Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2614: Đã là Thiên Uyên (1)

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Tự nhiên.

Phi Nghê nói:

– Lời của hắn liền đại biểu ta.

Diệp Phàm cùng Thủy Tiên cũng trước sau kêu lên:

– Đồng dạng đại biểu ta.

Khâu Mục Kiệt hừ lạnh một tiếng nói:

– Tuy rằng lời của hắn không có nghĩa là ta, nhưng nếu ngươi có thể tiếp được hắn một chiêu mà nói, lão phu xoay người rời đi.

Ngạn Hoài cùng bọn người Sa Phi kinh hãi không thôi, có chút khó mà tin được nhìn Lý Vân Tiêu, không rõ ra sao? Nhiều người lại tin tưởng hắn như vậy.

Nếu người còn lại không rõ Công Hạo Kiền lợi hại, chí ít Phi Nghê đại nhân cũng rõ ràng thực lực của Công Hạo Kiền trưởng lão a, vì sao còn đồng ý?

– Được!

Công Hạo Kiền nhịn không được cười to nói:

– Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, thảo nào Phi Nghê cũng lớn lối ương ngạnh như thế, quả nhiên là vật họp theo loài! Ngày hôm nay lão phu sẽ dạy cho ngươi làm người như thế nào!

Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:

– Tốt tốt, vậy đại nhân hảo hảo dạy ta làm người như thế nào một chút đi, ta muốn xuất thủ, ngài cẩn thận a.

Một đạo ngũ sắc quang mang từ lòng bàn tay hắn bắn ra, Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi hiện lên.

Trong lòng Công Hạo Kiền cả kinh, tuy rằng cảm nhận được ngọn núi kia có chút bất phàm, nhưng nội tâm hắn còn có tự tin, làm sao cũng không có khả năng một chiêu cũng không tiếp nổi, dù sao tu vi của đối phương còn ở đó.

Bọn người Khâu Mục Kiệt chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, thầm nghĩ tiểu tử này thật độc a, vừa ra tay liền là Huyền Khí này, coi như là Siêu Phàm Nhập Thánh cũng không dám đón.


Lý Vân Tiêu nói:

– Đại nhân đừng lo, Huyền Khí này của ta chính là loại hình Trọng Lực, chẳng biết có mấy vạn cân, mặc dù là Cửu Tinh Vũ Đế đỉnh phong cũng chưa chắc tiếp được!

Công Hạo Kiền cười lạnh nói:

– Bổn Tọa cách Cửu Tinh Vũ Đế đỉnh phong cũng chỉ là một bước, Huyền Khí kia còn không làm khó được ta!

Hắn nhìn Đâu Suất Thiên Phong từ từ bay tới, trong mắt xẹt qua vẻ ngưng trọng, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, toàn bộ thân thể Yêu Hóa lên.

Thân thể lớn gấp đôi, mặt trước lồi lên, trên thân thể đen kịt đều là cơ bắp, hét lớn một tiếng liền Kết Ấn, mạnh mẽ vỗ tới Đâu Suất Thiên Phong!

Đồng thời trong miệng hắn phun ra một đạo Phù Văn, trực tiếp hóa thành Âm Ba khuếch tán.

Đột nhiên Đâu Suất Thiên Phong trầm xuống, toàn bộ bầu trời thoáng cái áp súc lên, không ngừng chen xuống dưới.

Ầm!

Ấn lực của Công Hạo Kiền nhất trong khoảnh khắc tan rã, sóng âm lực cũng triệt để mai một!

– Cái gì!

Công Hạo Kiền đầu óc phát mộng, một kích toàn lực của mình như bọ ngựa đấu xe, đá chìm đáy biển, một điểm bọt nước cũng không có, điều này sao có thể?

Nhưng hắn không có mộng bao lâu, bởi vì Đâu Suất Thiên Phong trực tiếp rơi xuống, va chạm vào thân thể hắn, bị ánh sáng Ngũ Sắc nghiền ép phấn thân toái cốt, hóa thành vô số thịt nát tản ra.

– A?

Tất cả người Long gia mắt choáng váng, há to mồm, triệt để bối rối.

Trên bầu trời ngoại trừ Đâu Suất Thiên Phong lượn vòng ra, thì không có bất kỳ thanh âm gì nữa, liếc nhìn lại, tất cả người Long gia đều hóa đá tại chỗ.

Ca ca.


Trong cổ họng Ngạn Hoài phát ra vài thanh âm, liều mạng lấy tay dụi mắt, còn thỉnh thoảng cố sức lay đầu.

– Ảo giác, nhất định là ảo giác...

Hắn không ngừng ám chỉ bản thân, hai người quyết đấu làm sao cũng sẽ kinh thiên động địa, bầu trời nghiền nát mới đúng. Làm sao sẽ lặng yên không một tiếng động như vậy, Công Hạo Kiền trưởng lão ngay cả hừ một tiếng cũng không liền triệt để tan thành khói bụi.

