Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 483: Đập nát đũng quần (1)
Tất cả mọi người phát mộng, chỉ thấy Đường Nguyên bị tát bay ra xa, hắn rơi xuống linh khí chi hải bên kia, hắn kinh sợ đứng lên, giận dữ hét:
- Ngươi, ngươi là... La Thanh Vân!
Sau khi nhìn rõ gương mặt của người vừa trong nội tâm phát lạnh, ngón tay đăng chỉ vào không trung trở nên xấu hổ, buông cũng không phải, tiếp tục chỉ vào cũng không phải.
Thủy Lạc Yên cũng cả kinh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, dường như hết sức kiêng kị người này.
Hào quang trong mắt La Thanh Vân chớp động, lạnh lùng nói:
- Ngươi thích khi dễ nữ nhân thì ta cũng mặc kệ. Về phần Lý Vân Tiêu, Ta từng thua trong tay của hắn, ngươi nói đánh hắn miệng đầy cứt, vậy có phải là nói ta ở trước mặt của ngươi còn thua cả đống cứt?
Đường Nguyên bụm mặt, hoảng sợ không thôi. Người ở trước mặt này hắn đã nghe nói nhiều, tại Thiên Vũ đại lục, tuyệt đối là thiên tài hàng đầu. Hắn làm sao có thể bại trong tay Lý Vân Tiêu, mặc dù có nghe nói qua, nhưng căn bản sẽ không tin tưởng. Giờ phút này nghe hắn chính miệng nói ra, không chỉ Đường Nguyên, không ít võ giả đều biến sức.
La Thanh Vân nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Lại nói thêm câu ngu xuẩn nào như vừa rồi, trực tiếp giết ngươi, không chào hỏi.
Toàn thân Đường Nguyên run rẩy lên, không dám nói lời nào, bị bạt tai trước mặt mọi người, trên mặt xấu hổ đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
Cả thần cung thoáng cái trở nên quạnh quẽ, mọi người thấy trò hay diễn xong cũng tản ra, tiếp tục tu luyện của mình, đột nhiên một người la hoảng lên, nói:
- Mau nhìn! Bảo điện bên kia có biến hóa.
Trong nội tâm tất cả mọi người chấn động, nhao nhao nhìn qua phía bảo điện kia, chỉ thấy một đạo quang mang sáng lên trong bảo điện, dần dần khuyếch tán ra, hình thành bộ dáng cánh cửa.
- Cửa, đó là cửa! Ha ha, cửa đại điện rốt cuộc mở ra.
- Mọi người đừng cao hứng quá sớm, trước nhìn kỹ hẵn nói! Cánh cửa này quá quỷ dị.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn qua cánh cửa kia biến hóa, một chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người ngây ngốc, chỉ thấy trong cánh cửa có một cái chân bước ra.
Đúng, chính là một chân!
Đúng vậy, chân nhân loại, hơn nữa sau đó một nam tử từ từ đi ra, kinh ngạc nhìn qua bốn phía.
- Chi! Vì sao trong cánh cửa bảo điện lại có người đi ra?
- Cái này... Tiểu tử này là ai? Vì sao quen mắt như thế?
- Móa, sẽ không bị người ta nhanh chân tới trước chứ?
- À? Đây... người này không phải Lý Vân Tiêu sao?
"Xôn xao" lên, tất cả mọi người sôi trào, cả đám vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin nổi. Không ít người thử xông tới, vẫn như trước bị hào quang thần cung ngăn cản ở bên ngoài, cũng giống như lúc trước, không thể tiến vào mảy may.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường lập tức há hốc mồm, Lý Vân Tiêu vì sao xuất hiện ở bên trong? Còn có Vương Cường cùng Chu Tử Nguyên ở xa xa, trong nội tâm chấn động mãnh liệt.
- Mẹ kiếp, hắn làm sao đi vào được?
- Lý Vân Tiêu, mau mở bảo điện này ra, để chúng ta đi vào.
Tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh, Tu Di Thần Cung trong truyền thuyết hiển hiện trước mắt, nhưng không cách nào đi vào. Không cách nào đi vào thì cũng bỏ đi, vậy mà người khác có thể tiến vào, mình không thể tiến vào, đây mới là chuyện đáng căm tức và đáng hận nhất.
- Mở cửa nhanh, nếu không ra khỏi bí cảnh sẽ lấy mạng của ngươi!
Các tiếng khẩn cầu cùng uy hiếp vang lên bốn phía, còn có một chút người nổi giận công kích nhưng chỉ làm chuyện vô bổ.
