Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2587: Khai Thiên Tích Địa
Nói Ám Hắc Giáp là Giáp Xác của Chân linh Hắc Ám, cơ hồ là vật cứng rắn nhất trong thiên địa.
Ca! Ca!
Trong hạch đào phát ra âm thanh, toàn bộ vỏ trứng thoáng cái mở ra, không ngừng co rút lại, hóa thành Trận Bàn, bị Thiên Tinh Tử nắm ở trong tay.
Khuôn mặt của hắn âm trầm không gì sánh được, tóc dài có chút xốc xếch, ở trên không trung phiêu động, hai mắt như đao nhìn chằm chằm Ám Hắc Giáp trong tay.
Phanh!
Trận bàn kia đột nhiên nổ lên, hóa thành vô số toái phiến, ở trên không trung chậm rãi tản ra. Bị gió thổi qua lại, toàn bộ hóa thành tro phi, vĩnh tán trong thiên địa.
– Gặp gió liền nát, quả nhiên là Ám Hắc Giáp. Một kích của Thượng Trần có thể làm đến trình độ như vậy, thực sự là không đơn giản.
Lý Vân Tiêu lẩm bẩm thở dài nói.
– Hừ!
Thiên Tinh Tử hừ lạnh một tiếng, hữu quyền nắm chặt, một cổ cương khí nổ lên, khí thế của hắn không ngừng thăng cao, lạnh giọng nói:
– Một kiếm kia, chính là một kiếm giết chết chính ngươi!
Thân hình của hắn bạo khởi, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thượng Trần, một quyền đánh xuống phía dưới!
Toàn bộ không gian áp súc tới cực điểm, cả người Thượng Trần triệt để biến hình, lục phủ ngũ tạng đều hướng trung ương sụp xuống, hắn hoảng hốt, cắn răng giơ kiếm lên chém ra!
Ầm …
Quyền kình nện ở trên mũi kiếm, một cổ lực lượng vòng quanh trường kiếm xoay chuyển, toàn bộ Kỳ Thiên Kiếm chiến minh không thôi.
Phanh!
Hắc Bào trên tay trái Thượng Trần nổ lên, lộ ra cánh tay khô gầy, huyết quản căn căn bạo liệt, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Thiên Tinh Tử tàn nhẫn cười, đang muốn lấn người tiến lên, đột nhiên mấy đạo công kích từ hai bên lượn vòng mà đến, đều sắc bén không gì sánh được.
– Hừ!
Hắn nộ quát một tiếng, trở tay hóa chưởng đánh ra.
Phanh!
Phanh!
Mấy tiếng nổ mạnh vang lên, đem công kích bốn phía đánh xơ xác, trong mơ hồ, có mấy đạo nhân ảnh vây quanh hắn, chính là bảy bộ Thi Hài.
Người cầm đầu đầu đội Kim Quan, cầm Chiến Kích trong tay, uy phong lẫm lẫm, sừng sững ở trước mặt hắn.
Thiên Tinh Tử thoáng cái bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm người nọ một hồi, lại đưa ánh mắt về phía mấy người khác, cuối cùng nhìn phía xa xa nói:
– Thượng Trần, ngươi thật đáng chết. Thậm chí ngay cả sư tôn của mình cũng đào lên.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu cùng Ất Hi giật mình, đều nhìn về phía tên Thi khôi đội Kim Quan kia, tuy rằng trên mặt của Thi khôi không hề có khí tức, nhưng lại có một loại cô đơn vô biên.
Thiên Tinh Tử lạnh lùng nói:
Thượng Trần hừ lạnh một tiếng nói:
– Chuyện Ám Ty không cần ngươi quản. Sư tôn làm người ta lý giải nhất, để cho hắn lại thấy ánh mặt trời, chắc chắn rất vui vẻ.
– Ha ha, thảo nào đại nhân trăm phương nghìn kế lấy ra bộ Thi khôi này, nguyên lai là có ý, ha ha!
Ất Hi cười to, bộ Thi khôi này đối với hắn mà nói là bảo vật vô giá, đã sớm biết có lai lịch lớn, nhưng nghĩ không ra địa vị to lớn như thế.
Lý Vân Tiêu cùng Thiên Tinh Tử đều là một trận ác hàn, hai người này khi sư diệt tổ, cũng coi như là vật họp theo loài.
Thiên Tinh Tử hừ lạnh nói:
– Định Phi Chí đại nhân vốn là tiền bối ta kính trọng nhất, hiện tại cũng chỉ có thể đắc tội.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lão ca lời ấy sai rồi, để cho hắn bụi quy bụi, thổ quy thổ, đó là kính trọng lớn nhất.
Thiên Tinh Tử nói:
– Chính phải.
