Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 395: Ngô câu sương tuyết minh
Trong mắt Chu Trường Phát tràn ngập mừng rỡ. Vong Tình Thiên Thư đã nêu diều kiện cưới Lãnh Hồng Lăng là Chu Ngọc Sơn tu luyện đến đệ ngũ giai Vong Tình Thiên Thư, vì có người suốt đời không thể bước vào đến ngưỡng cửa này, khi đã bước qua với thể chất của Chu Ngọc Sơn chắc chắn tương lai sẽ địa thành.
Giọng Chu Ngọc Sơn lạnh thấu xương như phát ra từ hầm băng ngàn năm:
- Đa tạ, nếu không nhờ ngươi thì ta không thể nhanh chóng vào cảnh giới thái thượng vong tình.
Chu Ngọc Sơn chậm rãi bò dậy, ngước đầu lên, đôi mắt trống rỗng không có tình cảm nhân loại.
Đôi mắt trống rỗng làm Chu Trường Phát giật mình, tim đập nhanh:
- A! Đây là...
- A? Ra là tu luyện công pháp mất đi thất tình lục dục, tuy hơi vô nhân đạo nhưng là một pháp môn ghê gớm.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tuy nhiên người sáng tạo công pháp này làm sao biết thánh nhân vong tình, cuối cùng vô tình, tình đến cuối, ở ngay sau ta!
Lãnh Hồng Lăng ngồi dưới khán đài con ngươi co rút, khuôn mặt hờ hững đột nhiên biến sắc, người run rẩy.
Lời Lý Vân Tiêu như thánh chuông mộ cổ nổ vang bên tai Lãnh Hồng Lăng, thực hải lóe qua các tia sáng nhưng không thể bắt giữ, làm nàng rất sốt ruột, chì mtỏng suy tư.
Không chỉ Lãnh Hồng Lăng, Lạc Vân Thường tĩnh tu trong Giới Thần Bi cũng mở mắt nhấp nháy.
Lạc Vân Thường lẩm bẩm:
- Thánh nhân vong tình, cuối cùng vô tình, tình đến cuối, ở ngay sau ta.
Tần Như Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Lạc lão sư đang nói gì?
Lạc Vân Thường cười khổ, lắc đầu.
Côn Ngô thần thụ trong Sinh Mệnh Luân Chuyển đại trận rèm mi run run, hai hàng lệ rơi.
Trên lôi đài người Chu Ngọc Sơn run rẩy, tinh thần sắp lạc mất. Mắt Chu Ngọc Sơn lóe tia gợn sóng, rất nhanh trở về bình thường.
Chu Ngọc Sơn lạnh lùng nói:
- Nói bậy bạ linh tinh làm rối loạn tinh thần của ta. Thái thương vong tình là vô tình nhất, do Vong Tình Vũ Đế sáng tạo ra công pháp tuyệt thế. Con kiến bình tĩnh nhà người làm sao hiểu ra áo nghĩa trong đó?
- Thể thuật của ngươi rất quá dị, thái thượng vong tình cảnh của ta chưa chắc giết được ngươi.
Chu Ngọc Sơn giơ hai tay lên, muôn vàng ánh sáng từ bốn phương tụ về dần hình thành trong lòng bàn tay gã, ngưng tụ ra huyền binh hình thanh kiếm. Ánh trăng lấp lánh tựa mộ tuyết hàn băng, sắc bén soi rọi.
Tân Bì con ngươi co rút:
- Đây là...
Thanh âm cho Tân Bì cảm giác cực kỳ quen thuộc, gã hoảng sợ hét thất thanh:
- Khương trưởng lão, thanh huyền binh này chẳng lẽ là...
Tân Bì nhìn Khương Vô Kỵ đắc ý, khó tin nói:
- Khương trưởng lão, chẳng lẽ Đoạn Tình tông chủ...
- Đúng vậy!
Khương Vô Kỵ vuốt râu mép, vênh váo nói:
- Đây là binh khí tùy thân ngày xưa của tông chủ, huyền khí lục giai, Ngô Câu Sương Tuyết Minh!
- Cái gì? Ngô Câu Sương Tuyết Minh?
