Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3730: Chân thân giáng lâm
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Chuyện gì đây?
Không ai trả lời, vì mọi người vẻ mặt hoang mang, chỉ có biểu tình của Ma Phổ ngày càng trầm trọng, dường như nghĩ tới cái gì.
Khóe môi Đại Công Tử cong lên cười gằn, hai tay bắt ấn nhanh trước mặt.
Một luồng sáng đen dâng lên từ đầu ngón tay Đại Công Tử, hai tay giơ lên, ánh sáng chiếu xuống. Trong lỗ đen trên ngực Đại Công Tử bỗng lóe tia sáng, đốm sáng tụ tập ngày càng nhiều cuối cùng như biển sao mênh mông.
Mọi người biến sắc mặt, tất cả cảm nhận được khí thế phát ra từ người Đại Công Tử đang tăng vùn vụt.
- Giáng lâm!
Trong đầu Lý Vân Tiêu vụt qua từ ngữ này, kinh sợ nói:
- Hắn không phải Ma Thủ mà chỉ là phân thân!
Tuy chỉ vài lời ít ỏi nhưng bốn phía toàn là người thông minh, hiểu ngay ý nghĩa trong đó, tất cả biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu hét to:
- Mọi người cùng nhau ra tay giết hắn! Nếu không chờ chân thân Ma Thủ giáng lâm thì không ai trốn thoát được!
Hai tay Lý Vân Tiêu cầm A Lại Huyền Việt bay tới chém trước tiên.
Những người khác do dự giây lát rồi lần lượt tấn công.
Viện giơ cao Ma Đao, ánh sáng lạnh chiếu rọi. Bầu trời bị đao khí cắt ra, một đao chém qua.
Đám người Tiểu Hồng, Vi Thanh, Tranh, Nguyệt cùng tấn công.
Những cao tầng của Viện, Tranh còn sống sót cùng lao theo, mấy chục công kích xé gió bay tới giết một đốm sáng đó.
Chỉ có Ma Phổ đứng yên trên vai Kiền Sát, dường như khinh thường hợp sức với người khác.
Cơ và người bốn bộ sắc mặt âm trầm đứng phía xa, không biết nên làm sao.
- Một đám ấu trĩ!
Khuôn mặt Đại Công Tử thay đổi, góc cạnh càng rõ ràng, chớp mắt một cái, khi mở ra như có lôi điện lấp lóe bên trong.
Lòng Lý Vân Tiêu run rẩy, cảm giác không may nổi lên trong lòng.
Bởi vì Lý Vân Tiêu là người tấn công đầu tiên, chớp mắt đã tới bên cạnh Đại Công Tử nên cũng là người thứ nhất cảm nhận hơi thở khác lạ đó.
Đại Công Tử quay mặt sang, châm chọc nhìn Lý Vân Tiêu. Đại Công Tử giơ tay trái bắt ấn đánh vào A Lại Huyền Việt.
Bùm!
Luồng ma quang nở rộ trên binh khí, người Lý Vân Tiêu cứng lại tựa như thời không yên lặng.
Thân thể Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng tím mông lung, một tấm bảo khí bao lấy hắn, tấm gương nứt rạn rồi vỡ ra.
Thời không lại chuyển động, Lý Vân Tiêu bay ra ngoài.
Đám người Viện tinh thần rung lên, nhưng tên đã rời cung thì không thể suy nghĩ qua nhiều, A Hàm Trảm Cốt Đao và các thứ chém xuống.
Hai tay Đại Công Tử chộp, một tầng ma quang bao trùm bốn phía, các đòn công kích bị kiềm giữ không thể rơi xuống người gã.
Mắt Đại Công Tử tràn đầy châm chọc vào cười nhạt:
- Con kiến lay cây!
Tay Đại Công Tử thay đổi ấn quyết, ma quang tán đi đánh bay mọi người ra ngoài.
Dù là Viện thực lực mạnh mẽ cũng biến sắc mặt, giơ A Hàm Đao che trước mặt nhưng vẫn bị đẩy lui mấy ngàn trượng xa, khí thế trên người giảm mạnh.