Lý Vân Tiêu nhanh chóng hiểu rõ thế cục trước mắt, hơn nữa tòa Tu Di Thần Cung này đúng là địa phương đánh dấu trên bản đồ, hắn lập tức mỉm cười làm thủ thế yên tĩnh, nói:
- Mọi người im lặng, đều nghe ta nói!
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, quả nhiên tất cả mọi người yên tĩnh, nhưng mà tiếng hít thở rất nặng, hiển nhiên nội tâm thập phần không bình tĩnh.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn lên người Đinh Linh Nhi, cười nói:
- Ta vừa rồi nghe nói có người muốn đánh ta miệng đầy cứt? Nhưng lại nói dưới háng của hắn rất có tư vị? Không biết là vị anh hùng nào, kính xin đứng ra một chút!
"Xoát", ánh mắt tất cả đều nhìn lên người Đường Nguyên, hơn nữa trực tiếp kéo dài khoảng cách khỏi hắn, làm cho hắn lẻ loi trơ trọi đứng một mình ở giữa.
Sắc mặt Đường Nguyên hiện tại tái nhợt, nhưng nghĩ đến thực lực đối phương, không có gì phải sợ cả, vì vậy ngạo nghễ nói:
- Chính là Đường gia ta, ngươi muốn sao? Đinh Linh Nhi là ta độc chiếm, ngươi muốn đoạt với ta, tìm chết!
Đinh Linh Nhi nghe xong, trong nội tâm khẩn trương, không biết vì sao Đường Nguyên ở trước mặt Lý Vân Tiêu nói ra loại lời này, làm cho nàng càng thêm xấu hổ và giận dữ gấp trăm lần, tức giận tới mức nước mắt chảy dài.
Trong mắt Lý Vân Tiêu không có chút biểu lộ nào cả, gật đầu nói:
- Thì ra là vị anh hùng này. Chư vị, cửa thần cung ta biết cách mở như thế nào. Nhưng nếu như ta mở cửa này ra, vị anh hùng này nói đánh ta miệng đầy cứt, ta không dám mở a!
Không ít người nhao nhao nhíu mày, quát:
- Không cần sợ, chỉ cần ngươi mở cánh cửa này ra, chúng ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn, ai cũng không dám động tới ngươi!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Chư vị nói thì ta tin, nhưng vẫn không có nhiều cảm giác an toàn. Nhưng nếu vị đại ca nào hỗ trợ đánh nát đũng quần của vị anh hùng kia, một lần nữa nhét cứt đầy miệng của hắn, ta nghĩ ta sẽ vui vẽ trợ giúp mọi người mở cửa ra.
Hắn vừa mới nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua Đường Nguyên, hơn nữa đều mang theo chút sát ý.
Sắc mặt Đường Nguyên lập tức đại biến, vạn phần cảnh giác, phẫn nộ quát:
- Các ngươi ai dám động đến ta? Ta chính là thiếu chủ Tứ Cực Môn, giết ta các ngươi chắc chắn sẽ bị diệt môn.
Trong lòng mọi người có kiêng kị, một người trong đó kêu lên:
- Lý Vân Tiêu, chuyện của ngươi và người này là chuyện riêng, mơ tưởng lôi kéo mọi người làm tay chân cho ngươi. Nhanh mở cửa thần cung cho chúng ta vào, đây mới là chuyện chính sự của mọi người.
- Đúng vậy, không sai, nhanh mở cửa thần cung mới là chính sự.
- Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, ai thèm quản nó chứ.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi người, mỉm cười quay người đi trong, nói:
- Được rồi, mọi người cứ đứng ngoài cửa mà chờ thời gian Tu Di Sơn chấm dứt đi, ta tự mình đi tầm bảo, tạm biệt mọi người.
Hắn phất phất tay, lập tức muốn biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người khẩn trương, nhao nhao gào lên:
- Đừng, chớ đi! Chúng ta đập nát đũng quần của hắn còn không được sao? Chỉ cần ngươi mở cửa thần cung ra, thế nào?
Đường Nguyên kinh hãi, hắn đã phát giác được mấy chục đạo thần thức tập trung vào người hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng bỏ chạy ra phía sau.
Nói đùa gì vậy, nơi này có mấy trăm võ giả, chỉ Vũ Tông cũng hơn mười mấy tên, cơ hồ tất cả tinh anh đều tụ tập tại đây, nếu không chạy thì chỉ có con đường chết.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh trực tiếp ngăn trước mặt hắn, ngay sau đó là hai đạo, ba đạo, trong nháy mắt một đám người bao vây hắn, ai cũng cười lạnh không có hảo ý.