Các cao thủ trên khán đài thể xác và tinh thần rung động, hoảng sợ nhìn bên dưới, vẻ mặt tràn ngập khó tin. Mắt Chu Trường Phát tràn ngập vui mừng, kích động như điên.
Ngô Câu Sương Tuyết Minh cực kỳ nổi tiếng trong Hỏa Ô đế quốc.
Ngô Câu Sương Tuyết Minh là vũ khí tùy thân của Lãnh Tinh Ba, tông chủ Đoạn Tình Sơn, kiếm còn người còn là danh từ đi theo gã. Hơn hai mươi năm trước thanh huyền khí này bị xếp xó, từ đó không còn lộ ra nữa.
Có người nói vì Lãnh Tinh Ba bước chân vào Bát Hoang cảnh Vũ Tôn, Ngô Câu Sương Tuyết Minh không đủ dùng. Có người nói thì trong Hỏa Ô đế quốc, thậm chí nguyên Nam vực không ai xứng để Lãnh Tinh Ba sử dụng Ngô Câu Sương Tuyết Minh. Có nhiều loại suy đoán, nhưng chắc chắn rằng huyền khí này bị phủ bụi theo Lãnh Tinh Ba quy ẩn.
Không ngờ khi Ngô Câu Sương Tuyết Minh xuất hiện sẽ là trong tay Chu Ngọc Sơn.
Mọi người liếc trộm Lãnh Hồng Lăng ngồi trên khán đài, không hiểu tại sao Lãnh Tinh Ba không truyền vũ khí quan trọng này cho nữ nhi củam ình.
Tân Bì, gia chủ ba đại thế gia thì hiểu. Lãnh Tinh Ba đúng là có ý thu Chu Ngọc Sơn làm nữ tế.
Mắt Mặc Địch lóe tia ghen tỵ:
- Ha ha, chúc mừng Trường Phát trưởng lão, Dương biểu Huynh.
Ngoài miệng Mặc Địch cười tủm tỉm nói:
- Ngọc Sơn có được thần khí như vậy trong thế hệ trẻ dù không phải vô địch nhưng ít nhất đứng ở thế bất bại.
Chu Dương Tiêu mừng rỡ reo lên:
- Không ngờ Lãnh tông chủ xem trọng Ngọc Sơn như vậy, đây là phúc cho Chu gia.
Khương Vô Kỵ đắc ý nói:
- Bạc tình chi thể là thể chất vạn người khó tìm. Tông chủ bồi dưỡng Ngọc Sơn như người nối nghiệp. Ngô Câu Sương Tuyết Minh sắc bén thổi đứt tóc, là cực phẩm trong huyền khí lục giai, dù là huyền khí cùng đẳng cấp cũng bị một nhát kiếm chém đứt. Ta chờ xem thể thuật của tiểu tử này có thể cản nổi mũi nhọn của Ngô Câu không?
- Ha ha, Khương trưởng lão nói đùa.
Mặc Địch vuốt râu cười nói:
- Thân thể xácp hàm trước thần binh lợi khí thế này sẽ bị băm nát ngay, thắng thua đã định.
- Ha ha ha ha ha ha! Thì đó!
Người Chu gia hớn hở trong lòng, tăng hảo cảm với Mặc Địch.
Tân Bì nỗi lòng bình tĩnh. Miễn Chu Ngọc Sơn cưới được Lãnh Hồng Lăng, trong vòng mấy trăm năm sắp tới tứ đại thế gia sẽ lấy Chu gia dẫn đầu.
- Thánh nhân vô danh, thái thượng vong tình. Lãnh nguyệt Ngô Câu, vong tình nhất trảm!
Chu Ngọc Sơn cầm Ngô Câu bảo kiếm, khí chất đột nhiên thay đổi. Kiếm quang chớp lóe như vầng trăng phản chiếu, lanh gì băng thấu xương. Kiếm quang ở trong tay Chu Ngọc Sơn hóa thành vầng trăng xuyên thấu không trung bay tới.
Người xung quanh hoảng sợ, không gian như nằm trong ánh trăng, tùy thời sẽ bị nghiền nát.
Mắt Tân Bì lóe tia sáng lẩm bẩm:
- Vong Tình quyết, Ngô Câu kiếm!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Hổ Nha kiếm. Thanh Liên Kiếm Ca!
