Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 401: Thu hoạch lớn (2)
Ân Triều Dương nổi lá gan cười khổ nói:
- Nhưng Vân thiếu gia mới gây tiếng động lớn như vậy đã chạy đến Vạn Bảo Lâu ta, thế này... Mọi người nhìn như thế? Không biết Vân thiếu gia làm vậy là vì sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chẳng vì gì, chỉ đến cảm tạ Ân trưởng lão lần này cho mượn tiền. Sau khi cho mượn tiền thì Ân trưởng lão luôn bế quan tu luyện, ta không có cơ hội trực tiếp cảm ơn Ân trưởng lão. Lão thuận đường đến.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Hay Ân trưởng lão nghĩ ta có ý đồ gì? Hoặc hiểu lầm ta đến trả tiền? Ai dà, nay túi tiền eo hẹp mà số tiền kia quá lớn, ta còn phải chờ qua một đoạn thời gian nữa mới trả lại cho Ân trưởng lão được.
Lý Vân Tiêu ủ rũ, làm bộ lắc đầu than thở.
Ân trưởng lão chửi thầm trong bụng:
- Tổ cha nhà ngươi đóng kịch giỏi quá! Ai không biết lần trước ngươi trấn lột một đống nguyên thạch của Chu gia? Lần này lại bóc lột thêm lần nữa, đi than nghèo với ta? Hiện tại tiền phân bộ Vạn Bảo Lâu trong Hỏa Ô đế quốc cộng lại không nhiều bằng ngươi! Đừng tưởng rằng lão tử không biết ý đồ của ngươi, muốn dùng Vạn Bảo Lâu làm tâm chắn sóng gió cho ngươi!
Trong lòng Ân Triều Dương chửi Lý Vân Tiêu thúi đầu nhưng mặt ngoài cười tươi nói:
- Vân thiếu gia nói đùa, số tiền đó cũng không phải số lớn, chẳng đáng gì với Vạn Bảo Lâu ta, chờ khi nào Vân thiếu gia dư dả trả lại cũng không muộn.
Lòng Ân Triều Dương cay đắng nguyền rủa, mặt ngoài thì không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh nhấm nháp trà thơm.
Lý Vân Tiêu reo lên:
- Đa tạ Ân trưởng lão! Vạn Bảo Lâu quả nhiên giàu có mà ộng rãi. Ta đến đây thật ra muốn muượn ít nguyên thạch, ta còn lo Vạn Bảo Lâu kẹt tiền, giờ yên lòng rồi. Đó chỉ là một cọng lông trâu với Vạn Bảo Lâu đúng không?
- Phụt.
- Phụt.
Hai tiếng phun nước, Ân Triều Dương và Đoạn Việt ho sặc sụa, cổ và mặt đỏ rực.
Đoạn Việt không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ:
- Tiểu tử ác thật, vậy mà cũng nói ra được. Không chỉ tu vi giỏi, da mặt cũng rất dày!
Ân Triều Dương há to mồm, cổ họng nghẹn lại, trên trán toát mồ hôi lạnh nói:
- Cái... Này thì...
Lý Vân Tiêu vươn một ngón tay ra cười tủm tỉm:
- Một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch là được rồi.
Răng rắc!
Cổ họng Ân Triều Dương vang thanh âm như tiếng xương gãy, đầu óc choáng váng, người lảo đảo.
- Vân... Vân thiếu gia... Số tiền đó...
- Ha ha ha ha ha ha! Ta biết, số tiền đó chẳng là gì với Vạn Bảo Lâu.
Lý Vân Tiêu thổi nhẹ tách trà, nghửi mùi thơm, khen:
- Chỉ tính vân trà hái trên trời cao vạn dặm cũng đã đáng giá trăm khối nguyên thạch đúng không?
Ân Triều Dương cay đắng nuốt nước miếng, lòng chửi thầm:
- Nếu không phải vì thân phận của ngươi đặc biệt thì sao ta nỡ lấy ra vân trà cực phẩm này?
Ngoài mặt Ân Triều Dương cười khổ nói:
- Vân thiếu gia, nói thật là hiện tại Vạn Bảo Lâu hơi khó xoay vòng tài chính, thiếu tiền mặt.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, cười to bảo:
- Ha ha ha, Ân trưởng lão đừng đùa với ta. Thiên hạ đệ nhất thương hội thiếu tiền? Nghe không vui chút nào.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu rắn lại, lạnh lùng nói:
- Nếu thật sự thiếu tiền, ta làm bằng hữu của Vạn Bảo Lâu đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, vậy chỉ mượn huyền khí, đan dược có giá trị một ngàn vạn là được. Dựa theo thân phận của ta sẽ được hưởng giảm ba mươi phần trăm đúng không? Vậy ta mượn một ngàn vạn bốn trăm vạn huyền khí, đan dược, khi đó trả lại Ân trưởng lão một ngàn vạn nguyên thạch là được.
