Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2511: Tạm thời có việc (2)
Khâu Mục Kiệt vẻ mặt mỉa mai, căn bản không tin, chỉ nhìn chung quanh, nói:
– Vô Pháp Thiên nơi biên thùy Tây Vực, nơi này là chủ thành Đông Vực, có lẽ có khóa vực đại trận trực tiếp truyền tống đến Tây Vực, sao ngươi không đi mau đi, còn nhàn rỗi ngồi đây uống trà thế?
Hai người giờ phút này đang ở trong một quán trà, Lý Vân Tiêu kêu lên vài loại trà ngon, bày ra trước mặt, nhấm nháp từng chén một, Khâu Mục Kiệt căn bản chưa từng động lấy một chút, tựa hồ cực kỳ khinh thường những vật phàm tục này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đợi người.
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, nói:
– Ai?
Lý Vân Tiêu nói:
– Trước kia ngươi đã gặp, đợi lát nữa sẽ biết.
Lúc này, hai gã nam tử ở một gốc trà lâu đã khiến Lý Vân Tiêu chú ý.
Hai người đều khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc, nhưng lại có vẻ dư dả.
Một người trong đó thở dài:
– Nữ hài tử tốt như Tử Lăng cô nương, lại phải gả cho Suất Minh Lãng lalàm vợ lẽ, thật khiến cho người ta thương sót a.
Người kia mỉa mai:
– Không phải sao, rõ ràng đã nói là lấy làm vợ cả, thoáng cái liền biến thành vợ lẽ, cũng không biết Kỷ phu nhân nghĩ như thế nào nữa. Dùng thực lực thương hội Mặc Vũ giờ phút này, Tử Lăng đã được phu nhân nhận làm con gái nuôi, tùy tiện tìm đệ tử nhà giàu làm chính thất cũng rất dễ dàng a.
Người trước kia liên tục lắc đầu:
– Ngươi không rõ, tuy rằng trong lòng ta cũng buồn bực, nhưng lại biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Suất Minh Lãng kia chính là người thừa kế Suất gia, hơn nữa thực lực cao cường, trong toàn bộ lớp trẻ thành Trường Cốc cũng là nhân tài kiệt xuất, gả cho hắn mặc dù là vợ lẽ cũng hơn xa gả người khác, chỉ là trước kia rõ ràng đã nói là chính thất, lại đột nhiên thay đổi như vậy, toàn bộ cao thấp thương hội Mặc Vũ đều bị tức giận a!
Hắn nói có chút kích động, uống một hơi cạn sạch chén rượu, hung hăng đập vào trên mặt bàn.
Người đối diện kia nói:
– Đúng vậy a, Tử Lăng tiểu thư ngày bình thường đối với ai cũng hòa ái dễ gần, toàn bộ cao thấp thương hội không biết bao nhiêu người chịu ân nàng. Nhưng đừng quên, nàng trước kia chỉ là một nữ tỳ mà thôi, là Kỷ phu nhân cho nàng thân phận con gái nuôi mới được như hôm nay, có thể gả cho Suất Minh Lãng cũng đã là phúc phận cực lớn rồi. Còn nữa, hiện giờ chính thất Suất gia chính là nữ nhi Đỗ gia bá chủ thành Địa Long, Tử Lăng dựa vào cái gì tranh giành với người ta? Coi như là thân nữ nhi của Kỷ phu nhân, cũng phải làm thiếp thất thôi.
Người trước kia nghe thế rầu rĩ không vui, liên tục gọi rượu cuồng ẩm, cuối cùng ném một ít tiền, vung chén mà đi.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Thế lực Suất gia thành Trường Cốc càng lúc càng lớn rồi, trước kia vẫn là cục diện mấy nhà tranh phách, hiện giờ hoàn toàn là một nhà độc đại, hiện giờ lại thông gian với Đỗ gia thành Địa Long, xem ra cũng muốn phát triển trở thành một cổ thế lực không thể khinh thường rồi. Nhưng bất kể phát triển như thế nào, nếu không có cường giả đỉnh phong tọa trấn thì thủy chung không thể lọt vào cục diện thiên hạ được.
