Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 485: Thần cung chi môn
- Nói cũng phải, cũng không thể tiếp tục đứng như thế một hai tháng a, cuối cùng bị truyền tống ra ngoài.
- Trận pháp thế gia chó má gì chứ, tùy tiện một trận pháp cũng bị làm khó, thật mất mặt.
Mọi người nghị luận truyền vào tai Từ Phong, trên mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, rốt cục khẽ cắn môi, trong tay đánh ra mấy ký hiệu, đánh vào trận pháp kia. Lý Vân Tiêu biến sắc, vội vàng lôi kéo Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi lui ra phía sau.
Những người khác là tận lực đi tới trước để xem rõ ràng động tác, hy vọng vào lúc trận pháp phá vỡ thì xông vào, cho nên hắn lôi kéo hai người lui về phía sau thì người ta chú ý và hồ nghi.
Đúng lúc này, pháp quyết của Từ Phong khắc lên đồ án, dường như sinh ra phản ứng nào đó, trận pháp bắt đầu thay đổi cấp tốc, từng vòng lực lượng tản ra ngoài, dường như có dấu hiệu buông lỏng.
- Chi, mở ra sao?
Tất cả mọi người khẩn trương lên, trên mặt Từ Phong cũng đầy hưng phấn, giống như đã thật phá vỡ trận pháp.
Ù ù long!
Một âm thanh phong cách cổ xưa từ trong trận pháp truyền ra ngoài, một loại khí tức uy áp tới từ viễn cổ sinh ra, từ trong trận pháp tản mát ra ngoài. Đồ án chân long trên trận pháp dường như sống lại, một đạo khí tức kinh tâm động phách tản ra ngoài, tâm thần tất cả một người bị chấn nhiếp, dưới khí tức cổ xưa này ai cũng sinh ra cảm xúc phải quỳ bái.
- Không tốt, là thượng cổ chân long chi khí! Má ơi, dĩ nhiên thượng cổ chân long là thật!
Bịch bịch!
Từng đám võ giả quỳ xuống trước thượng cổ chân long, những đệ tử này là tinh anh của các môn phái, không ít người lâm nguy không sợ, trực tiếp mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi của mình, làm cho thân thể tinh thần chấn động, nhanh chóng lui ra phía sau.
Sắc mặt La Thanh Vân đại biến, hốc mắt bắt đầu co rút lại, dường như có dấu hiệu yêu hóa.
Một dấu hiệu triệu hoán cổ xưa từ sâu trong huyết mạch của hắn truyền ra, thân thể dần dần bành trướng, dường như muốn dị hoá. Hắn vừa mừng vừa sợ, sợ là vì ý thức của hắn từ từ xói mòn, một ít đoạn ngắn trí nhớ khó hiểu hiện ra. Vui là dưới long uy này, huyết mạch của hắn bắt đầu trở nên tinh thuần hơn.
Vậy mà có thể chiết xuất huyết mạch chi lực!
La Thanh Vân vui mừng quá đỗi, hắn cường đại hoàn toàn là nhờ vào huyết mạch thượng cổ chân long, nhưng mà cực hạn cũng là độ tinh khiết của huyết mạch. Hôm nay dưới long khí tinh thuần ở nơi này, huyết mạch từ từ thức tỉnh.
- Không đúng, đó cũng không phải là long khí tinh thuần nhất.
Lý Vân Tiêu đứng ở đàng xa, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thượng cổ chân long làm sao có thể bị người ta ngưng khắc thành trận nhãn, nhất định là hậu đại trực hệ của chân long. Long khí tinh thuần, nhưng không cách nào so sánh với long khí chân chính.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nhìn qua từng đám võ giả quỳ ở trước mặt, lập tức cảm thấy lòng còn sợ hãi. Lúc này một ít võ giả thiên tài đỉnh cấp lui ra phía sau, nghe được lời này của Lý Vân Tiêu, dường như mang hy vọng ký thác lên người của hắn.
- Bây giờ nên làm cái gì?
Tiền Vô Địch không nhịn được mở miệng.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Tiền Đa Đa là gì của ngươi?
Trên mặt Tiền Vô Địch lộ ra vẻ khinh bỉ, cười khẩy nói:
- Là một phế nhân của Kim Tiền thương hội mà thôi, cũng đáng được ngươi để bụng.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn nắm tay hai mỹ nữ, bắt đầu đi từng bước về phía trận pháp.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua người của hắn, cả đám ngưng trọng lên.
