Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 443: Chôn kiếm (1)
- Đã suy tính ra?
Tất cả mọi người khẩn trương, đặc biệt là những đệ tử đang có tinh thạch trong tay càng vãnh tai lắng nghe. Tân Bì ba người cũng tập trung tinh thần.
Ánh mắt Phương Đức quét qua toàn trường, thời điểm nhìn thấy Lý Vân Tiêu thì vui vẻ, lúc này mới cất cao giọng nói:
- Thời gian Tu Di Sơn mở ra là năm ngày sau, nằm ở giao giới Hỏa Ô đế quốc và Thiên Thủy quốc! Chỗ đó có một tòa thành trì, theo cao thủ ba phái cùng suy tính, cửa vào Tu Di Sơn có lẽ ở trên không thành Viêm Vũ ngàn mét.
- Thành Viêm Vũ?
Tất cả mọi người đồng tử hơi co lại, nhao nhao hoảng sợ đưa mắt nhìn qua thân ảnh cô tịch ở khu đất trống.
Lý Vân Tiêu cũng ngạc nhiên, không thể ngờ bản thân hắn gặp phải cảnh này.
Phương Đức nói:
- Chư vị đều tán đi, năm ngày sau, bằng vào tinh thạch tiến vào thành Viêm Vũ.
Mọi người xôn xao lớn, nhao nhao muốn rời đi.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
- Chậm đã!
Tất cả mọi người vừa định rời đi đều kinh ngạc nhìn qua hắn, tất cả đều hết sức tò mò.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:
- Ba ngày về sau, thành Viêm Vũ tổ chức đấu giá hội tinh thạch, phàm là người Hỏa Ô đế quốc có thể tham gia! Đồng thời, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, tận lực hạn chế nhân viên. Phàm là người tham gia đấu giá đều phải giao nạp một trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch vào bàn phí. Nếu như chút nguyên thạch cũng không đóng nổi, vậy đừng có tới để bớt mất mặt.
- Cái gì?
Trừ Tân Bì đã sớm biết ra, tất cả mọi người chấn động, nhao nhao không tin nổi.
- Bán danh ngạch? Hắn nói có chút ít tinh thạch muốn bán? Là thực sao? Ta không có nghe sai?
- Ha ha, quá tốt! Sớm biết như thế, lão tử không cần liều mạng mạo hiểm ba ngày trên đảo./
- Thật khờ, danh ngạch trân quý như thế vậy mà mang ra bán?
- Hư, nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết ah! Người ta nhiều danh ngạch như vậy dùng không hết, bán một chút cũng là bình thường!
- Móa, như thế nào chỉ cho phép Hỏa Ô đế quốc mua, quá không công bình!
- Đồ vật của người khác, muốn bán thế nào cần ngươi khoa tay múa chân sao? Dù ngươi có đi vệ sinh trên phố cũng chẳng ai quan tâm đâu.
Phương Đức cũng cả kinh, không thể ngờ Lý Vân Tiêu lại đấu giá danh ngạch, hắn khiếp sợ nhìn qua Tân Bì.
Tân Bì thì nhún nhún vai, hắn hoàn toàn chỉ có thể cười khổ.
Tuy Tân Bì đã sớm biết hắn sẽ đấu giá tinh thạch, nhưng hắn thực mở miệng nói muốn bán thì vẫn khiếp sợ. Nhưng nghĩ tới một trăm vạn trung phẩm nguyên thạch vào bàn phí, đến lúc đó nhất định là thế lực khắp nơi sẽ thẩm thấu vào, sẽ có mấy ngàn người tiến tới đấu giá, đó chính là vài tỷ nguyên thạch a.
Hắn lập tức bị mấy con số mình tính ra làm hoảng sợ, sợ rằng nhiều tinh thạch như thế muốn bán ra cũng không được cái giá này. Tiểu tử này thật sự hung ác ah!
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, nói:
- Ta sớm hoan nghênh mọi người đến, thành Viêm Vũ hoan nghênh các ngươi!
Lúc này hắn tươi cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn lạnh cả người. Nếu có người biết suy nghĩ của hắn hiện tại, đoán chừng sẽ xông lên chém giết hắn.
