi, ngửa mặt lên trời tru lên nói:
- Đây là khảo nghiệm cuối cùng của đoàn trưởng đại nhân đối với ta sao? Một đứa bé..., chẳng lẽ hắn là con riêng của đoàn trưởng đại nhân?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, hai đồng tử lập tức hóa thành huyết hồng, co rút lại thành một vòng trăng non, quát khẽ:
- Nguyệt Khuyết!
Một cổ lực lượng khó có thể hình dung chập trùng ra, cuồn cuộn không dứt.
Chu Tường toàn thân một hồi, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, đại lượng tinh thần lực như thủy triều đánh vào trong Linh Hải của hắn. Hắn hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Con mắt là cửa số tâm linh, tinh thần công kích tuy rằng có thể không chỗ nào không có, nhưng nếu đối phương mở mắt ra thì chẳng khác nào mở ra một cửa sổ tiếp nhận công kích, có thể khiến mọi việc đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù nhắm hai mắt lại, nhưng lực lượng xông tới lúc trước cũng trực tiếp nổ nát phòng ngự trong thức hải hắn, đâm thẳng vào linh hồn.
- Ân!
Chu Tường kêu rên một tiếng, một cổ tâm huyết xông lên cổ họng, bị hắn nuốt xuống, trong miệng tràn đầy mùi máu.
Hắn không dám mở mắt ra, nhắm hai mắt kinh hãi nói:
- Ngươi, ngươi là Thuật Luyện Sư cao giai sao?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:
- Từ giờ trở đi là cấp trên của ngươi.
Chu Tường đắng chát nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới chầm chậm mở mắt ra, đáng thương nhìn qua Hải Lâm, bộ dạng rõ ràng như muốn nói: một đám Thuật Luyện Sư đã khó hầu hạ, hiện giờ lại phái tới một người phải hầu hạ, lại còn am hiểu tinh thần công kích chi thuật, mình sợ rằng khó sống lâu rồi.
- Hải Lâm thiếu gia, mẹ già của ta ở nhà sau này phải dựa vào ngươi chiếu cố rồi! Ô ô ô ~!
Nghĩ đến chỗ bi thống, Chu Tường nhịn không được khóc lớn lên.
Chu Lôi mồ hôi lạnh đầm đìa, đối phương chính là cường giả Vũ Hoàng ah, vậy mà thật sự khóc lên. Qua đó có thể thấy được nơi này coi như là Vũ Hoàng cũng không chịu được a!
Hải Lâm giả vờ giả vịt vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:
- Yên tâm đi, về sau Vân Tiêu đại ca sẽ bảo kê ngươi, ngươi đi theo Vân Tiêu đại ca nhất định sẽ không lỗ lả, Vân Tiêu đại ca là người rất tốt.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua kiến trúc tựa như bảo hồ lô kia, cảm nhận được trận trận chấn động từ bên trong truyền đến, ánh mắt lộ vẻ vui vẻ hiểu ý, nói:
- Chu Tường, mang bọn ta đi vào xem một chút đi.
Chu Tường đang khóc thương tâm, đột nhiên toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lắc đầu liên tục nói:
- Không không không, muốn đi tự các ngươi đi đi!
Lý Vân Tiêu sững sờ, cười nói:
- Có đáng sợ như vậy không?
Chu Tường lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Ngươi thử vào xem sẽ biết. Nếu không chúng ta đánh cuộc, nếu ngươi đi vào có thể chèo chống nửa canh giờ không đi ra, vậy ta sẽ thật tâm phục ngươi, gọi ngươi là lão đại, có lệnh tất theo. Bằng không thì ngươi phải nghĩ cách điều ta khỏi đội thứ tám.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia vui vẻ giảo hoạt, chờ đợi nói:
- Sao hả?
Lý Vân Tiêu khẽ mĩm cười nói:
- Thành giao, mọi người cứ ở bên ngoài nhìn xem.
Hắn cũng không quay đầu lại lập tức đi vào bên trọng.
Nhìn bóng lưng hắn tiến vào trong, Chu Tường liền cất tiếng cười to:
- Ha ha, rốt cục có thể rời khỏi đây rồi.
Đinh Linh Nhi nhàn nhạt nhìn hắn, nói:
- Lần này chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, vẫn nên nghĩ sau này gọi lão đại thế nào đi.
Chu Tường tràn đầy tự tin nói:
- Ta sẽ không thua, đây là một nơi quỷ quái, đám Thuật Luyện Sư kia, tuyệt đối không ai chống nổi nửa canh giờ.