- Cái này... Phép tính kiểu gì vậy?
Ân trưởng lão cảm thấy Lý Vân Tiêu đang nói tư duy của kẻ cướp, nhưng về thực lực hay thân phận của hắn thì Ân Triều Dương không trêu vào được. Hơn nữa tiền đồ sau này của Ân Triều Dương còn cần nhờ Lý Vân Tiêu móc nối, tuy nhiên một ngàn vạn nguyên thạch...
Trán Ân Triều Dương toát mồ hôi, run giọng nói:
- Hiện tại lâu chủ đại nhân không có trong Hỏa Ô đế quốc, nguyên thạch số lượng quá lớn, ta không có quyền điều động.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Vậy làm phiền Ân trưởng lão chỉ đường ta tự đi lấy, khi đó ghi tờ giấy nợ, Ân trưởng lão nói một tiếng với lâu chủ là được.
- Tự... Tự lấy...?
Ân Triều Dương muốn xỉu, thì ra thiếu niên này đúng là kẻ cướp.
Ân Triều Dương toát mồ hôi lạnh ròng ròng nói:
- Vân thiếu gia chờ giây lát, ta đi bàn bạc một chút.
Ân Triều Dương đứng dậy, cảm thấy đầu váng mắt hao không đứng vững nổi, vội vàng đi ra.
Đoạn Việt giơ ngón cái lên, khen như mắng:
- Vân thiếu gia, ác thật.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Ân Triều Dương này vừa muốn cho ta nhân tình vừa không nỡ bỏ vốn gốc ra, ta đang giúp hắn, giúp hắn quyết định đứng về phía ta. Vốn ta chỉ định uống hớp trà nhiễu loạn tầm mắt mọi người, nhìn bộ dáng giả bộ sĩ diện của Ân Triều Dương làm ta ngứa ngáy tiện tay mượn chút tiền, dù sao chúng ta không chịu thiệt.
Đoạn Việt câm nín, trấn lột một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch còn bảo là giúp người ta, lý luận này thật là...
Lý Vân Tiêu nhìn Đoạn Việt trợn trắng mắt thì cười nói:
- Ngươi cũng biết tình huống của ta bây giờ không chỉ chính mình cần nhiều nguyên thạch, còn cần nuôi một đám người các ngươi, không đi trấn lột thì lấy gì tu luyện?
Đoạn Việt hầm hừ nói:
- Dựa vào nguyên thạch tu luyện? Lần đầu tiên lão tử nghe kiểu này, chờ khi tu vi của ngươi cao hơn chẳng lẽ cứ đi cướp rồi trả nợ sao?
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm lạnh nhạt nói:
- Chờ khi tu vi của ta cao còn cần trả nợ không?
Đoạn Việt:
- ...
Rất nhanh Ân Triều Dương quay về, mặt táo bón lúc trắng lúc xanh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đoạn Việt nhìn Ân Triều Dương cầm túi trữ vật thì thầm thở dài. Lúc trong Thanh Hải trấn Ân Triều Dương liều mạng bắt giết động vật biển cũng chưa từng thấy nhiều nguyên thạch như vậy, tiểu tử này tùy tiện nói vài câu là kiếm được, ngeh giọng điệu của hắn thì chuyện chưa xong.
Ân Triều Dương nhăn nhó lòng nhỏ máu đưa túi trữ vật ra, nhưng tay cầm chặt không chịu buông:
- Vân thiếu gia, nguyên thạch này...
Lý Vân Tiêu giật lấy túi trữ vật ném vào giới chỉ:
- Ừm ừm! Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trả lại.
Tim Ân Triều Dương đập nhanh, trong mắt tràn đầy lưu luyến và nhức nhối.
Mặt Ân Triều Dương trắng bệch nói:
- Vân thiếu gia, ta đã dùng quyền lợi lớn nhất giúp đỡ, sau này Vân thiếu gia xin đừng quên ta, nói tốt mấy câu giúp ta trước mặt Vũ Văn trưởng lão.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm, ta sẽ kêu Vũ Văn Bác trực tiếp đề bạt ngươi đến tổng bộ Vạn Bảo Lâu.
Mắt Ân Triều Dương sáng rực:
- Thật không?
Ân Triều Dương phấn khởi, vẻ mặt đau lòng vừa rồi biến mất sạch.
Ân Triều Dương kích động hỏi:
- Vân thiếu gia nói có thật không? Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!
Lý Vân Tiêu cười vỗ vai Ân Triều Dương, nói:
- Đương nhiên là thật. Bây giờ ta bận chút việc, tạm cáo từ. Ân trưởng lão tiễn chúng ta ra ngoài đi?