Hiện tại trong lòng Lý Vân Tiêu tính toán giới nghiêm thành Viêm Vũ như thế nào, toàn bộ đề cao phí thuê trọ và phí vào thành gấp vạn lần. Đến lúc đó tinh anh cả nam vực muốn vào Tu Di Sơn, mỗi người ít nhất được giao mấy vạn khối nguyên thạch làm phí qua đường.
Bởi như vậy, sau khi thu xong nguyên thạch, đoán chừng có thể hoàn toàn mở một đại vực trong Giới Thần Bi ra.
Kế tiếp là đệ tử các quốc gia được hộ tống về tông môn, Lý Vân Tiêu trực tiếp từ chối Tân Bì cùng Phương Đức hộ tống, cố ý một người quay trở về thành Viêm Vũ.
Hắn còn muốn vội vàng bố trí chuyện đấu giá và thu phí.
- Làm sao có thể? Hắn vẫn nằm trong thần thức tập trung của ta, vậy mà biến mất không thấy đâu?
Phương Đức vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin bay lên trời, hắn phóng thần thức ra cực hạn, vẫn không có tìm thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu.
Tân Bì cười khổ nói:
- Kẻ này thần bí phi phàm, ta vẫn cho rằng tất cả vẫn trong khống chế của mình, về sau mới dần dần phát hiện căn bản nhìn không thấu kẻ này.
Phương Đức cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lý Vân Tiêu thiên phú phi phàm, đừng nói tại nam vực. Cho dù phóng nhãn cả Thiên Vũ Đại Lục, sợ rằng cũng là tồn tại phượng mao lân giác. Nhưng hắn làm người quá mức đường hoàng, không hiểu thu liễm, ta sợ hắn trước khi thành danh đã bị bóp chết.
Tân Bì nói:
- Từ xưa đến nay, có nhân vật tuyệt thế nào không phải kẻ hung hăng càn quấy và cuồng vọng. Ta xem kẻ này, tuyệt không phải kẻ chết sớm.
Phương Đức nói:
- Chỉ hy vọng như thế a. Cho dù người này có thân phận thế nào, ít nhất vẫn là người Hỏa Ô đế quốc chúng ta. Hiện tại giao hảo với hắn chỉ có lợi mà không có một hai. Sau đó không lâu thành Viêm Vũ sợ rằng sẽ gió nổi mây phun, các loại công việc trị an cần nhờ Bì đại nhân, đến lúc đó ba phái sẽ thỉnh cao thủ trận pháp tới thành Viêm Vũ bố trí đại trận, áp chế tu vị của mọi người, để tránh nháo sự trong thành. Ta hiện tại lập tức quay trở lại Tụ Thiên Tông, báo cáo với tông chủ Tề Phong tất cả công việc cần thiết.
Hai người tạm biệt nhau, hóa thành hào quang biến mất ở xa xa.
Thời gian uống cạn chung trà, đột nhiên ở chân núi phía trước có thân ảnh nam tử trung niên đang đứng.
Tuy chỉ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào, nhưng thật giống như biến nơi này thành bình chướng hiểm yếu, đem trọn mặt đất phân thành hai nửa, bất luận kẻ nào đều không thể vượt qua.
Nhìn qua vị trí hắn đứng chính là thiên hạ của hắn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, đột nhiên dừng bước lại, sợ hãi nói:
- Lĩnh vực! Vũ Tôn?
Tên nam tử trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra kinh ngạc, lại cười nói:
- Quả nhiên không giống bình thường, vậy mà biết rõ lĩnh vực Vũ Tôn. Đệ tử vô dụng, đành phải sư phó xuất mã. Ta tới tìm bội kiếm của ta về, ta là Lãnh Tinh Ba.
Lãnh Tinh Ba!
Đoạn tình sơn chủ!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng lên, thực sự không phải vì danh khí của đối phương, mà là Lãnh Tinh Ba giống như trống rỗng xuất hiện ở đây, nhưng kỳ thật vẫn đứng ở nơi đó, cũng không có thi triển bất luận thủ pháp ẩn giấu gì. Dù thần thức cường đại như hắn cũng chỉ vừa mới phát hiện. Ngay cả Tân Bì cùng Phương Đức cũng không phát giác ra.
Có thể làm được điểm này, chỉ có bát hoang cảnh Vũ Tôn!
Bát hoang hoàn vũ, duy ngã độc tôn!
Vạn Cổ Chí Tôn
Tất cả mọi người khẩn trương, đặc biệt là những đệ tử đang có tinh thạch trong tay càng vãnh tai lắng nghe. Tân Bì ba người cũng tập trung tinh thần.