Hắn đưa tay một trảo, Trảm Hồn Đao thình lình xuất hiện, Đao mang thoáng cái xoay chuyển.
Thượng Trần âm trầm nói:
– Thiên Tinh Tử, lúc này thu tay còn kịp, không nên đi vào tử lộ.
– Không nên đi vào tử lộ? Ngươi đánh nát Ám Hắc Giáp của ta, còn có mặt mũi nói những lời này?
Thượng Trần nói:
– Tuy rằng Ám Hắc Giáp trân quý, nhưng ta nguyện ý lấy ra vật đồng giá đến bồi thường. Huống chi việc này cũng là ngươi khiêu khích trước, ta bất đắc dĩ mới ra tay.
– Đồng giá? Coi như là mạng của ngươi cũng đáng không được nhiều tiền như vậy!
Sắc mặt Thiên Tinh Tử phát lạnh, Trảm Hồn Đao chém thẳng xuống, không có bất kỳ hoa chiêu, một đao tập trung bảy bộ Thi khôi!
Ất Hi cả giận nói:
– Cho dù ngươi là Siêu Phàm Nhập Thánh, cũng quá khinh địch đi, xem thủ đoạn của ta!
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, vô số quyết ấn nẩy lên.
Bảy bộ Thi khôi tựa hồ có linh tính, thoáng cái lui ra mười trượng, nhưng vẫn không bỏ chạy, mà là phân biệt xuất thủ, tự hình thành một trận pháp.
Vòng sáng đột nhiên lên không, phía trên lóe ra vô số Phù Văn, hướng về phía trung ương co rút lại, áp tới Thiên Tinh Tử.
Ầm ầm!
Đao mang của Trảm Hồn Đao bổ vào vòng sáng, Đao Linh thoáng cái nổi lên, gào thét rống một tiếng, thiên địa vỡ nát!
Bảy bộ Thi khôi bị đẩy lui, nội tâm Ất Hi hoảng sợ không thôi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tay chân rét run, tựa hồ đã ý thức được đối phương đáng sợ.
Thượng Trần nói:
Ất Hi trấn định, hai tay ở trước người hợp lại, không ngừng đánh ra quyết ấn cổ quái.
Bảy bộ Thi khôi ở dưới một kích đẩy lui, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ đáng sợ, con ngươi thoáng cái mở ra, đều là xích hoàng sắc.
Khí thế của mỗi người đều không ngừng tăng lên, hơn nữa tư thái không đồng nhất, quyết ấn khác nhau. Tựa hồ đang liều mạng hồi ức sở học lúc còn sống, không ngừng thi triển ra.
Một Thi khôi đột nhiên bạo khởi, trong tay cómột thanh thiết giản giải phong, nhô lên cao bắn tới!
– Hừ! Lúc còn sống cũng bất quá là Cửu Tinh đỉnh cường giả, sau khi chết lực lượng càng không tồn tại, bọ ngựa đấu xe!
Thiên Tinh Tử xòe ngũ chỉ, thoáng cái đánh ra.
Phanh!
Thiết giản bị chấn không ngừng chiến minh, toàn bộ thân thể hắn bay ra ngoài.
Sau đó lại là mấy đạo thân ảnh khác chớp động, từng Thi khôi như hồi ức đến tuyệt học kiếp trước, đều dử tợn đánh tới.
Mi tâm của Thiên Tinh Tử nhíu lại, tuy lực lượng của những Thi khôi này xa xa không bằng lúc còn sống, nhưng tựa hồ càng thêm khó chơi, bởi vì đã đánh không chết.
Thi khôi lúc trước bị đánh bay, ngực lõm xuống, lục phủ ngũ tạng khẳng định đã nát, nhưng vẫn như không có việc gì lần thứ hai rống to xung phong liều chết.
Lý Vân Tiêu nhìn càng rõ ràng, bảy bộ Thi khôi này so với Dương Nguyên Thư lúc trước còn lợi hại hơn, chắc là trải qua luyện chế đặc biệt, năng lực chịu đựng của nhục thân rất mạnh, khó có thể đánh hư.
Hơn nữa trạng thái của Thiên Tinh Tử đang không ngừng giảm xuống, sau khi cùng Hoàng Phủ Bật đánh một trận lại không thể khôi phục, lúc trước bị Kỳ Thiên Kiếm của Thượng Trần chém trúng, đích thật là bị thương ở trong người.
– Đáng chết!
Thiên Tinh Tử sinh ra lửa giận, một đao chém xuống, nhất thời hóa xuất đao ảnh đầy trời, giống như cắt kim loại lan ra bốn phương tám hướng, toàn bộ không gian phá thành mảnh nhỏ, muốn đem bảy bộ Thi khôi cuốn vào.
