Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3709: Bị lộ thân phận
Bên dưới có tiếng kinh kêu:
- Là người của Thánh Ma thế gia!
Mọi người cẩn thận thụt lùi giữ một khoảng cách với ngọn núi kia.
Phi bộ và hai Thánh Sử hết sức ngạc nhiên, không rõ tại sao Thánh Ma thế gia cũng biết nam nhân này.
Đám người Phi đã thấy nhiều sóng to gió lớn, lúc này thành thật lùi sang một bên yên lặng nhìn Thánh Ma thế gia và Lý Vân Tiêu, Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu thầm la hỏng rồi, hắn cố nặn nụ cười nói:
- Cái gì là ta? Ta và đại nhân chưa từng gặp mặt, có phải đại nhân đã nhận sai người không?
Mặt Chỉ lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
- Hừ! Dù tiểu tử nhà ngươi hóa ra tro ta cũng nhận được, ngươi là người của Thiên Vũ giới, không ngờ lẻn vào Ma giới ta!
Chỉ nhe răng cười nói:
- Nhưng đã bị lão phu phát hiện thì ngươi đừng hòng trở về!
- Cái gì? Người của Thiên Vũ giới?
Bốn phía giật mình, mọi người nhìn nhau, cảm thấy hơi khó tưởng tượng.
Hai Thánh Sử và đám người Nguyên quận kinh ngạc.
Vi Thanh thầm truyền âm:
- Chuyện gì vậy? Ngươi có mâu thuẫn với Ma Tôn này?
Lý Vân Tiêu đáp:
- Ừm! Trong khe hở Thiên Đãng sơn mạch đã từng gặp mặt một lần, sinh ra chút ma sát nhỏ.
Vi Thanh tức giận nói:
- Sao tiểu tử nhà ngươi đi đến đâu cũng gây chuyện, nơi nào cũng có kẻ thù? Người vào biển ma Hành Lang Phù Đồ này hơn một nửa đều muốn giết ngươi!
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn lắm sao? Sao ta xui xẻo như vậy!
Vi Thanh tức giận xanh mặt, theo tâm thề lúc trước thì hai người có nạn cùng chịu, cùng nhau tiến lùi, bây giờ gã hối hận thắt ruột.
Vẻ ngoài Lý Vân Tiêu bình tĩnh, mắt lạnh lẽo nhìn Chỉ.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia trào phúng cười nói:
- Vậy sao? Trong khe hở Thiên Đãng sơn mạch đúng là ta từng thấy một số người Ma tộc, nghe nói toàn là rùa rút đầu núp trong khe hở mười vạn năm không dám ra, khó khăn lắm mới gặp cơ duyên muốn ra tay nhưng bị đánh trở lại, chẳng lẽ là đại nhân?
Chỉ tức giận mặt xanh mét, ngây người. Mấy lời này Chỉ thừa nhận không được, mà chối cũng khó, người cứng ngắc tại chỗ.
Khanh hừ lạnh nói:
- Đương nhiên không phải chúng ta! Chúng ta bế quan tu luyện trong Băng vực hơn mười vạn năm chưa từng rời đi thì sao có ở Thiên Đãng sơn mạch được!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Vậy thì kỳ, mấy vị làm sao biết ta là người của Thiên Vũ giới?
Khanh cứng họng, nghẹn mặt đỏ rực, trán chảy mồ hôi lạnh không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ phản ứng lại, lạnh lùng nói:
- Hừ! Nguyên Băng vực đều có tai mắt của chúng ta, bất cứ người lạ tiến vào đều sẽ bị tra rõ thân phận. Ngươi tự cho là bí ẩn nhưng thật ra đã bị chúng ta theo dõi từ lâu.
- Đúng, đúng là vậy!
Khanh quát to:
- Nên bây giờ không tha cho các ngươi được, giết hai người này!
Khanh dẫn đầu nhảy ra khỏi núi, dẫn theo một đám cường giả bay qua, sát khí lan tràn khóa lại Lý Vân Tiêu, Vi Thanh.