Ánh mắt Phương Đức quét qua toàn trường, thời điểm nhìn thấy Lý Vân Tiêu thì vui vẻ, lúc này mới cất cao giọng nói:
- Thời gian Tu Di Sơn mở ra là năm ngày sau, nằm ở giao giới Hỏa Ô đế quốc và Thiên Thủy quốc! Chỗ đó có một tòa thành trì, theo cao thủ ba phái cùng suy tính, cửa vào Tu Di Sơn có lẽ ở trên không thành Viêm Vũ ngàn mét.
- Thành Viêm Vũ?
Tất cả mọi người đồng tử hơi co lại, nhao nhao hoảng sợ đưa mắt nhìn qua thân ảnh cô tịch ở khu đất trống.
Lý Vân Tiêu cũng ngạc nhiên, không thể ngờ bản thân hắn gặp phải cảnh này.
Phương Đức nói:
- Chư vị đều tán đi, năm ngày sau, bằng vào tinh thạch tiến vào thành Viêm Vũ.
Mọi người xôn xao lớn, nhao nhao muốn rời đi.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu lớn tiếng nói:
- Chậm đã!
Tất cả mọi người vừa định rời đi đều kinh ngạc nhìn qua hắn, tất cả đều hết sức tò mò.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười nói:
- Ba ngày về sau, thành Viêm Vũ tổ chức đấu giá hội tinh thạch, phàm là người Hỏa Ô đế quốc có thể tham gia! Đồng thời, vì ngăn ngừa phiền toái không cần thiết, tận lực hạn chế nhân viên. Phàm là người tham gia đấu giá đều phải giao nạp một trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch vào bàn phí. Nếu như chút nguyên thạch cũng không đóng nổi, vậy đừng có tới để bớt mất mặt.
- Cái gì?
Trừ Tân Bì đã sớm biết ra, tất cả mọi người chấn động, nhao nhao không tin nổi.
- Bán danh ngạch? Hắn nói có chút ít tinh thạch muốn bán? Là thực sao? Ta không có nghe sai?
- Ha ha, quá tốt! Sớm biết như thế, lão tử không cần liều mạng mạo hiểm ba ngày trên đảo./
- Thật khờ, danh ngạch trân quý như thế vậy mà mang ra bán?
- Hư, nhỏ giọng một chút, ngươi muốn chết ah! Người ta nhiều danh ngạch như vậy dùng không hết, bán một chút cũng là bình thường!
- Móa, như thế nào chỉ cho phép Hỏa Ô đế quốc mua, quá không công bình!
- Đồ vật của người khác, muốn bán thế nào cần ngươi khoa tay múa chân sao? Dù ngươi có đi vệ sinh trên phố cũng chẳng ai quan tâm đâu.
Phương Đức cũng cả kinh, không thể ngờ Lý Vân Tiêu lại đấu giá danh ngạch, hắn khiếp sợ nhìn qua Tân Bì.
Tân Bì thì nhún nhún vai, hắn hoàn toàn chỉ có thể cười khổ.
Tuy Tân Bì đã sớm biết hắn sẽ đấu giá tinh thạch, nhưng hắn thực mở miệng nói muốn bán thì vẫn khiếp sợ. Nhưng nghĩ tới một trăm vạn trung phẩm nguyên thạch vào bàn phí, đến lúc đó nhất định là thế lực khắp nơi sẽ thẩm thấu vào, sẽ có mấy ngàn người tiến tới đấu giá, đó chính là vài tỷ nguyên thạch a.
Hắn lập tức bị mấy con số mình tính ra làm hoảng sợ, sợ rằng nhiều tinh thạch như thế muốn bán ra cũng không được cái giá này. Tiểu tử này thật sự hung ác ah!
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, nói:
- Ta sớm hoan nghênh mọi người đến, thành Viêm Vũ hoan nghênh các ngươi!
Lúc này hắn tươi cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn lạnh cả người. Nếu có người biết suy nghĩ của hắn hiện tại, đoán chừng sẽ xông lên chém giết hắn.
Hiện tại trong lòng Lý Vân Tiêu tính toán giới nghiêm thành Viêm Vũ như thế nào, toàn bộ đề cao phí thuê trọ và phí vào thành gấp vạn lần. Đến lúc đó tinh anh cả nam vực muốn vào Tu Di Sơn, mỗi người ít nhất được giao mấy vạn khối nguyên thạch làm phí qua đường.
