Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 472: Thất túc đạo quả (2)

- Muốn chiến thì tùy thời phụng bồi!

Một tên võ giả nam vực lãnh đạm nói:

- Nhưng mà, nếu như động thủ ở nơi này, sợ là trực tiếp lan đến gần Thất Túc Đạo Quả, tới lúc đó đừng mong ai chiếm được!

Thôi Tứ lãnh đạm nói:

- Chiến đương nhiên là không tránh được, nếu không một cây đạo quả làm sao chia? Ta đề nghị trước bố trí một đạo kết giới, phong bế phạm vi vài dặm thành cấm địa, để tránh cường giả khác xâm nhập cưỡng mất.

- Đúng vậy, phải nên như thế! Thất Túc Đạo Quả mỗi khi sinh ra một lá cây thì sinh ra dị tượng không nhỏ, sẽ hấp dẫn nhiều cao thủ tới đây. Chúng ta bố trí đại trận, phong tỏa nơi này lại.

Tiết Khuyết hưởng ứng đầu tiên, tất cả mọi người cảm thấy thập phần có lý, những võ giả nam vực không hành động, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Như thế nào? Các ngươi dường như không đồng ý với ý kiến này?

Một tên võ giả nam vực cười nói:

- Muốn đánh thì đánh, bố cái gì kết giới! Nếu chúng ta không chiếm được Thất Túc Đạo Quả, vậy chúng ta cũng đánh cho nó không còn là được.

- Hừ, quả nhiên là cặn bã!

Tiết Khuyết tiến lên phía trước một bước, khí thế ngập trời bắn lên cao, tập trung vào tám người nam vực lại, lạnh lùng nói:

- Thôi Tứ, ngươi ra tay bố trí kết giới, những người còn lại bảo hộ Thất Túc Đạo Quả, tám tên cặn bã này ta sẽ thu thập.

Hắn lập tức ra tay, uy thế kinh người. Không chút do dự kim quang bay ra khỏi tay, bao phủ tám tên võ giả vào trong, không gian rung động rất mạnh.


Những người còn lại vô cùng ăn ý, chín người duy trì một vòng, bảo hộ Thất Túc Đạo Quả vào bên trong.

Thôi Tứ dường như cực kỳ có lòng tin vào Tiết Khuyết, hắn cũng trực tiếp ra tay, một đạo hào quang bao phủ đáy cốc, xông tới chân trời, bầu trời biến thành năm màu, một đạo kết giới dùng mọi người làm trung tâm kéo dài ra ngoài.

Tám tên võ giả nam vực vô cùng tức giận, đối phương coi rẻ bản thân mình như vậy, bọn họ sao nhịn được.

- Nguyên tố hỏa hệ trong thiên địa, tụ tập cho ta!

Hai mắt Tiết Khuyết khép hờ, một đạo hàn quang trong con ngươi hiện lên, bàn tay của hắn đấy một đạo năng lượng ra ngoài, nói từng chữ:

- Bát hoang thần bạo!

Một cảm giác nóng rực bao phủ không khí, sắc mặt tám tên võ giả đại biến, một người hoảng sợ thất thanh quát:

- Khí thế này... Ngũ tinh Vũ Tông! Tiểu tử này dĩ nhiên là ngũ tinh Vũ Tông.

Một tinh một ngày địa!

Trong tám người nam vực, tu vị cao nhất chỉ là tam tinh Vũ Tông. Sắc mặt tám người đại biến, trước sau đều ra tay, liều lĩnh muốn phá vỡ sóng nhiệt từ bốn phương tám hướng quét tới.

Ánh mắt Tiết Khuyết lạnh xuống, tay phải giơ lên điểm ra một chỉ, hắn quát dài:

- Bạo!

Ầm ầm!



Bởi vì linh khí quá mức dồi dào, lực lượng nổ tung cũng trở nên mạnh mẽ, tầng tầng điệp cộng lại, một sóng khí to lớn quét qua các nơi.

Chín người thủ hộ Thất Túc Đạo Quả cũng đầy vẻ kinh ngạc. Vội vàng nhao nhao kết ấn tạo thành kết giới bảo hộ Thất Túc Đạo Quả vào bên trong. Vụ nổ lan tới cũng không thể làm gì bọn họ.

- Ô, súc sinh!

Hỏa diễm tản ra, một tên võ giả nam vực tay cầm búa lớn, hai mắt đỏ bừng chém mạnh tới.

- Bổ Thiên Chùy!

Tiết Khuyết nhìn miệt thị, nhẹ nhàng bước ra đánh một quyền.

Quyền uy hiển hách, linh khí bốn phía chấn động, dùng ưu thế áp đảo đánh thẳng vào búa lớn.