Phía trước chính là nơi long khí bộc phát, không cẩn thận sẽ phải quỳ trước mặt long khí, hắn dựa vào cái gì ngăn cản long khí đây!
Lý Vân Tiêu đi thập phần chậm chạp, nhưng mà mỗi bước rất trầm ổn, cho người ta cảm giác hắn chính là ngọn núi cao vững chải. Rốt cục hắn đi từng bước tới trước trận pháp, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người xuyên qua, trực tiếp chui vào trong đại điện.
- Chi! Xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao có thể ngăn cản long khí?
Lần này tất cả cao thủ thanh tỉnh đều trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu biến mất trong đại điện, tất cả triệt để im lặng.
- Ta không tin, hắn có thể làm được như thế!
Thủy Lạc Yên xông lên đầu tiên, một chiến y màu lam nhạt bao phủ quanh người của nàng, xông lên tới gần đại điện thì dừng bước, toàn thân bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn qua xa xa đầy sợ hãi, rốt cục nàng cắn đầu lưỡi lui ra phía sau.
Sau khi lui hơn ngàn mét, trực tiếp ngã xuống đất, há to miệng thở hào hển, trên mặt của nàng chỉ có khiếp sợ và khiếp sợ mà thôi.
- Sương Diệu Cửu Thiên!
Dương Phương Chu bên kia cũng xanh mặt, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, băng gấm màu bạc hổ thể quấn quanh người, hắn mạnh mẽ tiến lên.
Nhưng mà hắn còn chưa đi tới vị trí Thủy Lạc Yên vừa đi thì thân thể run rẩy, ngay sau đó "Bịch" một tiếng, hắn quỳ xuống chung với đám võ giả kia, phủ phục trên mặt đất lạnh run, không thể lui trở lại nữa.
- Dưới long khí, vạn linh thần phục.
Thần sắc một nam tử ngưng trọng, thì thào tự nói:
- Lý Vân Tiêu làm như thế nào? Không chỉ bản thân hắn đi vào, hắn còn mang theo hai người!
- Thì ra là Á Tinh huynh, không thể ngờ Tu Di Sơn lại hấp dẫn ngươi tới đây.
Trong đám người Yến Nghị kinh ngạc nói, trong mắt ánh mắt tinh quang chớp động, nói:
- Á Tinh huynh lần này chắc có biện pháp hóa giải trận pháp chứ?
Ánh mắt Tào Á Tinh chớp động, trầm tư nói:
- Dưới long khí, vạn linh thần phục. Lý Vân Tiêu không ngờ có thể bình yên vô sự đi vào, như vậy chỉ có một khả năng. Đó không phải là long khí chân chính, hẳn là khí tức hậu đại trực tiếp của chân long phát ra. Muốn phá giải thì phải có thứ khắc chế, hoặc là chỉ có thể cưỡng ép xông vào.
Yến Nghị cười nói ha hả:
- Vậy cũng phiền toái. Nếu như có vật khắc chế, vậy chúng ta đã sớm đi vào. Muốn nói cưỡng ép xông vào, ở đây có vị nào có thể ngăn cản long khí sao?
Ánh mắt Tào Á Tinh nhìn qua La Thanh Vân, La Thanh Vân hai mắt khép hờ, bản thân dường như tiến vào cảnh giới kỳ diệu, có chút phát sinh biến hóa. Một đạo lệ khí hiện ra trong mắt Tào Á Tinh, lãnh đạm nói:
- Vị kia dường như không có bị long khí bài xích, ngược lại rất hưởng thụ đấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên người La Thanh Vân, truyền thuyết trong cơ thể hắn có chân long huyết mạch, hôm nay vừa thấy xem ra nghe đồn hơn phân nửa là thực. Nhưng mà người này trong đồng lứa Thiên vũ Giới danh khí to lớn, không ai dám đánh chủ ý lên hắn.
Chu Tử Nguyên đột nhiên đi tới bên cạnh hai người, nói:
- Nhị vị, nếu các Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm của các ngươi chính thức hợp làm một, có lẽ đủ để phá vỡ long khí này!
Hai người kia thật sự là Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành trốn ra khỏi thông đạo.
Người bốn phía biến sắc, ánh mắt tất cả đều nhìn qua. Yến Nghị cũng ngạc nhiên không thôi, kinh hỉ nói:
- Thì ra Tử Thanh song kiếm đều ở đây, như có thể kết hợp, đây chính là cửu giai huyền khí tồn tại, phá vỡ long khí của á long dễ dàng.
