Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 382: Ly gián hạng bét
Công hội Thuật Luyện Sư là tổ chức tồn tại độc lập, chỗ nào trong Thiên vũ đại lục cũng có chi nhánh của nó, là tồn tại cực kỳ khổng lồ và siêu nhiên. Công hội Thuật Luyện Sư không nghe lệnh bất cứ thế lực nào, dù là Thần đô Thánh vực cũng không được.
Chu Cẩn biến sắc mặt, đứng ra mở miệng nói:
- Trường Phát huynh, chuyện này đúng là có điều lạ. Ta dám lấy mạng sống bảo đảm tuyệt đối không phải Bách Lý đại sư làm chuyện này. Cái chết của Chu Bác trưởng lão làm mọi người rất đau lòng, chúng ta hãy tỉnh táo lại, bàn bạc kỹ hơn.
Chu Cẩn biết Chu Trường Phát giận quá mất khôn, nếu không lão đã chẳng lỗ mãng đắc tội một Thuật Luyện Sư lục giai hoàng giai. Chu Cẩn nhìn Bách Lý Công Cẩn sắc mặt âm trầm đen như lọ nồi, lòng thầm lo âu. Chu Cẩn lo Chu gia vì điều này chọc vào tai bay vạ gió, nghiêm trọng hơn phát triển đến tình huống quý tộc toàn Viêm Vũ thành và công hội Thuật Luyện Sư trở mặt, vậy hậu quả càng không tưởng tượng nổi.
Tân Bì cũng nghĩ đến hậu quả, vội vàng nói:
- Bách Lý đại sư, Chu Trường Phát bị tức quá mất lý trí. Chuyện hôm nay Bách Lý đại sư cũng nhìn thấy rồi, bất cứ gia tộc nào gặp phải điều này cũng khó thể tỉnh táo lại.
Bách Lý Công Cẩn sắc mặt âm trầm gằn từng chữ:
- Chu Trường Phát, ta xem như chưa nghe những gì ngươi vừa nói. Nhưng công hội Thuật Luyện Sư của ta từ nay không qua lại gì với Chu gia ngươi nữa!
Bách Lý Công Cẩn dứt lời phẩy áo bỏ đi.
Đám đông tranh ra một con đường cho Bách Lý Công Cẩn, lão rời đi, có mấy khí thế cường đại cũng đi theo. Bọn họ là võ giả đi theo Bách Lý Công Cẩn, trong tình huống vừa rồi tất cả đã sẵn sàng hành động.
Chu Trường Phát thế mới hoảng hồ, hơi bình tĩnh lại, lão đã hiểu vừa làm chuyện siêu ngu.
Hậu quả cắt đứt quan hệ với công hội Thuật Luyện Sư là sau này khó thể có được sản phẩm luyện thuật cường đại, cung ứng huyền khí và đan dược cũng giảm thấp. Chu Trường Phát cực kỳ buồn bực, tức giận nghẹt thở. Muốn sửa lại mối quan hệ này Chu gia sẽ phải trả giá cực đắt.
Thật là xúc động là ma quỷ!
Chỉ tại tiểu tử Lý Vân Tiêu hại, hận, hận quá, hận chết!
Mọi người nhìn biểu tình Chu Trường Phát hối hận, cười thầm trong bụng, vui sướng khi người gặp họa. Gia chủ ba thế gia khác híp mắt liếc nhau, trong lòng cười như hoa nở.
Tân Bì lắc đầu, truyền âm cho Chu Trường Phát:
- Quan hệ với công hội Thuật Luyện Sư còn đường sửa chữa, nhưng bây giờ nhức đầu nhất là Viêm Vũ thành. Hành động của bọn họ rất kỳ lạ, lại bí ẩn khó đoán. Trước khi Tu Di sơn mở ra đừng trêu chọc bọn họ.
- Cái gì?