Hắn đánh giá Đinh Linh Nhi liếc, lộ ra dáng cười tà tà nói:
- Nếu không chúng ta cũng đánh cuộc đi? Nếu ngươi thua, thì phải làm bạn gái ta.
Đinh Linh Nhi sắc mặt trầm xuống, lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi thua, thì phiền ngươi tự tát mình mười cái, bò ba vòng quanh mặt đất!
- Tốt! Thành giao!
Chu Tường không ngừng thoải mái cười to, hai mắt đẫm lệ:
- Cảm tạ ông trời, Chu Tường ta quả nhiên là khổ tẫn cam lai, không những được rời khỏi nơi quỷ quái này, mà còn mang đến cho ta một tiểu la lỵ xinh đẹp như vậy, thế giới quá mỹ hảo rồi!
Đinh Linh Nhi lạnh nhạt nhìn hắn, khẽ hừ hừ.
Nàng tin tưởng mười phần, Lý Vân Tiêu là người nào? Hắn đã từng là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai, ở trong phiến Thiên vũ Giới này, hắn là người có Thuật Đạo đứng ở đỉnh phong.
Mấy người cứ như vậy ở bên ngoài im im lặng lặng chờ, lúc đầu trên mặt Chu Tường tràn đầy vui vẻ, còn không ngừng dò xét trên người Đinh Linh Nhi, thưởng thức bạn gái tương lai của mình, về sau bị sát khí của Đinh Linh Nhi chằm chằm thêm vài lần, liền không dám nhìn thêm nữa.
- Cút, tiểu tử ngươi lại dám phá hư quá trình luyện chế của ta, ngươi..., ngươi đáng chết ah!
Quả nhiên bên trong truyền đến một tiếng rống to kinh thiên động địa, chấn khiến toàn bộ kiến trúc bảo hồ lồ đều run rẩy vài cái.
Chu Tường cười như điên, nói:
- Ha ha, tiểu tử kia xong đờirồi! Nghe thanh âm này, nhất định là Phương Thụy đại sư! Hắn đang luyện chế Tuyệt Địa Đan, do năm vị đại sư liên thủ luyện chế, đang vào thời khắc mấu chốt nhất, lúc này dù là Thần Tiên cũng không cứu được tiểu tử kia rồi.
Hắn đắc ý khẽ liếc nhìn Đinh Linh Nhi, nhưng trên mặt nàng lại không có chút cảm xúc chấn động, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Chu Tường nội tâm một hồi không thoải mái, khẽ hừ một tiếng, lộ ra bộ dạng dương dương tự đắc, như nói ngươi cứ chờ xem.
Trong bảo hồ lô, một lão giả toàn thân lôi thôi gầm thét lên với Lý Vân Tiêu, nói:
- Đáng chết ah! Chúng ta vất vất vả vả nghiên cứu chế tạo hơn nửa tháng, hao phí vô số thiên tài địa bảo mới đến bước này, lại bị ngươi phá hư hết! Ngươi không xong với ta đâu!
Còn có bốn vị Thuật Luyện Sư nữa, tất cả mặt mày đều âm trầm, toàn thân tái nhợt đến đáng sợ.
Không chỉ là do phẫn nộ tức giận mà ra như thế, mà là luyện chế trong thời gian dài, những Thuật Luyện Sư này cũng đã sớm khô kiệt hồn lực, khí huyết suy yếu, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Bốn phía còn có đại lượng các Thuật Luyện Sư, cũng bị tiếng rống kia làm cho giật mình, nhao nhao dời mắt qua hướng này.
- Trời ạ, Tuyệt Địa Đan mà Phương Thụy đại sư hao phí vô số tâm huyết luyện chế chẳng lẽ đã thất bại sao? Tuyệt Địa Đan khó luyện vậy sao?
- Liên hiệp năm vị đại sư cũng không được sao? Tuyệt Địa Đan cũng là đan dược ngũ giai thôi mà! Bản thân Phương Thụy đại sư chính là tồn tại ngũ giai a!
- Tuyệt Địa Đan chính là đan dược đỉnh cấp trong ngũ giai, có thể giúp Vũ Vương tăng thêm 30% tỷ lệ đột phá đến Lục Hợp Cảnh, thất bại cũng rất bình thường. Coi như Thuật Luyện Sư lục giai xác suất thành công cũng cực thấp.
Vạn Cổ Chí Tôn
Lý Vân Tiêu chào hỏi nói:
- Ta là đại đội trưởng đội thứ tám mới đến, sau này nơi này sẽ do ta quản lý.
Hắn chỉ vào Chu Tường cười nói:
- Kể cả ngươi trong đó.
