Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 527: Thần khống vũ đế (1)
Chết?
Dưới bầu trời, cho dù là người thành Viêm Vũ hay là đệ tử Tinh Túc Tông, tất cả đều há to mồm, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.
Hai đại Vũ Đế quyết đấu, hoàn toàn không có kinh thiên động địa như tưởng tượng, không có đánh vỡ hư không. Vì sao lại có Vũ Đế chết vô thanh vô tức như thế?
Hơn nữa chết triệt để như vậy, tan thành mây khói!
Nhìn một chút cũng chưa đủ ghiền.
Ti!
Sau đó mọi người kịp phản ứng, toàn thân lạnh như băng. Mọi người đều biết, chỉ bằng một cảnh này, hoàn toàn là vì thực lực chênh lệch quá lớn!
Lệ Hoa Trì nhàn nhạt nhìn qua môn nhân Tinh Túc Tông bên kia, nói:
- Người Tinh Túc Tông trong ba hô hấp không rời đi, chết!
Giọng của hắn vô cùng nhẹ, từ khi hắn xuất hiện tới bây giờ cho người ta cảm giác nhu hòa, không mang theo nửa phần sát ý.
Nhưng lọt vào tai người Tinh Túc Tông chẳng khác gì bùa đòi mạng, giật mình hồn phi phách tán, thời gian ba hô hấp không thể bố trí truyền tống đại trận.
Tất cả mọi người nhanh chóng điều khiển chiến hạm hóa thành hào quagn bay đi, biến mất trên bầu trời.
Người trong thành Viêm Vũ đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy khiếp sợ vì hiệu suất của Tinh Túc Tông, vậy mà thật trong ba hô hấp đi sạch sẽ, ngay cả chiến hạm to lớn cũng không nhìn thấy.
Nhìn thấy người Tinh Túc Tông nhanh chong tán đi, Tề Phong nhíu mày lại. người Tinh Túc Tông chạy về phía Hỏa Ô đế quốc, nếu trực tiếp truyền tống về đông vực khá tốt, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.
Lệ Hoa Trì đuổi người Tinh Túc Tông đi, hắn vẫn đứng trên bầu trời, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn qua thân ảnh mộc mạc của hắn, kích động không thôi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:
- Hắn còn đứng ở đó làm cái gì? Dùng tính tình của hắn nên trực tiếp rời đi mới đúng!
- Xuất hiện đi.
Đột nhiên Lệ Hoa Trì mở miệng nói ra, làm cho tất cả mọi người ăn cả kinh, chẳng lẽ còn có người trốn trong hư không?
Trước mặt phong hào Vũ Đế còn dám ẩn tàng thân hình, thật đúng là muốn chết!
Tất cả mọi người là rướn cổ lên, ánh mắt nhìn qua bầu trời, muốn xem xem là người nào không có mắt đi tìm chết.
Bầu trời chấn động từng hồi, không khí trở nên cổ quái, rất nhanh thông đạo không gian trực tiếp mở ra, mọi người ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh hiện ra, phía trước người nọ có một thân ảnh chùn xuống, dường như là một con yêu thú.
Ba đạo bóng dáng dần dần rõ ràng, con yêu thú kia toàn thân màu bạc, trên trán mọc ra cái sừng vàng, tứ chi không ngừng đạp hư không, phát ra âm thanh "Phanh kiệt phanh kiệt".
Tuy yêu thú này nhìn qua cổ quái, nhưng trên người lại truyền ra khí tức khủng bố, dường như muốn thôn thiên phệ địa.
- Là hắn!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, lộ ra thần sắc không dám tin.
Lệ Hoa Trì sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói ra:
- Táng Niên Thú?
Yêu thú màu bạc bên cạnh nam tử cười lên, nói:
- Lệ Hoa Trì, năm đó từ biệt, đã hơn hai mươi năm khôn gặp. Có từng nhớ cố nhân không?
Nam tử kia tựa vào người Táng Niên Thú, vẻ mặt lười biếng.
Sau lưng còn có một nam tử thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp nhô lên, bộ dáng lực sĩ điển hình. Khí thế trên người hắn khổng lồ, bước ra khỏi thông đạo không gian, bầu trời bốn phía bị ép ra bốn phương tám hướng như nếp nhăn.
Lệ Hoa Trì thập phần kinh ngạc, nói:
- Diêu Kim Lương, không thể ngờ ngươi tới đây, còn có Côn Nô?"
Một câu nói kia làm cho mọi người thất sắc.
Người này dĩ nhiên là Diêu Kim Lương!
Một trong thập đại phong hào Vũ Đế Thần Khống Vũ Đế -- Diêu Kim Lương!
Thập đại Vũ Đế có một tuần thú sư duy nhất, nghe đồn bên cạnh hắn là cửu giai đỉnh phong Táng Niên Thú, vô cùng hung tàn!