Lý Vân Tiêu im lặng không nói, chỉ dụng tâm phẩm trà thơm.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt hai người, ôm quyền nói:
– Khiến Vân thiếu đợi lâu rồi.
Đồng tử Khâu Mục Kiệt đột nhiên co lại, hồ nghi nói:
– Thì ra là Trần Thiến Vũ, ta còn tưởng rằng đang chờ thần thánh phương nào nữa chứ.
Trần Thiến Vũ nhíu mày, nói:
– Thì ra Mục Kiệt đại nhân cũng ở đây, chỉ là…
Hắn nhíu mày lộ ra nghi hoặc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Yên tâm, Phong Tử Kiệt hiện giờ cùng đường với ta, chỉ sẽ hỗ trợ, sẽ không hư chuyện đâu.
Trần Thiến Vũ tựa hồ vẫn không yên lòng, nói:
– Cũng không phải là ta không tin Vân thiếu, chỉ là việc này quan hệ quá nhiều, không cho phép nửa điểm sai lầm.
Lý Vân Tiêu không mặn không nhạt nói:
– Nếu ngươi đã tin ta, vậy cũng đừng có lải nhải nữa, nếu là không tin thì ngươi tự mình đi đi.
Trần Thiến Vũ khẽ giật mình, tuy rằng nội tâm mơ hồ có lửa giận, nhưng không dám phát tác, chỉ đành nói:
– Tốt! Trước khi đến, đại nhân từng có dặn dò, tất cả lấy Vân thiếu làm chủ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vậy, vậy thì đi thôi.
Ba người lóe lên, liền trực tiếp biến mất trong trà lâu, tất cả mọi người hoàn toàn không phát giác, một lát sau mới cảm thấy có chút cổ quái, tựa hồ như thiếu đi người nào đó.
Trước một tòa kiến trúc hùng vĩ, thân ảnh ba người thoáng cái hiện ra.
Trần Thiến Vũ khó hiểu nói:
– Không phải truyền tống đi Tây Vực sao? Vì sao đi vào phủ thành chủ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tạm thời có việc, hai người các ngươi chờ ta một lát.
Trần Thiến Vũ cau mày lại, đang muốn nói chút gì đó, lại phát hiện Lý Vân Tiêu đã biến mất không thấy.
Khâu Mục Kiệt thì ôm ngực mà đứng, một tay nâng cằm rơi vào trầm tư.
Trong phủ thành chủ, một mảnh lâm viên, u tĩnh chỉ có tiếng chim rừng côn trùng kêu vang, rất thanh nhã
Chủ nhân thành Trường Cốc hiện giờ chính là Suất gia, Suất Quân Uy đang tại nhàn nhã nằm, bên người đứng mấy người, tựa hồ đang thương nghị gì đó.
Một gã nam tử tướng mạo thanh tú, cử chỉ ưu nhã nói:
– Cha, tất cả đều an bài thỏa đáng, bảy ngày sau liền phái người đi Địa Long thành cưới Đỗ Thương Hàn, mấy ngày sau liền cưới Tử Lăng thương hội Mặc Vũ, từng khâu ta đều cẩn thận xét duyệt vài lần, tuyệt sẽ không phân biệt.
Suất Quân Uy lười biếng nằm, trong tay nắm một quả ngọc giản, nửa híp mắt, tựa hồ ngủ rồi.
Nhưng ghế nằm có chút lay động kia liền có thể chứng minh hắn không ngủ, sau một lúc liền mở miệng nói:
– Minh Lãng, ngươi đối với chuyện thành Hồng Nguyệt cảm thấy thế nào?
– Thành Hồng Nguyệt?
Trong lòng Suất Minh Lãng có chút kỳ quái, rõ ràng nói hôn sự của mình, vì sao phải kéo đến đại sử xảy ra ở thành Hồng Nguyệt?
