Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2750: Không thể ngăn cản (2)
Không gian trước mặt biến hóa, một đạo hư ảnh hiện ra, càng lúc càng lớn giống như Chân Ma pháp tướng.
Đồng tử Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư ảnh kia, đó là một khôi lỗi cực lớn.
Lần trước đi tới đông hải hắn đã nhìn thấy uy lực của khôi lỗi này, tên là phá sơn thiên đinh.
Toàn thân Mục Nhất Thông run run, pháp tắc tỏa không ngừng rung động, rất nhiều phù văn bị đánh bay.
Phá sơn thiên đinh mở mắt ra, đôi mắt to như bảo thạch chiếu sáng chung quanh, sau đó giơ bàn tay lên đánh thẳng vào đâu suất thiên phong.
Mục Ngọc Vinh cười to nói:
– Ha ha, phá sơn thiên đinh của Nhất Trận trưởng lão có thể dời sông lấp biển, dời sao đổi nguyệt, cho dù ngọn núi này có thần hiệu cỡ nào cũng không làm được gì.
Ầm ầm!
Hai tay phá sơn thiên đinh bắt lấy đâu suất thiên phong, đột nhiên thân thể của nó trầm xuống, hai chân chọc vào biển cả, nước biển bắn lên tung tóe.
Sắc mặt Mục Nhất Thông đại biến, hắn thi triển ấn quyết, hai chân phá sơn thiên đinh xuất hiện trận pháp, lúc này mặt nước bị đẩy ra. Sau đó cúi người xuống, chùn người đẩy ngọn núi lên.
Đột nhiên tiếng nổ không ngừng sinh ra trong người phá sơn thiên đinh, đầu của nó bị ngọn núi áp thẳng vào trong ngực, hai vai trùn xuống.
– Cái gì?
Đám người kinh hãi kêu to lên.
Năm người Mục gia tự nhiên biết rõ cấu tạo và sự lợi hại của phá sơn thiên đinh, giờ phút này nó mệt mỏi rã rời như vậy, đều này chứng tỏ cấu tạo bên trong nó đã rệu rã.
Mà Lý Vân Tiêu mở to mắt ra, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có thứ gì đó ngăn cản được đâu suất thiên phong, tuy đối kháng không bao lâu, nhưng đúng là có thể đối kháng một lúc.
Bành! Bành! Bành!
Phá sơn thiên đinh rốt cục gánh không được, thân thể cực lớn nổ tung, nó giống như trụ chống trời sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn rải rác khắp mặt biển.
Năm người Mục gia sắc mặt tái nhợt, không ngừng dốc sức liều mạng giãy dụa.
Sắc mặt Mục Nhất Quân phát lạnh, hai tay bị khốn trụ cố bấm niệm pháp quyết, lập tức kim quang xuất hiện trong tay của hắn, thoáng cái có thiên quân vạn mã lao ra ngoài.
Đó là một binh đoàn khôi lỗi đánh thẳng tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Phanh! Phanh! Phanh!
Âm thanh kim loại vang lên đầy trời.
Lý Vân Tiêu lăng không điểm ra một chỉ, kiếm quyết điểm xuống, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay lên không trung, chúng chém loạn vào đám khôi lỗi.
– Thiên Kiếm Lưu!
Phanh! Phanh! Phanh!
Lúc này đám khôi lỗi bị chém vỡ ra thành từng mảnh.
Giờ phút này Mục Chinh năm người đã giãy ra khỏi xiềng xích, nhanh chóng bỏ chạy ra xa xa.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong rốt cục rơi xuống, trực tiếp làm mặt biển chấn động dữ dợn, sóng thần sinh ra.
Một lúc sau, mặt biển mới dần dần bình thường trở lại, nhưng bầu trời bị nước biển bao phủ, không ngừng có nước mưa rơi xuống.
Năm thân ảnh tụ tập lại trong mưa lớn, mưa không dính xiêm y, sắc mặt năm người vào lúc này cực kỳ khó coi..
