Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2920: Cuộc chiến phong ấn (9)
Lý Vân Tiêu biến sắc, nói:
- Lực lượng thật mạnh, đón thêm một chiêu của ta...
Ấn quyết trên tay hắn không ngừng biến đổi, hai mắt của hắn biến thành đen kịt.
Chung quanh người hắn có băng tuyết xuất hiện, phía sau người hắn xuất hiện hư ảnh huyết nguyệt.
Chính là thập phương thần kỹ "Thiên Thiếu" học được bên ngoài thành Hồng Nguyệt, hai mắt của hắn ngưng tụ, tất cả hóa thành không.
Tinh thần lực bành trướng như biển cả, không ngừng ao phủ đại trận.
Sắc mặt Ngả biến hóa, cười khổ nói:
- Phá Quân đại nhân cần gì khó xử ta như thế?
Hai tay của hắn giơ lên cao, một phù văn bay vào vòm trời, Tiểu Tinh Hà Đại Trận lập tức hiển hóa ra, hào quang sáng ngời, ngân quang như nước, nó là tinh hà, lại giống như dây lưng màu bạc đang treo trên bầu trời.
Ầm ầm!
Thần kỹ Thiên Thiếu được tinh thần lực rót vào, đồng kỹ nhanh chóng trùng kích tinh hà trên cao.
Tinh hà lưu chuyển kịch liệt, bầu trời chấn động bất định, không gian vạn trượng cũng xoay tròn theo.
Ngay cả hai tộc đang đánh nhau trong Tiểu Tinh Hà Đại Trận cũng dừng lại, tất cả kinh hãi nhìn qua cảnh này, cảm nhận được không gian chung quanh thân thể không ngừng biến hình.
- Mả mẹ nó, quá loạn rồi!
Huyền Hoa kinh hô một tiếng, ngay cả hắn cũng cảm nhận được lực lượng không gian đang xé rách, một tay bấm niệm pháp quyết, tập trung chính mình, lúc này mới vững như thái sơn, sừng sững bất động.
Nhưng những kẻ thực lực hơi yếu sẽ không may mắn như vậy, trên trời đều là bóng người thuấn di tránh đi, giống như con sâu cái kiến mặc cho người ta bài bố.
Sắc mặt của Ngả sắc cũng biến thành ngưng trọng, ấn quyết bắt đầu vận động, mỗi biến hóa không ngừng vận động theo ký hiệu trên ngón tay của hắn.
- Nguyên, khánh, Long, dã, chiến...
Lúc này từng đạo ấn quyết xuất hiện, không gian chi lực bắt đầu vững chắc, hào quang bắn ra bốn phía.
Phốc!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, ấn quyết không ngừng biến hóa, dị tượng sau lưng biến mất, hắn nhắm mắt lại. sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đầu của hắn hiện tại đầy mồ hôi, thân thể bay lên cao nhưng không ngừng run run.
So đấu tinh thần lực giữa hai người, hắn thua.
Hai tay Ngả không ngừng vẽ ra từng vòng, từng đạo tinh thần lực nhộn nhạo bay ra, tất cả tọa độ hỗn loạn lúc trước khôi phục lại.
Tiểu Tinh Hà Đại Trận vẫn xuất hiện trên không trung, nó hoàn toàn ngăn cách chiến trường và người bên ngoài.
Sau khi mọi người không bị kéo đi nữa, lập tức phát hiện bên ngoài đều là dị tộc, hét lớn rồi đánh giết qua, cảnh tượng rất căng thẳng.
Trong chém giết cận thân, tuy Hắc Vũ Hộ và Chân Vũ gia nhập giảm bớt áp lực nhưng không thể thay đổi hoàn cảnh xấu, khi càng nhiều cường giả vẫn lạc, Thánh Vực bắt đầu tan tác.
Huyền Hoa cả kinh nói:
- Ngay cả ngươi cũng không thể phá vỡ đại trận này, làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu mở mắt ra lần nữa, trong mắt mang theo ý mệt mỏi, chậm rãi nói ra:
- Chỉ có thể làm phiền Vi Thanh đại nhân thi triển Tài Quyết Chi Nhận lần nữa.
Vi Thanh biến sắc, hừ lạnh nói:
Lý Vân Tiêu bộ dáng không tin, nói:
- Vi Thanh đại nhân suy yếu tới trình độ như vậy sao? Ta ít đọc sách, cũng không nên gạt ta.
Vi Thanh phất tay áo nói:
- Hừ, bổn tọa cần gì lừa ngươi!
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, trong mắt có hung quang lộ ra, nói:
- Vậy ý nói hiện tại ta đánh ngươi mấy cái tát, ngươi cũng không có sức hoàn thủ đúng không?
Vi Thanh đã giật mình, vội vàng đề phòng, tức giận:
- Ngươi muốn làm cái gì?