Vạn Cổ Chí Tôn
Ca! Ca!
Trong hạch đào phát ra âm thanh, toàn bộ vỏ trứng thoáng cái mở ra, không ngừng co rút lại, hóa thành Trận Bàn, bị Thiên Tinh Tử nắm ở trong tay.
Khuôn mặt của hắn âm trầm không gì sánh được, tóc dài có chút xốc xếch, ở trên không trung phiêu động, hai mắt như đao nhìn chằm chằm Ám Hắc Giáp trong tay.
Phanh!
Trận bàn kia đột nhiên nổ lên, hóa thành vô số toái phiến, ở trên không trung chậm rãi tản ra. Bị gió thổi qua lại, toàn bộ hóa thành tro phi, vĩnh tán trong thiên địa.
– Gặp gió liền nát, quả nhiên là Ám Hắc Giáp. Một kích của Thượng Trần có thể làm đến trình độ như vậy, thực sự là không đơn giản.
Lý Vân Tiêu lẩm bẩm thở dài nói.
– Hừ!
Thiên Tinh Tử hừ lạnh một tiếng, hữu quyền nắm chặt, một cổ cương khí nổ lên, khí thế của hắn không ngừng thăng cao, lạnh giọng nói:
– Một kiếm kia, chính là một kiếm giết chết chính ngươi!
Thân hình của hắn bạo khởi, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thượng Trần, một quyền đánh xuống phía dưới!
Toàn bộ không gian áp súc tới cực điểm, cả người Thượng Trần triệt để biến hình, lục phủ ngũ tạng đều hướng trung ương sụp xuống, hắn hoảng hốt, cắn răng giơ kiếm lên chém ra!
Ầm …
Quyền kình nện ở trên mũi kiếm, một cổ lực lượng vòng quanh trường kiếm xoay chuyển, toàn bộ Kỳ Thiên Kiếm chiến minh không thôi.
Phanh!
Hắc Bào trên tay trái Thượng Trần nổ lên, lộ ra cánh tay khô gầy, huyết quản căn căn bạo liệt, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Thiên Tinh Tử tàn nhẫn cười, đang muốn lấn người tiến lên, đột nhiên mấy đạo công kích từ hai bên lượn vòng mà đến, đều sắc bén không gì sánh được.
– Hừ!
Hắn nộ quát một tiếng, trở tay hóa chưởng đánh ra.
Phanh!
Phanh!
Mấy tiếng nổ mạnh vang lên, đem công kích bốn phía đánh xơ xác, trong mơ hồ, có mấy đạo nhân ảnh vây quanh hắn, chính là bảy bộ Thi Hài.
Người cầm đầu đầu đội Kim Quan, cầm Chiến Kích trong tay, uy phong lẫm lẫm, sừng sững ở trước mặt hắn.
Thiên Tinh Tử thoáng cái bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm người nọ một hồi, lại đưa ánh mắt về phía mấy người khác, cuối cùng nhìn phía xa xa nói:
– Thượng Trần, ngươi thật đáng chết. Thậm chí ngay cả sư tôn của mình cũng đào lên.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu cùng Ất Hi giật mình, đều nhìn về phía tên Thi khôi đội Kim Quan kia, tuy rằng trên mặt của Thi khôi không hề có khí tức, nhưng lại có một loại cô đơn vô biên.
Thiên Tinh Tử lạnh lùng nói:
Thượng Trần hừ lạnh một tiếng nói:
– Chuyện Ám Ty không cần ngươi quản. Sư tôn làm người ta lý giải nhất, để cho hắn lại thấy ánh mặt trời, chắc chắn rất vui vẻ.
– Ha ha, thảo nào đại nhân trăm phương nghìn kế lấy ra bộ Thi khôi này, nguyên lai là có ý, ha ha!
Ất Hi cười to, bộ Thi khôi này đối với hắn mà nói là bảo vật vô giá, đã sớm biết có lai lịch lớn, nhưng nghĩ không ra địa vị to lớn như thế.
Lý Vân Tiêu cùng Thiên Tinh Tử đều là một trận ác hàn, hai người này khi sư diệt tổ, cũng coi như là vật họp theo loài.
Thiên Tinh Tử hừ lạnh nói:
– Định Phi Chí đại nhân vốn là tiền bối ta kính trọng nhất, hiện tại cũng chỉ có thể đắc tội.
Lý Vân Tiêu nói:
– Lão ca lời ấy sai rồi, để cho hắn bụi quy bụi, thổ quy thổ, đó là kính trọng lớn nhất.
Thiên Tinh Tử nói:
– Chính phải.
Hắn đưa tay một trảo, Trảm Hồn Đao thình lình xuất hiện, Đao mang thoáng cái xoay chuyển.