- Sao có thể như vậy? Tại sao mạnh đến thế?
Trong lòng mọi người dâng lên cảm giác bất lực. Đại Công Tử trước mắt trừ khuôn mặt không thay đổi ra thực lực so với trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Một chữ đáng sợ hiện ra trong óc mọi người, tuy không dám tin nhưng không thể không tin.
Khí huyết trong người Lý Vân Tiêu sôi trào, mấy ngụm máu dâng lên cổ họng, hắn phun ra.
Lý Vân Tiêu cắn răng:
- Thánh Ma!
Cả bầu trời lạnh lẽo theo hai chữ được thốt ra, mọi người cảm giác tay chân lạnh lẽo, không khí cũng lạnh.
Ma Phổ nhìn chằm chằm vào Đại Công Tử, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người đứng ở đỉnh Ma giới trong thời đại này, dẫn dắt hướng đi của cả giới?
Khóe môi Đại Công Tử nhếch cao, trong mắt tràn đầy bi mẫn và coi rẻ Ma Phổ:
- Ha ha, đỉnh sao?
Mặt Ma Phổ lộ nét giận, bị ánh mắt của Đại Công Tử chọc tức.
Ma Phổ lạnh lùng nói:
- Hiện tại chân thân của ngươi giáng lâm vậy thì có thể an tâm chết được rồi!
A Át Phạn Sát tách ra từ người Kiền Sát, trong phạm vi mấy ngàn trượng toàn là kết giới tinh vân.
Đám người Lý Vân Tiêu định lui ra ngoài nhưng chỉ chậm một giây thì không thể đi nữa, rơi vào biển tinh vân.
Xung quanh là xích sắt ngưng tụ từ phù văn xuyên qua cả vũ trụ.
Đám người Viện biến sắc mặt nhưng giây sau tỉnh táo lại, vì trung tâm tinh hải là Đại Công Tử chứ không phải họ, miễn đứng im không nhúc nhích thì chắc không sao.
Cơ và người liên quân bốn bộ đứng cách mấy vạn trượng xem, không dấn thân vào, lúc này họ càng thụt lùi hơn.
Đại Công Tử tung chân đá, xích sắt trước mặt gã chấn động phát ra tiếng giòn vang và tàn ảnh.
Đại Công Tử nhúc nhích, biến mất tại chỗ:
- Ha ha ha! Còn xem mình là Ma Chủ sao? Không tỉnh táo nhận biết hiện trạng này, thời đại của ngươi đã chấm dứt từ mười vạn năm trước!
Ma Phổ sắc mặt âm trầm, một tay bắt ấn trước mặt, đôi mắt biến đen thui, có ánh sáng không ngừng lấp lóe.
Ma Phổ lạnh lùng nói:
- Trong kết giới tinh vân này đừng hòng có động tác nào trốn thoát đôi mắt của ta!
Kiền Sát đột nhiên hét to đấm ra sau lưng.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào một tiết điểm bị lực cản lớn chặn lại, ma quang khủng bố nổ tung.
Đại Công Tử hiện hình, mày kiếm hơi nhíu, một chưởng chặn nắm tay to đầy lông.
Ma Phổ đổi ấn quyết điểm tới trước, xích sắt đầy trời rơi xuống trói người Đại Công Tử, nhốt gã thành bánh chưng.
Ma Phổ lạnh lùng nhìn Đại Công Tử, giơ tay phải lên:
- Nếu chỉ có bấy nhiêu thực lực thì dù là Thánh Ma cũng đời sau thua đời trước.
Lý Vân Tiêu cảm giác ma binh trong tay nhúc nhích, biến mất khỏi đôi tay hắn rồi xuất hiện bên trên Ma Phổ, xoay tròn một vòng rơi xuống.
Ma Phổ chộp A Lại Huyền Việt, rìu chiến thanh đồng phát ra tiếng rung rung, sóng âm này mắt thường có thể thấy được, có màu vàng mông lung.
Ma Phổ bay lên chém vào người Đại Công Tử:
- Chết đi!