Không thể ngờ thoáng cái xuất hiện hai phong hào Vũ Đế, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh như mưa, kích động khó nói lên lời.
Diêu Kim Lương cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta đến làm ít chuyện, không thể ngờ lại gặp ngươi.
Hắn dùng tay ra hiệu, Côn Nô sau lưng bước xuống, cả đại địa rung động lắc lư. Thân hình cực lớn của hắn đứng trên không thành Viêm Vũ quan sát xuống chẳng khác gì thần linh.
Côn Nô mở mồm ra, giống như chuông lớn gõ vang, mặt đất lay động, nói:
- Một đôi tỷ đệ gọi là Mộng Vũ Mộng Bạch các ngươi giấu ở đâu? Giao ra đây cho ta!
Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, hoảng sợ không tự giác lui về phía sau một bước. Sắc mặt trở nên tái nhợt, dĩ nhiên là tới tìm tỷ đệ Mộng Vũ, như vậy người nọ sau lưng hai người này...
- Kỳ quái, vì sao không cảm thụ được khí tức của hai người này?
Cái mũi Côn Nô ngửi tới ngửi lui giống như mũi chó, nhíu mày càng chặt
Hắn nhìn lên trời nói:
- Diêu đại nhân, không có tìm được!
Diêu Kim Lương nhướng mày, nói:
- Vị đại nhân kia quả quyết sẽ không tính sai, ngươi tìm tiếp!
- Vâng!
Côn Nô bước vài bước, tiếp tục ngửi.
Tất cả người trong thành Viêm Vũ mồ hôi lạnh đầm đìa, dưới uy áp to lớn này, ai cũng không dám tự ý hành động.
Những kẻ này đều là tồn tại trong truyền thuyết, Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì, Thần Khống Vũ Đế Diêu Kim Lương, đều là cao thủ top mười trên Thiên Địa Phong Vân Bảng. Bọn họ không ngờ đồng loạt tới thành Viêm Vũ, làm cho nội tâm rất nhiều võ giả nhiệt huyết bành trướng.
Có bao nhiêu người nghe qua truyền thuyết phong hào Vũ Đế lớn lên, lại có bao nhiêu người xem mười người này là mục tiêu phấn đấu của mình, từng bước một đi lên võ đạo đỉnhphong.
Mà giờ phút này, truyền thuyết ở ngay trước mắt.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nhìn nhau, tâm tình các nàng khác lạ, bởi vì chỉ có các nàng biết rõ nơi này không chỉ có hai phong hào Vũ Đế, còn có một Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương.
Ba đại Vũ Đế tề tụ, đây là quang cảnh thế nào?
Lý Vân Tiêu nhìn qua hai người trên không trung, im lặng không nói, trong nội tâm không biết nghĩ gì.
Côn Nô ngửi hồi lâu, ngẩng đầu lên, nói:
- Diêu đại nhân, thật không có!
Thần sắc Diêu Kim Lương nghiêm nghị, nhíu mày suy tư, hồi lâu mới nói:
- Vậy thi triển chiêu đó, thỉnh vị đại nhân kia tự mình ra tay đi.
Côn Nô biến sắc, nhưng mà sau đó biến thành thản nhiên, nói:
- Vâng!
Hai tay hắn hợp lại giơ lên cao, da thịt trở thành màu tím, từng đạo thanh khí bay ra khỏi người hắn, sắc mặt trở nên cung kính.
Lý Vân Tiêu cùng Lệ Hoa Trì biến sắc, chiêu này chính là kỳ thần thuật, chính là chiêu thức mời thần niệm cường giả hàng lâm.
Rất nhanh, thần sắc Côn Nô biến hóa, dường như biến hóa thành một người khác. Gương mặt biến hóa loáng thoáng, dường như làm cho người ta khó thấy rõ, thân thể không ở thế giói này, cho người ta cảm giác như ảo ảnh.
- Ngươi là...
Đột nhiên Lệ Hoa Trì kinh hãi, trong hai mắt bắn hào quang xuyên qua vô cùng thời không, nhìn lên người Côn Nô, cả kinh nói:
- Ngươi là Vi Thanh đại nhân!
Vi Thanh?
Người phía dưới trừ Lý Vân Tiêu ra, tất cả mọi người không hiểu ra sao, hiển nhiên là không có nghe qua cái tên này. Tất cả đều cảm thấy vạn phần kỳ quái, vì sao cái tên lạ lẫm này lại làm thập đại Vũ Đế trong truyền thuyết sợ hãi như vậy.
Yêu Long trầm trọng nói:
- Quả nhiên là người này! Tiểu tử, làm sao bây giờ?