Vạn Cổ Chí Tôn
- Ngươi, ngươi là... La Thanh Vân!
Sau khi nhìn rõ gương mặt của người vừa trong nội tâm phát lạnh, ngón tay đăng chỉ vào không trung trở nên xấu hổ, buông cũng không phải, tiếp tục chỉ vào cũng không phải.
Thủy Lạc Yên cũng cả kinh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, dường như hết sức kiêng kị người này.
Hào quang trong mắt La Thanh Vân chớp động, lạnh lùng nói:
- Ngươi thích khi dễ nữ nhân thì ta cũng mặc kệ. Về phần Lý Vân Tiêu, Ta từng thua trong tay của hắn, ngươi nói đánh hắn miệng đầy cứt, vậy có phải là nói ta ở trước mặt của ngươi còn thua cả đống cứt?
Đường Nguyên bụm mặt, hoảng sợ không thôi. Người ở trước mặt này hắn đã nghe nói nhiều, tại Thiên Vũ đại lục, tuyệt đối là thiên tài hàng đầu. Hắn làm sao có thể bại trong tay Lý Vân Tiêu, mặc dù có nghe nói qua, nhưng căn bản sẽ không tin tưởng. Giờ phút này nghe hắn chính miệng nói ra, không chỉ Đường Nguyên, không ít võ giả đều biến sức.
La Thanh Vân nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Lại nói thêm câu ngu xuẩn nào như vừa rồi, trực tiếp giết ngươi, không chào hỏi.
Toàn thân Đường Nguyên run rẩy lên, không dám nói lời nào, bị bạt tai trước mặt mọi người, trên mặt xấu hổ đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
Cả thần cung thoáng cái trở nên quạnh quẽ, mọi người thấy trò hay diễn xong cũng tản ra, tiếp tục tu luyện của mình, đột nhiên một người la hoảng lên, nói:
- Mau nhìn! Bảo điện bên kia có biến hóa.
Trong nội tâm tất cả mọi người chấn động, nhao nhao nhìn qua phía bảo điện kia, chỉ thấy một đạo quang mang sáng lên trong bảo điện, dần dần khuyếch tán ra, hình thành bộ dáng cánh cửa.
- Cửa, đó là cửa! Ha ha, cửa đại điện rốt cuộc mở ra.
- Mọi người đừng cao hứng quá sớm, trước nhìn kỹ hẵn nói! Cánh cửa này quá quỷ dị.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn qua cánh cửa kia biến hóa, một chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người ngây ngốc, chỉ thấy trong cánh cửa có một cái chân bước ra.
Đúng, chính là một chân!
Đúng vậy, chân nhân loại, hơn nữa sau đó một nam tử từ từ đi ra, kinh ngạc nhìn qua bốn phía.
- Chi! Vì sao trong cánh cửa bảo điện lại có người đi ra?
- Cái này... Tiểu tử này là ai? Vì sao quen mắt như thế?
- Móa, sẽ không bị người ta nhanh chân tới trước chứ?
- À? Đây... người này không phải Lý Vân Tiêu sao?
"Xôn xao" lên, tất cả mọi người sôi trào, cả đám vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin nổi. Không ít người thử xông tới, vẫn như trước bị hào quang thần cung ngăn cản ở bên ngoài, cũng giống như lúc trước, không thể tiến vào mảy may.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường lập tức há hốc mồm, Lý Vân Tiêu vì sao xuất hiện ở bên trong? Còn có Vương Cường cùng Chu Tử Nguyên ở xa xa, trong nội tâm chấn động mãnh liệt.
- Mẹ kiếp, hắn làm sao đi vào được?
- Lý Vân Tiêu, mau mở bảo điện này ra, để chúng ta đi vào.
Tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh, Tu Di Thần Cung trong truyền thuyết hiển hiện trước mắt, nhưng không cách nào đi vào. Không cách nào đi vào thì cũng bỏ đi, vậy mà người khác có thể tiến vào, mình không thể tiến vào, đây mới là chuyện đáng căm tức và đáng hận nhất.
- Mở cửa nhanh, nếu không ra khỏi bí cảnh sẽ lấy mạng của ngươi!
Các tiếng khẩn cầu cùng uy hiếp vang lên bốn phía, còn có một chút người nổi giận công kích nhưng chỉ làm chuyện vô bổ.
Lý Vân Tiêu nhanh chóng hiểu rõ thế cục trước mắt, hơn nữa tòa Tu Di Thần Cung này đúng là địa phương đánh dấu trên bản đồ, hắn lập tức mỉm cười làm thủ thế yên tĩnh, nói:
- Mọi người im lặng, đều nghe ta nói!