– Làm sao bây giờ, để hắn chạy rồi.
Sắc mặt Mục Văn Xương âm trầm, cắn răng tức giận:
– Hắc Nguyệt Đao của ta còn trong tay của hắn, nhất định phải cướp về!
Mục Chinh nói:
– Trọng yếu không phải Hắc Nguyệt Đao, mà là Vô Tình Chung, còn có thần khôi trong tay của hắn.
– Cái gì?
Bốn người đều hoảng hốt, toàn thân run rẩy.
Mục Nhất Thông trầm giọng nói:
– Chinh trưởng lão, ngươi vừa nói cái gì? Thần khôi?
Mục Chinh gật đầu nói:
– Đúng vậy, trong tay hắn có một thần khôi. Việc này ta sớm bẩm báo tộc trưởng, vốn định đi tìm bắt hắn lại thẩm tra tình hình đại lục và cướp thần khôi, lại không nghĩ tới hắn tự đưa tới cửa, càng không ngờ năm người chúng ta liên thủ cũng không thể bắt hắn.
Sắc mặt năm người cực kỳ khó coi.
Mục Ngọc Vinh nói:
– Khó trách tộc trưởng phái bốn người chúng ta tới tiếp viện! Nếu thật là thần khôi, như vậy cho dù thế nào cũng phải chiếm được.
– Hừ, nói thì đơn giản, các ngươi nói nên làm thế nào?
Mục Nhất Thông xanh mặt nói:
– Lực lượng phá sơn thiên đinh của ta các ngươi cũng biết rõ, nó còn không gánh được một kích của ngọn núi kia, nếu như nện vào chúng ta, cho dù là bách luyện thiết thân cũng chỉ có đường chết.
Mục Chinh nói:
– Lần trước lúc ở lưỡng giới sơn không thấy hắn có ngọn núi này, chắc là vừa đạt được không lâu. Ta cho rằng nhất định có vấn đề, nếu không hắn lợi hại như vậy vì sao phải trốn? Đánh chết chúng ta là được rồi.
Mục Ngọc Vinh cũng trầm tư nói:
– Chinh trưởng lão nói đúng, hắn trước khi dùng ngọn núi đã bố trí kiếm trận và xiềng xích, dùng hai tòa đại trận điệp gia giam cầm chúng ta, lúc này mới thi triển ra một kích kinh thiên đó. Vật ấy lực lượng tuy lớn, chỉ sợ nhanh nhẹn không đủ cao, nếu không thể tập trung đối thủ cũng vô dụng.
– Đúng, nhanh nhẹn nhất định là nhược điểm!
Mục Nhất Thông cũng nói.
Năm người đều là cao thủ, sau khi nói chuyện đã phân tích rõ ràng.
– Chinh trưởng lão, ngươi thấy hắn chạy hướng nào không?
Mục Ngọc Vinh hỏi.
Mục Chinh nói:
– Hướng đông nam, dường như là đi…
Mục Ngọc Vinh nhíu mày, nói:
– Thi Sát Tông!
Mục Nhất Thông nói:
– Hắn đi Thi Sát Tông làm cái gì? Hẳn có sâu xa với bên kia sao?
Mục Chinh trầm tư một hồi, nói:
– Lúc trước giao thủ trên biển với hắn, hắn vội vàng rời khỏi có nói đồng bạn đang ở trong Tham Cật Xà. Vừa rồi chúng ta đi hải vực thâm u thủy kính không thấy bóng dáng Tham Cật Xà đâucả. Theo hiểu biết, đám người Vô Tình Tông cùng Vô Tướng tông kia hơn phân nửa là đi Thi Sát Tông.
Mục Nhất Thông nói:
– Tham Cật Xà bao nhiêu năm qua không thay đổi vị trí tọa độ, có phải là do ngươi giết tông chủ của bọn chúng, làm cho ba phái khủng hoảng cho nên dốc sức đầu nhập vào Thi Sát Tông?