Mọi người thót tím, trong khoảnh khắc quên hô hấp hồi hộp nhìn cảnh tượng này.
Đại Công Tử ngước mí mắt lên, gã bị A Át Phạn Sát trói thành bánh chưng nhưng không hề hoảng loạn, đôi mắt bình tĩnh như nước.
Đại Công Tử nói:
- Thật ra ngươi hiểu rõ không đánh lại ta, chẳng qua không cam lòng muốn chiến một trận. Ha ha, ngu xuẩn thì phải trả giá đắt.
Ánh mắt Đại Công Tử trở nên sắc bén, đột nhiên A Át Phạn Sát bừng lên ma quang, phát ra tiếng nổ, Đại Công Tử vung ra.
Lỗ đen trước ngực Đại Công Tử càng sáng rực, trận pháp hình tam giác khép lại.
Ma Phổ biến sắc mặt, biểu tình kinh hoàng:
- Cái gì?!
Đại Công Tử lạnh lùng cười:
- Bổn tọa có sáu phân thân, mới rồi chỉ là lực lượng của hai phân thân, bây giờ cho ngươi kiến thức lực lượng bốn phân thân dung hợp, sẽ làm ngươi tuyệt vọng!
Khuôn mặt lạnh lùng của Đại Công Tử càng băng giá, mặt có lớp phấn trắng, mọi người phát hiện lực lượng của gã tăng lên gấp đôi.
- Chết đi!
Đại Công Tử vung hai tay đánh bật A Át Phạn Sát, tung cú đấm.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào A Lại Huyền Việt, Ma Phổ biến sắc mặt, dư ba quyền kình chấn lồng ngực của gã thủng cái lỗ to, thân hình cũng bay ngược ra ngoài.
Ánh sáng đỏ trong mắt Kiền Sát Ma Thần càng nóng cháy hơn, gã hét to lại giơ nắm đâm giáng xuống, hóa thành thiên thạch đầy trời đánh nổ từng tầng hư không. ---------------
Vạn Cổ Chí Tôn
- Chuyện gì đây?
Không ai trả lời, vì mọi người vẻ mặt hoang mang, chỉ có biểu tình của Ma Phổ ngày càng trầm trọng, dường như nghĩ tới cái gì.
Khóe môi Đại Công Tử cong lên cười gằn, hai tay bắt ấn nhanh trước mặt.
Một luồng sáng đen dâng lên từ đầu ngón tay Đại Công Tử, hai tay giơ lên, ánh sáng chiếu xuống. Trong lỗ đen trên ngực Đại Công Tử bỗng lóe tia sáng, đốm sáng tụ tập ngày càng nhiều cuối cùng như biển sao mênh mông.
Mọi người biến sắc mặt, tất cả cảm nhận được khí thế phát ra từ người Đại Công Tử đang tăng vùn vụt.
- Giáng lâm!
Trong đầu Lý Vân Tiêu vụt qua từ ngữ này, kinh sợ nói:
- Hắn không phải Ma Thủ mà chỉ là phân thân!
Tuy chỉ vài lời ít ỏi nhưng bốn phía toàn là người thông minh, hiểu ngay ý nghĩa trong đó, tất cả biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Vân Tiêu hét to:
- Mọi người cùng nhau ra tay giết hắn! Nếu không chờ chân thân Ma Thủ giáng lâm thì không ai trốn thoát được!
Hai tay Lý Vân Tiêu cầm A Lại Huyền Việt bay tới chém trước tiên.
Những người khác do dự giây lát rồi lần lượt tấn công.
Viện giơ cao Ma Đao, ánh sáng lạnh chiếu rọi. Bầu trời bị đao khí cắt ra, một đao chém qua.
Đám người Tiểu Hồng, Vi Thanh, Tranh, Nguyệt cùng tấn công.
Những cao tầng của Viện, Tranh còn sống sót cùng lao theo, mấy chục công kích xé gió bay tới giết một đốm sáng đó.
Chỉ có Ma Phổ đứng yên trên vai Kiền Sát, dường như khinh thường hợp sức với người khác.