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, quả nhiên tất cả mọi người yên tĩnh, nhưng mà tiếng hít thở rất nặng, hiển nhiên nội tâm thập phần không bình tĩnh.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn lên người Đinh Linh Nhi, cười nói:
- Ta vừa rồi nghe nói có người muốn đánh ta miệng đầy cứt? Nhưng lại nói dưới háng của hắn rất có tư vị? Không biết là vị anh hùng nào, kính xin đứng ra một chút!
"Xoát", ánh mắt tất cả đều nhìn lên người Đường Nguyên, hơn nữa trực tiếp kéo dài khoảng cách khỏi hắn, làm cho hắn lẻ loi trơ trọi đứng một mình ở giữa.
Sắc mặt Đường Nguyên hiện tại tái nhợt, nhưng nghĩ đến thực lực đối phương, không có gì phải sợ cả, vì vậy ngạo nghễ nói:
- Chính là Đường gia ta, ngươi muốn sao? Đinh Linh Nhi là ta độc chiếm, ngươi muốn đoạt với ta, tìm chết!
Đinh Linh Nhi nghe xong, trong nội tâm khẩn trương, không biết vì sao Đường Nguyên ở trước mặt Lý Vân Tiêu nói ra loại lời này, làm cho nàng càng thêm xấu hổ và giận dữ gấp trăm lần, tức giận tới mức nước mắt chảy dài.
Trong mắt Lý Vân Tiêu không có chút biểu lộ nào cả, gật đầu nói:
- Thì ra là vị anh hùng này. Chư vị, cửa thần cung ta biết cách mở như thế nào. Nhưng nếu như ta mở cửa này ra, vị anh hùng này nói đánh ta miệng đầy cứt, ta không dám mở a!
Không ít người nhao nhao nhíu mày, quát:
- Không cần sợ, chỉ cần ngươi mở cánh cửa này ra, chúng ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn, ai cũng không dám động tới ngươi!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Chư vị nói thì ta tin, nhưng vẫn không có nhiều cảm giác an toàn. Nhưng nếu vị đại ca nào hỗ trợ đánh nát đũng quần của vị anh hùng kia, một lần nữa nhét cứt đầy miệng của hắn, ta nghĩ ta sẽ vui vẽ trợ giúp mọi người mở cửa ra.
Hắn vừa mới nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua Đường Nguyên, hơn nữa đều mang theo chút sát ý.
Sắc mặt Đường Nguyên lập tức đại biến, vạn phần cảnh giác, phẫn nộ quát:
- Các ngươi ai dám động đến ta? Ta chính là thiếu chủ Tứ Cực Môn, giết ta các ngươi chắc chắn sẽ bị diệt môn.
Trong lòng mọi người có kiêng kị, một người trong đó kêu lên:
- Lý Vân Tiêu, chuyện của ngươi và người này là chuyện riêng, mơ tưởng lôi kéo mọi người làm tay chân cho ngươi. Nhanh mở cửa thần cung cho chúng ta vào, đây mới là chuyện chính sự của mọi người.
- Đúng vậy, không sai, nhanh mở cửa thần cung mới là chính sự.
- Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, ai thèm quản nó chứ.
Lý Vân Tiêu nhìn qua mọi người, mỉm cười quay người đi trong, nói:
- Được rồi, mọi người cứ đứng ngoài cửa mà chờ thời gian Tu Di Sơn chấm dứt đi, ta tự mình đi tầm bảo, tạm biệt mọi người.
Hắn phất phất tay, lập tức muốn biến mất trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người khẩn trương, nhao nhao gào lên:
- Đừng, chớ đi! Chúng ta đập nát đũng quần của hắn còn không được sao? Chỉ cần ngươi mở cửa thần cung ra, thế nào?
Đường Nguyên kinh hãi, hắn đã phát giác được mấy chục đạo thần thức tập trung vào người hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng bỏ chạy ra phía sau.
Nói đùa gì vậy, nơi này có mấy trăm võ giả, chỉ Vũ Tông cũng hơn mười mấy tên, cơ hồ tất cả tinh anh đều tụ tập tại đây, nếu không chạy thì chỉ có con đường chết.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh trực tiếp ngăn trước mặt hắn, ngay sau đó là hai đạo, ba đạo, trong nháy mắt một đám người bao vây hắn, ai cũng cười lạnh không có hảo ý.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 483: Đập nát đũng quần (1)
10.0/10 từ 47 lượt.