Mục Chinh nói:
– Vô cùng có khả năng. Ba phái vốn thần phục Thi Sát Tông, hiện tại sinh ra biến cố, lại thêm thiên minh thành lập, đại biến hàng lâm, hiện tại khuynh sào đi đầu nhập vào là hợp lý nhất.
Mục Ngọc Vinh nói:
– Nói như vậy, Lý Vân Tiêu vội vã đi cứu người, hơn phân nửa là sinh ra xung đột với Thi Sát Tông?
Mục Nhất Thông nói:
– Ngọc Vinh trưởng lão có ý là… Để chúng ngao cò tranh nhau?
Mục Ngọc Vinh nói:
– Ngao cò tranh nhau là chuyện tốt, ta chỉ sợ Lý Vân Tiêu lâm vào Thi Sát Tông, bị chúng đoạt thần khôi mới là chuyện lớn.
Trong mắt Mục Chinh bắn ra hào quang, nói:
– Nếu không chúng ta trợ giúp hắn quậy Thi Sát Tông long trời lỡ đất, bởi như vậy địa vị của Mục gia pử trong thiên minh càng cao.
Mục Ngọc Vinh lo lắng nói:
– Nếu bị phát giác là chúng ta âm thầm động thủ, sợ là rằng sẽ dẫn động nội loạn trong thiên minh, bốn phía đều là kẻ địch.
Mục Nhất Thông nói:
– Giờ phút này đã bất chấp nhiều như vậy, chuyện này liên quan tới thần khôi, mặc dù rời khỏi thiên minh cũng không sao cả. Mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, tất cả dùng thần khôi làm chủ.
Sau đó năm người hóa thành hào quang bay thẳng về hướng đông nam.
Ở một nơi cách thâm u thủy kính mười vạn dặm, nơi này lôi điện lập lòe, thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện.
Sau khi dốc sức liều mạng với năm người Mục gia và chạy tới nơi này, nguyên lực tiêu hao thật lớn, hắn lấy một ít đan dược ra khôi phục.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đồng tử Lý Vân Tiêu ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hư ảnh kia, đó là một khôi lỗi cực lớn.
Lần trước đi tới đông hải hắn đã nhìn thấy uy lực của khôi lỗi này, tên là phá sơn thiên đinh.
Toàn thân Mục Nhất Thông run run, pháp tắc tỏa không ngừng rung động, rất nhiều phù văn bị đánh bay.
Phá sơn thiên đinh mở mắt ra, đôi mắt to như bảo thạch chiếu sáng chung quanh, sau đó giơ bàn tay lên đánh thẳng vào đâu suất thiên phong.
Mục Ngọc Vinh cười to nói:
– Ha ha, phá sơn thiên đinh của Nhất Trận trưởng lão có thể dời sông lấp biển, dời sao đổi nguyệt, cho dù ngọn núi này có thần hiệu cỡ nào cũng không làm được gì.
Ầm ầm!
Hai tay phá sơn thiên đinh bắt lấy đâu suất thiên phong, đột nhiên thân thể của nó trầm xuống, hai chân chọc vào biển cả, nước biển bắn lên tung tóe.
Sắc mặt Mục Nhất Thông đại biến, hắn thi triển ấn quyết, hai chân phá sơn thiên đinh xuất hiện trận pháp, lúc này mặt nước bị đẩy ra. Sau đó cúi người xuống, chùn người đẩy ngọn núi lên.
Đột nhiên tiếng nổ không ngừng sinh ra trong người phá sơn thiên đinh, đầu của nó bị ngọn núi áp thẳng vào trong ngực, hai vai trùn xuống.
– Cái gì?
Đám người kinh hãi kêu to lên.
Năm người Mục gia tự nhiên biết rõ cấu tạo và sự lợi hại của phá sơn thiên đinh, giờ phút này nó mệt mỏi rã rời như vậy, đều này chứng tỏ cấu tạo bên trong nó đã rệu rã.