Nhưng Khanh mới bay một nửa thì khựng lại, cảm giác nguy hiểm lan tràn trong lòng mỗi người.
Không chỉ bọn họ, Lý Vân Tiêu, Vi Thanh, tất cả Ma tộc đều biến sắc mặt.
Vì những ma vật chạy ra từ đại điện dường như bị lực lượng nào đó tác động, toàn thân bốc khói đen, khí thế âm trầm lạnh lẽo phát tán. Các ma vật mắt sáng như bảo thạch, phản chiếu tia sáng lạnh sắc bén.
- Đó là...
Mọi người giật mình kêu lên:
- Mắt của những ma vật này... giống Thánh Băng Ngọc!
- Làm gì có nhiều Thánh Băng Ngọc vậy, đây chỉ là biểu hiện giả dối. Xem ra trong đại điện thật sự có Thánh Băng Ngọc tồn tại.
Nhiều tiếng nói vừa kinh sợ vừa kích động vang lên, nhiều người trông thấy cơ hội đến, mắt sáng rực.
Lý Vân Tiêu cũng giật mình, những ma vật toát ra hơi thở cực kỳ giống với công pháp Bắc Minh thế gia tu luyện.
Bỗng một con ma thú gầm lên:
- Grào!
Tựa như vua sói triệu hoán đàn sói, cùng với tiếng ra lệnh, ma vật rầm rộ xông hướng mọi người, chúng nó giương nanh múa vuốt, khí thế khiếp người.
Vi Thanh mắng:
- Ở chung với ngươi luôn xui xẻo, giờ thì trước sau đều gặp địch.
Lý Vân Tiêu cười xòa:
- Đưa vào chỗ chết thì mới sống được!
Lý Vân Tiêu lắc người hóa thành lôi quang bỏ chạy, một con ma công tấn công nhưng vồ hụt.
Vi Thanh chỉ càu nhàu một tiếng, biết chửi người cũng không giải quyết được gì, đành tập trung tinh thần ứng đối với đám ma vật.
Thánh Ma thế gia và người Nguyên quận không rảnh lo phía hắn, bọn họ cũng rơi vào đàn ma vây công.
Đằng trước đại điện chìm vào hỗn loạn, những ma vật biến ra mang đến trùng kích rất lớn cho mọi người. Lực lượng ma nguyên cường đại nổ tung.
Nhiều Ma tộc cáo gìa không muốn đi đầu làm vật hy sinh, bọn họ đổ dồn ra sau.
Chỉ ở trên ngọn núi ánh mắt sắc bén nhìn đám Ma Quân lùi ra sau, mặt lạnh lùng nói:
- Không ai được trốn! Kẻ nào trốn thì mọi người hợp sức tru!
Nhưng tình hình đã chìm vào hỗn loạn, nhiều người đã trốn mấy trăm trượng xa còn lâu mới chịu về.
Đột nhiên một luồng kiếm khí từ hậu phương xé gió bay tới, mấy Ma Quân trốn đằng trước nhất hét thảm chết, thanh âm thê lương.
Những Ma tộc chạy trốn bỗng khựng lại, mặt trắng bệch nhìn đằng trước.
Một bóng người đáp xuống hậu phương, là Thương Quân.
Thương Quân cầm kiếm to đứng thẳng, gã nhìn đám Ma tộc chạy trốn:
- He he, Chỉ huynh cứ giao việc xử lý đào binh cho ta.
Đám Ma tộc toàn thân lạnh lẽo, nỗi lòng sợ hãi buộc phải quay về.
Nét mặt Chỉ sa sầm, hừ lạnh:
- Có thời gian rảnh đó thì mau ra tay giết quái đi!
Thương Quân cười nói:
- Cũng nên có người làm giám sát mới được.
Gã liếc qua chiến trường đằng trước đại điện, tạm dừng giây lát trên người Lý Vân Tiêu, gã hừ lạnh.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh giật nảy mình, đại địch chưa lùi thì một đại địch khác tới nữa. Nếu lúc này không có đám ma vật gây hỗn loạn thì hai người rất nguy hiểm.