Cơ và người bốn bộ sắc mặt âm trầm đứng phía xa, không biết nên làm sao.
- Một đám ấu trĩ!
Khuôn mặt Đại Công Tử thay đổi, góc cạnh càng rõ ràng, chớp mắt một cái, khi mở ra như có lôi điện lấp lóe bên trong.
Lòng Lý Vân Tiêu run rẩy, cảm giác không may nổi lên trong lòng.
Bởi vì Lý Vân Tiêu là người tấn công đầu tiên, chớp mắt đã tới bên cạnh Đại Công Tử nên cũng là người thứ nhất cảm nhận hơi thở khác lạ đó.
Đại Công Tử quay mặt sang, châm chọc nhìn Lý Vân Tiêu. Đại Công Tử giơ tay trái bắt ấn đánh vào A Lại Huyền Việt.
Bùm!
Luồng ma quang nở rộ trên binh khí, người Lý Vân Tiêu cứng lại tựa như thời không yên lặng.
Thân thể Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng tím mông lung, một tấm bảo khí bao lấy hắn, tấm gương nứt rạn rồi vỡ ra.
Thời không lại chuyển động, Lý Vân Tiêu bay ra ngoài.
Đám người Viện tinh thần rung lên, nhưng tên đã rời cung thì không thể suy nghĩ qua nhiều, A Hàm Trảm Cốt Đao và các thứ chém xuống.
Hai tay Đại Công Tử chộp, một tầng ma quang bao trùm bốn phía, các đòn công kích bị kiềm giữ không thể rơi xuống người gã.
Mắt Đại Công Tử tràn đầy châm chọc vào cười nhạt:
- Con kiến lay cây!
Tay Đại Công Tử thay đổi ấn quyết, ma quang tán đi đánh bay mọi người ra ngoài.
Dù là Viện thực lực mạnh mẽ cũng biến sắc mặt, giơ A Hàm Đao che trước mặt nhưng vẫn bị đẩy lui mấy ngàn trượng xa, khí thế trên người giảm mạnh.
- Sao có thể như vậy? Tại sao mạnh đến thế?
Trong lòng mọi người dâng lên cảm giác bất lực. Đại Công Tử trước mắt trừ khuôn mặt không thay đổi ra thực lực so với trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Một chữ đáng sợ hiện ra trong óc mọi người, tuy không dám tin nhưng không thể không tin.
Khí huyết trong người Lý Vân Tiêu sôi trào, mấy ngụm máu dâng lên cổ họng, hắn phun ra.
Lý Vân Tiêu cắn răng:
- Thánh Ma!
Cả bầu trời lạnh lẽo theo hai chữ được thốt ra, mọi người cảm giác tay chân lạnh lẽo, không khí cũng lạnh.
Ma Phổ nhìn chằm chằm vào Đại Công Tử, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người đứng ở đỉnh Ma giới trong thời đại này, dẫn dắt hướng đi của cả giới?
Khóe môi Đại Công Tử nhếch cao, trong mắt tràn đầy bi mẫn và coi rẻ Ma Phổ:
- Ha ha, đỉnh sao?
Mặt Ma Phổ lộ nét giận, bị ánh mắt của Đại Công Tử chọc tức.
Ma Phổ lạnh lùng nói:
- Hiện tại chân thân của ngươi giáng lâm vậy thì có thể an tâm chết được rồi!
A Át Phạn Sát tách ra từ người Kiền Sát, trong phạm vi mấy ngàn trượng toàn là kết giới tinh vân.
Đám người Lý Vân Tiêu định lui ra ngoài nhưng chỉ chậm một giây thì không thể đi nữa, rơi vào biển tinh vân.
Xung quanh là xích sắt ngưng tụ từ phù văn xuyên qua cả vũ trụ.
Đám người Viện biến sắc mặt nhưng giây sau tỉnh táo lại, vì trung tâm tinh hải là Đại Công Tử chứ không phải họ, miễn đứng im không nhúc nhích thì chắc không sao.