Vạn Cổ Chí Tôn
Dưới bầu trời, cho dù là người thành Viêm Vũ hay là đệ tử Tinh Túc Tông, tất cả đều há to mồm, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.
Hai đại Vũ Đế quyết đấu, hoàn toàn không có kinh thiên động địa như tưởng tượng, không có đánh vỡ hư không. Vì sao lại có Vũ Đế chết vô thanh vô tức như thế?
Hơn nữa chết triệt để như vậy, tan thành mây khói!
Nhìn một chút cũng chưa đủ ghiền.
Ti!
Sau đó mọi người kịp phản ứng, toàn thân lạnh như băng. Mọi người đều biết, chỉ bằng một cảnh này, hoàn toàn là vì thực lực chênh lệch quá lớn!
Lệ Hoa Trì nhàn nhạt nhìn qua môn nhân Tinh Túc Tông bên kia, nói:
- Người Tinh Túc Tông trong ba hô hấp không rời đi, chết!
Giọng của hắn vô cùng nhẹ, từ khi hắn xuất hiện tới bây giờ cho người ta cảm giác nhu hòa, không mang theo nửa phần sát ý.
Nhưng lọt vào tai người Tinh Túc Tông chẳng khác gì bùa đòi mạng, giật mình hồn phi phách tán, thời gian ba hô hấp không thể bố trí truyền tống đại trận.
Tất cả mọi người nhanh chóng điều khiển chiến hạm hóa thành hào quagn bay đi, biến mất trên bầu trời.
Người trong thành Viêm Vũ đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy khiếp sợ vì hiệu suất của Tinh Túc Tông, vậy mà thật trong ba hô hấp đi sạch sẽ, ngay cả chiến hạm to lớn cũng không nhìn thấy.
Nhìn thấy người Tinh Túc Tông nhanh chong tán đi, Tề Phong nhíu mày lại. người Tinh Túc Tông chạy về phía Hỏa Ô đế quốc, nếu trực tiếp truyền tống về đông vực khá tốt, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.
Lệ Hoa Trì đuổi người Tinh Túc Tông đi, hắn vẫn đứng trên bầu trời, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn qua thân ảnh mộc mạc của hắn, kích động không thôi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:
- Hắn còn đứng ở đó làm cái gì? Dùng tính tình của hắn nên trực tiếp rời đi mới đúng!
- Xuất hiện đi.
Đột nhiên Lệ Hoa Trì mở miệng nói ra, làm cho tất cả mọi người ăn cả kinh, chẳng lẽ còn có người trốn trong hư không?
Trước mặt phong hào Vũ Đế còn dám ẩn tàng thân hình, thật đúng là muốn chết!
Tất cả mọi người là rướn cổ lên, ánh mắt nhìn qua bầu trời, muốn xem xem là người nào không có mắt đi tìm chết.
Bầu trời chấn động từng hồi, không khí trở nên cổ quái, rất nhanh thông đạo không gian trực tiếp mở ra, mọi người ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy hai thân ảnh hiện ra, phía trước người nọ có một thân ảnh chùn xuống, dường như là một con yêu thú.
Ba đạo bóng dáng dần dần rõ ràng, con yêu thú kia toàn thân màu bạc, trên trán mọc ra cái sừng vàng, tứ chi không ngừng đạp hư không, phát ra âm thanh "Phanh kiệt phanh kiệt".
Tuy yêu thú này nhìn qua cổ quái, nhưng trên người lại truyền ra khí tức khủng bố, dường như muốn thôn thiên phệ địa.
- Là hắn!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, lộ ra thần sắc không dám tin.
Lệ Hoa Trì sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói ra:
- Táng Niên Thú?
Yêu thú màu bạc bên cạnh nam tử cười lên, nói:
- Lệ Hoa Trì, năm đó từ biệt, đã hơn hai mươi năm khôn gặp. Có từng nhớ cố nhân không?
Nam tử kia tựa vào người Táng Niên Thú, vẻ mặt lười biếng.
Sau lưng còn có một nam tử thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp nhô lên, bộ dáng lực sĩ điển hình. Khí thế trên người hắn khổng lồ, bước ra khỏi thông đạo không gian, bầu trời bốn phía bị ép ra bốn phương tám hướng như nếp nhăn.
Lệ Hoa Trì thập phần kinh ngạc, nói:
- Diêu Kim Lương, không thể ngờ ngươi tới đây, còn có Côn Nô?"
Một câu nói kia làm cho mọi người thất sắc.
Người này dĩ nhiên là Diêu Kim Lương!
Một trong thập đại phong hào Vũ Đế Thần Khống Vũ Đế -- Diêu Kim Lương!
Thập đại Vũ Đế có một tuần thú sư duy nhất, nghe đồn bên cạnh hắn là cửu giai đỉnh phong Táng Niên Thú, vô cùng hung tàn!
