Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2934: Cuộc chiến phong ấn (23)
"Lạc Vân Thường" cả kinh ngây ngốc, hoảng sợ nhìn qua ma vân, pháp tướng rút chiến phủ màu xanh trong tinh hoàn ra, chiến phủ cổ xưa nhìn không có gì lạ, chỉ là tuế nguyệt đã lâu.
- A lại huyền việt!
Chiến phủ này lúc đại chiến với Tiểu Hồng, Đế Dạ đã từng thi triển qua, Lý Vân Tiêu nhận ra, vô cùng kích động.
Đây là lần đầu tiên hắn cầm được thật thể ma binh, cảm thụ được uy lực mênh mông trong đó, giống như không ngừng vượt qua thời không.
Nó hoàn toàn không thuộc hiện tại, thậm chí không thuộc về thế giới này.
- Trảm!
Chân Ma cự linh, pháp tướng dữ tợn rống to một lời này, a lại huyền việt lập tức rút ra hoàn toàn, nó chém thẳng vao Long tỏa tinh không đại trận.
Cả động thiên Ngũ Hà Sơn dưới một kích này bị huyền việt chém ra vỡ, huyết linh bị lực lượng này đánh nát.
Sau đó là một đạo hào quang kinh thiên chém vào đại trận.
Ầm ầm!
Trong đại trận có vô số ma vân màu bạc bay ra, nó bốc lên như hơi nước, không ngừng tiêu tán trên không trung.
- Lực lượng này... Không có khả năng!
Trên Long tỏa tinh không đại trận, thân ảnh Mạch hiện ra, Cốt Lân Song Nhận thủ trước người chống lại lực lượng a lại huyền việt, bị đánh bay lui ra sau.
Thân thể huyết ảnh của Mạch cũng phải nổ tung trước lực lượng này, hóa thành từng đám huyết vụ bắn tung tóe, nhưng chung quy cũng không nứt vỡ, cũng không bị trấn áp.
Nội tâm của Lý Vân Tiêu kinh hãi, một kích của lục đạo ma binh cũng không thể chém giết hắn, "Lạc Vân Thường" triệt để hóa đá, hắn hóa thành lôi điện kéo nàng chạy ra khỏi động thiên.
Sau một kích lục đạo ma binh, nguyên lực trong người Lý Vân Tiêu hạ thấp, đã tới mức dầu hết đèn tắt, giờ phút này dốc sức liều mạng chạy trốn là lực lượng cuôi cùng.
Ngay cả "Lạc Vân Thường" cũng cảm nhận rõ ràng, cười khanh khách nói:
- Tiểu tình lang không tệ, thực bán mạng, có thực lực lại có tướng mạo, về sau sẽ giới thiệu mấy mỹ nữ cho ngươi.
Lý Vân Tiêu vội vàng thoát thân, vẫn không quên chắp tay nói:
- Đa tạ.
"Lạc Vân Thường" che miệng mà cười, nói:
- Không khách khí, nên thế.
Ầm ầm!
Ngay vào lúc động thiên bị a lại huyền việt đánh chấn động dữ dội, đột nhiên cả sơn thể rung lên kịch liệt, lực lượng khổng lồ không biết áp xuống từ đâu, thân thể lôi đình của Lý Vân Tiêu biến thành phiêu hốt bất định.
Phốc!
Bị lực lượng này trùng kích, rốt cuộc Lý Vân Tiêu gánh không được, trực tiếp hóa ra chân thân, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không nói hai lời, vội vàng cầm thiên tài địa bảo nuốt vào.
Không gian đang chấn động cũng khôi phục lại.
Đồng thời ở xa xa có đôi mắt đỏ bừng giận dữ và đầy sát khí nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, thần thức cũng tập trung vào hắn.
"Lạc Vân Thường" nói:
- Hai vị đứng đấu. Không gian nơi đây cực kỳ kiên cố, trừ phi cả tòa Ngũ Hà Sơn bị hủy, nếu không không thể phá vỡ. Một kích vừa rồi chấn động bên ngoài, trực tiếp đánh nát trận pháp không gian bên ngoài, thật sự không phải chuyện đùa.
- Thì tính sao?
"Lạc Vân Thường" nói:
- Hai vị sẽ không sợ liều đến lưỡng bại câu thương sẽ có kẻ ra mặt chiếm tiện nghi sao?
- Ha ha ha, lưỡng bại câu thương? !
Mạch giận quá thành cười, dữ tợn nói:
- Chỉ bằng hắn mà đấu lưỡng bại câu thương với ta sao? Một chiêu vừa rồi hắn đã hao hết lực lượng, kế tiếp chỉ là chờ chết mà thôi. Chờ ta chậm rãi rút xương hút máu của hắn, sau đó lại đánh tan hồn phách hắn ra!