Bởi như vậy, sau khi thu xong nguyên thạch, đoán chừng có thể hoàn toàn mở một đại vực trong Giới Thần Bi ra.
Kế tiếp là đệ tử các quốc gia được hộ tống về tông môn, Lý Vân Tiêu trực tiếp từ chối Tân Bì cùng Phương Đức hộ tống, cố ý một người quay trở về thành Viêm Vũ.
Hắn còn muốn vội vàng bố trí chuyện đấu giá và thu phí.
- Làm sao có thể? Hắn vẫn nằm trong thần thức tập trung của ta, vậy mà biến mất không thấy đâu?
Phương Đức vẻ mặt khiếp sợ, khó có thể tin bay lên trời, hắn phóng thần thức ra cực hạn, vẫn không có tìm thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu.
Tân Bì cười khổ nói:
- Kẻ này thần bí phi phàm, ta vẫn cho rằng tất cả vẫn trong khống chế của mình, về sau mới dần dần phát hiện căn bản nhìn không thấu kẻ này.
Phương Đức cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Lý Vân Tiêu thiên phú phi phàm, đừng nói tại nam vực. Cho dù phóng nhãn cả Thiên Vũ Đại Lục, sợ rằng cũng là tồn tại phượng mao lân giác. Nhưng hắn làm người quá mức đường hoàng, không hiểu thu liễm, ta sợ hắn trước khi thành danh đã bị bóp chết.
Tân Bì nói:
- Từ xưa đến nay, có nhân vật tuyệt thế nào không phải kẻ hung hăng càn quấy và cuồng vọng. Ta xem kẻ này, tuyệt không phải kẻ chết sớm.
Phương Đức nói:
- Chỉ hy vọng như thế a. Cho dù người này có thân phận thế nào, ít nhất vẫn là người Hỏa Ô đế quốc chúng ta. Hiện tại giao hảo với hắn chỉ có lợi mà không có một hai. Sau đó không lâu thành Viêm Vũ sợ rằng sẽ gió nổi mây phun, các loại công việc trị an cần nhờ Bì đại nhân, đến lúc đó ba phái sẽ thỉnh cao thủ trận pháp tới thành Viêm Vũ bố trí đại trận, áp chế tu vị của mọi người, để tránh nháo sự trong thành. Ta hiện tại lập tức quay trở lại Tụ Thiên Tông, báo cáo với tông chủ Tề Phong tất cả công việc cần thiết.
Hai người tạm biệt nhau, hóa thành hào quang biến mất ở xa xa.
Thời gian uống cạn chung trà, đột nhiên ở chân núi phía trước có thân ảnh nam tử trung niên đang đứng.
Tuy chỉ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc chấn động nào, nhưng thật giống như biến nơi này thành bình chướng hiểm yếu, đem trọn mặt đất phân thành hai nửa, bất luận kẻ nào đều không thể vượt qua.
Nhìn qua vị trí hắn đứng chính là thiên hạ của hắn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, đột nhiên dừng bước lại, sợ hãi nói:
- Lĩnh vực! Vũ Tôn?
Tên nam tử trung niên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra kinh ngạc, lại cười nói:
- Quả nhiên không giống bình thường, vậy mà biết rõ lĩnh vực Vũ Tôn. Đệ tử vô dụng, đành phải sư phó xuất mã. Ta tới tìm bội kiếm của ta về, ta là Lãnh Tinh Ba.
Lãnh Tinh Ba!
Đoạn tình sơn chủ!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu ngưng trọng lên, thực sự không phải vì danh khí của đối phương, mà là Lãnh Tinh Ba giống như trống rỗng xuất hiện ở đây, nhưng kỳ thật vẫn đứng ở nơi đó, cũng không có thi triển bất luận thủ pháp ẩn giấu gì. Dù thần thức cường đại như hắn cũng chỉ vừa mới phát hiện. Ngay cả Tân Bì cùng Phương Đức cũng không phát giác ra.
Có thể làm được điểm này, chỉ có bát hoang cảnh Vũ Tôn!
Bát hoang hoàn vũ, duy ngã độc tôn!
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 443: Chôn kiếm (1)
10.0/10 từ 47 lượt.