Vạn Cổ Chí Tôn
- Trận pháp thế gia chó má gì chứ, tùy tiện một trận pháp cũng bị làm khó, thật mất mặt.
Mọi người nghị luận truyền vào tai Từ Phong, trên mặt của hắn lúc trắng lúc xanh, rốt cục khẽ cắn môi, trong tay đánh ra mấy ký hiệu, đánh vào trận pháp kia. Lý Vân Tiêu biến sắc, vội vàng lôi kéo Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi lui ra phía sau.
Những người khác là tận lực đi tới trước để xem rõ ràng động tác, hy vọng vào lúc trận pháp phá vỡ thì xông vào, cho nên hắn lôi kéo hai người lui về phía sau thì người ta chú ý và hồ nghi.
Đúng lúc này, pháp quyết của Từ Phong khắc lên đồ án, dường như sinh ra phản ứng nào đó, trận pháp bắt đầu thay đổi cấp tốc, từng vòng lực lượng tản ra ngoài, dường như có dấu hiệu buông lỏng.
- Chi, mở ra sao?
Tất cả mọi người khẩn trương lên, trên mặt Từ Phong cũng đầy hưng phấn, giống như đã thật phá vỡ trận pháp.
Ù ù long!
Một âm thanh phong cách cổ xưa từ trong trận pháp truyền ra ngoài, một loại khí tức uy áp tới từ viễn cổ sinh ra, từ trong trận pháp tản mát ra ngoài. Đồ án chân long trên trận pháp dường như sống lại, một đạo khí tức kinh tâm động phách tản ra ngoài, tâm thần tất cả một người bị chấn nhiếp, dưới khí tức cổ xưa này ai cũng sinh ra cảm xúc phải quỳ bái.
- Không tốt, là thượng cổ chân long chi khí! Má ơi, dĩ nhiên thượng cổ chân long là thật!
Bịch bịch!
Từng đám võ giả quỳ xuống trước thượng cổ chân long, những đệ tử này là tinh anh của các môn phái, không ít người lâm nguy không sợ, trực tiếp mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi của mình, làm cho thân thể tinh thần chấn động, nhanh chóng lui ra phía sau.
Sắc mặt La Thanh Vân đại biến, hốc mắt bắt đầu co rút lại, dường như có dấu hiệu yêu hóa.
Một dấu hiệu triệu hoán cổ xưa từ sâu trong huyết mạch của hắn truyền ra, thân thể dần dần bành trướng, dường như muốn dị hoá. Hắn vừa mừng vừa sợ, sợ là vì ý thức của hắn từ từ xói mòn, một ít đoạn ngắn trí nhớ khó hiểu hiện ra. Vui là dưới long uy này, huyết mạch của hắn bắt đầu trở nên tinh thuần hơn.
Vậy mà có thể chiết xuất huyết mạch chi lực!
La Thanh Vân vui mừng quá đỗi, hắn cường đại hoàn toàn là nhờ vào huyết mạch thượng cổ chân long, nhưng mà cực hạn cũng là độ tinh khiết của huyết mạch. Hôm nay dưới long khí tinh thuần ở nơi này, huyết mạch từ từ thức tỉnh.
- Không đúng, đó cũng không phải là long khí tinh thuần nhất.
Lý Vân Tiêu đứng ở đàng xa, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thượng cổ chân long làm sao có thể bị người ta ngưng khắc thành trận nhãn, nhất định là hậu đại trực hệ của chân long. Long khí tinh thuần, nhưng không cách nào so sánh với long khí chân chính.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nhìn qua từng đám võ giả quỳ ở trước mặt, lập tức cảm thấy lòng còn sợ hãi. Lúc này một ít võ giả thiên tài đỉnh cấp lui ra phía sau, nghe được lời này của Lý Vân Tiêu, dường như mang hy vọng ký thác lên người của hắn.
- Bây giờ nên làm cái gì?
Tiền Vô Địch không nhịn được mở miệng.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, nói:
- Tiền Đa Đa là gì của ngươi?
Trên mặt Tiền Vô Địch lộ ra vẻ khinh bỉ, cười khẩy nói:
- Là một phế nhân của Kim Tiền thương hội mà thôi, cũng đáng được ngươi để bụng.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn nắm tay hai mỹ nữ, bắt đầu đi từng bước về phía trận pháp.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua người của hắn, cả đám ngưng trọng lên.
Phía trước chính là nơi long khí bộc phát, không cẩn thận sẽ phải quỳ trước mặt long khí, hắn dựa vào cái gì ngăn cản long khí đây!