Chỉ lớn tiếng nói:
- Mọi người hãy buông xuống ân oán riêng, thanh trừ hết đám ma vật này đã. Nếu có ai muốn nhặt của hời thì trách ta không khách sáo!
Chỉ bay lên cao hơn dụ đám ma vật ập đến chạy đi nơi khác, cũng đứng ở vị trí thích hợp giám sát mọi người.
Biểu tình Thương Quân nghiêm túc nói:
- Trước kia chưa từng thấy nhiều ma vật như vậy, không lẽ lần này có biến? Chỉ huynh, Thánh Ma thế gia các ngươi chắc hiểu rõ Hành Lang Phù Đồ này nhất, hay lần này xuất hiện Thánh Băng Ngọc? Không thì tại sao dẫn tới nhiều ma vật như vậy đi ra?
Mọi người nghe xong thầm mừng.
Chỉ biến sắc mặt, quét mắt mọi người nhắc nhở, hừ lạnh:
- Sao ta biết? Dù thật sự có Thánh Băng Ngọc đi ra thì đám lâu la các ngươi không thể nhúng chàm. Nhưng đúng là ma vật khác lạ chắc có nhiều Hóa Lân Ma Cốt ưu chất xuất hiện, tuy các ngươi đừng mơ nhúng chàm Thánh Băng Ngọc nhưng có thể thu nhiều Hóa Lân Ma Cốt.
Mọi người nghe mà lòng cảm xúc ngổn ngang, nhưng nghĩ đến thật sự sẽ xuất hiện Thánh Băng Ngọc thì cực kỳ hưng phấn.
Báu vật có linh chủ, tuy rằng thực lực càng mạnh thì xác suất có được càng lớn, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối. Sẽ có nhiều cường giả Ma Tôn cảnh chết trong Hành Lang Phù Đồ, không thì tại sao xuất hiện nhiều Hóa Lân Ma Cốt được? ---------------
Vạn Cổ Chí Tôn
- Là người của Thánh Ma thế gia!
Mọi người cẩn thận thụt lùi giữ một khoảng cách với ngọn núi kia.
Phi bộ và hai Thánh Sử hết sức ngạc nhiên, không rõ tại sao Thánh Ma thế gia cũng biết nam nhân này.
Đám người Phi đã thấy nhiều sóng to gió lớn, lúc này thành thật lùi sang một bên yên lặng nhìn Thánh Ma thế gia và Lý Vân Tiêu, Vi Thanh.
Lý Vân Tiêu thầm la hỏng rồi, hắn cố nặn nụ cười nói:
- Cái gì là ta? Ta và đại nhân chưa từng gặp mặt, có phải đại nhân đã nhận sai người không?
Mặt Chỉ lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
- Hừ! Dù tiểu tử nhà ngươi hóa ra tro ta cũng nhận được, ngươi là người của Thiên Vũ giới, không ngờ lẻn vào Ma giới ta!
Chỉ nhe răng cười nói:
- Nhưng đã bị lão phu phát hiện thì ngươi đừng hòng trở về!
- Cái gì? Người của Thiên Vũ giới?
Bốn phía giật mình, mọi người nhìn nhau, cảm thấy hơi khó tưởng tượng.
Hai Thánh Sử và đám người Nguyên quận kinh ngạc.
Vi Thanh thầm truyền âm:
- Chuyện gì vậy? Ngươi có mâu thuẫn với Ma Tôn này?
Lý Vân Tiêu đáp:
- Ừm! Trong khe hở Thiên Đãng sơn mạch đã từng gặp mặt một lần, sinh ra chút ma sát nhỏ.
Vi Thanh tức giận nói:
- Sao tiểu tử nhà ngươi đi đến đâu cũng gây chuyện, nơi nào cũng có kẻ thù? Người vào biển ma Hành Lang Phù Đồ này hơn một nửa đều muốn giết ngươi!
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta muốn lắm sao? Sao ta xui xẻo như vậy!