Tròng mắt Chu Tường lồi ra, ngơ ngác nhìn Lý Vân Tiêu một hồi, ngửa mặt lên trời tru lên nói:
- Đây là khảo nghiệm cuối cùng của đoàn trưởng đại nhân đối với ta sao? Một đứa bé..., chẳng lẽ hắn là con riêng của đoàn trưởng đại nhân?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, hai đồng tử lập tức hóa thành huyết hồng, co rút lại thành một vòng trăng non, quát khẽ:
- Nguyệt Khuyết!
Một cổ lực lượng khó có thể hình dung chập trùng ra, cuồn cuộn không dứt.
Chu Tường toàn thân một hồi, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, đại lượng tinh thần lực như thủy triều đánh vào trong Linh Hải của hắn. Hắn hoảng sợ vội vàng nhắm mắt lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Con mắt là cửa số tâm linh, tinh thần công kích tuy rằng có thể không chỗ nào không có, nhưng nếu đối phương mở mắt ra thì chẳng khác nào mở ra một cửa sổ tiếp nhận công kích, có thể khiến mọi việc đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù nhắm hai mắt lại, nhưng lực lượng xông tới lúc trước cũng trực tiếp nổ nát phòng ngự trong thức hải hắn, đâm thẳng vào linh hồn.
- Ân!
Chu Tường kêu rên một tiếng, một cổ tâm huyết xông lên cổ họng, bị hắn nuốt xuống, trong miệng tràn đầy mùi máu.
Hắn không dám mở mắt ra, nhắm hai mắt kinh hãi nói:
- Ngươi, ngươi là Thuật Luyện Sư cao giai sao?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:
- Từ giờ trở đi là cấp trên của ngươi.
Chu Tường đắng chát nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới chầm chậm mở mắt ra, đáng thương nhìn qua Hải Lâm, bộ dạng rõ ràng như muốn nói: một đám Thuật Luyện Sư đã khó hầu hạ, hiện giờ lại phái tới một người phải hầu hạ, lại còn am hiểu tinh thần công kích chi thuật, mình sợ rằng khó sống lâu rồi.
- Hải Lâm thiếu gia, mẹ già của ta ở nhà sau này phải dựa vào ngươi chiếu cố rồi! Ô ô ô ~!
Nghĩ đến chỗ bi thống, Chu Tường nhịn không được khóc lớn lên.
Chu Lôi mồ hôi lạnh đầm đìa, đối phương chính là cường giả Vũ Hoàng ah, vậy mà thật sự khóc lên. Qua đó có thể thấy được nơi này coi như là Vũ Hoàng cũng không chịu được a!
Hải Lâm giả vờ giả vịt vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi:
- Yên tâm đi, về sau Vân Tiêu đại ca sẽ bảo kê ngươi, ngươi đi theo Vân Tiêu đại ca nhất định sẽ không lỗ lả, Vân Tiêu đại ca là người rất tốt.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua kiến trúc tựa như bảo hồ lô kia, cảm nhận được trận trận chấn động từ bên trong truyền đến, ánh mắt lộ vẻ vui vẻ hiểu ý, nói:
- Chu Tường, mang bọn ta đi vào xem một chút đi.
Chu Tường đang khóc thương tâm, đột nhiên toàn thân run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lắc đầu liên tục nói:
- Không không không, muốn đi tự các ngươi đi đi!
Lý Vân Tiêu sững sờ, cười nói:
- Có đáng sợ như vậy không?
Chu Tường lộ ra một tia cười lạnh, nói:
- Ngươi thử vào xem sẽ biết. Nếu không chúng ta đánh cuộc, nếu ngươi đi vào có thể chèo chống nửa canh giờ không đi ra, vậy ta sẽ thật tâm phục ngươi, gọi ngươi là lão đại, có lệnh tất theo. Bằng không thì ngươi phải nghĩ cách điều ta khỏi đội thứ tám.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia vui vẻ giảo hoạt, chờ đợi nói:
- Sao hả?
Lý Vân Tiêu khẽ mĩm cười nói:
- Thành giao, mọi người cứ ở bên ngoài nhìn xem.
Hắn cũng không quay đầu lại lập tức đi vào bên trọng.
Nhìn bóng lưng hắn tiến vào trong, Chu Tường liền cất tiếng cười to:
- Ha ha, rốt cục có thể rời khỏi đây rồi.
Đinh Linh Nhi nhàn nhạt nhìn hắn, nói:
- Lần này chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi, vẫn nên nghĩ sau này gọi lão đại thế nào đi.