Lý Vân Tiêu đi thập phần chậm chạp, nhưng mà mỗi bước rất trầm ổn, cho người ta cảm giác hắn chính là ngọn núi cao vững chải. Rốt cục hắn đi từng bước tới trước trận pháp, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người xuyên qua, trực tiếp chui vào trong đại điện.
- Chi! Xảy ra chuyện gì? Hắn làm sao có thể ngăn cản long khí?
Lần này tất cả cao thủ thanh tỉnh đều trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu biến mất trong đại điện, tất cả triệt để im lặng.
- Ta không tin, hắn có thể làm được như thế!
Thủy Lạc Yên xông lên đầu tiên, một chiến y màu lam nhạt bao phủ quanh người của nàng, xông lên tới gần đại điện thì dừng bước, toàn thân bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn qua xa xa đầy sợ hãi, rốt cục nàng cắn đầu lưỡi lui ra phía sau.
Sau khi lui hơn ngàn mét, trực tiếp ngã xuống đất, há to miệng thở hào hển, trên mặt của nàng chỉ có khiếp sợ và khiếp sợ mà thôi.
- Sương Diệu Cửu Thiên!
Dương Phương Chu bên kia cũng xanh mặt, thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, băng gấm màu bạc hổ thể quấn quanh người, hắn mạnh mẽ tiến lên.
Nhưng mà hắn còn chưa đi tới vị trí Thủy Lạc Yên vừa đi thì thân thể run rẩy, ngay sau đó "Bịch" một tiếng, hắn quỳ xuống chung với đám võ giả kia, phủ phục trên mặt đất lạnh run, không thể lui trở lại nữa.
- Dưới long khí, vạn linh thần phục.
Thần sắc một nam tử ngưng trọng, thì thào tự nói:
- Lý Vân Tiêu làm như thế nào? Không chỉ bản thân hắn đi vào, hắn còn mang theo hai người!
- Thì ra là Á Tinh huynh, không thể ngờ Tu Di Sơn lại hấp dẫn ngươi tới đây.
Trong đám người Yến Nghị kinh ngạc nói, trong mắt ánh mắt tinh quang chớp động, nói:
- Á Tinh huynh lần này chắc có biện pháp hóa giải trận pháp chứ?
Ánh mắt Tào Á Tinh chớp động, trầm tư nói:
- Dưới long khí, vạn linh thần phục. Lý Vân Tiêu không ngờ có thể bình yên vô sự đi vào, như vậy chỉ có một khả năng. Đó không phải là long khí chân chính, hẳn là khí tức hậu đại trực tiếp của chân long phát ra. Muốn phá giải thì phải có thứ khắc chế, hoặc là chỉ có thể cưỡng ép xông vào.
Yến Nghị cười nói ha hả:
- Vậy cũng phiền toái. Nếu như có vật khắc chế, vậy chúng ta đã sớm đi vào. Muốn nói cưỡng ép xông vào, ở đây có vị nào có thể ngăn cản long khí sao?
Ánh mắt Tào Á Tinh nhìn qua La Thanh Vân, La Thanh Vân hai mắt khép hờ, bản thân dường như tiến vào cảnh giới kỳ diệu, có chút phát sinh biến hóa. Một đạo lệ khí hiện ra trong mắt Tào Á Tinh, lãnh đạm nói:
- Vị kia dường như không có bị long khí bài xích, ngược lại rất hưởng thụ đấy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lên người La Thanh Vân, truyền thuyết trong cơ thể hắn có chân long huyết mạch, hôm nay vừa thấy xem ra nghe đồn hơn phân nửa là thực. Nhưng mà người này trong đồng lứa Thiên vũ Giới danh khí to lớn, không ai dám đánh chủ ý lên hắn.
Chu Tử Nguyên đột nhiên đi tới bên cạnh hai người, nói:
- Nhị vị, nếu các Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm của các ngươi chính thức hợp làm một, có lẽ đủ để phá vỡ long khí này!
Hai người kia thật sự là Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành trốn ra khỏi thông đạo.
Người bốn phía biến sắc, ánh mắt tất cả đều nhìn qua. Yến Nghị cũng ngạc nhiên không thôi, kinh hỉ nói:
- Thì ra Tử Thanh song kiếm đều ở đây, như có thể kết hợp, đây chính là cửu giai huyền khí tồn tại, phá vỡ long khí của á long dễ dàng.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 485: Thần cung chi môn
10.0/10 từ 47 lượt.