Vi Thanh tức giận xanh mặt, theo tâm thề lúc trước thì hai người có nạn cùng chịu, cùng nhau tiến lùi, bây giờ gã hối hận thắt ruột.
Vẻ ngoài Lý Vân Tiêu bình tĩnh, mắt lạnh lẽo nhìn Chỉ.
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia trào phúng cười nói:
- Vậy sao? Trong khe hở Thiên Đãng sơn mạch đúng là ta từng thấy một số người Ma tộc, nghe nói toàn là rùa rút đầu núp trong khe hở mười vạn năm không dám ra, khó khăn lắm mới gặp cơ duyên muốn ra tay nhưng bị đánh trở lại, chẳng lẽ là đại nhân?
Chỉ tức giận mặt xanh mét, ngây người. Mấy lời này Chỉ thừa nhận không được, mà chối cũng khó, người cứng ngắc tại chỗ.
Khanh hừ lạnh nói:
- Đương nhiên không phải chúng ta! Chúng ta bế quan tu luyện trong Băng vực hơn mười vạn năm chưa từng rời đi thì sao có ở Thiên Đãng sơn mạch được!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Vậy thì kỳ, mấy vị làm sao biết ta là người của Thiên Vũ giới?
Khanh cứng họng, nghẹn mặt đỏ rực, trán chảy mồ hôi lạnh không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ phản ứng lại, lạnh lùng nói:
- Hừ! Nguyên Băng vực đều có tai mắt của chúng ta, bất cứ người lạ tiến vào đều sẽ bị tra rõ thân phận. Ngươi tự cho là bí ẩn nhưng thật ra đã bị chúng ta theo dõi từ lâu.
- Đúng, đúng là vậy!
Khanh quát to:
- Nên bây giờ không tha cho các ngươi được, giết hai người này!
Khanh dẫn đầu nhảy ra khỏi núi, dẫn theo một đám cường giả bay qua, sát khí lan tràn khóa lại Lý Vân Tiêu, Vi Thanh.
Nhưng Khanh mới bay một nửa thì khựng lại, cảm giác nguy hiểm lan tràn trong lòng mỗi người.
Không chỉ bọn họ, Lý Vân Tiêu, Vi Thanh, tất cả Ma tộc đều biến sắc mặt.
Vì những ma vật chạy ra từ đại điện dường như bị lực lượng nào đó tác động, toàn thân bốc khói đen, khí thế âm trầm lạnh lẽo phát tán. Các ma vật mắt sáng như bảo thạch, phản chiếu tia sáng lạnh sắc bén.
- Đó là...
Mọi người giật mình kêu lên:
- Mắt của những ma vật này... giống Thánh Băng Ngọc!
- Làm gì có nhiều Thánh Băng Ngọc vậy, đây chỉ là biểu hiện giả dối. Xem ra trong đại điện thật sự có Thánh Băng Ngọc tồn tại.
Nhiều tiếng nói vừa kinh sợ vừa kích động vang lên, nhiều người trông thấy cơ hội đến, mắt sáng rực.
Lý Vân Tiêu cũng giật mình, những ma vật toát ra hơi thở cực kỳ giống với công pháp Bắc Minh thế gia tu luyện.
Bỗng một con ma thú gầm lên:
- Grào!
Tựa như vua sói triệu hoán đàn sói, cùng với tiếng ra lệnh, ma vật rầm rộ xông hướng mọi người, chúng nó giương nanh múa vuốt, khí thế khiếp người.
Vi Thanh mắng:
- Ở chung với ngươi luôn xui xẻo, giờ thì trước sau đều gặp địch.
Lý Vân Tiêu cười xòa:
- Đưa vào chỗ chết thì mới sống được!
Lý Vân Tiêu lắc người hóa thành lôi quang bỏ chạy, một con ma công tấn công nhưng vồ hụt.
Vi Thanh chỉ càu nhàu một tiếng, biết chửi người cũng không giải quyết được gì, đành tập trung tinh thần ứng đối với đám ma vật.
