Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2875: Kim Giản (1)
Ôn nói:
- Ta không biết ngươi là bằng vào Huyền Khí gì tới được, nhưng nếu muốn đồng quy vu tận, bảy người chúng ta không ngại phụng bồi!
- Đồng quy vu tận? Chư vị đánh giá mình quá cao rồi.
Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, chỉ thấy một đạo thanh quang ở trên lưng Cự Tích hiện lên, bảy người đều run lên, thân thể phòng ngự bị một cổ Lôi Điện oanh phá, Tứ Chi Bách Hài, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt bị thương nặng.
Phốc!
Phốc!
Mấy ngụm tiên huyết bay ra, khí tức của bảy người trong nháy mắt uể oải xuống, ngã ngồi ở trên lưng Cự Tích, ánh mắt đều là sợ hãi.
Yêu Ôn hoảng sợ, vội vàng nặn ra một đạo quyết ấn đánh vào trên người Cự Tích, nhất thời màu da Cự Tích bắt đầu biến thành màu đồng thau, Yêu Khí tuôn ra.
Đầu Tích lớn chừng cái đấu chậm rãi chuyển qua, hai mắt Tinh Hồng như huyết, lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
- Quả nhiên có thượng cổ dị huyết.
Lý Vân Tiêu nói, một đạo Long Ngâm hùng hồn vĩ ngạn cổ đãn.
Không chỉ có bảy tên Yêu Tộc cả người chấn động, thân thể run rẩy lợi hại, Đồng Bì Cự Tích cũng loạn chiến, sợ đến thân thể to lớn không ngừng run run.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ thân thể Cự Tích nói:
- An tĩnh một chút, không có chuyện gì.
Thân thể Cự Tích từ từ ổn định lại, quay đầu đi, Yêu Khí toàn thân thu liễm, tiếp tục vùi đầu phi hành.
Bảy tên Yêu Tộc nhìn mà mục trừng khẩu ngốc, triệt để tuyệt vọng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Hiện tại chư vị đàng hoàng chưa?
Yêu Ôn bất cứ giá nào, lạnh lùng nói:
- Muốn giết cứ giết, muốn chúng ta tiết lộ nửa phần, tuyệt đối không thể!
Mấy người khác sắc mặt đều phức tạp, thần thái không đồng nhất, có kiên quyết, có tuyệt vọng, còn nhãn quang lóe ra bất định, tựa hồ muốn cầu tha.
- Được rồi, thành toàn ngươi. Bản Thiếu cũng không có thời gian rỗi.
Lý Vân Tiêu ngũ chỉ thành trảo, lăng không hư nắm, một vòng ánh sáng tản ra.
Thân thể Yêu Ôn nhất thời bị nhiếp lên, ở trên không trung run rẩy kịch liệt, trí nhớ bị mạnh mẽ tìm tòi, trong miệng phát ra rên rỉ thống khổ, trong thất khổng chảy ra tiên huyết.
Một lát sau, thân thể bị ném ở trên lưng cự tích, tứ chi co quắp, miệng sùi bọt mép, hai mắt dần dần vô thần.
- Ôn đại nhân, Ôn đại nhân!
Sáu người khác bi phẫn gần chết, đều là vừa kinh vừa sợ, vừa giận vừa thương xót, rồi lại không thể làm gì.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm thân thể yêu Ôn, trên mặt bao hàm một tầng sương lạnh, sau đó lăng không một trảo, một cái túi đựng đồ trên người Ôn bay ra, rơi vào trong tay hắn.
- Bất hảo, là vật kia!
Một gã Yêu Tộc khác kinh hãi, bất chấp tất cả, trực tiếp đánh tới, quát lên:
- Đem đồ trả lại cho ta!
Thình thịch!
Tên Yêu Tộc kia trong nháy mắt bị nổ thành thịt nát, sái vào hư không vô tận, không có để lại một chút vết tích.
Năm người còn lại mặc dù cũng muốn xung phong liều chết, nhưng một màn thảm thiết trước mắt giống như nước lạnh giội toàn thân, từng cái dưới chân cứng lại, không thể động đậy.
Lý Vân Tiêu tay trái không ngừng bóp quyết ấn, ở trên Túi Trữ Vật điểm mấy cái, từng đạo ánh sáng màu vàng bay lên, giống như Xà hướng bốn phía tán đi.
Năm người kia xem mà sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là tuyệt vọng, đã mất thứ này, trở lại cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau một lúc, kim quang kia mới từ từ tiêu thất.
- Chậc chậc, Túi Trữ Vật của một phế vật lại có cấm chế tinh diệu như vậy.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu cười nhạt, ngũ chỉ thành trảo, "Phanh" một tiếng, Túi Trữ Vật liền nổ lên, xuất hiện một quả Ngọc Giản kim sắc, chậm rãi rơi vào trong tay hắn.