Mọi người nhờ thanh âm này lấy lại tinh thần. Hổ Nha kiếm gầm lên, kiếm quang ngút trời ngưng kết đóa sen máu trên bầu trời, từng đóa nở rộ muốn nghiền ánh trăng.
Hai lực lượng giằng co trong không trung, chỉ một giây.
Bùm!
Màu đỏ đầy trời tan biến, từng đóa sen nổ tung trên bầu trời. Hổ Nha kiếm bị lãnh nguyệt Ngô Câu áp chế mấdt hết ánh sáng, thân kiếm nứt rạn ngươi vỡ vụn.
Chu Ngọc Sơn khí thế hùng hổ:
- Thái Thượng Vong Tình quyết cho ta có lực lượng đỉnh Vũ Vương, cộng với Ngô Câu Sương Tuyết Minh huyền khí đỉnh lục giai, dù là cường giả Vũ Tông ta cũng dám đánh một trận. Con kiến bình thường nhà ngươi lấy gì ngăn lại ta?
Vô số ánh sáng trăng lạnh không còn bị ngăn cản đổ ập xuống muốn cắt nát Lý Vân Tiêu.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, trong mắt không hề hoảng hốt ngược lại lấp lánh ánh sáng.
Lý Vân Tiêu lộ vẻ khen ngợi, lẩm bẩm:
- Trượng phu cầm thanh Ngô Câu, khí phách cao trăm thước lâu. Một vạn năm đến ai sử dụng, ngoài ba ngàn dặm dục phong hầu! Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt. Không biết là ai luyện ra lãnh nguyệt Ngô Câu?
Đám người té xỉu. Huyền binh vỡ, phút sống chết ngay trước mặt mà Lý Vân Tiêu còn rảnh ngâm thơ cảm thán?
Mắt Chu Ngọc Sơn lộ rõ sát khí, lóe tia quê quá hóa giận, đôi mắt trống rỗng nổi lên gợn sóng.
Lý Vân Tiêu thong dong cầm kiếm gãy nhấc lên. Mảnh nhỏ Hổ Nha kiếm như bị lực lượng nào đó hấp dẫn ngưng tụ trong không trung. Lý Vân Tiêu vung kiếm thế, các mảnh nhỏ vòi rồng theo chân khí khống chế hóa thành đốm sao bắn hướng Cửu Long Nhiếp Linh trận.
Vạn Cổ Chí Tôn
Giọng Chu Ngọc Sơn lạnh thấu xương như phát ra từ hầm băng ngàn năm:
- Đa tạ, nếu không nhờ ngươi thì ta không thể nhanh chóng vào cảnh giới thái thượng vong tình.
Chu Ngọc Sơn chậm rãi bò dậy, ngước đầu lên, đôi mắt trống rỗng không có tình cảm nhân loại.
Đôi mắt trống rỗng làm Chu Trường Phát giật mình, tim đập nhanh:
- A! Đây là...
- A? Ra là tu luyện công pháp mất đi thất tình lục dục, tuy hơi vô nhân đạo nhưng là một pháp môn ghê gớm.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Tuy nhiên người sáng tạo công pháp này làm sao biết thánh nhân vong tình, cuối cùng vô tình, tình đến cuối, ở ngay sau ta!
Lãnh Hồng Lăng ngồi dưới khán đài con ngươi co rút, khuôn mặt hờ hững đột nhiên biến sắc, người run rẩy.
Lời Lý Vân Tiêu như thánh chuông mộ cổ nổ vang bên tai Lãnh Hồng Lăng, thực hải lóe qua các tia sáng nhưng không thể bắt giữ, làm nàng rất sốt ruột, chì mtỏng suy tư.
Không chỉ Lãnh Hồng Lăng, Lạc Vân Thường tĩnh tu trong Giới Thần Bi cũng mở mắt nhấp nháy.
Lạc Vân Thường lẩm bẩm:
- Thánh nhân vong tình, cuối cùng vô tình, tình đến cuối, ở ngay sau ta.
Tần Như Tuyết kinh ngạc hỏi:
- Lạc lão sư đang nói gì?
Lạc Vân Thường cười khổ, lắc đầu.
Côn Ngô thần thụ trong Sinh Mệnh Luân Chuyển đại trận rèm mi run run, hai hàng lệ rơi.