Vạn Cổ Chí Tôn
- Nhưng Vân thiếu gia mới gây tiếng động lớn như vậy đã chạy đến Vạn Bảo Lâu ta, thế này... Mọi người nhìn như thế? Không biết Vân thiếu gia làm vậy là vì sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chẳng vì gì, chỉ đến cảm tạ Ân trưởng lão lần này cho mượn tiền. Sau khi cho mượn tiền thì Ân trưởng lão luôn bế quan tu luyện, ta không có cơ hội trực tiếp cảm ơn Ân trưởng lão. Lão thuận đường đến.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Hay Ân trưởng lão nghĩ ta có ý đồ gì? Hoặc hiểu lầm ta đến trả tiền? Ai dà, nay túi tiền eo hẹp mà số tiền kia quá lớn, ta còn phải chờ qua một đoạn thời gian nữa mới trả lại cho Ân trưởng lão được.
Lý Vân Tiêu ủ rũ, làm bộ lắc đầu than thở.
Ân trưởng lão chửi thầm trong bụng:
- Tổ cha nhà ngươi đóng kịch giỏi quá! Ai không biết lần trước ngươi trấn lột một đống nguyên thạch của Chu gia? Lần này lại bóc lột thêm lần nữa, đi than nghèo với ta? Hiện tại tiền phân bộ Vạn Bảo Lâu trong Hỏa Ô đế quốc cộng lại không nhiều bằng ngươi! Đừng tưởng rằng lão tử không biết ý đồ của ngươi, muốn dùng Vạn Bảo Lâu làm tâm chắn sóng gió cho ngươi!
Trong lòng Ân Triều Dương chửi Lý Vân Tiêu thúi đầu nhưng mặt ngoài cười tươi nói:
- Vân thiếu gia nói đùa, số tiền đó cũng không phải số lớn, chẳng đáng gì với Vạn Bảo Lâu ta, chờ khi nào Vân thiếu gia dư dả trả lại cũng không muộn.
Lòng Ân Triều Dương cay đắng nguyền rủa, mặt ngoài thì không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh nhấm nháp trà thơm.
Lý Vân Tiêu reo lên:
- Đa tạ Ân trưởng lão! Vạn Bảo Lâu quả nhiên giàu có mà ộng rãi. Ta đến đây thật ra muốn muượn ít nguyên thạch, ta còn lo Vạn Bảo Lâu kẹt tiền, giờ yên lòng rồi. Đó chỉ là một cọng lông trâu với Vạn Bảo Lâu đúng không?
- Phụt.
- Phụt.
Hai tiếng phun nước, Ân Triều Dương và Đoạn Việt ho sặc sụa, cổ và mặt đỏ rực.
Đoạn Việt không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ:
- Tiểu tử ác thật, vậy mà cũng nói ra được. Không chỉ tu vi giỏi, da mặt cũng rất dày!
Ân Triều Dương há to mồm, cổ họng nghẹn lại, trên trán toát mồ hôi lạnh nói:
- Cái... Này thì...
Lý Vân Tiêu vươn một ngón tay ra cười tủm tỉm:
- Một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch là được rồi.
Răng rắc!
Cổ họng Ân Triều Dương vang thanh âm như tiếng xương gãy, đầu óc choáng váng, người lảo đảo.
- Vân... Vân thiếu gia... Số tiền đó...
- Ha ha ha ha ha ha! Ta biết, số tiền đó chẳng là gì với Vạn Bảo Lâu.
Lý Vân Tiêu thổi nhẹ tách trà, nghửi mùi thơm, khen:
- Chỉ tính vân trà hái trên trời cao vạn dặm cũng đã đáng giá trăm khối nguyên thạch đúng không?
Ân Triều Dương cay đắng nuốt nước miếng, lòng chửi thầm:
- Nếu không phải vì thân phận của ngươi đặc biệt thì sao ta nỡ lấy ra vân trà cực phẩm này?
Ngoài mặt Ân Triều Dương cười khổ nói:
- Vân thiếu gia, nói thật là hiện tại Vạn Bảo Lâu hơi khó xoay vòng tài chính, thiếu tiền mặt.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, cười to bảo:
- Ha ha ha, Ân trưởng lão đừng đùa với ta. Thiên hạ đệ nhất thương hội thiếu tiền? Nghe không vui chút nào.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu rắn lại, lạnh lùng nói:
- Nếu thật sự thiếu tiền, ta làm bằng hữu của Vạn Bảo Lâu đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, vậy chỉ mượn huyền khí, đan dược có giá trị một ngàn vạn là được. Dựa theo thân phận của ta sẽ được hưởng giảm ba mươi phần trăm đúng không? Vậy ta mượn một ngàn vạn bốn trăm vạn huyền khí, đan dược, khi đó trả lại Ân trưởng lão một ngàn vạn nguyên thạch là được.