Nhưng hắn không dám ngỗ nghịch ý Suất Quân Uy, thầm nghĩ đây nhất định là phụ thân đại nhân đang thử ta, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận nhân tiện nói:
– Thành Hồng Nguyệt biến đổi lớn, nhiều cự đầu nhúng tay vào, hiện giờ nhảy ra hai vị thành chủ tạm thời chế trụ cục diện, có Thánh Vực ở sau lưng ủng hộ, hơn phân nửa không loạn được.
Hắn suy nghĩ một lúc lại nói:
– Nhưng thành Hồng Nguyệt đã xưa đâu bằng nay, thực lực không lớn bằng lúc trước, thành chủ mới cũng không cách nào phục chúng, đừng nói chúng cường giả thành Hồng Nguyệt không phục, coi như là thế lực khác tại Đông Vực cũng đều không phục.
Suất Quân Uy nói:
– Thành Hồng Nguyệt chính là đầu sỏ Đông Vực, bất luận biến hóa gì của nó tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích các thế lực, ví dụ như thành Trường Cốc chúng ta, thành Địa Long ở phụ cận.
Suất Minh Lãng cả kinh, có loại cảm giác giật mình, nói:
– Chẳng lẽ chính là nguyên nhân này, cho nên Đỗ gia thành Địa Long muốn thông gia với chúng ta sao?
Suất Quân Uy gật đầu nói:
– Đúng vậy, tuy rằng thành Hồng Nguyệt dưới sự tiếp quản của Thánh Vực đã trở nên vững vàng, nhưng đừng nói bên trong thành Hồng Nguyệt, coi như là chư thành chung quanh cũng bắt đầu không phục, lúc này tất cả thế lực lớn liên thủ cũng là lựa chọn không tệ, cho nên ta liên tục do dự, mới bảo ngươi đè chuyện cưới Tử Lăng xuống, trước cưới Đỗ Thương Hàn.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Vô Pháp Thiên nơi biên thùy Tây Vực, nơi này là chủ thành Đông Vực, có lẽ có khóa vực đại trận trực tiếp truyền tống đến Tây Vực, sao ngươi không đi mau đi, còn nhàn rỗi ngồi đây uống trà thế?
Hai người giờ phút này đang ở trong một quán trà, Lý Vân Tiêu kêu lên vài loại trà ngon, bày ra trước mặt, nhấm nháp từng chén một, Khâu Mục Kiệt căn bản chưa từng động lấy một chút, tựa hồ cực kỳ khinh thường những vật phàm tục này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đợi người.
Khâu Mục Kiệt nhướng mày, nói:
– Ai?
Lý Vân Tiêu nói:
– Trước kia ngươi đã gặp, đợi lát nữa sẽ biết.
Lúc này, hai gã nam tử ở một gốc trà lâu đã khiến Lý Vân Tiêu chú ý.
Hai người đều khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc, nhưng lại có vẻ dư dả.
Một người trong đó thở dài:
– Nữ hài tử tốt như Tử Lăng cô nương, lại phải gả cho Suất Minh Lãng lalàm vợ lẽ, thật khiến cho người ta thương sót a.
Người kia mỉa mai:
– Không phải sao, rõ ràng đã nói là lấy làm vợ cả, thoáng cái liền biến thành vợ lẽ, cũng không biết Kỷ phu nhân nghĩ như thế nào nữa. Dùng thực lực thương hội Mặc Vũ giờ phút này, Tử Lăng đã được phu nhân nhận làm con gái nuôi, tùy tiện tìm đệ tử nhà giàu làm chính thất cũng rất dễ dàng a.
