Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3381: Đáng hay không

Tù cười khẩy nói:

- Nhưng Thiên Vũ giới còn có đám các ngươi chống đỡ, chưa đến giây phút sụp đổ thì hắn sẽ không nóng nảy. Phải rồi, mười năm trước nữ nhân có Thiên Phượng chân huyết dường như tên Ly Chu? Cũng là chủ tướng Phong ma Nhấ Thu, thế nhưng bị hắn rút đi phượng huyết chân nguyên, cuối cùng dẫn đến chết trận.

- Cái gì?! Ly Chu đại nhân chết vì lý do này?

Xán và Trác toàn thân run rẩy, đôi mắt rực cháy lửa giận.

Những người khác giật mình khi nghe, không ngờ Dận Vũ ác liệt đến mức này, vì ích kỷ cho bản thân mà bỏ mặc một giới.

- Ha ha ha! Người không vì mình chứ vì gì?

Tù nhe răng cười nói:

- Đáng tiếc thực lực Ly Chu có hạn, không phối hợp nên Dận Vũ lay lắt sống thừa mười vạn năm, nhưng lực lượng chưa khôi phục.

Tù nheo mắt kỳ dị liếc Phi Nghê ở một bên.

Phi Nghê thầm giật mình, bị Tù nhìn rợn tóc gáy nạt lại:

- Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa sẽ móc tròng mắt ngươi ra!

Tù lắc đầu nói:

- Kỳ lạ thật, rốt cuộc hắn muốn gì? Pháp thân của ta ở đây, nếu bị hắn đoạt xá rồi cướp đi chân nguyên Thiên Phượng, dù không thể về giới vương cảnh cũng có thể duy trì tạo hóa cảnh mấy vạn năm, chẳng lẽ còn thứ gì tốt hơn điều này sao?

Mắt Phi Nghê bắn ra tia sáng lạnh lùng nói:

- Tộc Thiên Phượng ở trong mắt các ngươi là gì? Chỉ là đối tượng cướp đoạt như thiên tài địa bảo sao?

Tù lấy lại tinh thần khịt mũi:

- Như thế nào? Nàng không phục? Vạn vật đều là con kiến, xem các người là thiên tài địa bảo đã là coi trọng các người.

Rầm!

Phi Nghê lắc người tát tai đánh bay Tù, đại điện đổ máu.


Giao Nữ giật mình kêu lên:

- Ngươi làm cái gì?!

Giao Nữ giận dữ vỗ một chưởng.

Mặt Phi Nghê lạnh băng lại giơ tay tát Giao Nữ bay ra.

Tù bò dậy, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi dám đánh ta?

- Xì.

Phi Nghê xì cười nói:

- Không dám, ta hiện tại chỉ muốn giết ngươi!

Phi Nghê lật tay lấy lưỡi đao ra tiến tới gần từng bước, lạnh lùng nói:

- Từng đao từng đao từ từ cắt chết ngươi!

Tù giật nảy mình, trong lòng hơi sợ, gã vội nói:

- Lý Vân Tiêu, mau ngăn cản thuộc hạ của ngươi lại!

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

- Thuộc hạ? Nàng là dưới tay của ta, là hồng nhan của ta, là chủ Long gia. Ta không có cách nào thay đổi ý muốn của nàng, còn phải tôn trọng. Nếu nàng không hoàn thành được điều mình muốn thì ta sẽ giúp nàng. Nên ngươi ngoan ngoãn ở đó chờ bị cắt xuống từng miếng thịt chết đi.

Tù hết hồn:

- Ngươi...!

Tù tức giận quát:

- Ngươi định giết ta vào lúc này sao? Nên biết Dận Vũ còn ở bên ngoài, nếu bọn họ xông tới, không có ta trợ giúp thì mấy người chết chắc!



- Ngươi đang hiểu lầm mình quan trọng cỡ nào sao? Không có ngươi thì thế giới tiêu, vũ trụ nổ chắc?

Phi Nghê cảm kích liếc Lý Vân Tiêu, trong lòng không còn e dè gì nữa, từng bước đi hướng Tù.

Giao Nữ ngây người, vẻ mặt hoang mang nhưng bản năng lao qua quát to:

Dừng tay!

Ánh sáng bạc ngưng tụ thành dao găm trong tay Giao Nữ xẹt qua cổ họng Phi Nghê.

Vèo!

Người Phi Nghê biến thành lửa, chiêu kia chém hụt vào lửa.

Ngọn lửa xoay tròn quanh người Giao Nữ, một hỏia phù màu đỏ mờ nhạt như bươm bướm bay lên. Giao Nữ cảm giác sau lưng nóng cháy, bàn tay nóng hổi của Phi Nghê bóp cổ nàng.

Phi Nghê nhẹ giọng nói:

- Chịu chết vì loại nam nhân như vậy có đáng không?

Lòng Giao Nữ rung động mạnh, tức giận quát:

- Đương nhiên đáng giá! Chết vì Tù đại nhân là chết có ý nghĩa!

Giao Nữ hét to, bất chấp bàn tay đặt trên cổ cưỡng ép xoay người đâm tới.