- Cái này... Phép tính kiểu gì vậy?
Ân trưởng lão cảm thấy Lý Vân Tiêu đang nói tư duy của kẻ cướp, nhưng về thực lực hay thân phận của hắn thì Ân Triều Dương không trêu vào được. Hơn nữa tiền đồ sau này của Ân Triều Dương còn cần nhờ Lý Vân Tiêu móc nối, tuy nhiên một ngàn vạn nguyên thạch...
Trán Ân Triều Dương toát mồ hôi, run giọng nói:
- Hiện tại lâu chủ đại nhân không có trong Hỏa Ô đế quốc, nguyên thạch số lượng quá lớn, ta không có quyền điều động.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Vậy làm phiền Ân trưởng lão chỉ đường ta tự đi lấy, khi đó ghi tờ giấy nợ, Ân trưởng lão nói một tiếng với lâu chủ là được.
- Tự... Tự lấy...?
Ân Triều Dương muốn xỉu, thì ra thiếu niên này đúng là kẻ cướp.
Ân Triều Dương toát mồ hôi lạnh ròng ròng nói:
- Vân thiếu gia chờ giây lát, ta đi bàn bạc một chút.
Ân Triều Dương đứng dậy, cảm thấy đầu váng mắt hao không đứng vững nổi, vội vàng đi ra.
Đoạn Việt giơ ngón cái lên, khen như mắng:
- Vân thiếu gia, ác thật.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Ân Triều Dương này vừa muốn cho ta nhân tình vừa không nỡ bỏ vốn gốc ra, ta đang giúp hắn, giúp hắn quyết định đứng về phía ta. Vốn ta chỉ định uống hớp trà nhiễu loạn tầm mắt mọi người, nhìn bộ dáng giả bộ sĩ diện của Ân Triều Dương làm ta ngứa ngáy tiện tay mượn chút tiền, dù sao chúng ta không chịu thiệt.
Đoạn Việt câm nín, trấn lột một ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch còn bảo là giúp người ta, lý luận này thật là...
Lý Vân Tiêu nhìn Đoạn Việt trợn trắng mắt thì cười nói:
- Ngươi cũng biết tình huống của ta bây giờ không chỉ chính mình cần nhiều nguyên thạch, còn cần nuôi một đám người các ngươi, không đi trấn lột thì lấy gì tu luyện?
Đoạn Việt hầm hừ nói:
- Dựa vào nguyên thạch tu luyện? Lần đầu tiên lão tử nghe kiểu này, chờ khi tu vi của ngươi cao hơn chẳng lẽ cứ đi cướp rồi trả nợ sao?
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm lạnh nhạt nói:
- Chờ khi tu vi của ta cao còn cần trả nợ không?
Đoạn Việt:
- ...
Rất nhanh Ân Triều Dương quay về, mặt táo bón lúc trắng lúc xanh không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đoạn Việt nhìn Ân Triều Dương cầm túi trữ vật thì thầm thở dài. Lúc trong Thanh Hải trấn Ân Triều Dương liều mạng bắt giết động vật biển cũng chưa từng thấy nhiều nguyên thạch như vậy, tiểu tử này tùy tiện nói vài câu là kiếm được, ngeh giọng điệu của hắn thì chuyện chưa xong.
Ân Triều Dương nhăn nhó lòng nhỏ máu đưa túi trữ vật ra, nhưng tay cầm chặt không chịu buông:
- Vân thiếu gia, nguyên thạch này...
Lý Vân Tiêu giật lấy túi trữ vật ném vào giới chỉ:
- Ừm ừm! Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trả lại.
Tim Ân Triều Dương đập nhanh, trong mắt tràn đầy lưu luyến và nhức nhối.
Mặt Ân Triều Dương trắng bệch nói:
- Vân thiếu gia, ta đã dùng quyền lợi lớn nhất giúp đỡ, sau này Vân thiếu gia xin đừng quên ta, nói tốt mấy câu giúp ta trước mặt Vũ Văn trưởng lão.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nói:
- Yên tâm, ta sẽ kêu Vũ Văn Bác trực tiếp đề bạt ngươi đến tổng bộ Vạn Bảo Lâu.
Mắt Ân Triều Dương sáng rực:
- Thật không?
Ân Triều Dương phấn khởi, vẻ mặt đau lòng vừa rồi biến mất sạch.
Ân Triều Dương kích động hỏi:
- Vân thiếu gia nói có thật không? Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!
Lý Vân Tiêu cười vỗ vai Ân Triều Dương, nói:
- Đương nhiên là thật. Bây giờ ta bận chút việc, tạm cáo từ. Ân trưởng lão tiễn chúng ta ra ngoài đi?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 401: Thu hoạch lớn (2)
10.0/10 từ 47 lượt.