Ngay sát na bàn tay chạm được ngọc giản kia, giống như bị điện giật thoáng cái, mơ hồ có hồ quang văng ra.
Hắn cau mày lại, trên ngọc giản này hiện ra Tiểu Trận hình tròn, ở trên giản lóe lên liền biến mất.
Trên kim sắc Ngọc Giản còn có Phong Ấn cường đại.
Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, bắt đầu tỉ mỉ quan sát.
Ba trận pháp trên Ngọc giản này là dùng ba loại lực lượng Phong Ấn lên, nếu không có thể phá giải một lúc, xảy ra sai lầm mảy may, toàn bộ Ngọc Giản sẽ trong nháy mắt vỡ nát.
Sắc mặt năm người khác đều tái nhợt, nhìn nhau vài lần.
Một người trong đó lấy hết dũng khí, lặng lẽ di động thân thể, một đạo hàn quang chớp động, liền chém qua một đao.
Bốn người khác cũng là trong nháy mắt đem lực lượng đề thăng đến cực điểm, trước sau vọt tới.
Nhiệm vụ của bọn họ là hộ tống Ngọc Giản, nếu gặp phải nguy hiểm, hẳn là trước tiên phá huỷ Ngọc Giản, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên Sưu Hồn, tìm được Ngọc Giản.
Lý Vân Tiêu căn bản không ngẩng đầu, chỉ là khẽ cau mày, trong mắt lóe lên sát khí.
Phanh!
Một đạo kiếm khí xuất kích, tên Yêu Tộc kia trong nháy mắt bạo thể, kiếm khí lan đến, đem một người theo sát phía sau chẻ thành hai nửa.
Chi!
Ba gã Yêu Tộc cuối cùng ngừng thân thể, sợ đến toàn thân run run, mồ hôi lạnh nhễ nhại, hầu như khóc lên.
Lý Vân Tiêu tiếp tục cúi đầu nghiên cứu ngọc giản, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Ba gã Yêu Tộc rốt cuộc hiểu, bản thân chỉ là con kiến hôi, hoàn toàn không ở trong mắt đối phương.
Không gian truyền tống thời gian từng giờ trôi qua, rất nhanh thì đạt đến đỉnh, ba gã Yêu Tộc triệt để tuyệt vọng, trong mắt trống rỗng vô thần, mệt mỏi ngồi dưới đất.
Đột nhiên đồng tử của Lý Vân Tiêu hơi co lại, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, tựa hồ có cái gì đuổi theo.
Một gã Yêu Tộc đột nhiên đứng lên, mở mắt thật to, tựa hồ nhìn thấy cái gì, mừng như điên hô lớn:
- Triết đại nhân!
Hai gã Yêu Tộc khác cả người run lên, phảng phất thấy được cứu tinh, cũng vội vàng đứng lên kêu to.
Trong lối đi phía trước hiện ra ba đạo nhân ảnh, trực tiếp lăng không ghé qua.
- Ngọc Giản? Ngọc giản kia…
Trong mắt nam tử ngồi trên Vương Tọa kia bắn ra tinh quang, nhìn chằm chằm vật trong tay Lý Vân Tiêu, lớn tiếng quát:
- Yêu Hoàng Kim Giản!
Trong nháy mắt thoại âm rơi xuống, cả người hắn từ Vương Tọa xông lên, hai gã nam tử phía sau cũng tùy theo không thấy.
Ba người trong nháy mắt liền rơi vào trên Đồng Bì Cự Tích, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu.
Yêu Triết vươn tay ra, quát:
- Đem Yêu Hoàng Kim Giản giao ra đây!
Trong mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Siêu Phàm nhập thánh? Thực lực không tầm thường, ngươi là ai?
Yêu Triết lạnh giọng quát:
- Làm càn!
Thân ảnh của hắn lóe lên, không có dấu hiệu nào liền xuất hiện ở phía trước Lý Vân Tiêu, chộp tới Kim Giản.
Ngón tay ngọc đột nhiên như làm bằng cành khô, một trảo lại, Kim Giản hóa thành vô số Kim mang, như phấn tản ra.
Chỉ thấy thân ảnh của Lý Vân Tiêu cùng ngọc giản kia giống nhau, hóa thành một chút ánh huỳnh quang, tiêu thất ở trên lưng Đồng Bì Cự Tích.
- Cái gì?
Yêu Triết hoảng hốt, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, đối phương có thể ở ngay trước mặt hắn độn khai, tuyệt đối không giống tầm thường.
Vạn Cổ Chí Tôn