Hai tay "Lạc Vân Thường" cuốn vào nhau, thất kinh nói:
- Thật tàn bạo huyết tinh nha.
Nghe hắn nói như thế, bộ dáng nàng sợ hãi làm người ta buồn cười.
Mạch sững sờ một chút, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
"Lạc Vân Thường" cười khanh khách nói:
- Ta rất ưa thích tiểu tình lang này nha, ngươi cũng đừng giết hắn, nếu không ta sẽ không cho ngươi Phạm Yêu Thánh Công đâu.
- Ngươi dám uy hiếp ta!
Mạch đại tức giận.
"Lạc Vân Thường" rầm rì, nói:
Mạch: "..."
Lý Vân Tiêu cũng im lặng một hồi, nói:
- Hồng Nhan đang ở đâu? Giờ này cũng chỉ có nàng mới cứu được chúng ta thôi. Hơn nữa ngươi dù sao cũng là tiền bối của nàng, nàng sẽ không quá mức làm khó ngươi.
"Lạc Vân Thường" cười nói:
- Nàng bị ta dụng kế trấn áp dưới Ngũ Hà Sơn, trừ khi nhôt tận gốc Ngũ Hà Sơn, bằng không nàng không ra được.
Lý Vân Tiêu tức giận:
- Ngươi lão vu bà này, thật ác độc ...
"Lạc Vân Thường" lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ta nhẫn tâm? Vốn định nói cho ngươi biết biện pháp, hiện tại xem ra là ta nghĩ nhiều.
Lý Vân Tiêu:
- ... Tiền bối, Cố Thanh Thanh tiền bối, ngài nói thế nào cũng là người đức cao vọng trọng, tên lưu sử sách, được người người kính ngưỡng, vĩnh viễn là cao nhân bất hủ, không cần phải khó xử hậu bối như ta đấy chứ?
- Trái một câu tiền bối, phải một câu tiền bối, bổn cô nương bị ngươi nói già như vậy, không chơi!
"Lạc Vân Thường" lả lướt không chịu, mặt mũi tràn đầy không vui.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu sinh ra ngọn lửa vô danh, hận không thể một chưởng chụp chết nàng.
"Lạc Vân Thường" nhìn thấy lửa giận trong mắt của hắn, cười ha hả, nói:
Lý Vân Tiêu nhìn qua "Lạc Vân Thường" giờ phút này không có sợ hãi, bộ dáng hoàn toàn là bất cần đời, chờ mình khôi phục thực lực lại đánh nàng một trận, để nàng trung thực một chút.
Hắn đã quyết không quan tâm tới nàng, há miệng nuốt thiên tài địa bảo, hơn nữa thi triển bí quyết tạo hóa nhất mạch, dốc sức liều mạng thu nạp linh khí chung quanh.
- Tiểu tình lang, phương pháp thổ nạp của ngươi rất kỳ quái nha, bổn sự của ngươi không thấp, những thần thông kia học ở đâu thế?
"Lạc Vân Thường" làm sao an phận, bắt đầu hỏi.
- Thật sự là đủ dong dài, một người chết hỏi nhiều như vậy làm chi? An tĩnh cho ta, chờ ta giết hắn, liền rời khỏi nơi đây đi tìm Phạm Yêu Thánh Công.
Ngay cả Mạch cũng không chịu nổi, vốn định lại khôi phục một ít nguyên lực, dùng ứng phó thế cục bên ngoài, nhưng hắn tự đánh giá thế cục, bên ngoài chỉ có Thương và Hoang là có thể ngăn cản hắn mà thôi.
Chỉ cần mình một lòng cầu đi, cho dù là hai người này cũng không thể làm gì được mình.
Hắn cầu Phạm Yêu Thánh Công sốt ruột, cũng không muốn chờ nữa, đi nhanh về phía Lý Vân Tiêu.
"Lạc Vân Thường" cả kinh nói:
- Ngươi sẽ không thực muốn giết hắn chứ? Tiểu tử này tuy suy yếu, nhưng vùng vẫy trước khi chết ngươi cũng không tốt hơn đâu, không bằng chúng ta bây giờ đi, không cần lo cho hắn.
Trên người Lý Vân Tiêu có quá nhiều bí mật, "Lạc Vân Thường" còn không muốn hắn chết.
- Hừ, vùng vẫy trước khi chết? Quả thực là chê cười!
Mạch làm sao quan tâm tới, cười lạnh một tiếng, Lý Vân Tiêu đ nỏ mạnh hết đà, sao lại, há có thể nhìn không ra.
Thân ảnh lóe lên, liền xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, cốt ngọc đao chém xuống.
- Không muốn!
"Lạc Vân Thường" kinh hô một tiếng, liền trông thấy không gian bên cạnh Lý Vân Tiêu chấn động, một khối ngọc bia chìm nổi hiện ra, một thân ảnh phá không xuất hiện.
Vạn Cổ Chí Tôn