Chu Trường Phát tức điên, sắc mặt âm trầm truyền âm lại:
- Chu gia ta làm sao nhịn được cơn tức này?
Tân Bì liếc Chu Trường Phát, lạnh nhạt nói:
- Cơn tức quan trọng hay truyền thừa ngàn vạn năm quan trọng hơn? Trong khi Tu Di sơn sắp mở ra đột nhiên nhảy ra Lý Vân Tiêu, ngươi nghĩ đây là trùng hợp sao? Đối phương đùa Thanh Loan chiến hạm như đồ chơi, ngươi tin đó là hắn thuê chiến hạm?
Tân Bì nhìn Chu Trường Phát biểu tình cực kỳ khó xem, khẽ thở dài:
- Nhịn một lúc gió êm sóng lặng. Lý Vân Tiêu có thể tùy ý lấy ra Thanh Loan chiến hạm, muốn diệt Chu gia của ngươi dễ như nghiền con kiến. Trước thực lực cường đại đó ngươi nói gì đến sĩ diện?
Biểu tình của Tân Bì dần lạnh lùng nói:
- Nếu Chu gia của ngươi tự tìm diệt vong thì ta không ngăn cản, nhưng nếu cản trở việc lớn Tu Di sơn mở ra, khi đó Tân Bì ta là người đầu tiên diệt ngươi!
Chu Trường Phát cũng biết Tu Di sơn rất quan trọng, không cho phép có chút sai lầm nào.
Chu Trường Phát nghiến răng ken két:
- Nếu giết tiểu tử này trên lôi đài sinh tử thì không còn gì để nói đúng không?
Tân Bì gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Trên Kim Ô Lôi Thần Đài, sống chết dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Ngọc Sơn thiên phú không tệ, nhưng tuyệt đối đừng lơ là, tiểu tử này rất kỳ lạ.
Chu Trường Phát hừ lạnh một tiếng:
- Đa tạ Bì đại nhân nhắc nhở. Ngọc Sơn hiện đang bế quan, còn bảy ngày nữa phá quan ra, khi đó tất nhiên rửa sạch mối nhục này!
Tân Bì biết trong lòng Chu Trường Phát uất nghẹn, nói:
- Vậy thì rất tốt, cũng lấy lại chút mặt mũi cho quý tộc Hỏa Ô đế quốc ra. Tiểu tử này... Thôi, các người cứ cẩn thận hết sức là được, ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Tâm tình Chu Trường Phát vốn nặng nề, nghe Tân Bì nói vậy càng khó chịu hơn.
Chu Trường Phát sắc mặt khó xem nói:
- Ngọc Sơn là người có cơ duyên lớn, trong tiểu bối Hỏa Ô đế quốc ai đánh lại hắn?
Tân Bì biết tâm tình của Chu Trường Phát hiện tại nên không so đo, chỉ cười.
Tân Bì nhìn Chu Cẩn, Áo Địch Già, nghiêm túc nói:
- Hiện tại thế cục càng lúc càng phức tạp, phân phối danh ngạch vào Tu Di sơn cũng sắp công bố. Lấy ra hết lực lượng Cung Phụng viện, phải giữ cho Thượng Dương thành an toàn và ổn định.
Tân Bì liếc qua Vương Mãng, Mặc Địch. Trình Phong, nói:
- Ba thế gia các người không được lơ là, lúc này buông xuống mọi tranh giành đấu đá, cùng chung sức ứng đối mọi tình huống có thể xuất hiện, tùy thời chờ nghe lệnh!
Ba gia chủ vội vàng chắp tay, cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Tân Bì vừa lòng gật gù, mắt quét qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Tất cả thế gia, môn phái nghe kỹ đây, trong thời gian này nếu có ai dám gây sự thì giết không tha!
Ánh mắt Tân Bì lạnh băng liếc qua từng người, làm cả đám có cảm giác bị Tân Bì đặc biệt nhìn chằm chằm, sợ hãi thụt lùi mấy bước. Mặt bọn họ trắng bệch run cầm cầm cập.