Trên lôi đài người Chu Ngọc Sơn run rẩy, tinh thần sắp lạc mất. Mắt Chu Ngọc Sơn lóe tia gợn sóng, rất nhanh trở về bình thường.
Chu Ngọc Sơn lạnh lùng nói:
- Nói bậy bạ linh tinh làm rối loạn tinh thần của ta. Thái thương vong tình là vô tình nhất, do Vong Tình Vũ Đế sáng tạo ra công pháp tuyệt thế. Con kiến bình tĩnh nhà người làm sao hiểu ra áo nghĩa trong đó?
- Thể thuật của ngươi rất quá dị, thái thượng vong tình cảnh của ta chưa chắc giết được ngươi.
Chu Ngọc Sơn giơ hai tay lên, muôn vàng ánh sáng từ bốn phương tụ về dần hình thành trong lòng bàn tay gã, ngưng tụ ra huyền binh hình thanh kiếm. Ánh trăng lấp lánh tựa mộ tuyết hàn băng, sắc bén soi rọi.
Tân Bì con ngươi co rút:
- Đây là...
Thanh âm cho Tân Bì cảm giác cực kỳ quen thuộc, gã hoảng sợ hét thất thanh:
- Khương trưởng lão, thanh huyền binh này chẳng lẽ là...
Tân Bì nhìn Khương Vô Kỵ đắc ý, khó tin nói:
- Khương trưởng lão, chẳng lẽ Đoạn Tình tông chủ...
- Đúng vậy!
Khương Vô Kỵ vuốt râu mép, vênh váo nói:
- Đây là binh khí tùy thân ngày xưa của tông chủ, huyền khí lục giai, Ngô Câu Sương Tuyết Minh!
- Cái gì? Ngô Câu Sương Tuyết Minh?
Các cao thủ trên khán đài thể xác và tinh thần rung động, hoảng sợ nhìn bên dưới, vẻ mặt tràn ngập khó tin. Mắt Chu Trường Phát tràn ngập vui mừng, kích động như điên.
Ngô Câu Sương Tuyết Minh cực kỳ nổi tiếng trong Hỏa Ô đế quốc.
Ngô Câu Sương Tuyết Minh là vũ khí tùy thân của Lãnh Tinh Ba, tông chủ Đoạn Tình Sơn, kiếm còn người còn là danh từ đi theo gã. Hơn hai mươi năm trước thanh huyền khí này bị xếp xó, từ đó không còn lộ ra nữa.
Có người nói vì Lãnh Tinh Ba bước chân vào Bát Hoang cảnh Vũ Tôn, Ngô Câu Sương Tuyết Minh không đủ dùng. Có người nói thì trong Hỏa Ô đế quốc, thậm chí nguyên Nam vực không ai xứng để Lãnh Tinh Ba sử dụng Ngô Câu Sương Tuyết Minh. Có nhiều loại suy đoán, nhưng chắc chắn rằng huyền khí này bị phủ bụi theo Lãnh Tinh Ba quy ẩn.
Không ngờ khi Ngô Câu Sương Tuyết Minh xuất hiện sẽ là trong tay Chu Ngọc Sơn.
Mọi người liếc trộm Lãnh Hồng Lăng ngồi trên khán đài, không hiểu tại sao Lãnh Tinh Ba không truyền vũ khí quan trọng này cho nữ nhi củam ình.
Tân Bì, gia chủ ba đại thế gia thì hiểu. Lãnh Tinh Ba đúng là có ý thu Chu Ngọc Sơn làm nữ tế.
Mắt Mặc Địch lóe tia ghen tỵ:
- Ha ha, chúc mừng Trường Phát trưởng lão, Dương biểu Huynh.
Ngoài miệng Mặc Địch cười tủm tỉm nói:
- Ngọc Sơn có được thần khí như vậy trong thế hệ trẻ dù không phải vô địch nhưng ít nhất đứng ở thế bất bại.
Chu Dương Tiêu mừng rỡ reo lên:
- Không ngờ Lãnh tông chủ xem trọng Ngọc Sơn như vậy, đây là phúc cho Chu gia.