Huyền Hoa cũng lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Không phải chứ, đều thời điểm này ngươi còn giở trò quỷ?
Lý Vân Tiêu đi từng bước tới gần Vi Thanh, cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không giậu đổ bìm leo giết ngươi, nhưng nhiều năm qua cảm ơn ngươi lưu rất nhiều oán khí trong lòng ta, hôm nay nhân lúc ngươi nguy cấp thu chút tiền lãi.
Hào quang ba màu bao phủ thân thể của hắn, Lý Vân Tiêu lóe lên xuất hiện trước mặt Vi Thanh.
Vi Thanh vừa sợ vừa giận, hắn thi triển bộ pháp tránh né.
Thân thể của hắn lúc này mệt mỏi kiệt sức, căn bản không thể tránh né, chỉ có thể thông qua bộ pháp xảo diệu phòng ngự, sau đó hai tay chụp vào đối phương.
Hai tay hóa long hình, trực tiếp chộp vào cánh tay Lý Vân Tiêu, ngăn cản một tát đánh tới.
Tuy nhiên, lực lượng khổng lồ truyền tới dẫn động thương thế của hắn, một ngụm tâm huyết tuôn ra yết hầu nhưng hắn không phun ra, nội tâm thở ra một hơi, nếu bị một tát này, đây là nhục nhã không cách nào rửa sạch.
- Lý Vân Tiêu, đừng vội hồ đồ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, hai mắt như phun ra lửa.
Nhưng trước mắt Lý Vân Tiêu cười mỉa mai.
Đột nhiên nội tâm Vi Thanh run lên, một cảm giác không tốt sinh ra trong đầu, chính mình bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu đột nhiên hóa thành quang ảnh, hắn phát hiện thân ảnh trước mặt đã tiêu tán!
- Không tốt, là ảo thuật!
Vi Thanh lập tức kịp phản ứng, nhưng đã quá muộn, trước mắt tối sầm lại, một bàn tay màu vàng đánh tới, tát thẳng vào mặt hắn.
Ba!
Tiếng bạt tai thanh thúy vang dội không trung, dường như tất cả mọi người khẽ run lên, ánh mắt đưa mắt nhìn qua.
Sau đó mọi người kinh ngạc, chỉ thấy thân thể Vi Thanh quay cuồng trên không trung, bị một tát đánh bay ra ngoài.
- À?
Huyền Hoa và Vi Thi Thi lúc này há to miệng ra nhìn, khó có thể tin nhìn thấy một màn này, hắn vậy mà thật sự tát tai chấp chính tư Thánh Vực?
Huyền Hoa còn văn vê dụi mắt, hắn phải nhìn vài lần mới tin tưởng!
Hắn đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
- Ngươi, ngươi gây đại phiền toái.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ tay, bộ dáng không sao cả, nói:
- Đại phiền toái? Gâạ đại phiền toái là Vi Thanh mới đúng chứ, cái tát này chỉ là bắt đầu.
Huyền Hoa và Vi Thi Thi đều đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ người này thực không thể chọc.
- Lý Vân Tiêu, ta muốn giết ngươi! !
Ở xa có tiếng Vi Thanh gào thét, một đạo ánh sáng xanh bay tới, Vi Thanh đã mất đi lý trí, gào thét đánh tới một quyền.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, hắn rút lui, nhẹ nhàng hóa giải một quyền này.
Vi Thanh khí tức giận đỏ mắt, trên mặt còn dấu bàn tay rõ ràng, ghắn bắt lấy cổ tay phải của mình, một đạo kim quang hiện ra trên tay phải, ngưng tụ lực lượng kim quang.
Kim quang sáng tối bất định, hóa thành ảnh nhận, nhưng nó rung động lắc lư rất lợi hại.
Phốc!
Vi Thanh phun ra một ngụm máu tươi, khí thế vỡ tan ngàn dặm, kim quang tiêu tán.
Hắn muốn ngưng tụ Tài Quyết Chi Nhận chém giết Lý Vân Tiêu, cuối cùng thất bại chấm dứt.
Xuyyyyyy.
Lý Vân Tiêu cười ra tiếng, nhún vai nói:
- Thực bất đắc dĩ ah, không muốn chết thì cứ đứng ở bên cạnh nhìn đi.
Trong mắt của hắn hàn quang lập loè, nói:
- Hơn nữa ta cũng không muốn ngươi chết nhanh như vậy, chờ ta tìm về lực lượng đỉnh phong, ta sẽ chậm rãi chơi với ngươi. Đến hiện tại, xéo đi!
Hắn một tiếng "Xéo" sinh ra sóng âm mênh mông.
Vi Thanh bị đánh thổ huyết, trực tiếp bay ra xa mấy trăm trượng, hắn lão đảo vài lần liền rơi xuống mặt đất.
Vạn Cổ Chí Tôn