Người trước kia liên tục lắc đầu:
– Ngươi không rõ, tuy rằng trong lòng ta cũng buồn bực, nhưng lại biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Suất Minh Lãng kia chính là người thừa kế Suất gia, hơn nữa thực lực cao cường, trong toàn bộ lớp trẻ thành Trường Cốc cũng là nhân tài kiệt xuất, gả cho hắn mặc dù là vợ lẽ cũng hơn xa gả người khác, chỉ là trước kia rõ ràng đã nói là chính thất, lại đột nhiên thay đổi như vậy, toàn bộ cao thấp thương hội Mặc Vũ đều bị tức giận a!
Hắn nói có chút kích động, uống một hơi cạn sạch chén rượu, hung hăng đập vào trên mặt bàn.
Người đối diện kia nói:
– Đúng vậy a, Tử Lăng tiểu thư ngày bình thường đối với ai cũng hòa ái dễ gần, toàn bộ cao thấp thương hội không biết bao nhiêu người chịu ân nàng. Nhưng đừng quên, nàng trước kia chỉ là một nữ tỳ mà thôi, là Kỷ phu nhân cho nàng thân phận con gái nuôi mới được như hôm nay, có thể gả cho Suất Minh Lãng cũng đã là phúc phận cực lớn rồi. Còn nữa, hiện giờ chính thất Suất gia chính là nữ nhi Đỗ gia bá chủ thành Địa Long, Tử Lăng dựa vào cái gì tranh giành với người ta? Coi như là thân nữ nhi của Kỷ phu nhân, cũng phải làm thiếp thất thôi.
Người trước kia nghe thế rầu rĩ không vui, liên tục gọi rượu cuồng ẩm, cuối cùng ném một ít tiền, vung chén mà đi.
Khâu Mục Kiệt nói:
– Thế lực Suất gia thành Trường Cốc càng lúc càng lớn rồi, trước kia vẫn là cục diện mấy nhà tranh phách, hiện giờ hoàn toàn là một nhà độc đại, hiện giờ lại thông gian với Đỗ gia thành Địa Long, xem ra cũng muốn phát triển trở thành một cổ thế lực không thể khinh thường rồi. Nhưng bất kể phát triển như thế nào, nếu không có cường giả đỉnh phong tọa trấn thì thủy chung không thể lọt vào cục diện thiên hạ được.
Lý Vân Tiêu im lặng không nói, chỉ dụng tâm phẩm trà thơm.
Đột nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt hai người, ôm quyền nói:
– Khiến Vân thiếu đợi lâu rồi.
Đồng tử Khâu Mục Kiệt đột nhiên co lại, hồ nghi nói:
– Thì ra là Trần Thiến Vũ, ta còn tưởng rằng đang chờ thần thánh phương nào nữa chứ.
Trần Thiến Vũ nhíu mày, nói:
– Thì ra Mục Kiệt đại nhân cũng ở đây, chỉ là…
Hắn nhíu mày lộ ra nghi hoặc.
Lý Vân Tiêu nói:
– Yên tâm, Phong Tử Kiệt hiện giờ cùng đường với ta, chỉ sẽ hỗ trợ, sẽ không hư chuyện đâu.
Trần Thiến Vũ tựa hồ vẫn không yên lòng, nói:
– Cũng không phải là ta không tin Vân thiếu, chỉ là việc này quan hệ quá nhiều, không cho phép nửa điểm sai lầm.
Lý Vân Tiêu không mặn không nhạt nói:
– Nếu ngươi đã tin ta, vậy cũng đừng có lải nhải nữa, nếu là không tin thì ngươi tự mình đi đi.
Trần Thiến Vũ khẽ giật mình, tuy rằng nội tâm mơ hồ có lửa giận, nhưng không dám phát tác, chỉ đành nói:
– Tốt! Trước khi đến, đại nhân từng có dặn dò, tất cả lấy Vân thiếu làm chủ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vậy, vậy thì đi thôi.
Ba người lóe lên, liền trực tiếp biến mất trong trà lâu, tất cả mọi người hoàn toàn không phát giác, một lát sau mới cảm thấy có chút cổ quái, tựa hồ như thiếu đi người nào đó.
Trước một tòa kiến trúc hùng vĩ, thân ảnh ba người thoáng cái hiện ra.