Một thanh âm bất mãn vang lên trong đám người:
- Hừ! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Lý Vân Tiêu kia gây chuyện lớn như vậy thì bình yên vô sự, còn chúng ta lại đe nẹt là giết không tha?
Không khí quá yên lặng nên thanh âm dù nhỏ vẫn vang rõ to.
Tân Bì tức giận, đây rõ ràng là tát mặt quá đau, tát vào mặt hoàng thất. Mắt Tân Bì như kiếm bén nhìn chằm chằm thân hình nhỏ gầy trong đám người.
Người đó giật bắn, mặt không còn chút máu, như bị ném vào hầm băng. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm làm người đó run rẩy, lúc này mới phản ứng lại lỡ mồm mang họa.
Tân Bì giơ một ngón tay, cơ thể người đó bay lên, bay cao đến ba, bốn thước mới ngừng lại. Mặc cho người đó vùng vẫy cỡ nào cũng không xuống được.
Tân Bì phun ra hai chữ:
- To gan!
Ngón trỏ điểm nhẹ.
Bùm!
Người đó nổ tung trong không trung, thịt vụn và giọt máu bắn tung tóe rơi xuống. Người bên dưới sợ hãi né ra, nhưng vì đám đông chật chội nên máu thịt rơi trúng nhiều người. Đám người kinh hoàng rối loạn.
Tân Bì lạnh lùng nhìn đám đông:
- Ai còn có ý kiến gì không?
Người bị Tân Bì nhìn sợ hãi chân nhũn ra, vội thụt lùi ra sau.
Tân Bì lạnh lùng quét mắt một vòng, hừ lạnh một tiếng:
- Cút hết đi!
Vù vù vù vù vù!
Đám người tản ra, tất cả thế lực Thượng Dương thành tụ tập tại đây bây giờ tản ra hết. Người người giẫm đạp nhau, tiếng la lối ồn ào. Có người bị đạp dưới đất, không rõ sống chết ra sao.
Vạn Cổ Chí Tôn
Chu Cẩn biến sắc mặt, đứng ra mở miệng nói:
- Trường Phát huynh, chuyện này đúng là có điều lạ. Ta dám lấy mạng sống bảo đảm tuyệt đối không phải Bách Lý đại sư làm chuyện này. Cái chết của Chu Bác trưởng lão làm mọi người rất đau lòng, chúng ta hãy tỉnh táo lại, bàn bạc kỹ hơn.
Chu Cẩn biết Chu Trường Phát giận quá mất khôn, nếu không lão đã chẳng lỗ mãng đắc tội một Thuật Luyện Sư lục giai hoàng giai. Chu Cẩn nhìn Bách Lý Công Cẩn sắc mặt âm trầm đen như lọ nồi, lòng thầm lo âu. Chu Cẩn lo Chu gia vì điều này chọc vào tai bay vạ gió, nghiêm trọng hơn phát triển đến tình huống quý tộc toàn Viêm Vũ thành và công hội Thuật Luyện Sư trở mặt, vậy hậu quả càng không tưởng tượng nổi.
Tân Bì cũng nghĩ đến hậu quả, vội vàng nói:
- Bách Lý đại sư, Chu Trường Phát bị tức quá mất lý trí. Chuyện hôm nay Bách Lý đại sư cũng nhìn thấy rồi, bất cứ gia tộc nào gặp phải điều này cũng khó thể tỉnh táo lại.
Bách Lý Công Cẩn sắc mặt âm trầm gằn từng chữ:
- Chu Trường Phát, ta xem như chưa nghe những gì ngươi vừa nói. Nhưng công hội Thuật Luyện Sư của ta từ nay không qua lại gì với Chu gia ngươi nữa!
Bách Lý Công Cẩn dứt lời phẩy áo bỏ đi.