Mà Lý Vân Tiêu mở to mắt ra, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có thứ gì đó ngăn cản được đâu suất thiên phong, tuy đối kháng không bao lâu, nhưng đúng là có thể đối kháng một lúc.
Bành! Bành! Bành!
Phá sơn thiên đinh rốt cục gánh không được, thân thể cực lớn nổ tung, nó giống như trụ chống trời sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn rải rác khắp mặt biển.
Năm người Mục gia sắc mặt tái nhợt, không ngừng dốc sức liều mạng giãy dụa.
Sắc mặt Mục Nhất Quân phát lạnh, hai tay bị khốn trụ cố bấm niệm pháp quyết, lập tức kim quang xuất hiện trong tay của hắn, thoáng cái có thiên quân vạn mã lao ra ngoài.
Đó là một binh đoàn khôi lỗi đánh thẳng tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Phanh! Phanh! Phanh!
Âm thanh kim loại vang lên đầy trời.
Lý Vân Tiêu lăng không điểm ra một chỉ, kiếm quyết điểm xuống, ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay lên không trung, chúng chém loạn vào đám khôi lỗi.
– Thiên Kiếm Lưu!
Phanh! Phanh! Phanh!
Lúc này đám khôi lỗi bị chém vỡ ra thành từng mảnh.
Giờ phút này Mục Chinh năm người đã giãy ra khỏi xiềng xích, nhanh chóng bỏ chạy ra xa xa.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong rốt cục rơi xuống, trực tiếp làm mặt biển chấn động dữ dợn, sóng thần sinh ra.
Một lúc sau, mặt biển mới dần dần bình thường trở lại, nhưng bầu trời bị nước biển bao phủ, không ngừng có nước mưa rơi xuống.
Năm thân ảnh tụ tập lại trong mưa lớn, mưa không dính xiêm y, sắc mặt năm người vào lúc này cực kỳ khó coi..
– Làm sao bây giờ, để hắn chạy rồi.
Sắc mặt Mục Văn Xương âm trầm, cắn răng tức giận:
– Hắc Nguyệt Đao của ta còn trong tay của hắn, nhất định phải cướp về!
Mục Chinh nói:
– Trọng yếu không phải Hắc Nguyệt Đao, mà là Vô Tình Chung, còn có thần khôi trong tay của hắn.
– Cái gì?
Bốn người đều hoảng hốt, toàn thân run rẩy.
Mục Nhất Thông trầm giọng nói:
– Chinh trưởng lão, ngươi vừa nói cái gì? Thần khôi?
Mục Chinh gật đầu nói:
– Đúng vậy, trong tay hắn có một thần khôi. Việc này ta sớm bẩm báo tộc trưởng, vốn định đi tìm bắt hắn lại thẩm tra tình hình đại lục và cướp thần khôi, lại không nghĩ tới hắn tự đưa tới cửa, càng không ngờ năm người chúng ta liên thủ cũng không thể bắt hắn.
Sắc mặt năm người cực kỳ khó coi.
Mục Ngọc Vinh nói:
– Khó trách tộc trưởng phái bốn người chúng ta tới tiếp viện! Nếu thật là thần khôi, như vậy cho dù thế nào cũng phải chiếm được.
– Hừ, nói thì đơn giản, các ngươi nói nên làm thế nào?
Mục Nhất Thông xanh mặt nói:
– Lực lượng phá sơn thiên đinh của ta các ngươi cũng biết rõ, nó còn không gánh được một kích của ngọn núi kia, nếu như nện vào chúng ta, cho dù là bách luyện thiết thân cũng chỉ có đường chết.
Mục Chinh nói:
– Lần trước lúc ở lưỡng giới sơn không thấy hắn có ngọn núi này, chắc là vừa đạt được không lâu. Ta cho rằng nhất định có vấn đề, nếu không hắn lợi hại như vậy vì sao phải trốn? Đánh chết chúng ta là được rồi.
