Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 3255: Độc chiếm một vực 2
Điều kiện mặc dù có chút quái dị, nhưng mà cũng còn nói qua.
Hơn nữa võ giả dưới Võ Đế gia nhập cũng có thể đi Thiên Lĩnh, Vân Mộng Trạch hoặc là Đao Lĩnh Kiếm Phong tu luyện, lực hấp dẫn hơn xa thành Viêm Vũ, rất nhanh có không ít người gia nhập.
Thủ đô Hỏa Ô đế quốc, trong một kiến trúc đã dỡ bỏ một nửa, tất cả mọi người đang di chuyển.
Tô Liên Y quy hoạch khu vực này, tương lai nơi này chuyên tổ để võ giả tranh đấu.
Trong thủ đô đông kín người, tất cả mọi người đang quan sát thế nào.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Trần Đoạn Thiên, Vạn Tinh Tử, tông chủ bốn đại tông môn đang trên không trung, khí thế kinh người, tất cả đang làm dáng.
Còn có Tiền Sinh, Tô Liên Y cùng Đinh Linh Nhi là nguyên lão thương minh cũng xuất hiện trên bầu trời, tất cả đang tươi cười.
Những cường giả đỉnh cấp trên đại lục vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, các tiếng nghị luận vang lên không dứt.
Nhưng Lý Vân Tiêu vừa xuất hiện cũng không phóng thích khí thế, liền áp toàn bộ mọi người, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn.
Cả thủ đô an tĩnh lại, nhìn qua nam tử quật khởi nhanh như sao băng trên cao, trong nháy mắt đã đứng ở đỉnh phong của đại lục.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Hoan nghênh chư vị đi vào nam vực.
Hắn ngừng một chút, tiếp tục cười nói:
- Vì cái gì ta nói nam vực, mà không phải thành Viêm Vũ?
Tất cả mọi người lâm vào trầm tư, nghị luận với nhau, đều lắc đầu không rõ.
Ngay cả đám người Khúc Hồng Nhan cảm thấy hiếu kỳ, đều nhìn nhau, không rõ đáp án.
Ngón tay Phi Nghê điểm nhẹ, nói:
- Có phải hay bởi vì nam vực không có gì kỳ lạ bằng thành Viêm Vũ không?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Bởi vì kể từ hôm nay, cả nam vực sẽ là phạm vi thế lực của thành Viêm Vũ. Nói cho đúng hơn, thành Viêm Vũ độc chiếm một vực, mọi người hiểu chưa?
- Chi! ... Cái gì? ! Ta không nghe lầm chứ!
Các tiếng kinh hô không ngừng vang lên.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chư vị không có nghe lầm, ta nói lần nữa. Kể từ hôm nay, cả nam vực sẽ là phạm vi thế lực của thành Viêm Vũ. Mọi người ngàn vạn nên nhớ rõ ràng, đừng có vô ý mất mạng đấy.
- Cuồng vọng!
Rốt cục có người nhịn không được, nổi giận nói:
- Chuyện tông môn chiếm cứ một vực, từ xưa đến nay chưa từng nghe qua chuyện không hợp thói thường như vậy! Quả thực khinh người quá đáng!
Đám đại lão Thiên Võ Minh lúc này cười khổ, cảm thấy suy nghĩ này quá to gan và dọa người, mà hắn cũng dám nói, nhưng trong thiên hạ này cũng chỉ hắn dám nói mà thôi.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra:
- Bản thiếu gia là kẻ đầu tiên trong cổ kim xưa nay. Như thế nào, vị bằng hữu kia có ý kiến?
- Đã có ý kiến, cứ đi ra hảo hảo nói chuyện.
Nam tử kia biến sắc, dưới ánh mắt lợi hại của Lý Vân Tiêu đã sợ hãi câm như hến, làm sao dám bước ra, dốc sức liều mạng chui vào trong đám người.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, năm ngón tay nắm lại, lập tức không gian thay đổi, tên nam tử kia bị nhiếp qua, bị Lý Vân Tiêu bóp cổ.
- Không, không có ý kiến! Giơ, giơ hai tay, đồng ý!
Nam tử kia cổ và mặt đỏ bừng, dốc sức liều mạng nói ra vài chữ này, sau đó giơ hai tay lên cao, kêu to:
- Tuyệt đối đồng ý!
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ đầu hắn, nói:
- Nhân sinh trên đời, nói chuyện nhất định phải cẩn thận, xem ngươi giác ngộ sớm, lần này tha cho ngươi. Về sau nói chuyện nhất định phải thông qua đầu óc suy nghĩ, biết không? Nếu không đầu của ngươi dùng làm cái gì, không phải để suy nghĩ hay sao?
- Đúng, đúng đúng, Vân Tiêu đại nhân nói đúng!