Cơ và người liên quân bốn bộ đứng cách mấy vạn trượng xem, không dấn thân vào, lúc này họ càng thụt lùi hơn.
Đại Công Tử tung chân đá, xích sắt trước mặt gã chấn động phát ra tiếng giòn vang và tàn ảnh.
Đại Công Tử nhúc nhích, biến mất tại chỗ:
- Ha ha ha! Còn xem mình là Ma Chủ sao? Không tỉnh táo nhận biết hiện trạng này, thời đại của ngươi đã chấm dứt từ mười vạn năm trước!
Ma Phổ sắc mặt âm trầm, một tay bắt ấn trước mặt, đôi mắt biến đen thui, có ánh sáng không ngừng lấp lóe.
Ma Phổ lạnh lùng nói:
- Trong kết giới tinh vân này đừng hòng có động tác nào trốn thoát đôi mắt của ta!
Kiền Sát đột nhiên hét to đấm ra sau lưng.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào một tiết điểm bị lực cản lớn chặn lại, ma quang khủng bố nổ tung.
Đại Công Tử hiện hình, mày kiếm hơi nhíu, một chưởng chặn nắm tay to đầy lông.
Ma Phổ đổi ấn quyết điểm tới trước, xích sắt đầy trời rơi xuống trói người Đại Công Tử, nhốt gã thành bánh chưng.
Ma Phổ lạnh lùng nhìn Đại Công Tử, giơ tay phải lên:
- Nếu chỉ có bấy nhiêu thực lực thì dù là Thánh Ma cũng đời sau thua đời trước.
Lý Vân Tiêu cảm giác ma binh trong tay nhúc nhích, biến mất khỏi đôi tay hắn rồi xuất hiện bên trên Ma Phổ, xoay tròn một vòng rơi xuống.
Ma Phổ chộp A Lại Huyền Việt, rìu chiến thanh đồng phát ra tiếng rung rung, sóng âm này mắt thường có thể thấy được, có màu vàng mông lung.
Ma Phổ bay lên chém vào người Đại Công Tử:
- Chết đi!
Mọi người thót tím, trong khoảnh khắc quên hô hấp hồi hộp nhìn cảnh tượng này.
Đại Công Tử ngước mí mắt lên, gã bị A Át Phạn Sát trói thành bánh chưng nhưng không hề hoảng loạn, đôi mắt bình tĩnh như nước.
Đại Công Tử nói:
- Thật ra ngươi hiểu rõ không đánh lại ta, chẳng qua không cam lòng muốn chiến một trận. Ha ha, ngu xuẩn thì phải trả giá đắt.
Ánh mắt Đại Công Tử trở nên sắc bén, đột nhiên A Át Phạn Sát bừng lên ma quang, phát ra tiếng nổ, Đại Công Tử vung ra.
Lỗ đen trước ngực Đại Công Tử càng sáng rực, trận pháp hình tam giác khép lại.
Ma Phổ biến sắc mặt, biểu tình kinh hoàng:
- Cái gì?!
Đại Công Tử lạnh lùng cười:
- Bổn tọa có sáu phân thân, mới rồi chỉ là lực lượng của hai phân thân, bây giờ cho ngươi kiến thức lực lượng bốn phân thân dung hợp, sẽ làm ngươi tuyệt vọng!
Khuôn mặt lạnh lùng của Đại Công Tử càng băng giá, mặt có lớp phấn trắng, mọi người phát hiện lực lượng của gã tăng lên gấp đôi.
- Chết đi!
Đại Công Tử vung hai tay đánh bật A Át Phạn Sát, tung cú đấm.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào A Lại Huyền Việt, Ma Phổ biến sắc mặt, dư ba quyền kình chấn lồng ngực của gã thủng cái lỗ to, thân hình cũng bay ngược ra ngoài.
Ánh sáng đỏ trong mắt Kiền Sát Ma Thần càng nóng cháy hơn, gã hét to lại giơ nắm đâm giáng xuống, hóa thành thiên thạch đầy trời đánh nổ từng tầng hư không. ---------------
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 3730: Chân thân giáng lâm
10.0/10 từ 47 lượt.