Thượng Trần âm trầm nói:
– Thiên Tinh Tử, lúc này thu tay còn kịp, không nên đi vào tử lộ.
– Không nên đi vào tử lộ? Ngươi đánh nát Ám Hắc Giáp của ta, còn có mặt mũi nói những lời này?
Thượng Trần nói:
– Tuy rằng Ám Hắc Giáp trân quý, nhưng ta nguyện ý lấy ra vật đồng giá đến bồi thường. Huống chi việc này cũng là ngươi khiêu khích trước, ta bất đắc dĩ mới ra tay.
– Đồng giá? Coi như là mạng của ngươi cũng đáng không được nhiều tiền như vậy!
Sắc mặt Thiên Tinh Tử phát lạnh, Trảm Hồn Đao chém thẳng xuống, không có bất kỳ hoa chiêu, một đao tập trung bảy bộ Thi khôi!
Ất Hi cả giận nói:
– Cho dù ngươi là Siêu Phàm Nhập Thánh, cũng quá khinh địch đi, xem thủ đoạn của ta!
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, vô số quyết ấn nẩy lên.
Bảy bộ Thi khôi tựa hồ có linh tính, thoáng cái lui ra mười trượng, nhưng vẫn không bỏ chạy, mà là phân biệt xuất thủ, tự hình thành một trận pháp.
Vòng sáng đột nhiên lên không, phía trên lóe ra vô số Phù Văn, hướng về phía trung ương co rút lại, áp tới Thiên Tinh Tử.
Ầm ầm!
Đao mang của Trảm Hồn Đao bổ vào vòng sáng, Đao Linh thoáng cái nổi lên, gào thét rống một tiếng, thiên địa vỡ nát!
Bảy bộ Thi khôi bị đẩy lui, nội tâm Ất Hi hoảng sợ không thôi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tay chân rét run, tựa hồ đã ý thức được đối phương đáng sợ.
Thượng Trần nói:
Ất Hi trấn định, hai tay ở trước người hợp lại, không ngừng đánh ra quyết ấn cổ quái.
Bảy bộ Thi khôi ở dưới một kích đẩy lui, trong miệng phát sinh tiếng rên rỉ đáng sợ, con ngươi thoáng cái mở ra, đều là xích hoàng sắc.
Khí thế của mỗi người đều không ngừng tăng lên, hơn nữa tư thái không đồng nhất, quyết ấn khác nhau. Tựa hồ đang liều mạng hồi ức sở học lúc còn sống, không ngừng thi triển ra.
Một Thi khôi đột nhiên bạo khởi, trong tay cómột thanh thiết giản giải phong, nhô lên cao bắn tới!
– Hừ! Lúc còn sống cũng bất quá là Cửu Tinh đỉnh cường giả, sau khi chết lực lượng càng không tồn tại, bọ ngựa đấu xe!
Thiên Tinh Tử xòe ngũ chỉ, thoáng cái đánh ra.
Phanh!
Thiết giản bị chấn không ngừng chiến minh, toàn bộ thân thể hắn bay ra ngoài.
Sau đó lại là mấy đạo thân ảnh khác chớp động, từng Thi khôi như hồi ức đến tuyệt học kiếp trước, đều dử tợn đánh tới.
Mi tâm của Thiên Tinh Tử nhíu lại, tuy lực lượng của những Thi khôi này xa xa không bằng lúc còn sống, nhưng tựa hồ càng thêm khó chơi, bởi vì đã đánh không chết.
Thi khôi lúc trước bị đánh bay, ngực lõm xuống, lục phủ ngũ tạng khẳng định đã nát, nhưng vẫn như không có việc gì lần thứ hai rống to xung phong liều chết.
Lý Vân Tiêu nhìn càng rõ ràng, bảy bộ Thi khôi này so với Dương Nguyên Thư lúc trước còn lợi hại hơn, chắc là trải qua luyện chế đặc biệt, năng lực chịu đựng của nhục thân rất mạnh, khó có thể đánh hư.
Hơn nữa trạng thái của Thiên Tinh Tử đang không ngừng giảm xuống, sau khi cùng Hoàng Phủ Bật đánh một trận lại không thể khôi phục, lúc trước bị Kỳ Thiên Kiếm của Thượng Trần chém trúng, đích thật là bị thương ở trong người.
– Đáng chết!
Thiên Tinh Tử sinh ra lửa giận, một đao chém xuống, nhất thời hóa xuất đao ảnh đầy trời, giống như cắt kim loại lan ra bốn phương tám hướng, toàn bộ không gian phá thành mảnh nhỏ, muốn đem bảy bộ Thi khôi cuốn vào.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2587: Khai Thiên Tích Địa
10.0/10 từ 47 lượt.