Thánh Ma thế gia và người Nguyên quận không rảnh lo phía hắn, bọn họ cũng rơi vào đàn ma vây công.
Đằng trước đại điện chìm vào hỗn loạn, những ma vật biến ra mang đến trùng kích rất lớn cho mọi người. Lực lượng ma nguyên cường đại nổ tung.
Nhiều Ma tộc cáo gìa không muốn đi đầu làm vật hy sinh, bọn họ đổ dồn ra sau.
Chỉ ở trên ngọn núi ánh mắt sắc bén nhìn đám Ma Quân lùi ra sau, mặt lạnh lùng nói:
- Không ai được trốn! Kẻ nào trốn thì mọi người hợp sức tru!
Nhưng tình hình đã chìm vào hỗn loạn, nhiều người đã trốn mấy trăm trượng xa còn lâu mới chịu về.
Đột nhiên một luồng kiếm khí từ hậu phương xé gió bay tới, mấy Ma Quân trốn đằng trước nhất hét thảm chết, thanh âm thê lương.
Những Ma tộc chạy trốn bỗng khựng lại, mặt trắng bệch nhìn đằng trước.
Một bóng người đáp xuống hậu phương, là Thương Quân.
Thương Quân cầm kiếm to đứng thẳng, gã nhìn đám Ma tộc chạy trốn:
- He he, Chỉ huynh cứ giao việc xử lý đào binh cho ta.
Đám Ma tộc toàn thân lạnh lẽo, nỗi lòng sợ hãi buộc phải quay về.
Nét mặt Chỉ sa sầm, hừ lạnh:
- Có thời gian rảnh đó thì mau ra tay giết quái đi!
Thương Quân cười nói:
- Cũng nên có người làm giám sát mới được.
Gã liếc qua chiến trường đằng trước đại điện, tạm dừng giây lát trên người Lý Vân Tiêu, gã hừ lạnh.
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh giật nảy mình, đại địch chưa lùi thì một đại địch khác tới nữa. Nếu lúc này không có đám ma vật gây hỗn loạn thì hai người rất nguy hiểm.
Chỉ lớn tiếng nói:
- Mọi người hãy buông xuống ân oán riêng, thanh trừ hết đám ma vật này đã. Nếu có ai muốn nhặt của hời thì trách ta không khách sáo!
Chỉ bay lên cao hơn dụ đám ma vật ập đến chạy đi nơi khác, cũng đứng ở vị trí thích hợp giám sát mọi người.
Biểu tình Thương Quân nghiêm túc nói:
- Trước kia chưa từng thấy nhiều ma vật như vậy, không lẽ lần này có biến? Chỉ huynh, Thánh Ma thế gia các ngươi chắc hiểu rõ Hành Lang Phù Đồ này nhất, hay lần này xuất hiện Thánh Băng Ngọc? Không thì tại sao dẫn tới nhiều ma vật như vậy đi ra?
Mọi người nghe xong thầm mừng.
Chỉ biến sắc mặt, quét mắt mọi người nhắc nhở, hừ lạnh:
- Sao ta biết? Dù thật sự có Thánh Băng Ngọc đi ra thì đám lâu la các ngươi không thể nhúng chàm. Nhưng đúng là ma vật khác lạ chắc có nhiều Hóa Lân Ma Cốt ưu chất xuất hiện, tuy các ngươi đừng mơ nhúng chàm Thánh Băng Ngọc nhưng có thể thu nhiều Hóa Lân Ma Cốt.
Mọi người nghe mà lòng cảm xúc ngổn ngang, nhưng nghĩ đến thật sự sẽ xuất hiện Thánh Băng Ngọc thì cực kỳ hưng phấn.
Báu vật có linh chủ, tuy rằng thực lực càng mạnh thì xác suất có được càng lớn, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối. Sẽ có nhiều cường giả Ma Tôn cảnh chết trong Hành Lang Phù Đồ, không thì tại sao xuất hiện nhiều Hóa Lân Ma Cốt được? ---------------
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 3709: Bị lộ thân phận
10.0/10 từ 47 lượt.