Phanh!

Búa lớn của tên võ giả này rời tay, thân thể của hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, thất khiếu đổ máu, thân thể va chạm vào vách núi, khí tuyệt bỏ mình.

Phủng!

Búa lớn rơi xuống, bị Tiết Khuyết cầm trong tay giơ lên cao cao.

Một vụ nổ chỉ làm ba người sống sót, ba người này toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, không ngừng lui ra phía sau, không ngừng cầu xin tha thứ:

- Đại nhân, đừng giết chúng ta, Thất Túc Đạo Quả chúng ta không muốn, thả chúng ta con đường sống đi!



Hắn nhìn qua thi thể đầy đất, lộ ra vẻ mỉa mai, nói:

- Hừ, nam vực quả nhiên là nơi thâm sơn cùng cốc, bọn cặn bã như vậy đã trở thành cường giả Vũ Tông, vậy mà trong tay chỉ có tứ giai huyền khí sử dụng a.

- Ha ha, nếu bọn chúng có ngũ giai huyền khí, Tiết Khuyết huynh chỉ sợ cũng không đắc thủ dễ dàng rồi.

Một người trong đó cười nói ha hả, nhưng nhìn qua Tiết Khuyết với ánh mắt đầy kiêng kị.

Tiết Khuyết cười nhạt một tiếng, nói:

- Vẫn là Thanh Thành huynh số mệnh mạnh nhất, không ngờ có thể có được thất giai Thanh Tác Kiếm, chúng ta thật sự hâm mộ mà.

Một trong chín tên thủ hộ Thất Túc Đạo Quả chính là Lữ Thanh Thành, hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

- Không tốt!

Vào lúc Thôi Tứ đang bố trí kết giới đột nhiên biến sắc, hắn nhìn qua bầu trời.

- Thôi Tứ huynh, xảy ra chuyện gì?

Những người còn lại đầy kinh hãi, nhìn qua bầu trời.

Chỉ thấy trên bầu trời lúc nào đã xuất hiện trường kiếm màu tím, hào quang bắn ra bốn phía, vậy mà chém phá kết giới, trường kiếm hóa thành hình thái cực lớn, lẳng lặng dừng trên không trung.

- Người nào? Dám giương oai ở trên!



- Tử Ảnh Kiếm!

Lữ Thanh Thành kinh hô, xương tay vang lên tiếng "Đùng". Nắm tay của hắn lộ gân xanh, hiển nhiên nhận ra chủ nhân thanh kiếm.

- Ah?

Trên không trung truyền ra tiếng kêu thần bí, mỉa mai, nói:

- Thì ra là Thanh Thành huynh bị một chưởng cvuar Lý Vân Tiêu đập bay a.

Hai bóng dáng hiển hiện ra trên không trung, một người trong đó duỗi tay ra, Tử Ảnh Kiếm lập tức hóa thành một đạo kiếm quang bị hắn thu lại. Một người khác thì cười hì hì nhìn qua bên dưới.

- Không chỉ có Thanh Thành huynh ở đây, ngay cả ba cao thủ võ đạo bị thua cũng ở nơi này, thật là trùng hợp, thật là trùng hợp a, ha ha!

Lữ Thanh Thành cùng Dương Phương Chu mấy người này tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

Những người này ở trong môn phái của mình không ai không phải thiên tài tinh anh, ngày bình thường được người ta tôn kính, đâu chịu nổi loại sỉ nhục này. Đặc biệt là Dương Phương Chu ba người, tại thành Viêm Vũ bọn họ mất mặt rất lớn, chịu nhục muốn tìm Lý Vân Tiêu rửa sạch hổ thẹn lúc trước. Hiện tại bị người ta đâm ra chuyện này, quả thực còn khó chịu hơn giết bọn họ.

Nhưng Thất Túc Đạo Quả trước mặt, mỗi người đều trở nên tỉnh táo hơn nhiều, tất cả đều vùi sâu thù hận trong đáy lòng.

- Ta nói là ai, thì ra là bắc vực Chiến gia Chiến Phàm cùng Mai Hoa Đảo Chu Tử Nguyên.

Sắc mặt Tiết Khuyết âm trầm, không thể ngờ lại gặp phải hai đại địch. Muốn đạt được Thất Túc Đạo Quả càng trở nên khó khăn hơn.

Chu Tử Nguyên cười hì hì nói ra:

- Chiến Phàm huynh, ta nói không sai chứ? Nơi này quả nhiên có bảo bối. Hạo Thiên Kính của ta có thể dò xét dị tượng trong phương viên trăm dặm, bất luận là thiên tài địa bảo gì cũng đừng mong thoát khỏi ta dò xét.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 472: Thất túc đạo quả (2)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...