Tên nam tử kia cảm động đến rơi nước mắt, khom người nói cảm tạ, hắn nhanh chóng chui vào đám người, không dám nói gì nữa.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng đảo qua, nói:
- Còn có vị bằng hữu nào cảm thấy không ổn, mời đứng ra đây bàn đi.
Cả không gian hoàn toàn yên tĩnh, không ai đứng ra.
Ai cũng hiểu rõ, lúc nào kẻ nào đứng ra kẻ đó là người hy sinh.
Một tông môn chiếm một vực là chuyện hoang đường xưa nay chưa từng có, tất nhiên sẽ gây ra thiênhạ công phẫn, đến lúc đó sẽ có cao thủ thu thập thành Viêm Vũ, bọn họ cũng không cần phí tâm này.
Lý Vân Tiêu lại cười nói:
- Nếu chư vị không có ý kiến, việc này định như vậy đi. Vân Tiêu thân là thành chủ thành Viêm Vũ, cám ơn trước chư vị nể tình.
Sắc mặt tất cả mọi người đều khó coi, không ai dám phản đối, nhưng tiếng hừ không phục vẫn có.
Một người ho khan hai cái, nói:
- Đừng nói những chuyện này. Chuyện này là việc riêng của thành Viêm Vũ, chúng ta không tiện tham dự vào. Nên nói chính sự đi, rốt cuộc Thiên Võ Minh ai là minh chủ?
- Đúng đúng, nên làm chính sự đi.
Những người còn lại phụ họa, ai cũng không muốn nghe hắn nói chuyện tông môn chiếm một vực nữa, nội tâm cười lạnh, làm ra việc nghịch thiên như thế, cứ chờ người thiên hạ xử lý.
Lý Vân Tiêu nói:
- Rất đơn giản, vị trí minh chủ, người có năng lực thì làm. Phàm là thành viên Thiên Võ Minh đều có thể tới khiêu chiến.
Hắn bay lên cao, quan sát phía dưới, cất cao giọng nói:
- Lý Vân Tiêu ta đứng ở nơi này, chờ tất cả ọi người khiêu chiến.
Ánh mắt của hắn quét qua, nhìn lên người Trần Đoạn Thiên, tràn đầy khiêu khích, nói:
- Chỉ cần có thể chiến đến cuối cùng chính là minh chủ Thiên Võ Minh!
Tiền Sinh trêu đùa:
- Đoạn Thiên huynh, cơ hội thi triển tài năng tới rồi đấy.
- Hừ!
Trần Đoạn Thiên khinh thường nói chuyện với hắn, quay người hỏi Thiên Tinh Tử, nói:
- Lão ca, trong cả Thiên Võ Minh này, dùng tư lịch và thực lực, bổn tông tôn sùng nhất chính là lão ca, vị trí minh chủ này nếu nói ta phục ai, đó nhất định là lão ca.
Thiên Tinh Tử vuốt vuốt chòm râu, cười nhạt một tiếng, nói:
- Thiên Võ Minh thế như mặt trời ban trưa, lực áp hai đại thánh địa, độc bá thiên hạ trong tầm tay. Một khi minh chủ có thể quân lâm thiên hạ, lưu danh muôn đời, đúng là hấp dẫn rất lớn, chỉ tiếc ah... Ai... Ta già rồi... Không có hùng tâm tráng chí này.
Trần Đoạn Thiên nói:
- Lão ca càng già càng dẻo dai, nói gì...
Thiên Tinh Tử khoát tay chen ngang, nói:
- Lão đệ không cần nói thêm đâu, chỉ có thể nói là thời vận không đúng, thiên hạ này là của người trẻ tuổi, ta đã không có tâm tư tranh giành.
Trần Đoạn Thiên gật gật đầu, cũng không tiện cưỡng cầu. Hắn đi về phía Lý Vân Tiêu, ánh mắt dần dần trở nên lợi hại, nói:
- Đã như vầy, bổn tông thả con tép, bắt con tôm, bêu xấu trước.
Khí thế Trần Đoạn Thiên không ngừng tăng lên cao, không gian ẩn ẩn chấn động làm cho người ta kinh hãi, không ngừng lui ra phía sau.
Tô Liên Y lập tức phân phó thủ hạ mở trận pháp, trong chốc lát có sáu cột sáng bay lên, bắn thẳng vào chân trời.
Tầng mây quay cuồng, hào quang đầy màu sắc xuất hiện, kết giới rất mạnh tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Tất cả võ giả đang xem cuộc chiến lui lại, dừng ở ngoài vạn trượng mới thôi.
Trong không gian kết giới chỉ có Lý Vân Tiêu cùng Trần Đoạn Thiên hai người, đứng đối diện nhau.
Vạn Cổ Chí Tôn