Chu Tường tràn đầy tự tin nói:
- Ta sẽ không thua, đây là một nơi quỷ quái, đám Thuật Luyện Sư kia, tuyệt đối không ai chống nổi nửa canh giờ.
Hắn đánh giá Đinh Linh Nhi liếc, lộ ra dáng cười tà tà nói:
- Nếu không chúng ta cũng đánh cuộc đi? Nếu ngươi thua, thì phải làm bạn gái ta.
Đinh Linh Nhi sắc mặt trầm xuống, lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi thua, thì phiền ngươi tự tát mình mười cái, bò ba vòng quanh mặt đất!
- Tốt! Thành giao!
Chu Tường không ngừng thoải mái cười to, hai mắt đẫm lệ:
- Cảm tạ ông trời, Chu Tường ta quả nhiên là khổ tẫn cam lai, không những được rời khỏi nơi quỷ quái này, mà còn mang đến cho ta một tiểu la lỵ xinh đẹp như vậy, thế giới quá mỹ hảo rồi!
Đinh Linh Nhi lạnh nhạt nhìn hắn, khẽ hừ hừ.
Nàng tin tưởng mười phần, Lý Vân Tiêu là người nào? Hắn đã từng là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai, ở trong phiến Thiên vũ Giới này, hắn là người có Thuật Đạo đứng ở đỉnh phong.
Mấy người cứ như vậy ở bên ngoài im im lặng lặng chờ, lúc đầu trên mặt Chu Tường tràn đầy vui vẻ, còn không ngừng dò xét trên người Đinh Linh Nhi, thưởng thức bạn gái tương lai của mình, về sau bị sát khí của Đinh Linh Nhi chằm chằm thêm vài lần, liền không dám nhìn thêm nữa.
- Cút, tiểu tử ngươi lại dám phá hư quá trình luyện chế của ta, ngươi..., ngươi đáng chết ah!
Quả nhiên bên trong truyền đến một tiếng rống to kinh thiên động địa, chấn khiến toàn bộ kiến trúc bảo hồ lồ đều run rẩy vài cái.
Chu Tường cười như điên, nói:
- Ha ha, tiểu tử kia xong đờirồi! Nghe thanh âm này, nhất định là Phương Thụy đại sư! Hắn đang luyện chế Tuyệt Địa Đan, do năm vị đại sư liên thủ luyện chế, đang vào thời khắc mấu chốt nhất, lúc này dù là Thần Tiên cũng không cứu được tiểu tử kia rồi.
Hắn đắc ý khẽ liếc nhìn Đinh Linh Nhi, nhưng trên mặt nàng lại không có chút cảm xúc chấn động, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Chu Tường nội tâm một hồi không thoải mái, khẽ hừ một tiếng, lộ ra bộ dạng dương dương tự đắc, như nói ngươi cứ chờ xem.
Trong bảo hồ lô, một lão giả toàn thân lôi thôi gầm thét lên với Lý Vân Tiêu, nói:
- Đáng chết ah! Chúng ta vất vất vả vả nghiên cứu chế tạo hơn nửa tháng, hao phí vô số thiên tài địa bảo mới đến bước này, lại bị ngươi phá hư hết! Ngươi không xong với ta đâu!
Còn có bốn vị Thuật Luyện Sư nữa, tất cả mặt mày đều âm trầm, toàn thân tái nhợt đến đáng sợ.
Không chỉ là do phẫn nộ tức giận mà ra như thế, mà là luyện chế trong thời gian dài, những Thuật Luyện Sư này cũng đã sớm khô kiệt hồn lực, khí huyết suy yếu, bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Bốn phía còn có đại lượng các Thuật Luyện Sư, cũng bị tiếng rống kia làm cho giật mình, nhao nhao dời mắt qua hướng này.
- Trời ạ, Tuyệt Địa Đan mà Phương Thụy đại sư hao phí vô số tâm huyết luyện chế chẳng lẽ đã thất bại sao? Tuyệt Địa Đan khó luyện vậy sao?
- Liên hiệp năm vị đại sư cũng không được sao? Tuyệt Địa Đan cũng là đan dược ngũ giai thôi mà! Bản thân Phương Thụy đại sư chính là tồn tại ngũ giai a!
- Tuyệt Địa Đan chính là đan dược đỉnh cấp trong ngũ giai, có thể giúp Vũ Vương tăng thêm 30% tỷ lệ đột phá đến Lục Hợp Cảnh, thất bại cũng rất bình thường. Coi như Thuật Luyện Sư lục giai xác suất thành công cũng cực thấp.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 561: Đội phó Chu Tường (1)
10.0/10 từ 47 lượt.