Đám đông tranh ra một con đường cho Bách Lý Công Cẩn, lão rời đi, có mấy khí thế cường đại cũng đi theo. Bọn họ là võ giả đi theo Bách Lý Công Cẩn, trong tình huống vừa rồi tất cả đã sẵn sàng hành động.
Chu Trường Phát thế mới hoảng hồ, hơi bình tĩnh lại, lão đã hiểu vừa làm chuyện siêu ngu.
Hậu quả cắt đứt quan hệ với công hội Thuật Luyện Sư là sau này khó thể có được sản phẩm luyện thuật cường đại, cung ứng huyền khí và đan dược cũng giảm thấp. Chu Trường Phát cực kỳ buồn bực, tức giận nghẹt thở. Muốn sửa lại mối quan hệ này Chu gia sẽ phải trả giá cực đắt.
Thật là xúc động là ma quỷ!
Chỉ tại tiểu tử Lý Vân Tiêu hại, hận, hận quá, hận chết!
Mọi người nhìn biểu tình Chu Trường Phát hối hận, cười thầm trong bụng, vui sướng khi người gặp họa. Gia chủ ba thế gia khác híp mắt liếc nhau, trong lòng cười như hoa nở.
Tân Bì lắc đầu, truyền âm cho Chu Trường Phát:
- Quan hệ với công hội Thuật Luyện Sư còn đường sửa chữa, nhưng bây giờ nhức đầu nhất là Viêm Vũ thành. Hành động của bọn họ rất kỳ lạ, lại bí ẩn khó đoán. Trước khi Tu Di sơn mở ra đừng trêu chọc bọn họ.
- Cái gì?
Chu Trường Phát tức điên, sắc mặt âm trầm truyền âm lại:
- Chu gia ta làm sao nhịn được cơn tức này?
Tân Bì liếc Chu Trường Phát, lạnh nhạt nói:
- Cơn tức quan trọng hay truyền thừa ngàn vạn năm quan trọng hơn? Trong khi Tu Di sơn sắp mở ra đột nhiên nhảy ra Lý Vân Tiêu, ngươi nghĩ đây là trùng hợp sao? Đối phương đùa Thanh Loan chiến hạm như đồ chơi, ngươi tin đó là hắn thuê chiến hạm?
Tân Bì nhìn Chu Trường Phát biểu tình cực kỳ khó xem, khẽ thở dài:
- Nhịn một lúc gió êm sóng lặng. Lý Vân Tiêu có thể tùy ý lấy ra Thanh Loan chiến hạm, muốn diệt Chu gia của ngươi dễ như nghiền con kiến. Trước thực lực cường đại đó ngươi nói gì đến sĩ diện?
Biểu tình của Tân Bì dần lạnh lùng nói:
- Nếu Chu gia của ngươi tự tìm diệt vong thì ta không ngăn cản, nhưng nếu cản trở việc lớn Tu Di sơn mở ra, khi đó Tân Bì ta là người đầu tiên diệt ngươi!
Chu Trường Phát cũng biết Tu Di sơn rất quan trọng, không cho phép có chút sai lầm nào.
Chu Trường Phát nghiến răng ken két:
- Nếu giết tiểu tử này trên lôi đài sinh tử thì không còn gì để nói đúng không?
Tân Bì gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Trên Kim Ô Lôi Thần Đài, sống chết dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Ngọc Sơn thiên phú không tệ, nhưng tuyệt đối đừng lơ là, tiểu tử này rất kỳ lạ.
Chu Trường Phát hừ lạnh một tiếng:
- Đa tạ Bì đại nhân nhắc nhở. Ngọc Sơn hiện đang bế quan, còn bảy ngày nữa phá quan ra, khi đó tất nhiên rửa sạch mối nhục này!