Khương Vô Kỵ đắc ý nói:
- Bạc tình chi thể là thể chất vạn người khó tìm. Tông chủ bồi dưỡng Ngọc Sơn như người nối nghiệp. Ngô Câu Sương Tuyết Minh sắc bén thổi đứt tóc, là cực phẩm trong huyền khí lục giai, dù là huyền khí cùng đẳng cấp cũng bị một nhát kiếm chém đứt. Ta chờ xem thể thuật của tiểu tử này có thể cản nổi mũi nhọn của Ngô Câu không?
- Ha ha, Khương trưởng lão nói đùa.
Mặc Địch vuốt râu cười nói:
- Thân thể xácp hàm trước thần binh lợi khí thế này sẽ bị băm nát ngay, thắng thua đã định.
- Ha ha ha ha ha ha! Thì đó!
Người Chu gia hớn hở trong lòng, tăng hảo cảm với Mặc Địch.
Tân Bì nỗi lòng bình tĩnh. Miễn Chu Ngọc Sơn cưới được Lãnh Hồng Lăng, trong vòng mấy trăm năm sắp tới tứ đại thế gia sẽ lấy Chu gia dẫn đầu.
- Thánh nhân vô danh, thái thượng vong tình. Lãnh nguyệt Ngô Câu, vong tình nhất trảm!
Chu Ngọc Sơn cầm Ngô Câu bảo kiếm, khí chất đột nhiên thay đổi. Kiếm quang chớp lóe như vầng trăng phản chiếu, lanh gì băng thấu xương. Kiếm quang ở trong tay Chu Ngọc Sơn hóa thành vầng trăng xuyên thấu không trung bay tới.
Người xung quanh hoảng sợ, không gian như nằm trong ánh trăng, tùy thời sẽ bị nghiền nát.
Mắt Tân Bì lóe tia sáng lẩm bẩm:
- Vong Tình quyết, Ngô Câu kiếm!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Hổ Nha kiếm. Thanh Liên Kiếm Ca!
Mọi người nhờ thanh âm này lấy lại tinh thần. Hổ Nha kiếm gầm lên, kiếm quang ngút trời ngưng kết đóa sen máu trên bầu trời, từng đóa nở rộ muốn nghiền ánh trăng.
Hai lực lượng giằng co trong không trung, chỉ một giây.
Bùm!
Màu đỏ đầy trời tan biến, từng đóa sen nổ tung trên bầu trời. Hổ Nha kiếm bị lãnh nguyệt Ngô Câu áp chế mấdt hết ánh sáng, thân kiếm nứt rạn ngươi vỡ vụn.
Chu Ngọc Sơn khí thế hùng hổ:
- Thái Thượng Vong Tình quyết cho ta có lực lượng đỉnh Vũ Vương, cộng với Ngô Câu Sương Tuyết Minh huyền khí đỉnh lục giai, dù là cường giả Vũ Tông ta cũng dám đánh một trận. Con kiến bình thường nhà ngươi lấy gì ngăn lại ta?
Vô số ánh sáng trăng lạnh không còn bị ngăn cản đổ ập xuống muốn cắt nát Lý Vân Tiêu.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, trong mắt không hề hoảng hốt ngược lại lấp lánh ánh sáng.
Lý Vân Tiêu lộ vẻ khen ngợi, lẩm bẩm:
- Trượng phu cầm thanh Ngô Câu, khí phách cao trăm thước lâu. Một vạn năm đến ai sử dụng, ngoài ba ngàn dặm dục phong hầu! Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt. Không biết là ai luyện ra lãnh nguyệt Ngô Câu?
Đám người té xỉu. Huyền binh vỡ, phút sống chết ngay trước mặt mà Lý Vân Tiêu còn rảnh ngâm thơ cảm thán?
Mắt Chu Ngọc Sơn lộ rõ sát khí, lóe tia quê quá hóa giận, đôi mắt trống rỗng nổi lên gợn sóng.
Lý Vân Tiêu thong dong cầm kiếm gãy nhấc lên. Mảnh nhỏ Hổ Nha kiếm như bị lực lượng nào đó hấp dẫn ngưng tụ trong không trung. Lý Vân Tiêu vung kiếm thế, các mảnh nhỏ vòi rồng theo chân khí khống chế hóa thành đốm sao bắn hướng Cửu Long Nhiếp Linh trận.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 395: Ngô câu sương tuyết minh
10.0/10 từ 47 lượt.