– Ngạn Hoài, đi thôi.

Phi Nghê lạnh nhạt nói:

– Phàm có người cản ta, giết bất luận tội!

Ngạn Hoài cả người cơ linh, Phi Nghê nói để cho hắn thoáng thanh tỉnh một chút, ý thức được vừa rồi cũng không phải là ảo giác...

– A? Vừa... Vừa...

Sa Phi cũng thoáng cái giật mình tỉnh lại, khuôn mặt trong nháy mắt gấp khúc, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu chảy xuống, tựa như trời mưa.

Ngạn Hoài vội vàng thúc đẩy Chiến Hạm.

Sa Phi vội la lên:

– Các ngươi không thể...

Còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy Lý Vân Tiêu quay đầu đến, lập tức sợ đến ngậm miệng, trong nháy mắt lui sang một bên.

Sưu!

Chiến Hạm hóa thành một đạo ánh sáng, trực tiếp tiêu thất ở trên sơn đạo.

– Sa Phi đại nhân, làm sao bây giờ?

Một võ giả cũng đầu đầy mồ hôi lạnh hỏi.

– Làm sao bây giờ?


Sa Phi tự lầm bầm thoáng cái, nhìn Chiến Hạm tiêu thất phía trước mới giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên nói:

– Nhanh thông tri Trưởng Lão Viện!

Chiến Hạm ở trên sơn đạo không ngừng chạy như bay, đã xuyên qua đám mây, đỉnh núi dần dần triển lộ ở trước mắt.

– Oa, thật xinh đẹp!

Thủy Tiên không có tim không có phổi vỗ tay tán thưởng.

Vô số đại thụ che trời, tịnh diệp xanh biếc, như là nhiều cây đại nấm nở rộ ở trên Vân Phong, từng cung điện to lớn tọa lạc xa xa, như là Tiên Cảnh.

Phi Nghê nói:

– Ngạn Hoài, ngươi mang theo Mục Kiệt đại nhân đi chỗ thí nghiệm. Phu quân, Thủy Tiên muội muội, Diệp Phàm, các ngươi theo ta đi Trưởng Lão Viện.

– A?! Phu... Phu... Phu...

Ngạn Hoài thoáng cái há to mồm, so với lúc trước gặp Công Hạo Kiền bị miểu sát còn khiếp sợ hơn.

Lý Vân Tiêu cũng lười giải thích, bốn người thoáng cái từ trong chiến hạm bay ra, dưới sự hướng dẫn dắt của Phi Nghê, hướng Vân Phong bay nhanh đi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Diệp Phàm, Thủy Tiên, Long gia trưởng lão viện thập phần hung hiểm, các ngươi về Giới Thần Bia trước đi.

Cũng không đợi hai người đồng ý, mi tâm có một đạo quang mang chớp động, trực tiếp thu bọn họ vào.

Phi Nghê cười khổ nói:

– Xem ra phu quân đã làm tốt chuẩn bị đại chiến.

Lý Vân Tiêu cười nói:


– Không muốn chiến cũng không được, chúng ta đã bị bao vây.

– Cái gì?

Phi Nghê cả kinh, đem Thần Thức tản ra, bốn phía trống rỗng không có một người, nàng cả kinh nói:

– Chẳng lẽ là Hoa Thanh?

Không gian thoáng cái hoảng hốt, địa phương cách hai người mười mấy trượng, xuất hiện hơn mười đạo thân ảnh, tất cả đều mặc phục sức màu bạc trắng, phía trên buộc vòng quanh trận pháp, tựa hồ có khả năng che dấu khí tức.

Chỉ có một người mặc trường bào, tay trái nắm một thanh Đại Kiếm.

Phi Nghê nói:

– Quả nhiên là Hoa Thanh, ngươi cũng muốn tróc nã ta sao?

Người nọ từ khi xuất hiện liền nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, nên đưa mắt quay lại nói:

– Phi Nghê thiếu chủ, thúc thủ chịu trói, theo ta đi Trưởng Lão Viện.

Phi Nghê cười lạnh nói:

– Vậy thì tốt, không cần Hoa Thanh ngươi phiền toái, ta đang muốn đi Trưởng Lão Viện đây.

Hoa Thanh nói:

– Để cho ta ở trên người hai ngươi bày Phong Ấn, khóa lại Nguyên lực, liền có thể đi.

Phi Nghê nói:

– Ngươi cũng xem ta là tội phạm truy nã, ta liền không có gì đáng nói, ngươi không phải là đối thủ của ta, ta tạm thời không muốn giết ngươi, tránh ra.

Hoa Thanh nói:

– Phi Nghê thiếu chủ quả nhiên thiên phú cực cao, ly khai Long gia ngắn ngủi mấy tháng, hiện tại ngay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của ngươi, sợ đã là Cửu Tinh Vũ Đế.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 2614: Đã là Thiên Uyên (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...