Tân Bì biết trong lòng Chu Trường Phát uất nghẹn, nói:
- Vậy thì rất tốt, cũng lấy lại chút mặt mũi cho quý tộc Hỏa Ô đế quốc ra. Tiểu tử này... Thôi, các người cứ cẩn thận hết sức là được, ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Tâm tình Chu Trường Phát vốn nặng nề, nghe Tân Bì nói vậy càng khó chịu hơn.
Chu Trường Phát sắc mặt khó xem nói:
- Ngọc Sơn là người có cơ duyên lớn, trong tiểu bối Hỏa Ô đế quốc ai đánh lại hắn?
Tân Bì biết tâm tình của Chu Trường Phát hiện tại nên không so đo, chỉ cười.
Tân Bì nhìn Chu Cẩn, Áo Địch Già, nghiêm túc nói:
- Hiện tại thế cục càng lúc càng phức tạp, phân phối danh ngạch vào Tu Di sơn cũng sắp công bố. Lấy ra hết lực lượng Cung Phụng viện, phải giữ cho Thượng Dương thành an toàn và ổn định.
Tân Bì liếc qua Vương Mãng, Mặc Địch. Trình Phong, nói:
- Ba thế gia các người không được lơ là, lúc này buông xuống mọi tranh giành đấu đá, cùng chung sức ứng đối mọi tình huống có thể xuất hiện, tùy thời chờ nghe lệnh!
Ba gia chủ vội vàng chắp tay, cung kính nói:
- Tuân lệnh!
Tân Bì vừa lòng gật gù, mắt quét qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Tất cả thế gia, môn phái nghe kỹ đây, trong thời gian này nếu có ai dám gây sự thì giết không tha!
Ánh mắt Tân Bì lạnh băng liếc qua từng người, làm cả đám có cảm giác bị Tân Bì đặc biệt nhìn chằm chằm, sợ hãi thụt lùi mấy bước. Mặt bọn họ trắng bệch run cầm cầm cập.
Một thanh âm bất mãn vang lên trong đám người:
- Hừ! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Lý Vân Tiêu kia gây chuyện lớn như vậy thì bình yên vô sự, còn chúng ta lại đe nẹt là giết không tha?
Không khí quá yên lặng nên thanh âm dù nhỏ vẫn vang rõ to.
Tân Bì tức giận, đây rõ ràng là tát mặt quá đau, tát vào mặt hoàng thất. Mắt Tân Bì như kiếm bén nhìn chằm chằm thân hình nhỏ gầy trong đám người.
Người đó giật bắn, mặt không còn chút máu, như bị ném vào hầm băng. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm làm người đó run rẩy, lúc này mới phản ứng lại lỡ mồm mang họa.
Tân Bì giơ một ngón tay, cơ thể người đó bay lên, bay cao đến ba, bốn thước mới ngừng lại. Mặc cho người đó vùng vẫy cỡ nào cũng không xuống được.
Tân Bì phun ra hai chữ:
- To gan!
Ngón trỏ điểm nhẹ.
Bùm!
Người đó nổ tung trong không trung, thịt vụn và giọt máu bắn tung tóe rơi xuống. Người bên dưới sợ hãi né ra, nhưng vì đám đông chật chội nên máu thịt rơi trúng nhiều người. Đám người kinh hoàng rối loạn.
Tân Bì lạnh lùng nhìn đám đông:
- Ai còn có ý kiến gì không?
Người bị Tân Bì nhìn sợ hãi chân nhũn ra, vội thụt lùi ra sau.
Tân Bì lạnh lùng quét mắt một vòng, hừ lạnh một tiếng:
- Cút hết đi!
Vù vù vù vù vù!
Đám người tản ra, tất cả thế lực Thượng Dương thành tụ tập tại đây bây giờ tản ra hết. Người người giẫm đạp nhau, tiếng la lối ồn ào. Có người bị đạp dưới đất, không rõ sống chết ra sao.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 382: Ly gián hạng bét
10.0/10 từ 47 lượt.