Mục Ngọc Vinh cũng trầm tư nói:
– Chinh trưởng lão nói đúng, hắn trước khi dùng ngọn núi đã bố trí kiếm trận và xiềng xích, dùng hai tòa đại trận điệp gia giam cầm chúng ta, lúc này mới thi triển ra một kích kinh thiên đó. Vật ấy lực lượng tuy lớn, chỉ sợ nhanh nhẹn không đủ cao, nếu không thể tập trung đối thủ cũng vô dụng.
– Đúng, nhanh nhẹn nhất định là nhược điểm!
Mục Nhất Thông cũng nói.
Năm người đều là cao thủ, sau khi nói chuyện đã phân tích rõ ràng.
– Chinh trưởng lão, ngươi thấy hắn chạy hướng nào không?
Mục Ngọc Vinh hỏi.
Mục Chinh nói:
– Hướng đông nam, dường như là đi…
Mục Ngọc Vinh nhíu mày, nói:
– Thi Sát Tông!
Mục Nhất Thông nói:
– Hắn đi Thi Sát Tông làm cái gì? Hẳn có sâu xa với bên kia sao?
Mục Chinh trầm tư một hồi, nói:
– Lúc trước giao thủ trên biển với hắn, hắn vội vàng rời khỏi có nói đồng bạn đang ở trong Tham Cật Xà. Vừa rồi chúng ta đi hải vực thâm u thủy kính không thấy bóng dáng Tham Cật Xà đâucả. Theo hiểu biết, đám người Vô Tình Tông cùng Vô Tướng tông kia hơn phân nửa là đi Thi Sát Tông.
Mục Nhất Thông nói:
– Tham Cật Xà bao nhiêu năm qua không thay đổi vị trí tọa độ, có phải là do ngươi giết tông chủ của bọn chúng, làm cho ba phái khủng hoảng cho nên dốc sức đầu nhập vào Thi Sát Tông?
Mục Chinh nói:
– Vô cùng có khả năng. Ba phái vốn thần phục Thi Sát Tông, hiện tại sinh ra biến cố, lại thêm thiên minh thành lập, đại biến hàng lâm, hiện tại khuynh sào đi đầu nhập vào là hợp lý nhất.
Mục Ngọc Vinh nói:
– Nói như vậy, Lý Vân Tiêu vội vã đi cứu người, hơn phân nửa là sinh ra xung đột với Thi Sát Tông?
Mục Nhất Thông nói:
– Ngọc Vinh trưởng lão có ý là… Để chúng ngao cò tranh nhau?
Mục Ngọc Vinh nói:
– Ngao cò tranh nhau là chuyện tốt, ta chỉ sợ Lý Vân Tiêu lâm vào Thi Sát Tông, bị chúng đoạt thần khôi mới là chuyện lớn.
Trong mắt Mục Chinh bắn ra hào quang, nói:
– Nếu không chúng ta trợ giúp hắn quậy Thi Sát Tông long trời lỡ đất, bởi như vậy địa vị của Mục gia pử trong thiên minh càng cao.
Mục Ngọc Vinh lo lắng nói:
– Nếu bị phát giác là chúng ta âm thầm động thủ, sợ là rằng sẽ dẫn động nội loạn trong thiên minh, bốn phía đều là kẻ địch.
Mục Nhất Thông nói:
– Giờ phút này đã bất chấp nhiều như vậy, chuyện này liên quan tới thần khôi, mặc dù rời khỏi thiên minh cũng không sao cả. Mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, tất cả dùng thần khôi làm chủ.
Sau đó năm người hóa thành hào quang bay thẳng về hướng đông nam.
Ở một nơi cách thâm u thủy kính mười vạn dặm, nơi này lôi điện lập lòe, thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện.
Sau khi dốc sức liều mạng với năm người Mục gia và chạy tới nơi này, nguyên lực tiêu hao thật lớn, hắn lấy một ít đan dược ra khôi phục.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2750: Không thể ngăn cản (2)
10.0/10 từ 47 lượt.