Trần Thiến Vũ khó hiểu nói:
– Không phải truyền tống đi Tây Vực sao? Vì sao đi vào phủ thành chủ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Tạm thời có việc, hai người các ngươi chờ ta một lát.
Trần Thiến Vũ cau mày lại, đang muốn nói chút gì đó, lại phát hiện Lý Vân Tiêu đã biến mất không thấy.
Khâu Mục Kiệt thì ôm ngực mà đứng, một tay nâng cằm rơi vào trầm tư.
Trong phủ thành chủ, một mảnh lâm viên, u tĩnh chỉ có tiếng chim rừng côn trùng kêu vang, rất thanh nhã
Chủ nhân thành Trường Cốc hiện giờ chính là Suất gia, Suất Quân Uy đang tại nhàn nhã nằm, bên người đứng mấy người, tựa hồ đang thương nghị gì đó.
Một gã nam tử tướng mạo thanh tú, cử chỉ ưu nhã nói:
– Cha, tất cả đều an bài thỏa đáng, bảy ngày sau liền phái người đi Địa Long thành cưới Đỗ Thương Hàn, mấy ngày sau liền cưới Tử Lăng thương hội Mặc Vũ, từng khâu ta đều cẩn thận xét duyệt vài lần, tuyệt sẽ không phân biệt.
Suất Quân Uy lười biếng nằm, trong tay nắm một quả ngọc giản, nửa híp mắt, tựa hồ ngủ rồi.
Nhưng ghế nằm có chút lay động kia liền có thể chứng minh hắn không ngủ, sau một lúc liền mở miệng nói:
– Minh Lãng, ngươi đối với chuyện thành Hồng Nguyệt cảm thấy thế nào?
– Thành Hồng Nguyệt?
Trong lòng Suất Minh Lãng có chút kỳ quái, rõ ràng nói hôn sự của mình, vì sao phải kéo đến đại sử xảy ra ở thành Hồng Nguyệt?
Nhưng hắn không dám ngỗ nghịch ý Suất Quân Uy, thầm nghĩ đây nhất định là phụ thân đại nhân đang thử ta, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận nhân tiện nói:
– Thành Hồng Nguyệt biến đổi lớn, nhiều cự đầu nhúng tay vào, hiện giờ nhảy ra hai vị thành chủ tạm thời chế trụ cục diện, có Thánh Vực ở sau lưng ủng hộ, hơn phân nửa không loạn được.
Hắn suy nghĩ một lúc lại nói:
– Nhưng thành Hồng Nguyệt đã xưa đâu bằng nay, thực lực không lớn bằng lúc trước, thành chủ mới cũng không cách nào phục chúng, đừng nói chúng cường giả thành Hồng Nguyệt không phục, coi như là thế lực khác tại Đông Vực cũng đều không phục.
Suất Quân Uy nói:
– Thành Hồng Nguyệt chính là đầu sỏ Đông Vực, bất luận biến hóa gì của nó tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích các thế lực, ví dụ như thành Trường Cốc chúng ta, thành Địa Long ở phụ cận.
Suất Minh Lãng cả kinh, có loại cảm giác giật mình, nói:
– Chẳng lẽ chính là nguyên nhân này, cho nên Đỗ gia thành Địa Long muốn thông gia với chúng ta sao?
Suất Quân Uy gật đầu nói:
– Đúng vậy, tuy rằng thành Hồng Nguyệt dưới sự tiếp quản của Thánh Vực đã trở nên vững vàng, nhưng đừng nói bên trong thành Hồng Nguyệt, coi như là chư thành chung quanh cũng bắt đầu không phục, lúc này tất cả thế lực lớn liên thủ cũng là lựa chọn không tệ, cho nên ta liên tục do dự, mới bảo ngươi đè chuyện cưới Tử Lăng xuống, trước cưới Đỗ Thương Hàn.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2511: Tạm thời có việc (2)
10.0/10 từ 47 lượt.