Không thể ngờ thoáng cái xuất hiện hai phong hào Vũ Đế, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh như mưa, kích động khó nói lên lời.
Diêu Kim Lương cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta đến làm ít chuyện, không thể ngờ lại gặp ngươi.
Hắn dùng tay ra hiệu, Côn Nô sau lưng bước xuống, cả đại địa rung động lắc lư. Thân hình cực lớn của hắn đứng trên không thành Viêm Vũ quan sát xuống chẳng khác gì thần linh.
Côn Nô mở mồm ra, giống như chuông lớn gõ vang, mặt đất lay động, nói:
- Một đôi tỷ đệ gọi là Mộng Vũ Mộng Bạch các ngươi giấu ở đâu? Giao ra đây cho ta!
Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, hoảng sợ không tự giác lui về phía sau một bước. Sắc mặt trở nên tái nhợt, dĩ nhiên là tới tìm tỷ đệ Mộng Vũ, như vậy người nọ sau lưng hai người này...
- Kỳ quái, vì sao không cảm thụ được khí tức của hai người này?
Cái mũi Côn Nô ngửi tới ngửi lui giống như mũi chó, nhíu mày càng chặt
Hắn nhìn lên trời nói:
- Diêu đại nhân, không có tìm được!
Diêu Kim Lương nhướng mày, nói:
- Vị đại nhân kia quả quyết sẽ không tính sai, ngươi tìm tiếp!
- Vâng!
Côn Nô bước vài bước, tiếp tục ngửi.
Tất cả người trong thành Viêm Vũ mồ hôi lạnh đầm đìa, dưới uy áp to lớn này, ai cũng không dám tự ý hành động.
Những kẻ này đều là tồn tại trong truyền thuyết, Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì, Thần Khống Vũ Đế Diêu Kim Lương, đều là cao thủ top mười trên Thiên Địa Phong Vân Bảng. Bọn họ không ngờ đồng loạt tới thành Viêm Vũ, làm cho nội tâm rất nhiều võ giả nhiệt huyết bành trướng.
Có bao nhiêu người nghe qua truyền thuyết phong hào Vũ Đế lớn lên, lại có bao nhiêu người xem mười người này là mục tiêu phấn đấu của mình, từng bước một đi lên võ đạo đỉnhphong.
Mà giờ phút này, truyền thuyết ở ngay trước mắt.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nhìn nhau, tâm tình các nàng khác lạ, bởi vì chỉ có các nàng biết rõ nơi này không chỉ có hai phong hào Vũ Đế, còn có một Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương.
Ba đại Vũ Đế tề tụ, đây là quang cảnh thế nào?
Lý Vân Tiêu nhìn qua hai người trên không trung, im lặng không nói, trong nội tâm không biết nghĩ gì.
Côn Nô ngửi hồi lâu, ngẩng đầu lên, nói:
- Diêu đại nhân, thật không có!
Thần sắc Diêu Kim Lương nghiêm nghị, nhíu mày suy tư, hồi lâu mới nói:
- Vậy thi triển chiêu đó, thỉnh vị đại nhân kia tự mình ra tay đi.
Côn Nô biến sắc, nhưng mà sau đó biến thành thản nhiên, nói:
- Vâng!
Hai tay hắn hợp lại giơ lên cao, da thịt trở thành màu tím, từng đạo thanh khí bay ra khỏi người hắn, sắc mặt trở nên cung kính.
Lý Vân Tiêu cùng Lệ Hoa Trì biến sắc, chiêu này chính là kỳ thần thuật, chính là chiêu thức mời thần niệm cường giả hàng lâm.
Rất nhanh, thần sắc Côn Nô biến hóa, dường như biến hóa thành một người khác. Gương mặt biến hóa loáng thoáng, dường như làm cho người ta khó thấy rõ, thân thể không ở thế giói này, cho người ta cảm giác như ảo ảnh.
- Ngươi là...
Đột nhiên Lệ Hoa Trì kinh hãi, trong hai mắt bắn hào quang xuyên qua vô cùng thời không, nhìn lên người Côn Nô, cả kinh nói:
- Ngươi là Vi Thanh đại nhân!
Vi Thanh?
Người phía dưới trừ Lý Vân Tiêu ra, tất cả mọi người không hiểu ra sao, hiển nhiên là không có nghe qua cái tên này. Tất cả đều cảm thấy vạn phần kỳ quái, vì sao cái tên lạ lẫm này lại làm thập đại Vũ Đế trong truyền thuyết sợ hãi như vậy.
Yêu Long trầm trọng nói:
- Quả nhiên là người này! Tiểu tử, làm sao bây giờ?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 527: Thần khống vũ đế (1)
10.0/10 từ 47 lượt.