Chủy thủ lóe ánh sáng bạc biến roi dài trên không trung như con rắn bạc uốn lượn trói người Phi Nghê lại.

Giao Nữ dốc hết sức rống to:

- Chết đi!

Giao Nữ vung roi bạc nghiền nát Phi Nghê vỡ thành nhiều đốm lửa.

Giao Nữ thành công ngay chiêu đầu nhưng nàng không thả lỏng cảnh giác, ngược lại trong mắt lộ ra sợ hãi.

Thực lực của hai người chênh lệch không lớn, nhưng luân phiên chém giết làm Giao Nữ đã là nỏ mạnh hết đà.


Giờ phút này Giao Nữ đứng trên đại điện, thân hình tiêu điều, cô đơn.

Thân hình Phi Nghê biến thành chưa tắt hay rơi xuống, vẫn lơ lửng cháy hừng hực.

Thanh âm lạnh băng vang lên:

- Nếu ngươi đã chọn thì ta không nói gì nữa, ngươi thấy vui là được.

Muôn vàn hỏa phù tuôn ra như nhành liễu bay đi thoáng chốc bao tùm toàn thân Giao Nữ, hoặc như tuyết chôn vùi.

Phi Nghê hiện hình trong lửa, một tay bắt ấn quát to:

- Hóa bướm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Những hỏa phù đột nhiên nổ tung, lửa cháy hừng hực xộc thẳng lên nóc đại điện. Dường như chạm tới cấm chế, chúng ta bay tứ tán, đại điện biến thành biển lửa.

- A!!!

Giao Nữ vặn vẹo trong lửa cháy hừng hực, tiếng gào thét thê thảm.

Chỉ giây lát Giao Nữ quỳ trong ngọn lửa cho đến khi gục ngã ra đất, bị lửa đốt thành tro tàn.

Lửa bay đầy trời tụ tập vào giữa ngưng tụ ra chân thân Phi Nghê.

Mặt Phi Nghê lạnh băng ngước đầu lên, tràn đầy âm trầm và tức giận trừng Tù trong góc:

- Con sâu máu lạnh nhà ngươi, nàng nhiều lần ra sống vào chết vì ngươi, mấy lần cứu mạng của ngươi, cuối cùng chết thảm trong lửa cháy nhưng ngươi không hề rung động sao?

Tù sắc mặt âm trầm độc ác nói:

- Ai nói không rung động? Nếu ta có sức mạnh thì đã giết ngươi ngay bây giờ!

Phi Nghê hỏi:

- Thế thì nàng chết thảm mà ngươi còn bình tĩnh ngồi đây được?

Tù nổi giận mắng:

- Đao phủ nhà ngươi nếu cảm thấy nàng ta đáng thương vậy tại sao giết nàng ấy? Giết nàng đơn giản là vì thăm dò phản ứng sao? Còn mặt mũi nói ta máu lạnh!?

Phi Nghê thất vọng lắc đầu nói:

- Nữ nhân ngây ngốc đó thật sự không đáng giá. Nhưng ai có chí nấy, nàng cảm thấy tốt là được. Giờ ta từng đao cắt chết ngươi, rút long hồn của ngươi ra điều phối chút dược liệu luyện chế, chắc sẽ rất bổ.

Tù nhìn Phi Nghê từng bước một đi lên trước, trong mắt tràn đầy kinh khủng liên tục thụt lùi ra sau:

- Đồ điên, một đám người điên! Lúc này rồi còn không biết đoàn kết với ta! Dận Vũ nói đúng, các ngươi đều là đồ ngu, nghiêm trọng kéo thấp chỉ số thông minh giới này! Đồ ngu chết tiệt!

Phi Nghê lạnh lùng cười:

- Hồn phách của ngươi rất nhanh sẽ bị đám ngu này luyện thành đan dược ăn mất.

Vẻ mặt Tù tuyệt vọng gầm lên:

- Ta chết cũng sẽ không cho các ngươi sống yên!

Tù không trốn nữa, gã ngồi xếp bằng trong không trung, hai tay bắt ấn trước mặt.

Trán Tù mở ra con mắt dựng đứng bắn ra tia sáng lạnh sắc bén.

Hơi thở nguy hiểm lan tràn trong đại điện.

Lý Vân Tiêu kinh kêu:

- Phi Nghê cẩn thận!

Không cần Lý Vân Tiêu nhắc nhở thì Phi Nghê đã cảm ứng trước ngay, thân hóa bướm lửa tán đi trước mặt Tù, không dấu vết.

Tù cười nhạt lạnh lùng nói:

- Đám ngu ngốc các ngươi tự tìm đường chết! Tuy bên ngoài Hải Thần điện cực kỳ cứng rắn nhưng nếu ta phá hoại từ bên trong thì không chịu nổi một kích! Các ngươi chờ bị Dận Vũ rác rưởi đó giết chết đi! Ha ha ha!

Mắt Tù lộ ý cười sung sướng và tàn nhẫn, hai tay tăng tốc bắt ấn.

Một luồng sáng chói mắt bắn ra từ con mắt dựng đứng, ầm vang chấn bốn phía.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 3381: Đáng hay không
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...